Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 119: Người hợp mưu cùng quản gia

Triệu Nguyên Kính nghe được giọng Mộ Dung Tạ, nhưng ý thức giống như không thể đồng bộ với thân thể. Hắn muốn mở to mắt, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình dáng không rõ lắm.

Triệu Nguyên Kính đáp lại không được, Mộ Dung Tạ càng nóng nảy. Hắn dứt khoát cúi xuống nhẹ nhàng đem người dịch một chút, làm Triệu Nguyên Kính nằm nghiêng, sau đó nhanh chóng đem viên thuốc nhét vào trong miệng Triệu Nguyên Kính.

Nhưng Triệu Nguyên Kính không có nuốt. Mộ Dung Tạ nhẹ nhàng điểm ở cổ họng Triệu Nguyên Kính, hắn nuốt một chút, nhưng viên thuốc lại không có được nuốt xuống.

Mộ Dung Tạ do dự một chút, cúi xuống nhìn Triệu Nguyên Kính. Khoảng cách gần trong gang tấc, môi run run một chút, hắn cắn răng áp miệng xuống.

Lưỡi Mộ Dung Tạ dò xét tiến vào, muốn tìm kiếm viên thuốc kia, để đem viên thuốc đẩy xuống cổ họng Triệu Nguyên Kính. Nhưng mà Mộ Dung Tạ lại không thấy viên thuốc chỉ chạm được lưỡi Triệu Nguyên Kính.

Lưỡi hai người ma xát một chút, Mộ Dung Tạ phát ra một tiếng kêu tựa như hoảng sợ.

Loại hành động khiêu khích này kích thích tới ý thức còn mơ hồ của Triệu Nguyên Kính. Triệu Nguyên Kính theo bản năng giật giật lưỡi, cuốn lấy vật đang khiêu khích trong miệng.

Mộ Dung Tạ bị kinh hách, thiếu chút nữa đem lưỡi lùi về, đôi tay run lên một chút. Mộ Dung Tạ thở hổn hển đem viên thuốc tìm được ở phía dưới lưỡi Triệu Nguyên Kính đẩy xuống cổ họng. Triệu Nguyên Kính theo bản năng nuốt xuống, tựa như cảm giác không thoải mái.

Mộ Dung Tạ cảm giác được Triệu Nguyên Kính đã nuốt viên thuốc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, liền buông tay, chuẩn bị ngồi dậy. Hắn giống như làm việc trọng đại cảm giác toàn thân đều thoát lực.

Hắn buông tay, còn chưa có ngồi dậy, Triệu Nguyên Kính lập tức theo bản năng hút một chút.

“Ui....”

Mộ Dung Tạ sợ hãi, thiếu chút nữa không đứng vững liền quỳ gối trên mép giường. Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này, cũng chưa từng nghĩ tới cùng một người khác hôn môi. Kỳ thật đối với Mộ Dung Tạ mà nói, hắn cũng không biết hôn môi sẽ như thế nào. Trong ý thức của hắn, hôn môi bất quá chính là môi chạm vào môi mà thôi.

Mộ Dung Tạ trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Triệu Nguyên Kính. Mà ngay lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, Triệu Nguyên Kính cũng mở mắt, bất quá ánh mắt còn chưa có tiêu cự. Mộ Dung Tạ càng sợ hãi, duỗi tay dùng lực đẩy Triệu Nguyên Kính một chút, sau đó tự mình liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào bàn.

Triệu Nguyên Kính đã tỉnh, nhưng ý thức còn chưa có rõ ràng, phản ứng cũng chậm không ít. Hắn mở to mắt, chỉ thấy được gương mặt của Mộ Dung Tạ gần trong gang tấc, biểu tình khó có thể dùng lời để diễn tả. Triệu Nguyên Kính muốn nhìn kỹ, chỉ là ngay sau đó, lưng đã bị va chạm đau muốn chết, nhịn không được hít hà, lúc này mới hoàn toàn tỉnh.

