Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 102: Đại hiệp lại muốn đánh lén ta?

Triệu Nguyên Kính lập tức nói:

"Tiếp tục đào, đào cho ra."

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một khúc xương ống chân, trong lòng thấy có chút may mắn. May mắn là Hứa nhị thiếu gia không ở chỗ này, nếu hắn ở chỗ này, không biết có thể chịu được đả kích lớn như vậy hay không.

Vạn thị bị chôn ở chỗ này đã rất nhiều năm, trừ xương cốt cũng không còn gì.

Triệu Nguyên Kính vẫy vẫy tay, nói:

"Chuyện còn lại liền giao cho các ngươi."

Nghê Diệp Tâm lập tức nói:

"Dạ rõ, Vương gia."

Triệu Nguyên Kính thoạt nhìn có chút mỏi mệt, mang theo mấy thị vệ rời đi trước, chỉ để lại hai thị vệ giúp bọn họ đem xương cốt trở về thành.

Nghê Diệp Tâm đứng ở tại chỗ, nhìn xương cốt, rồi lại nhìn hố đất, giống như xuất thần, một câu cũng chưa nói.

Mộ Dung Trường Tình đi tới hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Ta thật là quá ngu ngốc."

"Ngươi hiện tại mới biết à, còn chưa muộn."

Nghê Diệp Tâm cũng không có tâm tình nói giỡn, chỉ tay về phía mộ bia sau cách đó không xa, nói:

"Đại hiệp xem, kia chính là mộ con trai quả phụ Chu thị. Chúng ta từng tới đào qua, bên trong là trống không, nhớ chứ?"

"Tất nhiên nhớ."

"Ngày đó chúng ta ở gần đây gặp cái người thần bí. Đại hiệp còn đuổi theo hắn."

Mộ Dung Trường Tình gật đầu.

Nghê Diệp Tâm đem ngọc bội ra, nói:

"Ngọc bội này là hắn đánh rơi, lúc ấy ta đuổi theo liền nhìn thấy ngọc bội ở trên mặt đất. Mà thực trùng hợp chính là chỗ ngọc bội rơi lại là cái này hố đất bây giờ."

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nói:

"Ý của ngươi là......"

"Ta lúc đó chỉ lo chú ý ngọc bội, căn bản không có chú ý tới ý đồ của người thần bí. Nghĩ lại có lẽ lúc ấy hắn đem ngọc bội ném tại đây, chính là nói cho ta biết phía dưới có chôn đồ vật. Nhưng ta lại không nghĩ ra, thật sự là quá ngu ngốc."

"Người kia rốt cuộc có ý đồ gì?"

Nghê Diệp Tâm cũng không hiểu, trong đầu mờ mịt.

Lần đầu tiên người thần bí xuất hiện, Nghê Diệp Tâm bị trói mang đi. Nhờ đó Nghê Diệp Tâm mới phát hiện Nghê đại nhân trước đây còn có một thân phận khác. Lúc ấy nghe giọng điệu của người thần bí thì hình như có quen biết Nghê Diệp Tâm trước đây, hơn nữa còn là cộng sự.

Nghê Diệp Tâm chỉ biết giọng của hắn, cùng phong cách làm việc rất giống Mộ Dung Dục, giỏi dùng độc, hơn nữa khinh công rất cao.

Lần thứ hai gặp, người thần bí nhân ném ngọc bội, muốn nói cho Nghê Diệp Tâm biết chỗ chôn Vạn thị.

Lần thứ ba là ở trên phố, người kia dẫn Nghê Diệp Tâm tới chỗ vắng vẻ ném lại một phong thơ. Lá thư kia là của một vị Hứa lão gia viết cho phu quân quả phụ Chu thị khi ông ta còn làm quan.

Nghê Diệp Tâm xâu chuỗi các chi tiết, bỗng nhiên cảm thấy càng hồ đồ hơn. Người thần bí này rốt cuộc đang muốn làm cái gì?

Mọi người đem xương cốt của Vạn thị cẩn thận mang về trong thành.

Nghê Diệp Tâm muốn đem xương cốt về nha môn kiểm tra một chút. Nếu không có vấn đề sẽ lại hạ táng, lúc xong xuôi mới báo cho Hứa nhị thiếu gia biết.

Hứa nhị thiếu gia cùng Đinh Tạp còn ở khách điếm chờ Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn đi gặp Kính Vương gia rồi mới về khách điếm. Nhưng nghe nói Kính Vương gia mỏi mệt đã đi ngủ, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền trở về khách điếm.

Khi Nghê Diệp Tâm gõ gõ cửa phòng Hứa nhị thiếu gia, liền nghe được bên trong có tiếng nữ nhân nũng nịu nói:

"Ai nha....tới ngay..."

