Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 152: Bành đại nhân

Nghê Diệp Tâm vừa nghe không phải bởi vì quần áo thì nhẹ nhàng thở ra. Bất quá nghe Mộ Dung Trường Tình nói câu tiếp theo lại có chút nghẹn. Bởi vì Nghê Diệp Tâm thật sự là nhịn không được nhớ tới đêm qua......

Triệu Mục cùng Cố Cửu...... dã chiến.

Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn sắc trời, nói:

"Hiện tại...... Thời gian có thể quá sớm hay không?"

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

"Đi đi."

Triệu Mục là đại công tử của Kính Vương gia, thời gian trước luôn ở tại phủ Kính Vương. Bởi vì Kính Vương gia không có thiếp, cũng không có Vương phi, cho nên Triệu Mục tuy rằng đã thành niên ở lại nơi này cũng không có gì không ổn.

Trong phủ Kính Vương ngoài đại công tử, còn có vài vị công tử khác, đều là con nuôi của Triệu Nguyên Kính.

Trên đường đi đến phủ Kính Vương, Nghê Diệp Tâm thầm nghĩ, Mộ Dung Trường Tình làm hại con người ta phải dã chiến, còn không biết có bao nhiêu kịch liệt. Hiện tại sáng sớm liền tới gõ cửa không phải đi xốc chăn sao? Cũng quá không phúc hậu.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng mặc kệ, hắn muốn sớm biết về chuyện Xà Văn Đồ Đằng. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành đi theo Mộ Dung Trường Tình hướng tới cổng chính Vương phủ.

Kính Vương phủ nhìn từ bên ngoài cũng không phải rất lớn, cũng không phải thực hoa lệ, cổng đóng kín, có gia đinh canh gác.

Đang đi Nghê Diệp Tâm lại đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình giữ cánh tay.

"Làm sao vậy?"

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua bên cạnh. Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng có chuyện lớn. Kết quả là Mộ Dung Trường Tình không muốn đi cổng chính. Hắn túm Nghê Diệp Tâm tới hẻm nhỏ, sau đó ôm eo liền nhảy qua tường đi vào.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, sau đó bất mãn nói:

"Ta có thể tự vào, kinh công của ta đâu có tệ."

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

"Bên này."

Đêm qua, Triệu Mục thật sự là khó ở vì hắn tìm không thấy Cố Cửu. Khi cùng Mộ Dung Trường Tình đánh nhau, Triệu Mục luôn yếu thế, lại còn có bị Mộ Dung Trường Tình bóp cổ nhét vào hai viên thuốc.

Triệu Mục còn tưởng rằng là độc dược. Cả Cố Cửu cũng cho là như vậy nên hắn mới xuất hiện.

Cố Cửu tuy rằng làm sát thủ đã lâu, nhưng so võ công cùng Mộ Dung Trường Tình căn bản không có cùng cấp bậc.

Triệu Mục bị Mộ Dung Trường Tình đánh bất tỉnh, nhưng chỉ là ngất xỉu một khoảng thời gian ngắn. Lúc hắn tỉnh lại cảm giác mình có chút không thích hợp. Khi hắn mở to hai mắt nhìn đã thấy Cố Cửu. Hắn sợ đây là nằm mơ nên ôm chặt Cố Cửu. Dù là nằm mơ, hắn cũng không thể để Cố Cửu lại rời đi.

Mấy ngày nay Triệu Mục cảm thấy mình đã điên rồi.

Hắn đem Cố Cửu đè ở trên mặt đất, điên cuồng hôn bờ môi, tùy ý đoạt lấy.

Cố Cửu đã phát ngốc, bởi vì lo lắng Triệu Mục bị cho uống độc dược, cho nên căn bản không có phòng bị.

Triệu Mục hôn điên cuồng, hơi thở thô nặng, động tác mang theo một ít nôn nóng cùng thô bạo. Hắn không chỉ hôn Cố Cửu, còn dùng tay đi xé rách quần áo Cố Cửu.

Cố Cửu nghe được Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm nói chuyện lại càng thêm ngốc. Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Trường Tình cho Triệu Mục uống xuân dược.

Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm túm đi rồi, không có ai đem Triệu Mục đi. Nơi này rừng núi hoang vắng, Triệu Mục thần chí không tỉnh táo thật sự đè Cố Cửu muốn làm.