“Là ngươi?”

Mộ Dung Tạ cảm giác mình thực không đúng, nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói:

“Ngươi không muốn sống nữa? Ta cho thuốc vì sao không uống? Thị vệ đâu? Bọn họ đều là bao cỏ sao?”

“Thuốc?”

Hắn duỗi tay sờ soạng một chút phía dưới gối đầu, lấy bình nhỏ mở ra, bên trong đã trống không.

“Ta cảm giác có chút mệt, không phát hiện chính mình phát sốt.”

Mộ Dung Tạ thật sự là nhịn không được, mắt trợn trắng.

“Vậy ngươi không biết để một thị vệ ở trong phòng sao?”

Triệu Nguyên Kính nhìn hắn, nói:

“Ta sợ ngươi đột nhiên lại đến, cho nên để thị vệ ở bên ngoài.”

Mộ Dung Tạ sửng sốt, ngay sau đó cau mày nói:

“Ngươi không chết được ta liền không tới.”

Triệu Nguyên Kính nghe lời nói lạnh nhạt của Mộ Dung Tạ, không biết vì sao đột nhiên rất muốn cười.

Mộ Dung Tạ không tự giác lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, gương mặt có chút đỏ lên, cảm giác cả người đều nóng lên.

Triệu Nguyên Kính nhìn hắn, đột nhiên cũng có chút chinh lăng, không biết suy nghĩ cái gì.

“Ta đi đây.”

“Từ từ. Ta muốn hỏi ngươi một việc.”

Mộ Dung Tạ không nói, bất quá vẫn dừng bước.

“Là ai ra tay đối với ngươi?”

Mộ Dung Tạ nghe nói như thế, thân thể đột nhiên run run một chút, đôi mắt hiện lên thần sắc hoảng sợ.

Triệu Nguyên Kính cảm giác nháy mắt Mộ Dung Tạ về năm bốn tuổi, thoạt nhìn bất lực, làm người ta đau lòng.

Mộ Dung Tạ phát hiện chính mình thất thố, đôi tay nắm chặt, kiềm chế cảm xúc.

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

“Ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Mộ Dung Tạ lại nhìn hắn một cái, nói:

“Ngươi sẽ giết người kia?”

“Không, ta sẽ làm người kia muốn sống không được muốn chết không xong.”

Mộ Dung Tạ có chút kinh ngạc, lại nói:

“Phải không? Ta đây sẽ đợi.”

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở Tạ gia cho đến hơn nửa đêm mới về khách điếm.

Bọn họ ở Tạ gia xem sổ sách, sau đó có bộ khoái trở về. Đã trở lại ba bộ khoái. Tất cả đều đã đến những địa phương dò hỏi nhưng không có tìm được những thương nhân trong danh sách. Chỉ còn một bộ khoái chưa trở về, nhưng Nghê Diệp Tâm đã cơ bản chứng minh được suy đoán của mình rồi.

Tạ lão gia không nghĩ tới quản gia mình tin cậy lại làm ra loại chuyện này, hơn nữa còn làm trong mười năm. Tạ lão gia tựa như bị đả kích.

“Ngày thường những trướng mục nhỏ ta căn bản không xem qua, trướng mục lớn cũng chỉ chọn xem mà thôi.”

Xét thấy quản gia thật sự có vấn đề, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại đi tìm con gái quản gia.

Con gái quản gia còn chưa có về nhà chồng. Nàng nghe nói như vậy liền rớt nước mắt.

“Hai vị đại nhân, phụ thân ta…… Ta cũng không biết sao ông làm ra chuyện như vậy. Lúc trước ông cho ta một phần của hồi môn phong phú, ta còn thật vui. Ta hỏi sao có nhiều như vậy. Ông nói chính là Tạ lão gia cho. Có nhiều của hồi môn gả qua nhà chồng sẽ không bị khinh thường.”

Nghê Diệp Tâm an ủi nàng một chút, rồi hỏi:

“Nàng có biết phụ thân có bí mật gì hay không, có nhà cửa hay của cải linh tinh gì còn giấu giếm.”

