Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 168: Mộ Dung Chẩn

“Da?”

Nghê Diệp Tâm cả kinh, lập tức liền dùng hai tay không ngừng sờ soạng ngực Mộ Dung Trường Tình.

“Đại hiệp, đại hiệp, tấm da kia còn giữ không? Để ở đâu? Không phải ném đi rồi chứ?”

Mộ Dung Trường Tình bắt lấy bàn tay hạnh kiểm xấu đang sờ loạn.

“Đừng sờ loạn. Tất nhiên còn giữ.”

Tuy rằng tấm da cũ nát thoạt nhìn cũng không dùng được, lại còn có vết dơ, bất quá Mộ Dung Trường Tình không ném đi, vẫn luôn mang ở trên người.

Mộ Dung Trường Tình từ trong ngực đem chủy thủ ra, giao cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức tháo tấm da ra, cẩn thận cầm ở trong tay nhìn.

Nhìn tới nhìn lui nhìn không ra có cái gì kỳ quái, Nghê Diệp Tâm nói.

“Cái chủy thủ cùng tấm da này là ngươi lúc ấy để lại?”

Mộ Dung Tạ gật gật đầu, nói.

“Đây là đồ vật cuối cùng nghĩa phụ để lại cho ta. Ta vốn dĩ quyết định luôn mang ở trên người, nhưng bất đắc dĩ, bất đắc dĩ phải đi cầm. Cứ nghĩ vài ngày sau sẽ đến chuộc lại. Nhưng không ngờ tới trời xui đất khiến, bị người của hiệu cầm đồ Trường Sinh mang đi. Ta tốn không ít công sức mới đem chủy thủ tìm trở về. Chỉ là tìm trở về xong lại phát sầu……”

Nghê Diệp Tâm còn nhớ rõ hiệu cầm đồ Trường Sinh của Dương gia. Chưởng quầy đã từng nói với bọn họ là có một người trẻ tuổi mang đến cầm một chủy thủ Xà Văn, thì ra chính là Mộ Dung Tạ.

Lúc đó Mộ Dung Tạ vì muốn đến chỗ của sư phụ Mộ Dung Trường Tình dọ thám, nếu trên người mang theo thứ này thật sự dễ gây chú ý. Vì tránh phiền toái không cần thiết nên tạm thời gởi chủy thủ đi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình từ lúc giữ chủy thủ cho tới nay chỉ chú ý Xà Văn Đồ Đằng, căn bản chưa từng chú ý tấm da bọc chủy thủ, không nghĩ tới Mộ Dung Ta nói tấm da có huyền cơ khác.

Nghê Diệp Tâm nói.

“Nhưng ta nhìn không ra tấm da này có cái gì kỳ lạ, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?”

Mộ Dung Tạ không nhanh không chậm cười cười, nói.

“Kỳ thật ta cũng không biết.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm tức khắc trừng lớn đôi mắt.

“Ngươi không biết?”

Có cảm giác bị gạt.

Mộ Dung Tạ gật gật đầu.

“Ta cũng không biết. Bất quá năm đó khi nghĩa phụ đem nó cho ta đã nói tấm da rất quan trọng, dặn dò ta ngàn vạn lần không thể đánh mất.”

“……”

Nghê Diệp Tâm nhìn tấm da cũ nát nhíu mày. Trên bề mặt tấm da không có một chữ, tranh vẽ cũng không có.

“Nghê đại nhân là người thông minh, có lẽ có thể tìm hiểu bí mật trong đó.”

Nghê Diệp Tâm một trận vô ngữ. Mộ Dung Tạ đang tâng bốc. Nhưng dù hắn nói như vậy, bản thân nhìn không ra là nhìn không ra thôi.

Mộ Dung Tạ nói.

“Chuyện tấm da có thể chậm rãi nói. Kỳ thật lần này muốn các người lại đây, là muốn nói……”

Mộ Dung Tạ nhìn Mộ Dung Trường Tình tiếp tục nói.

“Chuyện sư phụ hắn.”

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được nhíu nhíu mày, bất quá không nói chuyện.

Mộ Dung Trường Tình là sư phụ thu dưỡng từ nhỏ, hắn chưa gặp qua cha mẹ. Tuy rằng sư phụ cũng không hòa ái dễ gần, nhưng ít nhất không có bỏ đói hắn, truyền thụ võ công cho hắn.

