Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 174: Bành nhị thiếu gia

Bành đại nhân ở phía sau Dư thiếu gia mặc một thân màu đen, thân hình cao lớn, biểu tình nghiêm túc, còn có vẻ giận dữ, ánh mắt không chút lương thiện.

Dư thiếu gia nhìn sửng sốt, hết nhìn Bành đại nhân này đến Bành đại nhân khác. Người vừa rồi còn đùa giỡn với hắn, lúc này được hai tên lưu manh ngã trái ngã phải đỡ, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Không riêng gì Dư thiếu gia ngây ngẩn cả người, Nghê Diệp Tâm cũng có chút sững sờ. Tỉ mỉ nhìn hai Bành đại nhân đánh giá một chút, lúc này Nghê Diệp Tâm mới bừng tỉnh ngộ.

Tuy rằng hai người rất giống nhau, nhưng người uống say trẻ hơn một chút. Nhìn cẩn thận gương mặt có điểm khác nhau, nhưng hình dáng rất giống.

Người uống say ngẩng đầu lên, liền cười ha ha nói:

“Ai u, là đại ca. Người này là của đại ca phải không? Không chịu nói sớm, ta nào dám cùng đại ca đoạt người, có phải hay không?”

Thì ra người uống say là đứa con thứ của Bành gia lão, là đệ đệ của Bành đại nhân.

Bành nhị thiếu gia nhỏ hơn Bành đại nhân hai tuổi, là cùng một mẹ sinh ra, bề ngoài cực kỳ giống nhau, bất quá tính cách hoàn toàn trái ngược.

Bành nhị thiếu gia ỷ vào Bành gia có tiền liền ăn chơi đàng điếm, lưu luyến thanh lâu, căn bản không về nhà. Ngay cả ngày đại thọ của Bành lão gia hắn cũng không lộ mặt. Dù Bành lão gia chết, Bành nhị thiếu gia cũng coi như không có việc gì mà đi uống rượu.

Người ngoài chỉ biết là Bành gia có đại công tử là Bành đại nhân, tuổi còn trẻ đã làm quan lớn. Kỳ thật Bành gia còn có nhị công tử, nhưng ngày thường hắn cũng không ở Bành gia, rất ít khi nhìn thấy người.

Dư thiếu gia cũng không biết chuyện này, chỉ trợn tròn mắt nhìn. Bành đại nhân đem hắn ra phía sau, nói với Bành nhị thiếu gia:

“Ngươi ở chỗ này náo loạn cái gì, về phủ đi.”

Bành nhị thiếu gia nghe xong liền cười to, nói:

“Về phủ? Ta về phủ làm cái gì? Trong phủ không có cô nương, tiểu quan lại không có rượu ngon để uống.”

Bành đại nhân hiển nhiên bởi vì những lời này nên có chút buồn bực. Bành lão gia vừa mới chết, Bành nhị thiếu gia lại như vậy, thật xấu hổ với người ngoài.

Bành nhị thiếu gia lại cười nói:

“A, ta đã biết, ngươi muốn đem ta nhốt lại. Cũng có thể giết ta đi, sau đó lấy tất cả gia sản có phải hay không?”

“Ngươi nói bậy gì đó?”

“Ta nói bậy? Ta nói bậy gì chứ? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ vật của ta có cái gì không bị ngươi cướp đi? Theo ta biết, cha khẳng định là do ngươi ép chết. Ngươi không có giết cha thì đem tất cả tài sản tiền bạc Bành gia để lại cho ta đi? Ha ha, ngươi hiện tại cũng muốn đem ta giết, như vậy mới dễ dàng chiếm đoạt gia sản chứ gì?”

Dư thiếu gia nghe xong sửng sốt. Bành lão gia vì sao chết hắn đương nhiên rõ nhất. Chuyện này không quan hệ cùng Bành đại nhân, không nghĩ tới người này còn có ý tưởng cho rằng Bành đại nhân giết người.

Bất quá Dư thiếu gia sẽ không ngốc tự há mồm thừa nhận là chính mình giết người, vẫn không lên tiếng đứng ở phía sau nhìn.

Bành gia thoạt nhìn thật đúng là không đơn giản, hai vị thiếu gia lại giống như là kẻ thù.

Bành đại nhân nghe xong tức giận, nói:

“Phần gia sản cha cho ngươi, ta một đồng cũng sẽ không chạm vào, ngươi có thể yên tâm.”