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa cười ra tiếng.

"Cô nương thanh lâu sao?"

"......"

Trước khi đi ra ngoài Nghê Diệp Tâm chỉ là trêu chọc, vì biết Hứa nhị thiếu gia cùng Đinh Tạp đã làm. Không ngờ hắn thật sự tìm cô nương tới, chuyện này.....

Cửa phòng mở ra, Nghê Diệp Tâm nhìn vào trong, quả nhiên là cô nương thanh lâu, nhưng không chỉ một người!

Không khí trong phòng có chút xấu hổ cùng quỷ dị, quả thực chính là thế vạc ba chân.

Hứa nhị thiếu gia nằm trên giường đưa lưng về phía cửa, mặc nguyên áo mà ngủ, giống như không chú ý bộ dáng.

Hai cô nương thanh lâu ngồi ở trước bàn uống trà.

Đinh Tạp ngồi bên giường, trương ra một gương mặt than.

Nghê Diệp Tâm cười hì hì đi vào, nói với hai cô nương thanh lâu:

"Các nàng có thể đi về."

Hai cô nương quả thực như được đại xá. Có lẽ vì biểu tình của Đinh Tạp quá đáng sợ, cho nên các nàng đã sớm không muốn ở chỗ này, vội vàng chạy.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Hứa nhị thiếu gia ngủ rồi à?"

Đinh Tạp vẫn là vẻ mặt than, bất quá mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt, có điểm giống ngữ khí của Mộ Dung Trường Tình.

"Tối qua thiếu gia quá mệt mỏi, không có ngủ đủ."

"......"

Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm.

Tối hôm qua ta cũng rất mệt, bị ép buộc nghe trường ca của các ngươi, tâm rất mệt. Đặc biệt ta xem mà ăn không được, còn thiếu chút bị Mộ Dung đại hiệp phản công!

Đinh Tạp bỗng lên tiếng.

"Thiếu gia, đã tỉnh?"

Hắn cầm một cái áo khoác phủ lên người Hứa nhị thiếu gia.

Hứa nhị thiếu gia xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy nói:

"Các ngươi đã trở lại, xảy ra chuyện gì sao? Ta chờ đến ngủ quên."

Nghê Diệp Tâm cười ha ha, nhưng không có nói cho Hứa nhị thiếu gia chuyện tìm thấy Vạn thị.

"Được rồi, nhị thiếu gia mau tới đây. Chúng ta nói một chút kế hoạch làm thế nào dụ hung thủ trong Hứa gia lộ diện, mới bắt được."

Hứa nhị thiếu gia vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo, lập tức từ giường bò dậy, chạy tới bên cạnh Nghê Diệp Tâm.

"Biện pháp này rất đơn giản, lại nói ra còn có chút ngốc, nhưng ta cảm thấy, hung thủ hiện tại khẳng định là chim sợ cành cong, nói không chừng sẽ mắc câu."

Hứa nhị thiếu gia nói:

"Ngươi mau nói, đừng thừa nước đục thả câu."

"Quả phụ Chu thị đi ra ngoài đến thăm một tình nhân. Nhưng mà tình nhân kia nói quả phụ Chu thị đã đến nhưng vội vã đi gấp, là vì nhận được một phong thư."

"Là phong thư đó?"

Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:

"Lá thư kia rất có khả năng là hung thủ viết cho Chu thị. Chu thị nhìn thấy thư, vội vã chạy đến gặp hung thủ, lại không nghĩ mình bị hung thủ giết chết."

Hứa nhị thiếu gia như bừng tỉnh nói:

"Thì ra như thế, ý của ngươi là dùng phong thư dụ dỗ hung thủ ra, lá thư kia ở nơi nào?"

"Không biết. Ta đoán tám phần đã bị đốt, hoặc là bị hủy."

"Hả? Chúng ta phải tìm nơi nào."

"Không tìm. Chúng ta tay không bắt sói."

Quả phụ Chu thị là một người cẩn thận. Người khác đều nói cảm tình là thứ khó thu phục nhất, nhưng mà Chu thị có thể thu phục được nhiều tình nhân như vậy. Thứ nhất là bởi vì Chu thị có tiền, thứ hai là vì Chu thị có EQ rất cao. Có thể sinh hoạt thoải mái cùng lúc với nhiều tình nhân, lại không có loạn thành một nồi cháo lòng.

Một người thận trọng lại cẩn thận như vậy nhận được một phong thư, xem xong sẽ lựa chọn hủy thi diệt tích.

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày nói:

"Ngươi nói như vậy...... Nhưng trong nhà Chu thị còn không ít thư có Xà Văn Đồ Đằng, tất cả đều không có bị thiêu hủy."