Hắn đã bị sư phụ phái đi chấp hành nhiệm vụ từ rất sớm, kỳ thật lúc trước hắn không khác gì sát thủ bình thường. Hắn chịu rất nhiều tổn thương, thậm chí vài lần thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Bất quá Mộ Dung Trường Tình trước nay chưa từng hận sư phụ, đối với sư phụ đều là cung cung kính kính.

Sư phụ chết thực đột ngột. Sư phụ tuy rằng võ công cao cường, nhưng đã cao tuổi, Mộ Dung Trường Tình căn bản chưa bao giờ có nghi ngờ.

Mộ của sư phụ ở cấm địa. Nơi đó cơ bản không cho phép người tùy tiện đi lại, cũng không cần người đi bái tế. Mộ Dung Trường Tình thật sự chưa từng nghĩ tới sư phụ chưa có chết.

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên rời khỏi giáo đi điều tra về Xà Văn Đồ Đằng cũng không phải do nhất thời hứng thú hoặc là nhàn quá mà nhàm chán. Hắn cũng không phải quan tâm chuyện của triều đình, mà là đi tìm thân thế.

Trong lúc vô tình hắn đã phát hiện Xà Văn Đồ Đằng có quan hệ với thân thế của mình, cho nên mới ra khỏi giáo theo manh mối tìm tới đây.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, phát hiện Mộ Dung Trường Tình giống như đang xuất thần phát ngốc, dù sao cũng không phải tốt. Nghê Diệp Tâm cẩn thận kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình hỏi.

“Sư phụ…… tên là gì?”

Nghê Diệp Tâm chỉ là muốn cho Mộ Dung Trường Tình hoàn hồn, không nghĩ tới Mộ Dung Trường Tình nghe xong ngược lại sửng sốt.

“Ta không biết…… Sư phụ chưa từng nói với ta.”

Sư phụ Mộ Dung Trường Tình họ Mộ Dung. Bởi vì hắn từ nhỏ không cha không mẹ nên theo họ sư phụ, tên cũng là sư phụ đặt. Nhưng sư phụ rốt cuộc tên là gì, Mộ Dung Trường Tình chưa từng nghe sư phụ nói qua.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe tức khắc ảo não, cảm thấy chính mình hỏi bậy.

Mộ Dung Tạ cười nói.

“Ông ta là Mộ Dung Chẩn.”

Mộ Dung Trường Tình nghe xong nhìn Mộ Dung Tạ một cái.

“Mộ Dung Chẩn là người thứ ba trong bảy huynh đệ bọn họ. Nghĩa phụ Mộ Dung Yên của ta là người nhỏ nhất cũng là người có võ công cao nhất.”

Mộ Dung Trường Tình cũng đã nghe nói qua Thất sư thúc, bất quá trong giáo rất ít có người nhắc tới. Chỉ là nghe nói võ công Mộ Dung Yên xuất thần nhập hóa, nhưng sau đó đã biến mất.

Mộ Dung Yên trời sinh tính tình không thể khống chế được, võ công tài nghệ lại cao hơn vài người, tuổi còn trẻ tất nhiên dễ dàng bị đố kỵ. Tuy rằng Mộ Dung Chẩn là giáo chủ, nhưng Mộ Dung Chẩn đối với Mộ Dung Yên thật sự rất kiêng kị.

Mộ Dung Yên rất ít ở trong giáo chỉ thích ra ngoài ngao du, cũng vì như vậy mà quen Triệu Nguyên Kính.

Mộ Dung Yên ít ở trong giáo tất nhiên không biết trong giáo đang làm những gì. Sau đó Triệu Nguyên Kính viết thư nói rằng hoàng đế gởi mật chiếu muốn hắn hồi cung lãnh binh đi bình loạn đảng nên phải đi trước.

Mộ Dung Yên cũng không muốn hỏi chuyện triều đình chỉ biết là Triệu Nguyên Kính có việc gấp phải đi. Mộ Dung Yên buồn chán liền về giáo nhìn một cái. Ai ngờ liền phát hiện chuyện không thể tin được.

Có người muốn tạo phản.

Mộ Dung Yên tất nhiên không thể mặc kệ, lập tức đi chi viện cho Triệu Nguyên Kính. Hơn nữa đem sự tình nói với Mộ Dung Chẩn, hy vọng Tam sư huynh có thể tra rõ chuyện này.

