Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 110: Náo loạn trong đêm

Tuy rằng trong lòng Nghê Diệp Tâm biết rõ sẽ bị đánh, nhưng vẫn cứ quyết định nỗ lực một chút, nhanh chóng nói:

"Đại hiệp hay để ta giúp?"

"......"

Mộ Dung Trường Tình ngồi dậy. Hắn thấy mình rơi vào tình huống xấu hổ giống Nghê Diệp Tâm vừa rồi.

Có phản ứng đi ra ngoài hay là ở lại?

Đi ra ngoài không thích hợp, ở lại cũng không đúng. Chuyện xấu hổ khó xử, quả thực không biết nên làm thế nào cho phải.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình ngây người, lập tức đảo tròng mắt hai vòng. Sau đó Nghê Diệp Tâm nhanh tay lấy đai lưng để ở đầu giường, nhào tới đè trên người Mộ Dung Trường Tình. Túm tay Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm muốn trói hắn lại, giống cách hắn đã làm với mình trước đây.

Nghê Diệp Tâm không có nhanh nhẹn như Mộ Dung Trường Tình, bất quá cuối cùng vẫn thành công đem hai tay Mộ Dung Trường Tình bó lại cùng nhau.

Bất quá Nghê Diệp Tâm xem nhẹ Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung Trường Tình biến sắc hỏi:

"Ngươi đang làm cái gì?"

Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm phấn chấn, nói:

"Cột người mà, đại hiệp không thể động. Yên tâm đi, ta sẽ không mạnh tay, nhưng ta có thể giúp...... À, dùng tay được chứ?"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn như người khác. Nhưng dùng tay phải tự giải quyết vẫn rất thành thạo, kỹ thuật tuyệt đối vượt qua thử thách, cũng không phải là nói lung tung khoác lác.

Bất quá chuyện này cũng không dám đi lung tung khoác lác, nói ra cũng có chút mất mặt.

Mộ Dung Trường Tình yên lặng nhìn tay bị đai lưng trói lại. Hắn cảm thấy đầu óc Nghê Diệp Tâm tuyệt đối bị hỏng rồi.

"Ngươi sao không điểm huyệt? Sao dùng đai lưng trói ta?"

Nghê Diệp Tâm nghiêm túc trả lời.

"Bởi vì ta không biết điểm huyệt. Nếu không đại hiệp chỉ ta điểm huyệt như thế nào thì không thể động đậy. Hơn nữa lần trước đại hiệp trói tay của ta, cũng đâu có điểm huyệt của ta."

"......"

Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn giải thích. Lần trước hắn chỉ muốn Nghê Diệp Tâm thành thật ngủ, cho nên mới trói tay, không điểm huyệt. Điểm huyệt cũng không phải chuyện thú vị, thời gian dài không giải huyệt toàn thân đều sẽ nhức mỏi. Nếu thật sự điểm huyệt, chỉ sợ đêm đó Nghê Diệp Tâm không thể ngủ ngon.

Tròng mắt Nghê Diệp Tâm lại xoay chuyển.

"Đúng rồi, ta nhớ rõ Mộ Dung đại hiệp đã điểm huyệt ta một lần, hình như là......"

Nghê Diệp Tâm cũng không nhớ rõ rốt cuộc cách đây bao lâu.

Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, bắt đầu duỗi tay sờ soạng ngực Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hít sâu một hơi, hô hấp đột nhiên liền trở nên thô không ít. Ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, kỳ thật cũng không lộ rõ tức giận. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay Nghê Diệp Tâm không ngừng sờ loạn ở trước ngực.

Tay Nghê Diệp Tâm cũng không nhu mềm, khớp xương rõ ràng. Ngón tay tương đối dài, bất quá so với Mộ Dung Trường Tình cao to vẫn có chút nhỏ nhắn.

Rõ ràng Nghê Diệp Tâm chỉ sờ loạn trên quần áo, nhưng Mộ Dung Trường Tình liền cảm thấy thật sự không được. Phía dưới vốn dĩ có phản ứng, lúc này càng cực kỳ không thoải mái.

Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp trong lòng có biến hóa, bất quá là mặt than nên không hề sơ hở.

Nghê Diệp Tâm đổ mồ hôi hột. Sau đó cười hì hì, sờ soạng lên mặt, rồi hôn lên khóe miệng của Mộ Dung Trường Tình một chút. Chỉ là nhẹ nhàng chạm môi, ngắn ngủi một giây là rời đi, nhưng cũng là thu hết can đảm Nghê Diệp Tâm mới dám hôn. Nếu thời gian dài hơn, chỉ sợ sẽ bị Mộ Dung đại hiệp đánh chết ở trên giường.