“Hay lắm, đại ca tốt của ta, ngươi luôn nói được lời dễ nghe như vậy. Thật là nói còn dễ nghe hơn hát xướng nữa. Ha ha, trách không được có thể lừa nhiều người như vậy. Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ tưởng gạt ta.”

Bành nhị thiếu gia muốn đi, bất quá hắn uống quá nhiều, căn bản không giữ được cân bằng, đi một bước liền loạng choạng, kết quả lập tức ngồi ở trên mặt đất.

Hắn lảo đảo bò dậy lại ngã, lần này ngã xuống trúng Dư thiếu gia, dọa Dư thiếu gia nhảy dựng. Bạn Bành nhị thiếu gia cũng uống nhiều, căn bản phản ứng không nhanh, hoàn toàn không đỡ được Bành nhị thiếu gia.

Dư thiếu gia muốn thối lui, bất quá lại bị Bành nhị thiếu gia ôm lấy chân.

Dư thiếu gia cả kinh. Bành nhị thiếu gia ôm chân hắn không nói, thế nhưng còn duỗi tay hướng lên đùi sờ sờ, miệng còn cười ha ha. Dư thiếu gia sợ muốn chết, lập tức nhấc chân đá Bành nhị thiếu gia.

Bành nhị thiếu gia bị té ngã liền tức giận, cũng không đứng dậy được, ở trên mặt đất nói bậy.

“Ngươi là thứ gì mà dám đá ta. Cái chân của ngươi thật là nuột nà.”

Tình huống quả thực rối loạn, Nghê Diệp Tâm đứng xem mà cũng cảm thấy đau đầu. Vẻ mặt Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt, nhìn trong chốc lát nói:

“Chúng ta đi về.”

“Hả? Từ từ đi. Chúng ta không theo dõi sao?”

Bọn họ muốn tìm hiểu về Bành đại nhân. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Mặc dù có khả năng có một ít chuyện bát quái cẩu huyết.

Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm lên, nói:

“Dù sao đã có Dư thiếu gia lo.”

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:

“Nói cũng đúng. Nhưng ta sợ Dư thiếu gia ứng phó không nổi.”

Dư thiếu gia đích xác có điểm ứng phó không nổi. Hắn tuy rằng thanh tú nho nhã, nhưng cũng chưa bao giờ từng bị nam nhân chọc ghẹo đùa giỡn. Hôm nay thật là mở rộng kiến thức, Bành nhị thiếu gia còn luôn nói lời có chút khó nghe. Dư thiếu gia tức giận đến mặt cũng đỏ lên.

Bành nhị thiếu gia nhìn Dư thiếu gia tức giận đến trừng mắt, gương mặt còn đỏ bừng, càng cảm thấy dễ nhìn. Hắn cười ha ha nói:

“Quả nhiên là mỹ nhân, hôm nay ta muốn có ngươi.”

Bành nhị thiếu gia bò dậy liền bắt lấy tay Dư thiếu gia, bất quá bị Bành đại nhân đánh rớt.

Hai bằng hữu của Bành nhị thiếu gia thấy Bành đại nhân tức giận, đều sợ hãi. Bành đại nhân chính là quan lớn, bọn họ cũng không dám trêu chọc, chạy nhanh lại giữ chặt Bành nhị thiếu gia.

“Thôi đi Bành huynh, loại giả đứng đắn này có gì đáng xem, chơi cũng không thích. Chúng ta mang Bành huynh đi uống rượu, đi thôi!”

Bành nhị thiếu gia hùng hùng hổ hổ, nhưng không lâu đã bị hai bằng hữu lôi đi.

Dư thiếu gia nhìn theo bóng dáng Bành nhị thiếu gia đi xa, lúc này nghe được Bành đại nhân nói.

“Thật là xin lỗi Dư thiếu gia, Nhị đệ chính là thích uống rượu rồi nói lời bậy bạ khiến Dư thiếu gia tức giận. Ta xin thay hắn tạ lỗi cùng Dư thiếu gia.”

Bành đại nhân nho nhã lễ độ nói, bất quá trong lòng Dư thiếu gia có chút khinh thường. Hắn nghĩ người Bành gia đều không có ai tốt. Bành đại nhân chính là quan, tự nhiên sẽ càng hay giả trang.