Cố Cửu sợ hãi. Cũng may sau đó Triệu Mục bởi vì muốn cởi quần áo, cho nên hơi chút thả lỏng, Cố Cửu lập tức nhanh tay điểm huyệt của Triệu Mục.

Triệu Mục bị điểm huyệt lập tức ngất đi, khi hôn mê vẫn còn gọi tên Cố Cửu.

Tim Cố Cửu đập nhanh không thôi. Sau khi bình ổn một chút, hắn liền sửa sang lại quần áo cho hai người, lúc này mới mang Triệu Mục về Kính Vương phủ.

Vốn dĩ Cố Cửu đem người mang về tới, liền muốn đi, nhưng nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình uy hiếp, Cố Cửu lại có chút lo lắng.

Cố Cửu do dự mãi, cuối cùng vẫn không đi.

Trừ sợ Mộ Dung Trường Tình hạ thủ, hắn cũng không thể mặc kệ Triệu Mục đang trúng thuốc. Cố Cửu duỗi tay để trên trán Triệu Mục dò xét một chút, làn da thật sự rất nóng. Cố Cửu không biết nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ điểm huyệt Triệu Mục cả đêm? Đến buổi sáng, Triệu Mục có thể tốt một chút hay không?

Cố Cửu chờ một chút, nhưng chờ mãi chờ mãi đã hơn nửa đêm rồi, Triệu Mục vẫn nóng, không một chút chuyển biến tốt đẹp.

Hắn dứt khoát đi lấy nước lau cho Triệu Mục, có lẽ có thể giảm bớt nóng.

Khi Cố Cửu mang nước trở về phòng, đột nhiên đã bị người ôm lấy. Cố Cửu hoảng sợ, không nghĩ tới Triệu Mục giải được huyệt.

Kỳ thật Cố Cửu không dám dùng lực điểm huyệt Triệu Mục. Võ công Triệu Mục cũng tốt, không bao lâu huyệt liền tự động giải ra.

Triệu Mục tỉnh lại, cảm giác nóng muốn điên. Hắn muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm Cố Cửu. Vừa đi đến cửa, lúc này cửa phòng mở ra, là Cố Cửu đi vào.

Cố Cửu trong tay còn xách theo một cái thùng nước. Nhưng hắn bị Triệu Mục xông tới dùng sức ôm chặt, khiến thùng nước rơi xuống đất. Nước văng tung tóe, ướt sũng.

"Cố Cửu? Thật là ngươi......"

Cố Cửu không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Triệu Mục vui vẻ, ôm hắn không ngừng hôn lên trán.

"Ngươi rốt cuộc đã xuất hiện. Ta tìm ngươi thật nhiều ngày, như thế nào cũng tìm không thấy ngươi. Ngươi biết ta nhớ ngươi nhiều không?"

Cố Cửu vẫn không nói chuyện, nhưng gương mặt có chút đỏ lên, giống như bị Triệu Mục lây bệnh.

Thuốc trong người Triệu Mục vẫn còn phát huy tác dụng, cảm giác cả người đều thực hưng phấn. Hắn chặn ngang ôm Cố Cửu lên, sau đó bước nhanh đến giường. Cố Cửu hoảng sợ, nhưng đối thượng là Triệu Mục, hắn không nghĩ đẩy ra.

Bọn họ làm cả đêm, khi trời gần sáng mới dừng lại. Cố Cửu thật sự chống đỡ không được, cũng ngất đi. Triệu Mục cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, lúc này mới ngủ.

Khi Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đến hai người họ chính xác còn chưa có rời giường, phải nói ngủ chưa có bao lâu.

Nghê Diệp Tâm nhìn một dãy phòng, nói:

"Triệu Mục ở phòng nào?"

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:

"Không biết."

"...... vậy làm sao bây giờ?"

"Không bằng tìm người hỏi một chút?"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy chủ ý của Mộ Dung Trường Tình cũng không phải cái gì thực tốt.

Không bao lâu liền nghe được có người đang nói chuyện, hình như là đang chậm rãi đến bên này.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cảm thấy giọng nói có chút quen tai. Chờ kia hai người đi tới, Nghê Diệp Tâm mới bừng tỉnh, là Phùng Cố cùng Phùng Thiên.