Mộ Dung Trường Tình vẫn không có biểu tình, làm hại Nghê Diệp Tâm hoài nghi Mộ Dung đại hiệp có phải ngủ rồi hay không.

Vừa rồi khi Nghê Diệp Tâm sờ mặt, Mộ Dung Trường Tình liền biết Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì, bất quá ma xui quỷ khiến không có né tránh. Hai người hôn vô cùng thuần khiết. Tuy rằng không phải dùng lưỡi hôn, thời gian cũng không dài, bất quá cũng đủ làm không khí trở nên nóng bỏng.

Nghê Diệp Tâm đã lớn gan, lại dùng tay sờ soạng xuống dưới quần của Mộ Dung Trường Tình, cũng nhịn không được nghĩ đến trêu đùa Mộ Dung đại hiệp.

Tay Nghê Diệp Tâm mới vừa đụng tới Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên hút một hơi. Âm thanh hút không khí quá lớn, Nghê Diệp Tâm cũng nghe được.

Không đợi Nghê Diệp Tâm có động tác, liền có một tiếng động vang lên. Hai tay Mộ Dung Trường Tình đã tách ra, đai lưng dùng trói buộc đã bị đứt.

Chỉ là chớp mắt, Nghê Diệp Tâm cảm giác trời đất quay cuồng. Thời điểm an ổn không thấy được nóc giường, mà là thấy được......

Mà là thấy được lan can hành lang khách điếm......

Mộ Dung Trường Tình xách Nghê Diệp Tâm đặt ở bên ngoài phòng, sau đó mặt không biểu tình nói:

"Đứng chờ."

"Rầm"

Cửa phòng đóng lại.

Nghê Diệp Tâm trợn mắt há hốc mồm.

Ta đây là bị Mộ Dung đại hiệp ném ra khỏi phòng sao?

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm giác được thất bại......

Nghê Diệp Tâm ở bên ngoài lạnh đến giậm chân, cũng không dám lớn tiếng gào.

Đợi thật lâu rốt cuộc nghe được tiếng mở cửa phòng. Mộ Dung Trường Tình mở cửa, thoạt nhìn không có gì không ổn. Nghê Diệp Tâm không muốn sống nói một câu:

"Đại hiệp thật nhanh nha!"

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình tối sầm, duỗi tay liền muốn đóng cửa. Có ngươi chạy nhanh nghiêng người chui vào, ôm chặt eo Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp sờ sờ, ta sắp lạnh chết. Ta bị đông lạnh thành khối băng, ngày mai nhất định sẽ cảm mạo!"

Trên người Nghê Diệp Tâm đúng là rất lạnh. Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ muốn ném văng ra, bất quá cuối cùng tâm mềm nhũn, liền không quản, chỉ là đem tay từ trên eo mình lôi xuống dưới.

Nghê Diệp Tâm đi trở về giường, cảm giác trong phòng cũng rất lạnh. Nhất định là Mộ Dung đại hiệp tự mình giải quyết xong vấn đề sinh lý đã mở cửa sổ thông gió, bằng không sẽ không lạnh như vậy.

Nghê Diệp Tâm run run thật lâu, rốt cuộc cũng thấy ấm áp, bất quá lúc này bên ngoài đã hừng đông. Mộ Dung Trường Tình cau mày nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhịn không được đau đầu. Hắn cảm thấy từ lúc biết Nghê Diệp Tâm đến nay, chưa đêm nào ngủ ngon, mỗi ngày buổi tối người này đều làm ầm ĩ.

Sáng sớm Trì Long cùng Triệu Doãn thức dậy, bất quá bọn họ cũng không lập tức đi tìm Nghê đại nhân cùng Mộ Dung đại hiệp bàn bạc vụ án. Thật ra......

Khách điếm không có cách âm.....

Khi mặt trời đã lên, Nghê Diệp Tâm cảm giác ánh nắng chiếu vào. Dù còn buồn ngủ nhưng mà nghĩ còn vụ án chưa có tra xong, Nghê Diệp Tâm không bò dậy là không được.

Nghê Diệp Tâm gian nan mở to mắt, phát hiện Mộ Dung đại hiệp đã ngồi dậy, bất quá còn chưa có thay quần áo, phỏng chừng cũng là vừa tỉnh lại.

Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối huyết áp có vấn đề, buổi sáng rời giường mà vẻ mặt đầy sát khí, đặc biệt đáng sợ.

Nghê Diệp Tâm trộm liếc mắt một cái, cảm thấy vẫn không nên trêu chọc.

Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình không có giận khi rời giường, chỉ là nghĩ đến đêm qua Nghê Diệp Tâm không ngừng làm ầm ĩ, liền muốn vặn rớt đầu.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, Mộ Dung Trường Tình lại phát hiện một chuyện không bình thường. Hắn phát hiện trước kia mình muốn vặn rớt đầu một người, tuyệt đối không cần suy nghĩ. Nhưng từ khi gặp được Nghê Diệp Tâm lại suy nghĩ ít nhất một trăm lần muốn vặn rớt đầu Nghê Diệp Tâm, vậy mà đầu vẫn còn ở trên cổ.

Quả thực có thể nói là kỳ tích......

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ duỗi tay đi lấy quần áo, chầm chậm bắt đầu mặc quần áo.

Nghê Diệp Tâm cũng nhảy xuống giường đi mặc quần áo, rồi chạy nhanh ra bên ngoài đi lấy nước cho Mộ Dung Trường Tình rửa mặt.

Chờ Nghê Diệp Tâm chân chó tung ta tung tăng trở về liền phát hiện sắc mặt Mộ Dung đại hiệp rất không tốt, còn đứng ở mép giường, quần áo cũng không có mặc chỉnh tề.

Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp quần áo đã đầy đủ, chỉ là thiếu......

Một cái đai lưng......

Mí mắt Nghê Diệp Tâm đột nhiên giật giật, đột nhiên liền nghĩ tới đêm qua trong lúc vô tình lấy đai lưng làm dây trói... Một cái đai lưng màu trắng trên đầu giường..... Hiện tại trên mặt đất.... bất quá thực đáng tiếc, đai lưng đã bị xét đứt thành ít nhất bốn đoạn....

Không thể dùng....

Nghê Diệp Tâm tức khắc chột dạ cực kỳ, trốn đến thật xa, nhỏ giọng nói:

"Đại hiệp..... là.... là...... là... đêm hôm qua, đại hiệp làm hư......"

"......"

Mộ Dung Trường Tình lại muốn vặn rớt đầu Nghê Diệp Tâm. Hắn hít sâu hai hơi, áp chế tức giận, chuẩn bị đổi một bộ quần áo khác. Bất quá thật là đáng tiếc, Nghê Diệp Tâm kiên trì không ngừng quấy rối. Mộ Dung đại hiệp càng bực, tìm không thấy đai lưng nào trong rất nhiều bộ quần áo.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, nhanh nhẹn xung phong nhận việc.

"Đại hiệp hay là dùng của ta?"

Mộ Dung Trường Tình nhìn lướt qua đai lưng màu xanh của Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm đành phải nói:

"Nếu không ta ra ngoài mua cho đại hiệp một bộ quần áo mới. Ta nhớ nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng bán quần áo. Chỉ là không biết quần áo được không."

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

Nghê Diệp Tâm vội vàng chạy ra đi. Chạy tới sảnh Nghê Diệp Tâm liến nhìn thấy Trì Long cùng Triệu Doãn đang ăn sáng, bàn bên kia không ai khác chính là Kính Vương gia Triệu Nguyên Kính.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

Trì Long nhìn thấy Nghê Diệp Tâm vội vàng hoảng hốt muốn ra cửa liền nói:

"Đại nhân, dùng cơm sáng rồi hãy đi tra án."

Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:

"Không phải, ta muốn đi ra ngoài mua một bộ quần áo."

Triệu Doãn có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, không biết Nghê Diệp Tâm muốn đi mua quần áo gì.

Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung Trường Tình chờ nóng nảy, cũng không có giải thích, liền chạy nhanh ra ngoài.

Chạy một hơi tới nửa chừng thì dừng lại, chạy vòng trở về khách điếm.

Trì Long nhìn thấy nhanh như vậy Nghê Diệp Tâm đã trở về liền nói:

"Nghê đại nhân đi thật nhanh."

Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói.

"Ta còn chưa có đi đâu."

"Hả?"

Giọng Nghê Diệp Tâm càng nhỏ.

"Các ngươi trên người có bạc không?"

"......"

Nghê Diệp Tâm muốn đi mua quần áo, chạy đến một nửa đường mới nhớ tới mình không bạc sao mua được quần áo......

Trì Long cười một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc rất nhỏ.

Nghê Diệp Tâm chuyển hướng về phía Triệu Doãn.

Triệu Doãn giật giật, từ trong tay áo cũng lấy ra một ít bạc vụng, khẩu khí nhàn nhạt nói:

"Chỉ có chút ít."