Nhưng Dư thiếu gia nghĩ lại, bọn họ muốn tìm hiểu về chuyện Binh bộ, chọn Bành đại nhân xuống tay là tốt nhất. Dư thiếu gia dứt khoát liền nói:

“Bành đại nhân chỉ nói xin lỗi suông, cũng không có thành ý.”

Bành đại nhân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dư thiếu gia sẽ nói như vậy. Hơn nữa nghe khẩu khí Dư thiếu gia tựa hồ không cao hứng. Bành đại nhân cho rằng Dư thiếu gia là bởi vì lời vừa rồi của Nhị đệ mình cho nên mới như vậy, đành phải cười cười nói:

“Đúng là ta sơ sót, vậy ý của Dư thiếu gia……”

Dư thiếu gia lập tức liền nói:

“Không bằng Bành đại nhân mời ta uống một chén rượu. Ta đang định đi dùng cơm, không nghĩ tới liền gặp Bành đại nhân.”

Bành đại nhân gật đầu cười nói:

“Được, Dư thiếu gia xem ở nơi này thì như thế nào?”

Bành đại nhân chỉ tửu lầu sau lưng, đây cũng là nơi Dư thiếu gia ở trọ. Dư thiếu gia gật đầu. Bất quá hai người không có ngồi ở đại sảnh, Dư thiếu gia gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến phòng của mình.

Dư thiếu gia muốn hỏi một ít chuyện cơ mật, cho nên ngồi ở đại sảnh không quá thích hợp.

Tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên rất mau. Bất quá còn chưa có đến phòng, liền gặp Dư thiếu gia ra tới thúc giục.

Dư thiếu gia ngồi ở trong phòng chốc lát, liền đứng dậy nói muốn đi thúc giục đồ ăn. Hắn lấy cớ đi ra liền nhìn thấy tiểu nhị bưng đồ ăn tới.

Dư thiếu gia nói tiểu nhị đem đồ ăn giao cho mình. Tiểu nhị đem đồ ăn giao cho hắn liền rời đi. Dư thiếu gia ngó trái dòm phải, thấy không có ai, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ. Sau đó hắn đem thuốc bột đổ vào bình rượu, nhẹ nhàng lay động một chút, rồi mới đem khai đồ ăn cùng rượu bị bỏ thuốc vào phòng.

Bành đại nhân hiển nhiên tâm tình không phải thực tốt, không biết là bởi vì Bành lão gia qua đời, hay là bởi vì Bành nhị thiếu gia nói mấy lời vừa rồi.

Khi Dư thiếu gia tiến vào, Bành đại nhân điều chỉnh biểu tình một chút, nhìn Dư thiếu gia cười cười.

Bành đại nhân thấy Dư thiếu gia rót rượu cho hắn, lập tức liền lắc lắc đầu, nói:

“ Xin lỗi Dư thiếu gia, gia phụ vừa mới mất, ta không nên uống rượu.”

Dư thiếu gia nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Nếu Bành đại nhân không uống rượu, hắn phải làm sao để khai thác?

“Bành đại nhân là tới xin lỗi, ngài không uống rượu của ta rót, đây là cái đạo lý gì?”

Dư thiếu gia nói có lý, Bành đại nhân không thể từ chối, đành phải uống ba chung.

Dư thiếu gia không uống một ngụm, chỉ là mỗi lần đều làm ra động tác đã uống. Hắn nào dám uống rượu có bỏ thêm thuốc.

Thật ra thuốc bột Dư thiếu gia bỏ vào rượu cũng không phải cái gì độc hại, chỉ làm cho người uống dễ say mà thôi. Dù chỉ uống một chung rượu cũng có thể say.

Bành đại nhân uống ba chung, hơn nữa trước đó hình như cũng không có ăn cái gì, thực mau liền say, hình ảnh trước mắt bắt đầu lắc lư.

Dư thiếu gia trong lòng có chút đắc ý, sau đó tới ngồi kế bên dò hỏi hắn.

“Ta nghe nói Bành đại nhân làm quan lớn, Bành đại nhân là quan ở Binh bộ sao?”

Bành đại nhân duỗi tay đè ép thái dương, gật gật đầu.

Ở bên kia.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình ôm trở về phủ Khai Phong. Đương nhiên là trực tiếp bay qua tường, đi trên mái ngói về phòng. Ngói bị giẫm đạp phát ra tiếng vang thanh thúy.