Phùng Thiên sắc mặt không tốt, mặc quần áo rất dày. Phùng Cố còn phủ thêm áo choàng bên ngoài cho hắn.

"Buổi sáng rất lạnh, chúng ta đi một lát liền về phòng, giữa trưa trở ra đi một chút?"

Phùng Thiên nhịn không được cười, nói:

"Chỉ là nhiễm phong hàn, nào có nghiêm trọng như vậy, đệ đừng chuyện bé xé ra to."

"Ca ca thân thể không tốt, phải chú ý nhiều, gần đây vất vả mới tốt một chút."

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Phùng Thiên cùng Phùng Cố, thật là có chút kinh ngạc.

Hai người kia vừa nói vừa đi, kết quả đi đến cũng thấy được hai người khách không mời mà đến.

"Nghê đại nhân?"

Phùng Thiên kinh ngạc nói:

"Nghê đại nhân về Khai Phong rồi? Sao lại ở chỗ này?"

Nghê Diệp Tâm có chút xấu hổ.

Phùng Cố thấy bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, cau mày không nói lời nào.

Phùng Thiên thật thân thiện, cười nói:

"Nghê đại nhân không phải tới tìm Kính Vương gia chứ? Vương gia đã tiến cung đi gặp Hoàng Thượng."

"......"

Càng xấu hổ, khi lập tức đã bị người nhìn thấu.

Mộ Dung Trường Tình vẫn cứ thực thản nhiên nói:

"Triệu Mục ở phòng nào?"

Phùng Cố càng nhăn mày. Phùng Thiên vỗ mu bàn tay Phùng Cố một chút sau đó nói:

"Ta nghĩ Nghê đại nhân có chuyện quan trọng muốn tìm đại công tử. Nghê đại nhân cũng không phải không biết phân nặng nhẹ. Đại công tử không ở đây, đi về phía trước ra khỏi sân này, rẽ tay phải là tới."

Nghê Diệp Tâm được Phùng Thiên khen ngợi, tức khắc lâng lâng. Lâu như vậy chưa thấy được Phùng Thiên, Phùng Thiên vẫn cho người ta cảm giác nhu hòa. Tuy rằng hôm nay khí sắc không tốt lắm, nhưng có vẻ mập mạp hơn trước, so với khi ở Phùng gia tốt hơn nhiều.

"Đa tạ, chúng ta đúng là có chuyện quan trọng cần tìm hắn."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm hai mắt sáng lấp lánh rất là không vui. Đột nhiên hắn duỗi tay liền kéo cổ áo Nghê Diệp Tâm, sau đó đem người túm lại gần.

"A"

Thiếu chút nữa dán lên mặt Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình cực kỳ soái, nhưng đột nhiên gương mặt phóng đại trước mắt vẫn thực dọa người.

"Làm cái gì......"

Nghê Diệp Tâm vừa định dậm chân hỏi Mộ Dung Trường Tình muốn làm cái gì, nhưng ngay sau đó đã bị Mộ Dung Trường Tình hù chết, cái gì cũng không nói được.

Bị kinh ngạc còn có Phùng Cố. Phùng Thiên tuy rằng cũng có chút chấn kinh, bất quá trấn định hơn.

Mộ Dung Trường Tình đem người túm lại gần, sau đó liền cắn môi Nghê Diệp Tâm.

Trước mắt bao người......

Nghê Diệp Tâm hóa ngốc.

Mộ Dung Trường Tình cắn một chút, sau đó liền lôi kéo người đi, thực mau hai người đã không thấy tăm hơi.

Nghê Diệp Tâm bị lôi kéo đi rất xa. Mộ Dung đại hiệp quá không bình thường. Nghê Diệp Tâm cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình không chịu nổi rồi.

"Tới rồi."

Mộ Dung Trường Tình nói.

Chỗ Triệu Mục thực thanh tịnh, cũng không ai hầu hạ. Triệu Mục tuy rằng là đại công tử, bất quá ngày thường đều tự tay làm lấy mọi việc. Hạ nhân chỉ đến đây quét tước.

Mộ Dung Trường Tình chỉ chỉ một phòng phía trước.

"Hẳn là cái phòng này, nhưng còn chưa có rời giường."

Nghê Diệp Tâm tức khắc vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

"Ta biết mà!"