Sau khi Triệu Nguyên Kính bình loạn thành công, Mộ Dung Yên ngàn dặm xa xôi trở về giáo mới phát hiện sự tình cũng không giống trong tưởng tượng.

Mộ Dung chẩn không những không có điều tra rõ việc này, hơn nữa đem Mộ Dung Yên vừa mới trở về nhốt lại, còn nói cùng mọi người rằng Mộ Dung Yên thông đồng triều đình rắp tâm hại mọi người.

Những sư huynh đệ đều biết Mộ Dung Chẩn muốn giáo huấn Mộ Dung Yên. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Mộ Dung Chẩn muốn đẩy Mộ Dung Yên vào chỗ chết.

Mộ Dung Chẩn vu oan Mộ Dung Yên có ý đồ tạo phản, có chủy thủ xà văn làm bằng chứng. Sau đó ông ta còn nói Mộ Dung Yên tạo phản không thành đành phải cấu kết với Kính Vương Triệu Nguyên Kính. Giả ý chi viện Triệu Nguyên Kính bình loạn kỳ thật là giúp Triệu Nguyên Kính tăng thế lực trong triều, ngày sau trợ giúp Triệu Nguyên Kính bước lên ngôi vị Hoàng đế.

Cuối cùng Mộ Dung Yên thật sự bị Mộ Dung Chẩn giết. Mộ Dung Chẩn trừ đi họa lớn trong lòng, cho rằng có thể tiếp tục thanh thản ổn định đại kế.

Mộ Dung Chẩn không cam lòng chỉ làm một nhân vật nho nhỏ trong võ lâm. Ông ta cảm thấy chính mình có thể đứng ở vị trí cao hơn, thậm chí là nắm toàn bộ giang sơn.

“Nhưng thực đáng tiếc, sau khi Mộ Dung Yên bị giết, mấy sư huynh đệ đều nhìn ra Mộ Dung Chẩn có rắp tâm hại người, cho nên bắt đầu không phục ông ta. Đây cũng là lý do Mộ Dung Chẩn đột nhiên giả chết, còn đem vị trí Giáo chủ truyền cho Mộ Dung Trường Tình.”

Mộ Dung Yên chết, Mộ Dung Chẩn có một thời gian muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Tuy rằng ý đồ mưu phản thất bại, nhưng Mộ Dung Chẩn cảm thấy còn có cơ hội, cho nên còn đang âm thầm kế hoạch "Đông Sơn tái khởi".

Mộ Dung Yên chết, trong lúc nhất thời mọi người trong giáo đối với Mộ Dung Chẩn ngoan ngoãn phục tùng. Mộ Dung Chẩn nói cái gì là cái đó. Nhưng dần dần, Mộ Dung Chẩn trở nên thái quá cho nên những sư huynh đệ đã nhìn ra ý đồ.

Ngũ đệ cùng Lục đệ rời khỏi giáo, nghe nói là đi vân du, nhưng sau đó lại không tung tích.

“Có người nói bọn họ đi lánh đời. Nhưng cũng có người nói là Mộ Dung Chẩn đã bí mật giết chết bọn họ. Dù sao từ đây không còn có tin tức hai người đó. Càng về sau trong giáo càng bất an.”

Mộ Dung Chẩn bắt đầu không áp chế được người trong giáo, đặc biệt là Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh. Mộ Dung Chẩn không thể tung ra chiêu hiểm nên đành lựa chọn chết giả, đem chức Giáo chủ truyền cho đồ đệ duy nhất còn lại là Mộ Dung Trường Tình.

Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh cũng không nghĩ Mộ Dung Chẩn chết giả. Bọn họ cũng lớn tuổi nên không có cùng Mộ Dung Trường Tình tranh đoạt vị trí Giáo chủ.

Cho tới bây giờ không có huynh đệ nào của Mộ Dung Chẩn còn sống trên đời, họ đều đã qua đời.

Mộ Dung Tạ nhìn Mộ Dung Trường Tình, tỉ mỉ đánh giá, đột nhiên liền cười nói.

“Nhìn đến khuôn mặt này, ta có thể tưởng tượng thời điểm Mộ Dung Chẩn bị buộc bất đắc dĩ đem vị trí Giáo chủ truyền cho ngươi sẽ không cam lòng bao nhiêu.”

Mộ Dung Trường Tình híp híp mắt nhìn Mộ Dung Tạ.