Khi Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm từ nóc nhà nhảy xuống, Nghê Diệp Tâm vừa vặn liền nhìn thấy một bóng người vào trong sân. Người nọ cũng nhìn bọn họ.

Bắp Rang cùng Bắp vốn tối lửa tắt đèn có nhau, nhìn thấy có người đến liền nhạy bén chạy trốn.

Nghê Diệp Tâm vừa thấy người nọ, tức khắc liền chột dạ. Người tới là Tôn tiên sinh. Nghê Diệp Tâm lập tức túm áo Mộ Dung Trường Tình, thấp giọng nói:

“Mau lên, đại hiệp mau vào phòng!”

Mộ Dung Trường Tình khó hiểu, bất quá vẫn xoay người vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Đại hiệp, trời tối không thể giẫm ngói nóc nhà. Tôn tiên sinh sẽ đến tận tình khuyên bảo giáo huấn chúng ta.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, vừa thấy liền biết không hề để ý.

May mắn Tôn tiên sinh cũng không có nhìn thấy bọn họ. Mộ Dung Trường Tình động tác quá nhanh, hơn nữa trời thực tối, Tôn tiên sinh cũng không có võ công, tất nhiên không có phát hiện.

Hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen thoán qua, còn tưởng rằng là Bắp Rang của Nghê Diệp Tâm chạy ở trong sân.

Về phòng, Mộ Dung Trường Tình liền hầu hạ Nghê Diệp Tâm rửa mặt đi ngủ. Nghê Diệp Tâm chỉ cần dựa vào Mộ Dung Trường Tình, hoàn toàn không cần làm gì khác, đãi ngộ này có thể so sánh với Hoàng Thượng.

Bởi vì Nghê Diệp Tâm bị thương, không thể tắm rửa, Mộ Dung Trường Tình đành phải cầm khăn nhúng vào nước ấm lau thân thể. Nghê Diệp Tâm thoải mái thở ra một hơi, nói:

“Cuộc sống này thật tốt.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình một trận câm nín, lại nghe Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngày mai chúng ta lại đi tìm Dư thiếu gia đi.”

“Làm cái gì?”

“Trêu ghẹo hắn rất vui, chúng ta có thể đi tìm hắn giải buồn.”

“……”

Nghê Diệp Tâm thay đổi một gương mặt nghiêm trang, nói:

“Đùa thôi, chúng ta đương nhiên đi tìm hắn hỏi về chuyện Bành đại nhân. Cũng không biết trong một buổi tối Dư thiếu gia có thể nghe ngóng được tin tức gì.”

“Đi nơi nào cũng được, tóm lại đừng rời khỏi tầm mắt của ta.”

“Ta hiện tại không thể chạy không thể nhảy, căn bản không rời khỏi đại hiệp được, yên tâm đi.”

Mộ Dung Trường Tình vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình từ nhỏ đi theo sư phụ tập võ, tất nhiên biết võ công của Mộ Dung Chẩn cao bao nhiêu. Mộ Dung Trường Tình sợ Nghê Diệp Tâm sẽ lại bị thương.

“Chuyện của đệ đệ Bành đại nhân là như thế nào? Trước kia cũng chưa nghe nói qua, nhưng họ thật sự rất giống nhau.”

“Không biết.”

Mộ Dung Trường Tình nói rất dứt khoát.

Hắn lau khô thân thể Nghê Diệp Tâm, sau đó đi tắm, rồi hai người đi ngủ, chuẩn bị ngày mai lại đi tìm Dư thiếu gia.

Sáng ngày hôm sau.

Nghê Diệp Tâm mở mắt liền nghe được Bắp Rang kêu vui sướng. Bắp Rang cùng Bắp rất vô tư, mỗi ngày đều có tinh thần, hận không thể kêu khi trời chưa sáng. Nghê Diệp Tâm kéo chăn đem đầu che lại, mới có thể ngủ tiếp trong chốc lát.

Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không ngủ bao lâu đã bị mùi hương thức ăn đánh thức. Mộ Dung Trường Tình đã thức sớm, còn thực tận tâm chăm sóc, đi đem cơm sáng mang về.

Nghê Diệp Tâm vui vẻ ăn cơm sáng, sau đó nô dịch Mộ Dung Trường Tình cùng nhau đi tìm Dư thiếu gia.

