Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 162: Tình huống hỗn loạn

Bành lão gia chân cẳng không tốt, nên lệnh hạ nhân đến hoa viên bố trí một chút. Để mấy cái ghế dựa, bàn, làm màn che chắn gió, miễn cho bị nhiễm bệnh.

Chu lão gia nói mình phải về kêu mấy bằng hữu tới, vì thế liền đi trước. Họ hẹn gặp nhau ở hoa viên.

Vốn dĩ mọi việc khá tốt, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Bành lão gia cũng được hạ nhân đỡ đi đến đó.

Thời điểm Bành lão gia tới đã có vài vị ngồi nói chuyện ở hoa viên, không khí rất tốt, làm người ta cảm thấy thả lỏng.

"Nhưng mà...... chúng ta không thấy Chu lão đệ đến, đều cảm thấy rất kỳ quái......"

Thẩm hộ vệ nhịn không được nói.

"Các vị liền đi tìm ông ta, phát hiện người đã chết?"

"Không, không."

Bành lão gia lắc đầu. Một vị lão gia bên cạnh khoảng hơn năm mươi tuổi nói.

"Sau đó Chu lão gia xuất hiện, nhưng không biết vì sao lại rất kỳ quái. Hắn xuất hiện, từ xa liền bỏ chạy, giống như thấy quỷ. Bành lão gia kêu hắn, hắn cũng không đáp lại, lập tức chạy mất."

Bành lão gia gật đầu, nói.

"Chính là như thế. Ta nhìn thấy Chu lão đệ tới thì thật vui, đứng lên kêu hắn. Kết quả ta kêu hắn, hắn lại như thấy quỷ, trừng mắt xoay người liền chạy, vẻ mặt chấn kinh. Ta lúc ấy cũng không biết làm gì, lại kêu hắn. Nhưng hắn không ngừng chạy, càng chạy càng nhanh hơn."

Hành động của Chu lão gia quá quỷ dị, tất cả mọi người đều ngốc. Bởi vì đã xảy ra những chuyện kỳ quái, cho nên bọn họ không yên tâm, đi theo Chu lão gia.

"Ta cảm thấy Chu lão đệ hẳn là trở về phòng, bởi vậy đi về hướng đó. Chúng ta có rất nhiều người, cùng nhau đuổi theo hắn. Tới phòng hắn, phát hiện hắn cũng không ở trong phòng, cửa không có khóa, bên trong không có ai."

Bọn họ không biết Chu lão gia đi nơi nào. Vốn dĩ muốn rời khỏi, nhưng có người phát hiện một phòng khác mở cửa, hơn nữa có một mùi tanh rất khó ngửi từ bên trong bay ra.

Bọn họ liền đi qua nhìn. Thiếu chút nữa đều bị hù chết. Chu lão gia ngã trên mặt đất đầy máu tươi, hơn nữa đầu lìa khỏi cổ, đôi mắt còn trừng lớn.

Thật sự là rất đáng sợ!

Bành lão gia nói xong, mặt không còn chút máu.

"Thời điểm các vị chạy tới, có nhìn thấy cái gì khả nghi không? Có người ra vào không?"

"Không có, không có."

Một người nói.

"Lúc ấy trong viện không có ai. Là chúng ta phát hiện thi thể Chu lão gia trước tiên, rồi mới chạy đi gọi người lại đây."

Đám người Bành lão gia đuổi theo Chu lão gia cũng không mất bao nhiêu thời gian. Kết quả khi thấy Chu lão gia thì người đã chết. Bọn họ không thấy người nào khả nghi.

Buổi tối này đột nhiên đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.

Thẩm hộ vệ lập tức cho người đi tra hỏi. Thời gian ngắn như vậy, hung thủ còn lấy đi hung khí, lại không có bị ai phát hiện. Rất có khả năng hung thủ còn ở chỗ này, hung khí cũng rất có khả năng còn ở trong sân.

Nhưng lục soát một vòng lại không có tìm được dây kim loại nào. Có lẽ dây kim loại quá mảnh, dễ dàng giấu đi. Tóm lại không tìm được manh mối.

Thời gian trước và sau giờ cơm chiều khu vực phòng nghỉ dành cho khách thực an tĩnh, không có ai rời đi. Bất quá Dư thiếu gia đã rời khỏi một mình, đi ra ngoài ăn cơm. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình có nhìn thấy.