Cô nương sửng sốt một chút, lắc đầu nói:

“Tuyệt đối không có, nào có nhà cửa gì. Ta nghĩ ông làm ra tiền, tất cả đều để mua của hồi môn cho ta.”

Cô nương hiển nhiên cái gì cũng không biết, nói đến những của hồi môn liền khóc không thành tiếng.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rời khỏi chỗ con gái quản gia, chuẩn bị về khách điếm.

Tuy rằng bọn họ tra được một ít bí mật của quản gia không thể cho ai biết, nhưng vẫn không có chứng cứ chứng minh quản gia vì vị phát hiện mà giết người diệt khẩu. Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút đau đầu, thở ngắn than dài.

Mộ Dung Trường Tình đi ở bên cạnh bỗng nhiên nói:

“Lại có phiền toái tới.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Đại hiệp đừng làm ta sợ, cái tốt không linh cái xấu linh a.”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Lừa ngươi làm ghì? Trì Long tới, rất khẩn cấp, khẳng định là có việc gấp.”

Nghê Diệp Tâm vừa quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy Trì Long vội vã tới. Nghê Diệp Tâm càng đau đầu, hỏi:

“Làm sao vậy? Ngươi chạy gấp làm gì?”

“Nghê đại nhân, Tạ gia lại có tin tức. Tạ lão gia vừa rồi đem sổ sách xem một lần, phát hiện sổ sách có vấn đề.”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Cho nên mệt ngất đi chứ gì?”

“Mệt không phải trọng điểm. Quan trọng là Tạ lão gia nói sau khi quản gia chết sổ sách còn bị người khác động tay động chân vào.”

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nghe được đều sửng sốt, Nghê Diệp Tâm nói:

“Chẳng lẽ quản gia cùng người khác hợp mưu? Quản gia tuy rằng đã chết, nhưng còn có người tiếp tục?”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Người này cũng quá lớn mật.”

“Nói cũng phải.”

Quản gia đột nhiên chết, thoạt nhìn như là tự sát, nhưng lại như có nội tình. Bởi vì Tạ gia xảy ra án mạng, hiện tại quản gia đã chết, hai vụ án mạng này thoạt nhìn còn có liên hệ. Nhưng ngay lúc này, vẫn có người ở Tạ gia gian lận, thật sự là quá kỳ quái.

“Đi, chúng ta lại đi Tạ gia một chuyến!”

Bọn họ quay trở về Tạ gia tìm Tạ lão gia.

Tạ lão gia sắc mặt rất kém, đang chờ bọn họ. Tạ lão gia ở thư phòng vừa thấy bọn họ liền đứng lên. Trong tay ông còn cầm một quyển sổ, tức giận lớn tiếng nói:

“Ta thật là mắt bị mù, quản gia quả thực chính là lòng lang dạ sói, các ngài nhìn xem, sổ sách đều bị động qua.”

Nghê Diệp Tâm xem không hiểu sổ sách, Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn, bất quá cũng không có nhìn ra manh mối gì. Tạ lão gia nói:

“Sổ sách này ta đã xem qua. Tất cả đều là những mối quan hệ làm ăn lớn, cho nên dù thân thể không tốt ta cũng xem qua. Nhưng ta không nghĩ tới, vẫn bị động tay động chân.”

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

“Lão gia đều xem qua sao động tay động chân?”

“Quản gia chỉnh đốn tốt hết sau đó mới cho ta xem. Ta xem qua xong lại đưa cho hắn. Chỉ sợ sau khi ta xem xong, sổ sách lại bị động tay động chân.”

Tạ lão gia suy đoán hoàn toàn có khả năng. Tạ lão gia tức giận đến cả người run lên.

