Editor: Linqq
Hiểu Hạ nghe vậy liền chạy nhanh tới phòng vệ sinh, chờ một lúc cầm lấy ô đi ra, đã không thấy cái người đẹp trai đến muốn lấy mạng kia đâu, có lẽ là đã lên lầu rồi, nhìn cầu thang đi lên lầu một chút, đeo cái túi và cầm lấy cái ô của Đại Mao, cười nói: “Ngày mai nhất định sẽ trả lại.”
Đại Mao đi theo cô ra ngoài cửa, mở hộ cô cái ô ra, cười nói: “Đi lên trước, gặp ngã rẽ thì rẽ trái, thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải, đừng có đi nhầm.”
“Trước trái sau phải, nhớ rồi.” Hiểu Hạ nói xong thì liền nhìn đồng hồ, che ô chạy chậm, Đại Mao nhìn cô đi xa, cười quay người vào nhà, lại nghe thấy tiếng Tiểu Nhung líu ríu cáo trạng ở trên lầu: “Bố, đã đóng cửa rồi, nó lại quên đóng khí cảm ứng, nghe thấy có người đứng ngoài cửa, không những để người ta vào trong tránh mưa, nó còn lấy nước của ngài để chiêu đãi người ta, mang cái ô cổ của ngài cho người ta mượn…”
Nghe tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, ngẩng đầu thì liền nhìn thấy một khuôn mặt cười vui vẻ: “Bố, trong đêm mưa lại có một cô gái có mùi thơm của tử đinh hương tới…”
Người đàn ông nhíu mày: “Đừng nói nữa, rửa sạch sẽ ấm chén thạch anh, cầm đèn màu tím kiểm tra, một chút vết bẩn cũng không được để lại.”
Đại Mao chẹp miệng, Tiểu Nhung trượt xuống từ lan can lầu trên, nhìn cậu ta cười đắc ý, người đàn ông nhìn cô nhíu mày: “Đại Mao để khách vào tránh mưa không sai.”
Đại Mao cúi thấp đầu cười trộm, Tiểu Nhung bĩu môi, người đàn ông chỉ chỉ cô: “Tóc này của con, ngày mai nhuộm lại đi, tóc đuôi ngựa rất dễ nhìn.”
Tiểu Nhung hầm hừ đi lên cầu thang: “Đồ cổ hủ.”
Người đàn ông chỉ chỉ bóng lưng của cô, nói với Đại Mao: “Con qua đó nghĩ cách đi.”
Đại Mao bỏ ấm thạch anh trong tay xuống: “Ngài chiều chị ấy hư rồi, con không quản được.”
Anh nhướn mày: “Ta làm hư nó?”
Đại Mao liền vội vàng gật đầu: “Thực ra là do con, từ nhỏ không xử lý rõ ràng, sợ đánh nhau cãi nhau, bố, dù sao chị ấy cũng là người thân của con. Hơn nữa, con cảm thấy kiểu tóc này rất đẹp mắt, rất theo trào lưu, nữ chính trong bộ phim Cheese in the trap gần đây của Hàn Quốc cũng để như vậy…”
Anh khoát khoát tay: “Dừng lại, nghe không hiểu.”
Đại Mao cười nói: “Ngài thật sự là đồ cổ hủ, không hiểu trào lưu gì cả.”
Người đàn ông không để ý tới cậu ta, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, chính là chỗ mà Hiểu Hạ vừa ngồi, Đại Mao bưng một bình gốm tới: “Trà lúa mạch.”
Anh nhìn cửa sổ, mưa bụi uốn lượn chảy xuống càng ngày càng ít, dần dần chỉ còn sót lại giọt nước trong suốt, nghiêng tai lắng nghe ngoài cửa sổ, không còn âm thanh mưa rơi trên mái hiên nữa, xem ra mưa đã ngừng. Vừa bưng trà lúa mạch lên, liền có người đập cửa thùm thụp, kêu lớn: “Đại Mao Tiểu Nhung, có ở đây không? Mượn nhà vệ sinh dùng một chút.”
Đại Mao vừa mở cửa, một cô gái tóc đỏ liền vọt vào, mang một đôi giày cao gót, trên người đeo thắt lưng màu đen, váy khảm đầy nước, nhìn từ xa giống như đang phát sáng, người đàn ông nhíu mày, cô gái kia bước nhanh chạy vào nhà vệ sinh.
Đại Mao cười nói: “Là thợ mát xa ở thẩm mỹ viện Phán Phán phía đối diện, tên là Ruth, có lẽ đêm nay thẩm mỹ viện làm ăn tốt, đến nhà vệ sinh cũng không đủ dùng.”