Bất quá Dư thiếu gia cũng chỉ ăn cơm. Lúc ở trong tửu lầu hắn chỉ nói chuyện với tiểu nhị, ngoài ra không có nói chuyện cùng những người khác. Khi trở về, Dư thiếu gia vào phòng, Mộ Dung Trường Tình cũng không tiếp tục theo dõi hắn.

Những vị khách còn lại cơ hồ đều có người làm chứng. Vì mới xảy ra chuyện kỳ quái, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, cho nên đều là tốp năm tốp ba ở bên nhau, cảm giác như vậy tương đối an toàn hơn.

Bành đại nhân vừa tiến cung trở về, có rất nhiều người có thể làm chứng.

Mà Bành lão gia sau khi Chu lão gia đến tìm vẫn ở một mình trong phòng nghỉ ngơi. Sau đó ông luôn ở cùng với rất nhiều người, nhân chứng cũng coi như rất nhiều.

Như vậy tính ra người khả nghi nhất đương nhiên chính là Dư thiếu gia.

Bất quá thái độ của Dư thiếu gia thật thản nhiên.

"Ta chính xác luôn ở một mình. Vừa rồi ta đi ra ngoài ăn cơm, trở về thì vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng không nghe được âm thanh kỳ quái nào. Nhưng vì Bành lão gia mang theo một đống người chạy vào gây tiếng động quá lớn, lúc này ta mới ra xem tình hình."

Nghê Diệp Tâm nhíu mi.

"Ngươi cái gì cũng không nghe thấy?"

Dư thiếu gia gật gật đầu.

"Không nghe thấy."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, tình hình Chu lão gia trong phòng tuyệt đối không thể lặng yên không một tiếng động mà biến thành như vậy. Đặc biệt đầu người từ trên cổ bay ra, còn lăn trên đất đụng vào chân ghế, khẳng định không thể không có âm thanh, động tĩnh hẳn là không nhỏ. Dư thiếu gia ở ngay bên cạnh mà cái gì cũng không nghe được thật là không bình thường.

Nghê Diệp Tâm nói Thẩm hộ vệ chú ý Dư thiếu gia. Mộ Dung Trường Tình nói đế giày Dư thiếu gia có dính máu đã làm Nghê Diệp Tâm thực kinh ngạc. Hiện tại hành vi của Dư thiếu gia càng là làm Nghê Diệp Tâm nghi ngờ.

Thẩm hộ vệ tuy rằng không tìm ra cái gì, bất quá vẫn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Mọi người tiến hành tra hỏi đến khuya. Bành lão gia thân thể yếu chịu không nổi, đứng cũng run rẩy, được hỏi xong liền trở về phòng nghỉ.

Bành lão gia rất sợ hãi, liên tiếp hỏi hôm nay ai bảo vệ mình, tựa hồ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Nghê Diệp Tâm linh động, bởi vì không muốn trở về bị Mộ Dung Trường Tình ép buộc bông cúc nở hoa, cho nên đặc biệt ân cần nói với Mộ Dung Trường Tình.

"Đại hiệp, buổi tối hôm nay xảy ra sự tình này, chúng ta nên lưu lại Bành phủ đi. Ngày mai chính là ngày đãi tiệc mừng thọ của Bành lão gia rồi, nếu sơ xuất xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải là không xong."

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm vẻ mặt nghiêm trang, hai mắt lại sáng quắc, hiển nhiên là một bụng ý nghĩ xấu. Hắn bất động thanh sắc, ngoài ý muốn dễ nói chuyện, nhàn nhạt nói.

"Tùy ngươi, ta không có ý kiến."

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng, nhìn Mộ Dung Trường Tình.

"Làm sao vậy?"

Nghê Diệp Tâm nhanh lắc đầu.

"Không, không có việc gì, cái gì cũng không có."

Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung Trường Tình nhìn ra suy nghĩ của mình.

Mộ Dung Trường Tình không nói nữa, chỉ là khóe miệng hơi hơi cong lên một ít. Hắn sao có thể không biết Nghê Diệp Tâm nghĩ cái gì, chỉ là Nghê Diệp Tâm không biết hắn suy nghĩ cái gì mà thôi.