Nghê Diệp Tâm ngày hôm nay tự đi, bất quá cũng còn có chút đau, được Mộ Dung Trường Tình dìu. Hai người giống như cùng đi dạo, ngẫu nhiên đi đến tửu lầu nhỏ.

Vì còn sớm, tửu lầu còn chưa có khách. Bọn họ đi xuyên qua đại sảnh đến khách điếm.

Cửa phòng Dư thiếu gia vẫn đóng chặt, cũng không biết có dậy hay chưa. Nghê Diệp Tâm tiến lên gõ cửa. Bên trong đặc biệt an tĩnh. Gõ đến lần thứ hai hình như đã đánh thức được người bên trong.

Giọng Dư thiếu gia lộ ra kinh hoảng.

“Đừng…… Đừng tiến vào!”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Ngươi chưa rời giường sao?”

“Dậy rồi!”

Giọng Dư thiếu gia lập tức lại vang tiếng, tựa hồ đặc biệt khàn khàn, có chút kỳ quái.

“Nhưng... ngươi cũng đừng tiến vào, chờ…… chờ một lát!”

“Ngươi nhanh lên.”

Dư thiếu gia cũng không biết ở trong phòng làm cái gì, Nghê Diệp Tâm nói xong liền nghe được một tiếng động, cũng không biết thứ gì rơi ở trên mặt đất. Sau đó là tiếng Dư thiếu gia hô đau.

Hai người Nghê Diệp Tâm đứng ở ngoài cửa đợi gần một nén nhang. Nghê Diệp Tâm không đứng lâu được, phải dựa vào Mộ Dung Trường Tình mới cảm thấy tốt hơn.

Phải đứng chờ trong thời gian một nén nhang, Mộ Dung Trường Tình đã không còn kiên nhẫn.

Nghê Diệp Tâm hô to.

“Dư thiếu gia, ngươi bị đau ở đâu sao?”

“Đừng... đừng thúc giục.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Nghê Diệp Tâm cảm thấy giọng Dư thiếu gia đặc biệt ủy khuất, giống như muốn khóc.

Trong phòng lại trầm mặc thật lâu, sau đó Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng bước chân. Dư thiếu gia đi tới, nhưng không phải muốn mở cửa, ngược lại dựa vào cửa, cách ván cửa nhỏ giọng nói:

“Các ngươi còn ở bên ngoài không?”

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

“Không phải chúng ta thì bên ngoài chính là quỷ sao?”

“Ngươi…… Ngươi có thể……”

Dư thiếu gia ấp úng nói:

“Có thể... đi mua cho ta.... một bộ quần áo hay không?”

“Mua quần áo?”

Nghê Diệp Tâm có điểm phát ngốc.

“Dùng làm gì?”

Dư thiếu gia bực bội nói:

“Mua quần áo đương nhiên là mặc, ngươi giúp ta mua một bộ quần áo, ta sẽ cho ngươi bạc.”

Nghê Diệp Tâm thật sự thấy kỳ quái. Bất quá vì muốn Dư thiếu gia có thể mở cửa, vẫn làm theo lời hắn nói.

Bất quá quần áo mới đã mua về, Dư thiếu gia lại không chịu mở cửa, một hai bắt Nghê Diệp Tâm đem quần áo đặt ở trước cửa.

Nghê Diệp Tâm càng không thể hiểu được, liền đem quần áo mới đặt trên mặt đất trước cửa phòng.

“Kẽo kẹt”

Cửa phòng rốt cuộc hé mở. Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một cánh tay duỗi ra, sau đó quần áo nhanh chóng được đem vào trong, cửa cũng lập tức đóng lại.

Nhưng động tác đóng cửa có chút vội vàng, Dư thiếu gia tự kẹp tay của mình, còn phát ra một tiếng rên la.

Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh nhìn, tức khắc trợn tròn mắt. Tuy rằng chỉ có thấy một cái cánh tay, nhưng cũng cảm thấy quá kỳ quái.

Dư thiếu gia làn da thực trắng, nhìn cũng biết chưa từng làm việc nặng. Cánh tay không có cơ bắp, nhưng thực cân xứng, ngón tay thon dài. Nhưng trên cánh tay trắng có rất nhiều dấu vết.

Nghê Diệp Tâm cũng coi như là người có chút kinh nghiệm. Những cái đó tuyệt đối đều là dấu hôn, gần khuỷu tay còn có dấu răng rõ ràng.