"Chính xác, cũng là bởi vì quả phụ Chu thị thực cẩn thận. Có người muốn nắm nhược điểm nên mới muốn mình đi giết người, cho nên Chu thị cũng muốn nắm nhược điểm người kia. Vì vậy Chu thị mới giữ thư lại. Một phong thư là một bằng chứng, chứng minh người kia cùng mình có quan hệ, miễn cho đến lúc đó thành quân cờ vô dụng, bị người ta đá văng ra."

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, lại nói:

"Nhưng lần này thì khác, ta đoán hung thủ không ghi lại thông tin gì đáng giá, hoặc chỉ nói có chuyện quan trọng muốn Chu thị đi gặp mặt, linh tinh như vậy. Bởi vì hung thủ cũng không nghĩ lưu lại nhược điểm không phải sao?"

Mộ Dung Trường Tình cau mày, không có nói nữa.

Hứa nhị thiếu gia lên tiếng:

"Vậy chúng ta làm như thế nào?"

"Ngươi về Hứa phủ đi, sau đó giả bộ không cẩn thận nói cho người trong Hứa gia biết chúng ta tìm được một phong thư, nhưng còn chưa có tìm hiểu được nơi đó."

"Nơi đó?"

Mộ Dung Trường Tình nghi hoặc.

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

"Đừng quên, quả phụ Chu thị bị chôn sống mà chết, rất có thể là chết ở trong một quan tài. Cho nên giết chết Chu thị cần có một quan tài mới được. Nhưng mà trong quan tài chứa thi thể không có vết trầy xước do cào cấu, thực sạch sẽ. Ta đoán quan tài kia còn đặt ở chỗ nào đó, muốn xử lý một quan tài, kỳ thật không dễ dàng."

"Ta đã biết."

"Cẩn thận một chút, kế hoạch này có thể dẫn xà xuất động, nhưng cũng sẽ khiến chó điên rứt giậu. Hung thủ không chừng sẽ đối phó với ngươi."

Hứa nhị thiếu gia vỗ ngực, nói:

"Không sao cả, ta cái gì cũng không sợ."

Đinh Tạp liếc mắt nhìn Hứa nhị thiếu gia rồi nói:

"Nghê đại nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ thiếu gia an toàn, sẽ không để thiếu gia chịu một chút tổn thương."

Nghê Diệp Tâm cười cười, nói:

"À, như vậy à, bất quá ta cảm thấy.... Mông thiếu gia nhà ngươi hiện tại bị thương có chút nghiêm trọng. Ngươi tốt nhất nên bôi thuốc cho hắn, bằng không mấy ngày tới sẽ thực tội."

"......"

"......"

Đang nói chuyện đứng đắn, ai ngờ Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên trở nên không đứng đắn.

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ mắt trợn trắng.

Hứa nhị thiếu gia mặt đỏ bừng.

"Ta.... Ta... đi trở về!"

Sau đó chạy trốn.

Nghê Diệp Tâm cười cười, nói:

"Hứa nhị thiếu gia da mặt thật mỏng nha."

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:

"Làm chính sự đi."

"Không cần chúng ta làm cái gì, để Trì Long cùng Triệu Doãn đi theo dõi người Hứa gia thì tốt rồi. Đặc biệt là nhìn chằm chằm cái vị Hứa thiếu gia kia."

Trì Long cùng Triệu Doãn cũng đi Hứa phủ. Họ âm thầm theo dõi người Hứa gia.

Mọi người đều đi làm nhiệm vụ, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu cầm ngọc bội nghiên cứu, nhìn chằm chằm vào ngọc bội, nhìn tới nhìn lui.

Mộ Dung Trường Tình tựa như có chút bất mãn. Ngọc bội rõ ràng là của hắn, nhưng mà hắn biết, Nghê Diệp Tâm nhìn ngọc bội khẳng định đầu óc đều là cái người thần bí kia. Mộ Dung Trường Tình khó chịu, ho khan một tiếng, nói:

"Ta đói bụng."

"À, à!"

Nghê Diệp Tâm chân chó nhảy dựng lên, nói:

"Đã là canh giờ này mà ta cũng không có chú ý."

Bọn họ đi dùng cơm, sau đó ở trong khách điếm chờ đến trời tối cũng không có người tìm tới.

Đêm qua Nghê Diệp Tâm không ngủ tốt, trời vừa tối liền có chút mệt rã rời, nhìn ngọc bội mà ngủ gà ngủ gật. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy như vậy có chút buồn cười, dứt khoát đi qua ôm Nghê Diệp Tâm lên, đem tới giường.

Nghê Diệp Tâm mê man, không có tỉnh lại, bị Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực đầu còn gục gặc.

Khi Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đặt lên trên giường, còn chưa có đứng dậy, đột nhiên bên ngoài có tiếng Trì Long hô lớn.