Mộ Dung đại hiệp lúc này đang nghĩ là kỳ thật nóc nhà cũng không tồi, tầm nhìn trống trải hơn nữa đủ kích thích. Nếu Nghê Diệp Tâm biết hắn suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ hối hận.

Nghê Diệp Tâm cho rằng lừa gạt được Mộ Dung Trường Tình, tức khắc có chút đắc ý, nghĩ có thể kéo dài thời gian. Lỡ đâu ngày mai mình có thể nghĩ ra biện pháp trị được Mộ Dung đại hiệp thì sao?

Kỳ tích luôn xuất hiện ở thời điểm cuối cùng.

Nghê Diệp Tâm đang cân nhắc, liền nghe Mộ Dung Trường Tình nói.

"Đi đi."

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

"Đi nơi nào?"

"Không phải đi chỗ Bành lão gia sao?"

"Đúng đúng, chúng ta đi bảo vệ Bành lão gia, đi."

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chạy nhanh đến chỗ Bành lão gia.

Bành lão gia đã trở về phòng, hơn nữa đèn cũng đã tắt, thoạt nhìn là vừa mới bị kinh hách, thật sự là mệt mỏi, đã lên giường nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình canh giữ, người khác liền rời đi.

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm lên nóc nhà. Hai người ngồi ở trên đỉnh đầu Bành lão gia.

Mọi người đều nói mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn. Tuy rằng không biết đạo lý đó từ đâu ra, bất quá hôm nay trăng đích xác vừa tròn còn rất sáng.

Nghê Diệp Tâm hưng phấn khích động, cảnh sắc đẹp như vậy, còn tránh được một kiếp. Tuy rằng vừa rồi đã xảy ra vụ án dọa người, nhưng tâm tình Nghê Diệp Tâm vẫn rất tốt.

Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, liền nói.

"Đại hiệp nói xem, ai là hung thủ?"

Mộ Dung Trường Tình lắc đầu.

Bành lão gia nói Chu lão gia đứng ở chỗ khá xa, nhìn thấy bọn họ đột nhiên quay đầu bỏ chạy. Hành vi thật sự quái dị. Chẳng lẽ Chu lão gia biết có người muốn giết ông ta. Mà người kia lúc ấy cũng đứng ở bên trong đám người đó, cho nên ông ta bị dọa bỏ chạy?

Nhưng hung thủ vẫn luôn ở trong đám người, thì làm như thế nào đem hung khí giấu đi?

Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, chống cằm nói.

"Vụ án càng ngày càng phức tạp. Hơn nữa ta cảm thấy Dư thiếu gia có khả nghi lớn. Hắn che giấu cái gì đó, không muốn nói cho chúng ta biết."

Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh gật gật đầu, bất quá không có tham dự thảo luận. Bởi vì hắn cũng không có nhìn ra manh mối.

Nghê Diệp Tâm chống cằm suy nghĩ thật lâu, kết quả đôi mắt bắt đầu nặng, cảm giác trước mắt càng lúc càng mông lung, hình ảnh trước mắt lập tức một biến thành hai, buồn ngủ không chịu nổi.

Mộ Dung Trường Tình nghe bên cạnh không còn nói chuyện, nghiêng đầu nhìn sang. Nghê Diệp Tâm gục đầu một chút, thân thể cũng đổ xuống, thiếu chút nữa trượt khỏi nóc nhà rơi xuống.

Mộ Dung Trường Tình lập tức vươn tay tới, ôm eo Nghê Diệp Tâm, thuận thế đem người đè ở trên mái ngói.

"Ư.... "

Nghê Diệp Tâm cảm thấy lưng có chút đau, lập tức tỉnh lại. Bất quá khi mở to mắt, vẫn không thấy rõ lắm. Không phải bởi vì sắc trời quá tối, mà là bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Trường Tình quá gần che hết tầm mắt.

Nghê Diệp Tâm lập tức hừ hừ hai tiếng.

Mộ Dung Trường Tình đang ôn nhu liếm môi Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, lập tức cảm thấy trên sống lưng như bị điện giật, thiếu chút nữa liền vứt vũ khí đầu hàng.

