Edit: Linqq
Ngày 18 tháng 1 Triệu Hiểu Đông được nghỉ đông, ngày 20 tháng 1 mẹ và em trai Hiểu hạ đến Bắc Kinh.
Trong lòng Địch Dã tràn đầy thẫn thờ nhìn Hiểu Hạ lên xe bus đi về phía thủ đô, anh muốn lái xe đi tiếp, nhưng Hiểu Hạ không cho, nói là gặp nhau đột ngột như vậy, sợ mẹ ngạc nhiên, chờ sau khi đến nơi thì mới nói với mẹ.
Nhìn Địch Dã như thất lạc, cô vội vàng ôm cánh tay anh an ủi: “Khi đến nhà anh rồi, thấy mọi thứ anh chuẩn bị, chắc chắn mọi người sẽ cảm động.”
Địch Dã mím môi: “Em nhìn kỹ đi, hôm nay anh đã cố ý mặc đẹp đó.”
Hiểu Hạ nhìn anh, nhón chân hôn lên môi anh: “Sáng sớm em đã thấy rồi, đẹp trai đến mức khiến người khác không rời mắt nổi.”
Địch Dã đỏ mặt: “Đẹp trai không quan trọng, quan trọng là… An toàn đáng tin cậy.”
Hiểu Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Bố em rất dễ lừa, cảm thấy trên thế giới này toàn là người tốt. Mẹ của em thì không như vậy, không tin vào trực giác, không tin vào giác quan thứ sáu, càng không tin vào ấn tượng đầu tiên, bà ấy sẽ quan sát từ từ.”
Địch Dã nghe vậy thì trợn mắt lên, Hiểu Hạ nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh thì cười trộm.
Tối hôm sau, Đàm Kỳ nói với Hiểu Hạ gần đây trong nhà có việc, trước và sau Tết sẽ không phải làm thêm giờ, tổng kết và báo cáo đều gửi qua email như thường lệ, Hiểu Hạ nói với Ngô Hồng cô thật may mắn, Ngô Hồng không nói lời nào.
Cô không biết, mỗi ngày sau khi cô tan làm, Đàm Kỳ sẽ quay lại, đèn văn phòng sáng đến khuya.
Buổi tối, sau khi tan làm, Hiểu Hạ vội vàng trở về, thời gian ở chung với Địch Dã chỉ có giữa trưa, lúc trên tàu điện ngầm về nhà, mỗi ngày Địch Dã đều xuống bếp nấu cơm trưa cho Hiểu Hạ, trò chuyện hỏi han.
Chủ nhật lại càng không phải nói, Hiểu Hạ phải cùng mẹ và em trai đi dạo Bắc Kinh, bình thường ngay cả điện thoại cũng không gọi.
27 là giao thừa, 28 là Tết, Địch Dã nhìn lịch, cứ theo đà này, Hiểu Hạ nghỉ bảy ngày, anh cũng không được gặp cô.
Sáng sớm ngày 26, Địch Dã đỗ xe ở bên đường, nhìn Hiểu Hạ vào công ty, nhếch môi khởi động xe, lúc đầu lái rất chậm, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó, chạy một lúc thì tăng tốc, nhanh như chớp tiến về nhà trọ của Hiểu Hạ.
Chuông cửa vang lên, bên trong vang lên tiếng bước chân lạch cạch, sau đó cửa kéo ra một khoảng nhỏ, một đứa nhóc kháu khỉnh thò đầu ra nhìn Địch Dã: “Anh là ai? Đến sửa đồng hồ nước sao?”
Địch Dã ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé: “Sửa đồng hồ nước có người đẹp trai như vậy sao?”
Cậu nhóc nhíu lông mày: “Miệng lưỡi lươn lẹo như vậy, là lừa đảo sao?”
Địch Dã lắc đầu: “Anh là bạn của chị em.”