“Ta đã nghi ngờ, sao mấy năm gần đây kinh doanh đình trệ. Thì ra là quản gia càng ngày càng tham lam. Ta còn tưởng rằng mấy năm gần đây thân thể ta không tốt cho nên kinh doanh mới đi xuống. Thì ra mấy năm nay các khoảng thu bị ghi thiếu bốn phần. Tất cả tiền đều bị quản gia lấy đi!”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Thiếu bốn phần? Nhiều như vậy sao?

Mộ Dung Trường Tình cũng nhíu nhíu mày.

“Hiện tại quản gia đã chết. Các ngài xem mấy tờ này. Có phải còn có đồng đảng ẩn nấp trong nhà ta hay không?! Rõ ràng quản gia đã chết, thế nhưng còn có người động vào sổ nợ. Còn có người đang gian lận! Chuyện này quá kỳ quái!”

Nghê Diệp Tâm đảo mắt.

“Tạ lão gia, sổ sách xảy ra vấn đề còn có ai biết không?”

Tạ lão gia sửng sốt.

“Vừa rồi ta phát hiện quá mức tức giận, chỉ sợ một nửa Tạ gia đều đã biết.”

Tạ lão gia tức điên lên, cho nên vừa rồi quăng một ít đồ vật. Đại phu nhân cùng nhị phu nhân đều lại đây.

Nhị phu nhân bưng một ít canh bổ dưỡng tới xin Tạ lão gia bớt giận, cũng nhân cơ hội tới hòa giải căng thẳng lúc trước. Nhị phu nhân vẫn là người không biết nhìn sắc mặt, còn định thừa dịp lão gia đang tức giận muốn kéo đại phu nhân xuống nước.

Nhị phu nhân ở bên cạnh nói quản gia cùng đại phu nhân luôn có quan hệ thân thiết, nói không chừng họ có cái gì đó, bằng không sao quản gia có lá gan lớn, dám tham lam nhiều tiền bạc như vậy.

Tạ lão gia vốn dĩ đang tức giận, nghe nhị phu nhân nói vậy, tức khắc liền hất chén canh xuống đất. Nhị phu nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, một câu cũng không dám nói. Bị Tạ lão gia mắng một hồi, sau đó nhị phu nhân khóc lóc đi trở về phòng.

Đại phu nhân cũng tới, cũng là nghe nói chuyện quản gia, nên đến nói vài câu trấn an, để Tạ lão gia không tức điên mà ảnh hưởng sức khỏe. Thời điểm nói chuyện không biết như thế nào, còn nhắc tới nhị thiếu gia Tạ Trọng Nam, cảm xúc đại phu nhân mất mát, yên lặng rơi chút nước mắt, sau đó liền rời đi.

Nghê Diệp Tâm nghe xong nói:

“Xem ra đã rút dây động rừng.”

Mộ Dung Trường Tình hỏi:

“Vậy làm sao?”

“Bất quá đã không phải lần đầu tiên rút dây động rừng, thật ra cũng không có gì.”

Người ở trong bóng tối kia tuyệt đối có lý do, hoặc là lá gan lớn dị thường. Sau khi quản gia chết vẫn không có thu tay lại, còn gian lận sổ sách Tạ gia.

“Tạ lão gia, sau khi quản gia chết, hàng hóa cùng tiền bạc có tổn thất sao?”

“Đây này.”

Nghê Diệp Tâm xem không hiểu sổ sách, cho nên liền quay đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua, nói:

“Thiếu đồ gốm cùng vải vóc.”

Nghê Diệp Tâm nhướng nhướng mày, hỏi:

“Vải vóc cùng đồ gốm có liên hệ gì không?”

Tạ lão gia lắc đầu, nói:

“Không biết, hai nhóm hàng này phải đưa đến hai địa phương khác nhau. Một là hướng nam, một là hướng bắc, hơn nữa người mua cũng khác nhau.”

Hai loại hàng hóa này kinh doanh khá lớn, nhưng trên sổ sách tiền lời lại bị cắt bớt ba phần. Những đồ gốm sứ cùng vải vóc không biết đi nơi nào.

Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, đột nhiên lại hỏi:

“Mấy thứ này trước kia để ở nơi nào?”