Nghê Diệp Tâm đang suy nghĩ. Chưa rời giường thì làm sao đây? Bọn họ khi nào mới dậy? Nhanh nhất cũng là buổi trưa......

Khi Nghê Diệp Tâm còn đang tự hỏi, Mộ Dung Trường Tình đã dùng một chân đá văng cửa.

Nghê Diệp Tâm trợn mắt há hốc mồm, sợ muốn chết.

"Đại hiệp, chúng ta không phải vào nhà cướp của, bình tĩnh một chút đi."

Người trong phòng vốn đang ngủ, bất quá nháy mắt liền tỉnh.

Triệu Mục lập tức xoay người ngồi dậy, dùng chăn che lại Cố Cửu.

"Đừng ngồi dậy, ta đi xem."

Cố Cửu sắc mặt liền đỏ, hắn thật không biết đối mặt Triệu Mục như thế nào.

Cũng may phòng này lớn, có một phòng khách nhỏ bên ngoài, tuy rằng đá văng cửa cũng sẽ không thấy giường ngủ.

Triệu Mục đi ra liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm, sắc mặt thật sự không tốt.

Nghê Diệp Tâm xấu hổ cười cười.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Chúng ta giúp ngươi đem Cố Cửu về, không mời chúng ta vào ngồi sao?"

Nghê Diệp Tâm bội phục tài ăn nói của Mộ Dung đại hiệp, đen cũng có thể nói thành trắng.

Nghê Diệp Tâm cảm giác được một cổ sát khí, nhanh ngăn Mộ Dung Trường Tình, sau đó nói:

"Đại công tử, chúng ta tới tìm Cố Cửu hỏi về Xà Văn Đồ Đằng. Đại công tử làm việc cho Hoàng Thượng tuyệt đối biết chuyện Xà Văn Đồ Đằng nghiêm trọng đến mức nào. Hơn nữa chúng ta cũng là muốn giúp Cố Cửu. Cố Cửu sở dĩ không lộ mặt, kỳ thật là không muốn liên lụy công tử. Nhưng hắn hiện tại đang nguy hiểm, trên người còn có độc chưa giải, cứ để như vậy chỉ sợ sẽ không tốt."

Triệu Mục nghe xong quả nhiên sắc mặt hòa hoãn xuống.

"Vào đi."

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, kéo Mộ Dung Trường Tình đi vào.

Triệu Mục để cho bọn họ ở phòng khách chờ, sau đó đi vào phòng trong.

Cố Cửu đã đứng dậy, bất quá động tác thoạt nhìn không phải thực thoải mái. Khi Triệu Mục tiến vào, Cố Cửu đang khom lưng nhặt quần áo.

Triệu Mục đi tới, duỗi tay ôm hắn, hôn lên má vài cái, nói:

"Cố Cửu, đừng đi được không? Ta có thể bảo vệ ngươi. Tin tưởng ta được không? Ta biết ngươi rất tốt với ta, ta cũng không muốn để ngươi bị thương."

Cố Cửu có chút cứng đờ, sau đó thong thả gật gật đầu. Triệu Mục quả thực mừng rỡ như điên.

"Ta giúp ngươi mặc quần áo."

"Không cần... ta tự mình làm...."

Triệu Mục kiên trì giúp Cố Cửu mặc quần áo.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở bên ngoài ngồi thật lâu, lâu đến Nghê Diệp Tâm ngủ gật rồi. Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Đại hiệp đừng kích động, chờ một chút. Ta phỏng chừng sẽ mau tới thôi."

Khi Cố Cửu cùng Triệu Mục từ bên trong đi ra, Nghê Diệp Tâm nhịn không được đánh giá Cố Cửu vài lần. Cố Cửu quả thực thảm không nỡ nhìn.

Hai người kia đều là chuột bạch thử thuốc của Mộ Dung Trường Tình. Kết quả thực nghiệm tương đối kịch liệt......

Cố Cửu tận lực thẳng sống lưng, nhưng mà eo thật sự quá đau, tư thế đi đường có chút quái dị.

Triệu Mục một tấc cũng không rời, dìu hắn ra, đỡ hắn ngồi xuống, làm cho Cố Cửu có chút xấu hổ.

Cố Cửu đi thẳng vào vấn đề.