Người đàn ông ừ một tiếng: “Nhìn như vậy, có thể thấy kiểu tóc của Tiểu Nhung vẫn rất dễ nhìn.”
Uống một hơi hết trà trong bình gốm, đứng dậy lên lầu, thợ mát xa tên là Ruth kia lại đúng lúc đi ra từ nhà vệ sinh, đứng đối diện với anh, nhìn thấy anh, tay của cô ta chợt giấu ra sau lưng, dường như đang cố gắng siết chặt cái gì đó, tận lực che giấu sự kinh hoảng, gượng cười nói: “Ông chủ Địch cũng ở đây sao.”
Ông chủ Địch gật đầu xem như chào hỏi, trực tiếp đi lên lầu, nghe thấy Đại Mao cười hỏi: “Chị Ruth sao rồi? Thân thể không thoải mái?”
Ruth vội vàng nói không có, chỉ là quá mệt mỏi, Đại Mao cười nói: “Này, em pha một chén cà phê làm tăng tinh thần cho chị Ruth.”
Ruth siết chặt đồ trong tay, nói một tiếng cảm ơn, liền nghe thấy giọng nói của ông chủ Địch từ trên lầu truyền xuống, thấp mà chìm, dường như mang theo vài phần tức giận: “Đại Mao, lên đây, ta có lời muốn hỏi con, nhanh lên.”
Đại Mao áy náy nhìn Ruth, Ruth nhếch nhếch miệng, muốn cười mà không cười nổi: “Vậy thì, Đại Mao bận việc, chị, chị về đây.”
Cô ta đi từng bước một, khom lưng rụt lại giống như không chịu nổi gánh nặng, Đại Mao đóng cửa quay đầu lại, ông chủ Địch đang đứng trên bậc thang nhìn cậu ta, vội nói: “Bố, những chị gái ở thẩm mỹ viện đó, bọn họ thật không dễ dàng…”
Ông chủ Địch nhíu mày: “Vừa nãy lúc ta đi dạo, trong viện thẩm mỹ một màu đen kịt, hiển nhiên là đêm nay không buôn bán, vì sao cô ta lại đến quán chúng ta đi vệ sinh? Đại Mao có thể có lòng thương hại, có thể đưa vài cốc cà phê cho bọn họ, nhưng không thể xen vào việc của người khác.”
Đại Mao xoa xoa tay, giống như một đứa trẻ làm sai: “Thế nhưng, việc nào là việc của người khác?”
Ông chủ Địch đi tới vỗ vỗ vai cậu ta: “Con còn nhỏ, có một số việc phải phân biệt từ từ. Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
***
Sáng sớm, khí trời sáng sủa, Hiểu Hạ để không quên mang ô, đã cố tình đặt bên cạnh túi xách, cái ô này lớn mà nặng, không thể cho vào trong túi, không tiện mang theo, có rất ít người dùng, khi cô ôm ô đi trên đường, trên đường đi có rất nhiều người nhìn cô.
Nhưng đêm qua sau khi cô dùng thử, cảm thấy cực kỳ tốt, che gió che mưa còn rất có kiểu cách. Nghĩ đến lúc trả lại, phải hỏi xem mua ô ở đâu, mua một cái gửi về cho bố.
Đến công ty, vừa ngồi xuống, đôi chân dài của Đàm Kỳ đã xuất hiện trong tầm mắt, đưa cho cô một trang giấy, phân phó: “Gọi điện thoại cho quản lý các nơi tiêu thụ để lấy những số liệu này, sau đó sửa lại giao cho tôi, hôm nay tôi cần.”
Hiểu Hạ nhìn chữ viết lộn xộn trên giấy, cười trừ nói: “Boss, cái này có chút khó khăn…”
Đàm Kỳ không chờ cô nói xong: “Khó khăn? Vượt qua đi.”
Hiểu Hạ cầm tờ giấy phân biệt xong chữ viết, từng bước từng bước làm một bảng biểu đơn giản, soạn một email, cô biết những quản lý tiêu thụ kia sẽ không coi cô ra gì, liền lấy danh tiếng của Đàm Kỳ ra nói là cần dùng gấp, hôm nay phải có, đồng thời gửi bản sao ra cho Đàm Kỳ.