“Bởi vì ngươi cùng nghĩa phụ…… Thật sự là quá giống.”

trước

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt một chút. Lúc Triệu Nguyên Kính cũng đã nói qua hắn giống một người, mà hiện tại Mộ Dung Tạ nhắc lại.

Người này đương nhiên chính là Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Trường Tình không nói gì, bất quá nắm tay siết chặt. Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền nói.

“Ngươi nói lời này là có ý gì? Nói rõ ràng đi.”

“Năm đó Mộ Dung Chẩn thu hai đồ đệ là Mộ Dung Trường Tình và Mộ Dung Dục. Mộ Dung Dục tư chất không bằng Mộ Dung Trường Tình, bất quá Mộ Dung Chẩn xem trọng Mộ Dung Dục hơn. Hắn đã sớm muốn đem vị trí Giáo chủ truyền cho Mộ Dung Dục. Nhưng thực đáng tiếc, Mộ Dung Dục kết giao với một người của võ lâm chính phái nên bị mất tiền đồ.”

Mộ Dung Tạ vì biết việc này, cho nên mới cố ý giả cho giống Mộ Dung Dục. Cuối cùng mới được Mộ Dung Chẩn thu làm đồ đệ bí mật và mang theo bên người.

Mộ Dung Tạ nhìn Mộ Dung Trường Tình cười cười, nói.

“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới vì cái gì sư phụ không xem trọng mình sao? Dù ngươi nỗ lực như thế nào vẫn không được yêu thương bằng sư đệ.”

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình tối sầm. Kỳ thật trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng đột nhiên bị Mộ Dung Tạ hỏi, có rất nhiều vấn đề đang được nhớ lại.

Mộ Dung Trường Tình đi theo Mộ Dung Chẩn từ nhỏ. Sư phụ dạy võ công, giao giết người, cũng không có gì khác. Mộ Dung Trường Tình cùng Mộ Dung Dục từ nhỏ đã có đãi ngộ khác nhau, nhưng hắn không chú ý điều đó. Hắn chỉ quan tâm võ công cùng nhiệm vụ có hoàn thành hay không.

Hắn bị sư phụ quở trách thậm chí xử phạt rất nhiều lần. Nhưng Mộ Dung Trường Tình cũng không có nghĩ lý do khác, chỉ cảm thấy có lẽ võ công chưa luyện tốt, hoặc là nhiệm vụ không có hoàn thành.

Mộ Dung Trường Tình cùng Mộ Dung Dục cũng coi như cùng nhau lớn lên, nhưng tính cách khác biệt quá nhiều. Mộ Dung Dục hay nói hay cười, mặc dù có thời điểm tàn nhẫn độc ác, nhưng hắn dễ ở chung với người khác. Mộ Dung Trường Tình thì trái lại. Hắn ngạo mạn lãnh đạm, tuyệt đối là tàn nhẫn độc ác. Hắn khó gần, thậm chí dễ gây mâu thuẫn khi tiếp xúc người xa lạ. Cho nên dù có thời điểm hắn muốn nói chuyện cùng một người nhưng vẫn cứ cho người ta cảm giác ngạo mạn vô lễ.

Mộ Dung Trường Tình nghĩ tới một ít chuyện cũ, lại nghĩ tới những vấn đề trước nay chưa suy xét qua, đột nhiên lại có chút mờ mịt.

“Mộ Dung Chẩn thu nhận một đứa con của kẻ thù, còn có thể tùy ý sử dụng, khiến đứa bé kia đi giết người cho ông ta. Mộ Dung Chẩn thật đúng là rất có nhã hứng. Hừ hừ, nhưng hắn không nghĩ tới, tính kế tới lui, kết quả vẫn phải rơi vào bẫy của chính mình. Cuối cùng phải chấp nhận cho con kẻ thù kế thừa vị trí Giáo chủ của mình. Chỉ sợ ở thời điểm chết giả, Mộ Dung Chẩn cũng thật sự phải tức chết rồi.”

Mộ Dung Tạ nhắc tới Mộ Dung Chẩn khó tránh khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi hoặc là âm dương quái khí. Triệu Nguyên Kính nhìn thấy biểu tình của Mộ Dung Trường Tình ngây ra, duỗi tay cầm tay Mộ Dung Tạ, nói.