Nghê Diệp Tâm nhịn không được duỗi tay ôm vòng lấy vai Mộ Dung Trường Tình, sau đó phối hợp mở môi, cũng đón ý hùa theo.

Mộ Dung Trường Tình cảm giác được đối phương phối hợp, nụ hôn trở nên thô bạo hơn, tràn ngập hương vị tình dục.

Nụ hôn kịch liệt làm Nghê Diệp Tâm có chút chịu không nổi. Đẩy vài cái mới đem Mộ Dung Trường Tình ra được một ít, thở hổn hển.

Nụ hôn kết thúc, Nghê Diệp Tâm phải há to miệng tham lam phun ra nuốt vào không khí mới mẻ.

Đang thở dốc, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên thấy cổ thực ngứa, nghiêng đầu nhìn liền hoảng sợ. Mộ Dung Trường Tình đang cúi đầu, vừa cắn cổ, vừa duỗi tay hướng vào trong quần sờ....

Nghê Diệp Tâm tức khắc vặn vẹo eo, nói.

"Đại hiệp..... làm cái gì? Đừng.... đừng nhúc nhích nha."

Mộ Dung Trường Tình khẽ cười một tiếng, thì thầm bên tai.

"Đã nói, ta thực chờ mong làm ở nóc nhà."

Nghê Diệp Tâm sợ tới mức trừng lớn đôi mắt.

"Từ từ.... đừng đùa.... đừng... đừng... chớ có sờ......"

Tay Mộ Dung Trường Tình quá lạnh, Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ mà giật mình, nhanh chóng muốn tránh né.

"Đại hiệp, chúng ta có thể chờ ngày mai không? Hiện tại, lỡ như có người tới thì làm sao?"

Mộ Dung Trường Tình cắn thùy tai một cái, làm Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, nháy mắt liền mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn.

"Hiện tại không có ai, nếu âm thanh lớn một chút, chỉ sợ Bành lão gia trong phòng cũng bị ngươi đánh thức."

Nghê Diệp Tâm cắn môi, không dám kêu. Nhưng đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình sờ lung tung không muốn kêu cũng kêu ra.

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm thành thật hơn, tựa hồ vừa lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Vừa rồi tự ngươi đã khuếch trương qua, có phải hiện tại không cần khuếch trương hay không?"

"......"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình làm tức chết rồi. Vì cái gì lại cảm thấy thái độ của Mộ Dung đại hiệp có lệ như vậy.

Nghê Diệp Tâm mặt đỏ bừng, cảm thấy hiện tại chính mình mở miệng nói "cần" hoặc là "không cần" đều không thích hợp, trả lời thế nào cũng cảm thấy thẹn.

Nếu nói "cần", Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối sẽ nói mình tự khuếch trương.

Nếu nói "không cần" vậy thảm hại hơn, nói không chừng Mộ Dung đại hiệp sẽ đem "chày" nện vào cối.

"Sao?"

Lòng Nghê Diệp Tâm tức khắc tràn đầy tuyệt vọng, dứt khoát bắt đầu giả chết.

Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dạng tráng sĩ kia nhịn không được liền cười, duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào trán Nghê Diệp Tâm.

"Sao? Không muốn cùng ta làm loại chuyện này?"

Hơi thở Mộ Dung Trường Tình phun ở bên gáy Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm giác Mộ Dung đại hiệp cố ý hạ giọng rất thấp, nghe xong làm xương cốt cả người đều mềm nhũn.

Nghê Diệp Tâm không mở mắt, nhưng chỉ nghe giọng đã biết Mộ Dung đại hiệp đang dùng mỹ nam kế. Theo bản năng Nghê Diệp Tâm liền nuốt một ngụm nước bọt. Đúng là không có cốt khí.

Nghê Diệp Tâm nhắm chặt mắt lại, nghe rõ tiếng tim mình đập đinh tai nhức óc, cảm thấy thẹn muốn chết. Nhưng chờ mãi chờ mãi, lại không thấy Mộ Dung Trường Tình làm bước tiếp theo, còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình lại muốn trêu chọc mình.

Nghê Diệp Tâm tức giận mở to mắt, lại nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đã ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, cũng nhanh ngồi dậy.

"Đại hiệp, làm sao vậy?"

"Có người tới."