Tạ lão gia nhìn thoáng qua sổ sách, nói:

“Vốn để ở sơn trang giữa sườn núi. Nhưng gần đây do có quỷ quấy phá cho nên ta lệnh người đem tất cả chuyển xuống dưới.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Sơn trang giữa sườn núi? Chính là chỗ không ai ở kia sao?”

Tạ lão gia gật đầu, nói:

“Chính là nơi đó. Nơi đó thật lâu không ai ở, đã hoang phế, cho nên ta tạm thời dùng để chất hàng hóa.”

Vải vóc là loại tốt nhất, cho nên bán giá rất cao, không có ai một lúc mua nhiều như vậy. Gốm sứ tương đối dễ vỡ, lại chiếm nhiều chỗ, cho nên hai loại hàng hóa này được để ở sơn trang giữa sườn núi. Thật vất vả tìm được người mua, lại bỗng nhiên xảy ra chuyện.

“Sơn trang giữa sườn núi.... Hiện tại hàng hóa ở nơi nào, đã đưa đi bán rồi sao?”

“Còn chưa có, vẫn ở Tạ gia, vốn dĩ tính toán hai ngày nữa sẽ đưa đi.”

Nghê Diệp Tâm lập tức nói:

“Mang chúng ta đi xem.”

Tạ lão gia mang theo Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi đến nhà kho.

Thời điểm trên đường đi Mộ Dung Trường Tình nhịn không được thấp giọng hỏi.

“Hàng hóa này có liên quan cái chết của Tạ nhị thiếu gia?”

“Ta không dám khẳng định, nhưng ta cảm thấy có thể.”

Bọn họ đến nhà kho, gia đinh trông cửa lập tức liền mở cửa cho bọn. Tạ lão gia hỏi:

“Gần đây có người nào vào nhà kho không?”

Gia đinh lắc đầu, nói:

“Thưa lão gia, không có người nào đi vào.”

Tạ lão gia gật gật đầu, sau đó liền mang theo Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào.

Hàng hóa bày biện ngăn nắp. Tạ lão gia đi vào nhìn thoáng qua, liền nói:

“Là mấy cái rương bên này.”

Nghê Diệp Tâm đi qua, duỗi tay vỗ vỗ từng cái, liền nghe Mộ Dung Trường Tình nói:

“ Số lượng hàng hóa lúc ban đầu trong sổ sách không có vấn đề.”

“Chính là không thiếu?”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

“Xem số lượng rương hẳn là không sai biệt lắm.”

“Không đúng. Ta cảm thấy khẳng định có ít nhất mấy cái rương có vấn đề.”

“Vì sao nói như vậy?”

“Mấy cái rương không chỉ có vấn đề, hơn nữa sớm đã có vấn đề. Vấn đề có trước khi Tạ nhị thiếu gia chết.”

Nếu hàng hóa trong rương thật sự không có vấn đề, như vậy Tạ nhị thiếu gia sẽ không phát hiện hàng hóa thiếu, căn bản không lý do bị giết người diệt khẩu.

“Phải mở mấy cái rương ra nhìn xem mới biết được.”

Mấy cái rương đều đã niêm phong kỹ lưỡng, muốn mở ra xem, tuyệt đối là phải tốn công sức.

Bất quá Tạ lão gia không có phản đối, Mộ Dung Trường Tình liền tiến lên, sau đó thực tiêu sái lấy ra một chủy thủ, đem một cái rương mở ra.

Bên trong là vải vóc.

Tạ lão gia gọi thêm gia đinh tới để mở mấy rương khác.

Sau khi bọ họ mở được hơn phân nửa, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói một câu:

“Tìm được rồi.”

Nghê Diệp Tâm lập tức đi qua đi, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình còn chưa mở cái rương ra, bất quá vẻ mặt chắc chắn.

Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng mở cái rương ra, bên trong trống không. Khó trách Mộ Dung Trường Tình chắc chắn.