“Tiểu Tạ, việc này chúng ta ngày sau lại nói, trước tiên nói chuyện cấp bách đi.”

Mộ Dung Tạ nghe xong Triệu Nguyên Kính nói, nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt tựa hồ có chút không tốt. Triệu Nguyên Kính còn tưởng rằng hắn bị đau. Bất quá cũng không phải như vậy, Mộ Dung Tạ híp mắt.

“Ngài là đau lòng cho hắn?”

Triệu Nguyên Kính nghe xong sửng sốt, thiếu chút nữa liền bật cười. Nhưng lúc này bật cười cũng không thích hợp, cũng không thích hợp ôm Mộ Dung Tạ vào trong ngực hôn hôn, đành phải thấp giọng nói.

“Tiểu Tạ ghen à?”

Mộ Dung Tạ không trả lời.

“Ngươi một hơi nói nhiều như vậy, sắc mặt cũng trắng, ta nhìn mà đau lòng.”

Nghê Diệp Tâm cũng không chú ý bên kia đang ve vãn, chỉ nhìn Mộ Dung Trường Tình cau mày xuất thần.

“Đại hiệp? Đại hiệp? Không có việc gì chứ?”

Mộ Dung Trường Tình hoàn hồn, hô hấp có chút không ổn định, Nghê Diệp Tâm dựa vào trong lòng ngực hắn cảm giác thực rõ ràng.

“Không có việc gì.”

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn liền biết không thể không có việc gì. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình là người thực dễ hiểu. Hắn không giỏi biểu đạt ý tưởng nội tâm, cũng luôn dùng gương mặt không biểu tình che giấu nội tâm.

Càng cố tình che giấu, kỳ thật càng dễ dàng bị tổn thương.

Nghê Diệp Tâm không thể tưởng tượng, nếu người thân bên cạnh kỳ thật vẫn luôn đối với mình ghi hận trong lòng thì có cảm giác gì. Nhìn Mộ Dung Trường Tình hiện tại Nghê Diệp Tâm biết trong lòng hắn không ổn.

Trong lòng Mộ Dung Trường Tình thực phức tạp, rối loạn, cảm giác cuộc sống hai mươi năm qua hình như rất đáng chê cười.

Hắn chưa thấy qua cha mẹ ruột. Tuy rằng rất nhiều người ta nói Mộ Dung Yên rất tốt, nhưng hắn vĩnh viễn không có cơ hội biết Mộ Dung Yên như thế nào. Mà sư phụ là người thân duy nhất lại là người có dã tâm khi đem hắn nuôi lớn.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có phải có chút buồn cười hay không?

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận duỗi tay ôm eo Mộ Dung Trường Tình, ở bên tai hắn thấp giọng nói.

“Đại hiệp, nếu muốn khóc thì ta cho mượn bả vai. Ta tuyệt đối sẽ không chê cười. Về sau có ta ở bên cạnh, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ luôn cần đại hiệp. Đại hiệp có thể làm con trùng theo đuôi ta.”

Mộ Dung Trường Tình đang có chút buồn bã thương tâm, nghe được lời nịnh hót của Nghê Diệp Tâm thì ngẩn ra. Hơn nữa càng nghe càng ngây người, trong lúc nhất thời có chút phát ngốc.

Vốn dĩ trong lòng vặn thành bánh quai chèo không thoải mái, hiện tại lại có chút dở khóc dở cười. Mộ Dung Trường Tình muốn duỗi tay sờ sờ mặt mình để xem mình rốt cuộc có biểu tình gì.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đi véo chóp mũi Nghê Diệp Tâm.

“Ngươi đang nói lung tung gì đó. Rốt cuộc ai mới là trùng theo đuôi ai.”

Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc.

“Ta là trùng theo đuôi. Ta là trùng theo đuôi. Đại hiệp cười đi, cười nào. Ta làm trùng theo đuôi, được chưa?”

Mộ Dung Tạ nghe được Nghê Diệp Tâm da mặt dày không biết xấu hổ nói chuyện thiếu chút nữa chết ngất. Hắn cùng Nghê đại nhân ở chung không tính nhiều, cho nên không hiểu biết về phương thức nói chuyện của Nghê đại nhân.

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói.

“Ngươi đang dỗ trẻ nhỏ sao?”

Nghê Diệp Tâm chỉ cười không nói lời nào. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá đã tốt hơn vừa rồi nhiều.