Trì Long cùng Triệu Doãn ở Khai Phong phẩm cấp còn không bằng Nghê Diệp Tâm, bổng lộc cũng không có nhiều, hiện giờ ra ngoài càng không mang bao nhiêu. Bất quá hai người tốt xấu đều có bạc trong người, không giống như Nghê Diệp Tâm hai đồng tiền cũng không có.

Nghê Diệp Tâm cũng không biết có đủ hay không. Mộ Dung đại hiệp toàn dùng đồ thượng hạng, mua một bộ bình thường về không chừng Mộ Dung đại hiệp sẽ ghét bỏ không chịu mặc. Nghê Diệp Tâm ước lượng bạc trong tay, nhịn không được nói:

"Vì sao phủ Khai Phong chúng ta...... nghèo...... như vậy."

Mới vừa nói xong, liền nghe được một tiếng cười trầm thấp, Nghê Diệp Tâm căng thẳng, trộm nhìn qua. Quả nhiên là Kính Vương gia Triệu Nguyên Kính đang cười.

Triệu Nguyên Kính đứng dậy, chậm rì rì đi tới, vươn tay đặt lên bàn một thỏi vàng, nói:

"Nghê hộ vệ không ngại cầm dùng trước đi."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật sự là quá mất mặt. Bất quá sợ Mộ Dung Trường Tình chờ lâu sẽ nóng nảy, Nghê Diệp Tâm nói đa tạ liền cầm vàng chạy đi. Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm, trong chốc lát trở về nói Mộ Dung Trường Tình đưa tiền trả!

Khi Nghê Diệp Tâm chạy về tới, Trì Long, Triệu Doãn, Triệu Nguyên Kính đều còn ngồi ăn sáng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vật trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm, từng người đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh ngộ.

Đêm qua đột nhiên náo loạn lên làm "hàng xóm" đều nghe được.

Bọn họ cũng không biết Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã làm cái gì, đều nhịn không được tưởng tượng một phen. Hơn nữa buổi sáng hôm nay không thấy Mộ Dung đại hiệp, Nghê đại nhân còn chạy đi mua quần áo. Đến lúc này kết luận chính là trong lúc kịch liệt quần áo Mộ Dung đại hiệp bị xé rách.

Nghê Diệp Tâm chạy về phòng, đem quần áo đưa cho Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ soạng một chút, có vẻ vừa lòng, liền đem quần áo thay.

Nghê Diệp Tâm lập tức hạnh phúc nói:

"Đại hiệp mặc thực thích hợp nha."

Mộ Dung Trường Tình sửa sang lại tay áo một chút, cũng không có nói lời nào.

"Chúng ta đi ăn sáng."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

"Ừ"

Vừa ra cửa, bỗng nhiên hắn nắm cổ tay Nghê Diệp Tâm nói:

"Ngươi cảm phong hàn?"

Mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng nhìn có chút không bình thường.

"Không phải.... chạy... nên có chút nóng mà thôi."

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay dò xét một chút. Trán quá nóng, cũng không phải do chạy mà nóng, tuyệt đối là phát sốt.

Nghê Diệp Tâm lại không cảm thấy gì, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy đói, đặc biệt muốn ăn.

Mộ Dung Trường Tình nghĩ tới đêm qua mình đem Nghê Diệp Tâm đuổi khỏi phòng nên mới sinh bệnh, trong lòng hắn hơi có chút có áy náy. Mộ Dung Trường Tình nắm cổ tay Nghê Diệp Tâm nói:

"Trở về nghỉ ngơi đi, ta đi kêu đại phu tới."

"Đại hiệp, ta thật sự không có việc gì đâu."

Nghê Diệp Tâm vội vàng túm chặt Mộ Dung Trường Tình, đột nhiên nói:

"Đúng rồi đại hiệp, ta thiếu chút nữa đã quên. Trên người ta không bạc, tiền mua quần áo là mượn của Kính Vương gia. Chúng ta đi ăn thuận tiện đem tiền trả......"

"......"

Mộ Dung đại hiệp đã không đếm được sáng nay đã có mấy lần muốn vặn rớt đầu Nghê Diệp Tâm. Hắn mới vừa đối với Nghê Diệp Tâm có chút áy náy, hiện tại không còn gì, nháy mắt không còn sót lại chút gì......

"Nghê đại nhân!"

Ngay lúc này, Trì Long và Triệu Doãn còn có một bộ khoái vội vã chạy đến. Vẻ mặt bộ khoái lo lắng.

"Nghê đại nhân, không tốt rồi! Tạ gia lại chết người, lại chết người!"

"Cái gì?"

"Sáng sớm hôm nay, gia đinh Tạ gia tới báo quan, nói là quản gia đã chết!"