“Trộm, cướp, hoa?” Cậu nhóc hét lên một tiếng, “Bố ơi lại đây, có một anh ra vẻ trang nghiêm nhận là biết chị con.”
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói của đàn ông trung niên vui sướng nói ra: “Ra vẻ trang nghiêm? Triệu Hiểu Đông, con vừa mới đọc thành ngữ? Hồi trước con chỉ nói là lòe loẹt.”
Địch Dã cúi đầu nhìn trang phục mà anh tỉ mỉ lựa chọn, lắc đầu cười khổ, trong phòng vang lên tiếng hét của Triệu Hiểu Đông: “Bố, bố đổi kênh anime của con, con sẽ không để yên cho bố đâu.” Lại nghe thấy tiếng người đàn ông trung niên nói: “Cho bố xem bóng đá một lát, không cho bố xem, bố sẽ mách mẹ con là hôm nay con xem tivi quá nửa tiếng.”
Triệu Hiểu Đông kêu: “Con không có.” Người đàn ông trung niên nói: “Có, con xem ba mươi mốt phút liền, mẹ con nói, vượt một phút thì mai cũng không được xem.” Triệu Hiểu Đông nói bố chơi xấu, người đàn ông đắc ý cười nói: “Mẹ con tin con hay tin bố?”
Triệu Hiểu Đông gào lên: “Không công bằng.” Người đàn ông nói: “Sao lại không công bằng? Đó là vợ bố, đương nhiên sẽ tin bố, chờ đến lúc con có vợ thì sẽ có công bằng.”
Địch Dã cười chuẩn bị nhấn chuông cửa lần nữa, cửa mở ra, là một người phụ nữ trung niên, dáng người cao gầy, mặc một bộ váy dài màu nâu nhạt, tóc đen buộc lên đơn giản, khuôn mặt trắng nõn đầy đặn, trên mặt mang theo ý cười thân thiết, Địch Dã ngây ngẩn cả người, Hiểu Hạ nói rằng mẹ cô rất lợi hại, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, tưởng rằng sẽ đối mặt với một người phụ nữ khôn khéo hoặc là hung dữ, thế nhưng người phụ nữ trước mặt lại cực kỳ trang nhã.
Trong lúc Địch Dã đang trợn mắt, người phụ nữ cúi người để một đôi dép lê dưới chân anh, cười nói mời vào.
Địch Dã sợ hãi đổi giày, khiêm tốn nói: “Cháu chào bác, cháu là Địch Dã.”
Mẹ Triệu cười gật đầu: “Hiểu Hạ đã nhắc tới cháu, vào rồi nói chuyện.”
Địch Dã đi vào, trong phòng sáng tỏ ấm áp, trên bệ cửa sổ bày mấy bồn hoa, đúng lúc hoa đang nở đẹp, dường như không chỉ là ở trong một thời gian ngắn, mà là ở cả đời.
Mẹ Triệu mời Địch Dã ngồi xuống ghế, hướng về phía thư phòng có hai bố con đang náo loạn cười nói: “Có khách đến, đừng làm ồn nữa.”
//
Triệu Hiểu Đông e sợ thiên hạ không loạn, đi lòng vòng quanh Địch Dã: “Tóc anh ấy cứng, đều dựng thẳng lên trên rồi, tóc bố rủ xuống, bôi quá nhiều keo xịt tóc, lại so một lần nữa, đứng dựa lưng vào nhau đi, con làm trọng tài.”
Địch Dã lo sợ không yên, dù trong lòng không muốn phối hợp, nhưng vẫn phải làm theo, để lần gặp gỡ đầu tiên lưu lại ấn tượng tốt.
Mẹ Triệu kịp thời giải vây cho anh, cười nói: “Được rồi, Triệu Đức Hạo, rõ ràng là anh vụng trộm nhón chân, anh 1m79. Địch Dã ít nhất cũng một mét tám ba.”