Nghê Diệp Tâm giật mình, tức khắc hướng bốn phía nhìn nhìn, nhưng cái gì cũng thấy không rõ.

Chẳng lẽ có người tới ám sát Bành lão gia sao?

Nghê Diệp Tâm muốn đứng lên, lại bị Mộ Dung Trường Tình ngăn cản.

"Đừng nhúc nhích, ngươi đừng đi."

Nghê Diệp Tâm nghe khẩu khí của Mộ Dung Trường Tình liền cảm thấy tình huống không giống bình thường.

"Người tới võ công rất cao, chỉ sợ không dưới ta."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, càng lắp bắp kinh hãi. Võ công cao hơn Mộ Dung Trường Tình thì đến bực nào, đó là bộ dáng gì.

"Vèo"

Ngay lúc này, đột nhiên có một trường kiếm từ nơi xa bay lại đây, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt.

Mộ Dung Trường Tình lập tức nhấc chân đá trường kiếm bay trở về. Chỉ một thoáng, quả nhiên xuất hiện một bóng đen, bởi vì quá xa, Nghê Diệp Tâm nhìn không thấy người kia là ai.

Hắn đột nhiên liền động, đồng thời Mộ Dung Trường Tình cũng động. Nghê Diệp Tâm chỉ nghe được Mộ Dung Trường Tình nói một câu.

"Đừng nhúc nhích."

Sau đó bóng dáng màu trắng của Mộ Dung Trường Tình cùng bóng đen kia giao đấu.

Mộ Dung Trường Tình chưa bao giờ mang vũ khí, nhưng bóng đen kia trong tay có trường kiếm. Nghê Diệp Tâm có chút lo lắng, nhưng lại không thể giúp cái gì, cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Phòng Bành lão gia thật an tĩnh, phỏng chừng lúc này Bành lão gia đã ngủ rồi, căn bản không biết có người ở trên nóc nhà đánh nhau.

Hắc y nhân cùng Mộ Dung Trường Tình đã vượt qua mười mấy chiêu. Nghê Diệp Tâm đứng ở nóc nhà không có động, đột nhiên nghe được một tiếng "cộp".

Nghê Diệp Tâm lập tức xoay người, liền nhìn thấy có thêm một người ở phía sau.

Người kia đeo mặt nạ, hiển nhiên không muốn người khác biết mình là ai. Người đeo mặt nạ mở miệng, giọng cũng rất thấp.

"Theo ta đi."

Nghê Diệp Tâm lập tức lui ra phía sau một bước, cảnh giác nhìn người đeo mặt nạ.

Bên kia, Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên nhìn thấy Nghê Diệp Tâm rơi vào tình huống bất lợi, nhưng không thể thoát khỏi hắc y nhân.

Người đeo mặt nạ nhìn Nghê Diệp Tâm không dao động, lại đè thấp giọng nói.

"Không muốn chết thì theo ta đi!"

Hắn nói xong liền đi bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm tuy rằng võ công không có tốt như thanh danh, bất quá cũng không đến mức khoanh tay chịu chết. Nghê Diệp Tâm lập tức triển khai khinh công, bay từ nóc nhà xuống.

Cùng lúc đó vài tiếng động vang lên, bốn phía hiện ra thêm mấy hắc y nhân. Họ mặc trang phục giống hệt người đang đánh nhau cùng Mộ Dung Trường Tình.

Những hắc y nhân đó lập tức bao quanh Nghê Diệp Tâm.

Người đeo mặt nạ thấy thế nhanh chóng vọt lại, lúc này đây Nghê Diệp Tâm không né tránh, bị hắn chế trụ. Người đeo mặt nạ nắm mạch trên cổ tay Nghê Diệp Tâm, lập tức mang người ra khỏi Bành phủ.

Những hắc y nhân còn lại cũng đuổi theo. Nhất thời tình huống có chút hỗn loạn.

Người đeo mặt nạ hình như không cùng nhóm với bọn hắc y nhân. Đám hắc y nhân cũng ra tay muốn đoạt mạng người đeo mặt nạ. Kiếm từ sau đâm tới, tuy Nghê Diệp Tâm không giỏi, bất quá vẫn vội vàng khom lưng tránh thoát.

Kiếm khí lướt qua tóc.