"Ta biết các ngươi là vì cái gì mà tới."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Chúng ta phải biết chuyện của Xà Văn Đồ Đằng."

Cố Cửu hít sâu một hơi, tựa hồ đang nhớ lại.

"Ta biết kỳ thật cũng không nhiều......"

Khi còn nhỏ Cố Cửu bị một người mua đi, đem hắn đưa tới một chỗ, sau đó không kể ngày đêm huấn luyện hắn cùng những đứa trẻ khác.

Sau đó Cố Cửu thường xuyên bị phái đi làm nhiệm vụ, trở thành một sát thủ thật sự.

Sát thủ phải hoàn thành nhiệm vụ mới sống sót. Bọn họ chỉ biết mục tiêu là ai, người kia nên chết lúc nào, còn lại không thể hỏi nhiều, bằng không người chết chính là bọn họ.

Cố Cửu thân là một sát thủ, cho tới nay đều chỉ tiếp nhận nhiệm vụ đi giết người, chưa bao giờ xen vào việc người khác.

Hắn đã tham gia mấy vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng, đại thể chỉ biết một chút chuyện. Cái tổ chức Xà Văn Đồ Đằng đúng là vẫn luôn tìm cơ hội tạo phản.

"Kỳ thật bọn họ đã mưu phản một lần, nhưng không có thành công."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

"Khi nào?"

Cố Cửu nhịn không được nhìn thoáng qua Triệu Mục, do dự một chút.

"Chính là lần Kính Vương gia mang binh đi trấn áp."

Mọi người nghe xong đều nhíu mày.

Phụ thân Triệu Mục cũng chết ở lần đó. Năm đó Mộ Dung Yên cũng vì đi giúp Triệu Nguyên Kính mới bị xử lý trong lặng yên.

Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới lần mưu phản đó cũng liên quan tổ chức Xà Văn Đồ Đằng.

Cố Cửu biết không nhiều lắm, nhưng hắn dám khẳng định lần đó tổ chức Xà Văn Đồ Đằng thất bại.

Sau đó bọn họ hoạt động kín đáo không để lại dấu vết. Rất nhiều năm trôi qua đột nhiên họ lại bắt đầu âm thầm quật khởi.

Chiêu binh mãi mã tạo phản tất nhiên không thể thiếu ngân lượng, cho nên họ mượn sức không ít thương nhân, giúp bọn họ buôn lậu muối và sắt.

Muốn buôn lậu muối và sắt phải thông qua quan phủ, họ lại mua chuộc, tạo quan hệ với không ít quan viên. Đương nhiên, bọn họ còn cần lực lượng ở triều đình chống lưng. Chỉ có ngân lượng của thương nhân là không đủ.

"Chúng ta tiếp nhận mấy nhiệm vụ, là ám sát mấy trọng thần."

Tổ chức Xà Văn Đồ Đằng đi mượn sức một ít đại thần, bất quá có đại thần đối với Hoàng Thượng luôn trung thành như một, tất nhiên sẽ mượn sức thất bại. Nhưng tổ chức Xà Văn Đồ Đằng sợ bị lộ, liền cho sát thủ tới giải quyết những trung thần.

"Ta nhớ rõ có một lần, chúng ta nhận được một danh sách, phải giết ba người. Nhưng buổi tối trước khi hành động, đột nhiên danh sách bị thay đổi, cuối cùng biến thành chỉ giết hai người."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nháy mắt đã hiểu.

"Cho nên là nói có một người thay đổi chủ ý, quy phục? Cho nên bị loại bỏ khỏi danh sách?"

Cố Cửu gật đầu, nói:

"Có lẽ là như thế, nhưng ta không dám khẳng định. Ta chỉ là một sát thủ, cũng không rõ ràng. Nếu các ngươi muốn biết thì phải tìm được người kia, có lẽ có thể tìm được thêm gì đó."

"Người kia là ai?"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nói:

"Người kia hiện tại ở nơi nào?"

"Ông ta một năm trước đã từ quan, bất quá còn ở Khai Phong. Con trai lớn của ông ta là Binh Bộ Thị Lang. Nghe nói qua ba ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông ta."

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày. Tuy rằng Cố Cửu không có nói rõ tên họ, bất quá đã rất rõ ràng.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Hả? Là Bành đại nhân?"