Bố Triệu chạy tới, nhào lên ghế salon ôm lấy bả vai mẹ Triệu: “Vợ trẻ, anh chân trần, cậu ta mang dép.” Mẹ Triệu vỗ vỗ ông: “Đi đi, đừng làm ồn nữa.”
Tùy ý để chồng ôm mình, bà ngẩng đầu nhìn về phía Địch Dã, thản nhiên cười: “Ngồi xuống đi.” Lại quay đầu phân phó cho cậu nhóc: “Triệu Hiểu Đông, pha trà cho anh rể con.”
Anh rể? Địch Dã vui sướng, trong lúc nhất thời đã quên mất đang ở đâu. Bố Triệu càu nhàu: “Chưa gì đã nhận rồi?”
Mẹ Triệu nhìn Địch Dã cười: “Vậy còn thế nào nữa? Định làm bố của Tô tiểu muội làm khó con rể à? Chuyện hai đứa chúng nó, Hiểu Hạ đều nói với em rồi, thật lòng yêu nhau là tốt, những thứ khác đều không sao cả.”
Bố Triệu oán hận nhìn Địch Dã: “Anh không hài lòng, quá đẹp trai, dễ dàng ngoại tình.” Mẹ Triệu nhìn ông: “Anh cũng rất đẹp trai, cũng ngoại tình sao?” Bố Triệu đắc ý cười rộ lên: “Anh là ngoại lệ.”
Mẹ Triệu cười cười: “Thực ra, em cũng có một chút không hài lòng.” Bố Triệu ngồi thẳng lưng nhìn Địch Dã: “Nói mau, không hài lòng chỗ nào?” Mẹ Triệu cười nói: “Nhà quá lớn, điều kiện kinh tế quá tốt, thực ra bác càng muốn để Hiểu Hạ biết phấn đấu gian khổ, biết rằng kiếm tiền không dễ, như thế mới dễ dàng quý trọng.”
Bố Triệu nhìn Địch Dã: “Nghe thấy chưa, vợ tôi không hài lòng, cậu ngoan ngoãn từ bỏ đi? Hay là trở về đốt nhà đốt xe?”
Địch Dã dở khóc dở cười, mím chặt môi nghĩ thầm, tốt nhất là anh không nên nói, nói ít sai ít.
Mẹ Triệu cười cười: “Chẳng qua sau khi nghe quá trình quen biết của hai đứa nó, em cảm thấy hai đứa rất quý trọng nhau. Địch Dã, lúc đầu chuẩn bị mời cháu tới ăn bữa cơm tất niên hôm giao thừa, không nghĩ rằng cháu lại nóng vội như vậy, hôm nay đã tới rồi.”
Địch Dã đỏ mặt: “Hai ngày cuối tuần không gặp Hiểu Hạ, cháu giống như mất hồn vậy. Một ngày không được gặp em ấy cháu liền hoảng hốt, cho là bảy ngày nghỉ tết cũng sẽ không gặp được em, cho nên mới cả gan tới đây. Không mời mà tới, xin bác trai bác gái và Hiểu Đông thứ lỗi.”
Triệu Hiểu Đông bưng trà tới, kích động nói: “Bố mẹ nghe thấy không? Anh ấy cũng xin lỗi con, không giống những người khác không coi con có tồn tại không, con thích anh ấy. Anh rể, mời anh uống trà.”
Địch Dã tranh thủ đưa hai tay tới: “Cảm ơn Hiểu Đông.”
“Em vợ, gọi là em vợ.” Triệu Hiểu Đông nháy mắt nói to.
Địch Dã vừa muốn mở miệng, bố Triệu liền nói: “Nhóc con, tôi còn chưa cho qua đâu. Một ngày không gặp liền hoảng hốt? Vợ trẻ, miệng cậu ta ngọt quá, đàn ông nói ngon nói ngọt không đáng tin.”
Mẹ Triệu cười nói: “Cậu ta không phải dỗ ngon dỗ ngọt, mà là lời nói thật.”