"Nghê đại nhân!"

Nghê Diệp Tâm giật mình, lập tức bật dậy, thiếu chút nữa liền đập đầu vào trán Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ra chặn lại.

Nghê Diệp Tâm mê mang nói:

"Mộ Dung...... Mộ Dung đại hiệp? Đại hiệp đang làm cái gì?"

"Cái gì cũng không có làm."

Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn hắn.

Vừa rồi mình rõ ràng ngồi ở bên cạnh bàn, vì sao lúc này ở trên giường vậy? Hơn nữa Mộ Dung đại hiệp cũng bên giường, còn cong eo!

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói:

"Đại hiệp lại muốn đánh lén ta!"

"Ngươi nói cái gì?"

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình nháy mắt rất khó xem. Hơn nữa từ "Lại" là chuyện như thế nào? Khiến cho Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa cho rằng mình là người đói bụng ăn quàng.

Bất quá không đợi bọn họ cãi nhau, Trì Long đã bắt đầu dùng lực gõ cửa.

Nghê Diệp Tâm nhanh nhảy xuống đi mở cửa. Trì Long vọt vào liền nói:

"Nghê đại nhân, quả nhiên chính là con Hứa tứ lão gia. Chúng ta còn tìm được quan tài, lại có một thi thể."

"Là thi thể tên gia đinh?"

"Chính là hắn, hắn cũng đã chết."

"Ta biết."

Tên gia đinh đột nhiên mất tích không thấy, chỉ có hai khả năng. Một là đi xa, hai chính là đã chết. Mà hắn đã biết một bí mật quan trọng, không có khả năng được tha mạng.

Năm đó Hứa gia vì bạc đã cấu kết không ít quan viên, nhiều lần hợp tác vận chuyển một ít đồ vật. Mấy thứ kia tất cả đều cho một tổ chức bí mật. Tổ chức kia lấy Xà Văn Đồ Đằng làm tín hiệu, với kế hoạch mưu phản.

Nhưng mà có một lần bị thê tử Hứa nhị lão gia phát hiện. Người Hứa gia đều luống cuống, bọn họ sợ sự việc bị tiết lộ nên muốn giết Vạn thị. Hứa nhị lão gia không đành lòng giết Vạn thị, nhưng mà hắn càng sợ chết. Đồng thời Hứa nhị lão gia nắm chặt nhược điểm của mọi người luôn dùng chuyện Vạn thị uy hiếp mấy huynh đệ.

Con Hứa tứ lão gia đã nghe được chuyện xưa từ miệng phụ thân, hắn càng không cam lòng. Hắn cảm thấy mình cũng nắm được nhược điểm của những người đó, hắn cũng có thể giống Hứa nhị lão gia bắt buộc những người đó ngoan ngoãn nghe lời mình.

Vừa đúng lúc, Đinh Tạp thiết lập một cái bẫy cho quả phụ Chu thị và người Hứa gia. Bọn họ cho rằng quả phụ Chu thị đem chuyện năm đó nói cho Hứa nhị thiếu gia, bọn họ đều sợ hãi.

Con Hứa tứ lão gia cảm thấy cơ hội đã tới. Hắn lặng lẽ giết quả phụ Chu thị, còn dùng cách như năm xưa giết Vạn thị, sau đó chuyển xác chết đến Hứa phủ đặt vào quan tài. Hắn muốn cho người Hứa gia biết, quả phụ Chu thị chết không phải đơn giản, mà chết là bởi vì chuyện của nhiều năm trước. Hắn đang uy hiếp thúc bá nhà mình.

Hắn hẹn quả phụ Chu thị đến một chỗ, sau đó đánh thuốc mê Chu thị đem bỏ vào quan tài. Quan tài vẫn còn đặt ở nơi đó, bên trong còn có một thi thể khác.

Đó là một nơi ẩn nấp vô cùng kín đáo, mấy người Nghê Diệp Tâm đương nhiên không tìm được. Chỉ có thể nhờ hắn dẫn đường, họ mới tìm ra được nơi đó.

Trì Long nói:

"Đại nhân, muốn đi xem không?"

Nghê Diệp Tâm lắc đầu.

"Các ngươi xử lý tốt là được rồi. Hứa gia nhiều người như vậy, bọn họ tham dự chuyện mưu phản, còn cần tiến hành điều tra thêm. Bất quá đây không phải việc của chúng ta, hay các ngươi đi xin chỉ thị của Kính Vương gia sẽ tốt hơn."

"Dạ biết đại nhân."

Kỳ thật cũng không cần xin chỉ thị Kính Vương gia, Trì Long là người của Hoàng đế, sẽ có người được phái tới. Việc này Trì Long nhất định sẽ bẩm báo Hoàng đế trước tiên.