Bố Triệu xùy một tiếng, mẹ Triệu cười nói: “Lúc chúng ta yêu nhau, anh làm thơ cho em, gì mà một ngày không gặp mà như ba năm, gì mà muốn trở thành túi của em, mỗi ngày ở bên cạnh em, muốn trở thành chăn của em, mỗi ngày ôm em, đó mới là dỗ ngon dỗ ngọt.”
Bố Triệu cười ha hả ngây ngô, xoa xoa tay nói: “Vợ trẻ, đã nhiều năm như vậy mà em vẫn nhớ rõ, những gì anh viết đều ở trong lòng em sao.”
Mẹ Triệu không để ý tới ông, cười nhìn Địch Dã: “Có biết chơi cờ tướng không?” Địch Dã liền vội vàng nói có, mẹ Triệu ừ một tiếng: “Bác ra ngoài mua thức ăn, cháu và Đức Hạo đánh cờ, đừng nhường ông ấy, để ông ấy thua đến chịu phục mới thôi.”
Địch Dã có chút khó khăn, mẹ Triệu nhỏ giọng nói: “Không để ông ấy thua tâm phục khẩu phục, ông ấy mãi mãi nhìn cháu không vừa mắt.”
Bố Triệu đã lấy ra bàn cờ, xoa tay: “Nhóc con tới đây, mấy đứa trẻ bây giờ có mấy ai chơi cờ tướng, nhất định là cậu khoác lác, tôi sẽ giết cậu không chừa một mảnh giáp, để cậu lộ ra nguyên hình.”
Lúc mẹ Triệu trở về, bố Triệu đang ỉu xìu xem tivi, Địch Dã ngồi trước máy tính chơi Warcraft, Triệu Hiểu Đông sùng bái vây quanh anh, mở miệng gọi một tiếng anh rể.
Mẹ Triệu tiến vào phòng bếp, thò đầu ra nhẹ nói: “Đức Hạo, tới đây một chút.”
Bố Triệu đứng dậy đi tới: “Vợ trẻ, anh và tên nhóc kia chơi mười bàn, mười bàn đều thua. Cờ tướng nhìn nhân phẩm, không phải tên nhóc kia chơi ăn gian, mà thực sự nó có tài, chơi cờ khoáng đạt khí phách, không hề có chút gà mờ nào.”
Mẹ Triệu nhìn ông: “Trên đường em gặp phải Tiêu Nam. Anh còn nhớ Tiêu Nam không? Lúc đầu là cấp dưới của em.”
Bố Triệu cười nói: “Nhớ chứ, năm đó cấp dưới của em là hai mỹ nữ, một là Tiêu Nam một là Quan Lâm, Tiêu Nam dịu dàng ngoan ngoãn, Quan Lâm mạnh mẽ, thế nào? Đều tốt cả chứ?”
Mẹ Triệu ảm đạm lắc đầu: “Tiêu Nam rất tốt, làm tổng giám đốc của một công ty không lớn không nhỏ. Quan Lâm vì mắc bệnh ung thư mà tự sát, đứa trẻ ngốc này, cuối cùng bởi vì không chịu thua kém mà mất mạng.”
Bố Triệu cảm khái: “Cuộc đời luôn thay đổi, gặp ai cũng tốt, chỉ cần không vô tình gặp phải Nick.”
Mẹ Triệu thở dài: “Nói đến Nick, hóa ra năm đó Tiêu Nam là bạn gái của cậu ta.”
Bố Triệu ngẩn người, đưa tay ôm vợ vào lòng: “Chuyện năm đó chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Mẹ Triệu dựa vào ông: “Đều đã qua rồi, bây giờ đối với em mà nói, quan trọng nhất là hai đứa con gái của chúng ta. Nhất là con gái ngoan, khổ cực kiên cường như vậy, con bé nhất định phải hạnh phúc.”