Soạn email xong lại gửi một tin nhắc nhở trên Wechat, nếu mọi người nhận được sẽ báo lại, trong lúc chờ báo lại liền vùi đầu trong đống tư liệu, tìm số liệu để nhập vào bảng biểu, sau một tiếng, mười hai quản lý tiêu thụ thì đã nhận được năm trả lời, còn lại bảy người chưa hồi âm, Hiểu Hạ bận bịu lần lượt gọi điện thoại xác nhận, xác nhận xong đã đến mười một giờ, bên cạnh chỗ ngồi đã có những âm thanh đang thương lượng bữa trưa ăn gì.
Mười hai giờ, Hiểu Hạ chỉ thu được ba email, số liệu đầy đủ thì chỉ có một email. Lại lên Wechat gửi một tin nhắc nhở trả lời, lần này đáp lại chỉ có hai người, trong đó một người lại nói quá bận rộn, ngày mai được không? Hiểu Hạ liên tục thuyết phục: “Hôm nay, nhất định phải là hôm nay, giám đốc Đàm cần gấp.”
Để điện thoại di động xuống, xoa xoa huyệt thái dương phát đau, lấy số liệu thu thập được điền vào bảng biểu, đã sớm nghe nói những quản lý tiêu thụ đó khó chơi, ỷ vào bản thân là những tinh anh hạng nhất, không để những tiểu trợ lý như cô vào trong mắt, chức vị của Hiểu Hạ trong một năm đã đổi mấy người.
Trong bụng kêu lên ùng ục, quay đầu nhìn cái ô một chút, sáng sớm đi trên đường còn nghĩ rằng, bữa trưa sẽ ăn cháo, thay đổi mùi vị một chút, ăn no rồi đi bộ đến phố sau trả ô, tưởng tượng ra một buổi trưa tốt đẹp như vậy, đáng tiếc hiện thực luôn luôn rất tàn khốc.
Vỗ bụng một cái đứng lên, trước tiên đi ăn cơm đã, cùng lắm thì buổi tối tăng ca, không phải hôm nay không được sao? Trước mười hai giờ tan ca là được?
REPORT THIS AD
Trong văn phòng trống không, mọi người đều ra ngoài ăn cơm trưa, cô đeo túi lên, cầm lấy ô, lúc đi ngang qua sân thượng liền nghe thấy tiếng nghẹn ngào, cách một cánh cửa thủy tinh, nhìn bóng lưng giống như là quản lý tài vụ Ngô Hồng, hai vai cô ấy run run, tay bụm mặt, khóc đến thương tâm.
Không hề nghĩ ngợi kéo cửa sân thượng ra, Ngô Hồng nghe được tiếng động thì quay người lại, thấy cô thì không biết làm sao.
Hiểu Hạ nắm chặt tay nắm cửa sân thượng, lo lắng hỏi: “Sao vậy chị Hồng?”
Ngô Hồng nhanh chóng lau nước mắt, cười nói: “Không sao, chị nhớ nhà. Em chưa đi ăn cơm à?”
Hiểu Hạ gật đầu: “Việc mà giám đốc Đàm giao cho vẫn chưa làm xong. Cái đó, chị Hồng, cháo của cửa hàng dưới lầu ăn rất ngon, đi cùng nhé? Nếu như chị lười xuống lầu, em mang lên cho chị.”
Ngô Hồng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng: “Đi thôi, chờ chị hai phút, chị rửa mặt.”
Lúc ăn cơm, Ngô Hồng rất ít nói, dáng vẻ vẫn suy tư như cũ, Hiểu Hạ cúi đầu yên lặng ăn cơm. Sau khi ăn xong còn hỏi Ngô Hồng có muốn đến phố sau trả ô với cô không, Ngô Hồng cười cười: “Đi thôi, giúp tiêu cơm.”
Trong quán cà phê, khách hàng không nhiều, các cô vừa vào cửa, Đại Mao liền cười đón, Hiểu Hạ đưa ô cho cậu ta, Đại Mao cầm lấy cười nói: “Hôm nay trời nóng nực, tôi mời hai vị mỹ nữ uống cà phê đá.”
Hiểu Hạ lắc đầu cười nói: “Cảm ơn Đại Mao, lần sau tôi lại đến, hôm nay việc sếp giao có chút phiền phức, đoán chừng là đêm nay sẽ phải tăng ca.”
Ngô Hồng ở một bên cười cười: “Mùa hè nóng, thấy cà phê đá lại không đi được, ở lại uống một chén đi. Công việc gì? Có chuyện cần nhờ những quản lý kia sao? Chị giúp em.”
Hiểu Hạ vội nói: “Chị Hồng, em vẫn nên về sớm một chút.”
Ngô Hồng cười nói: “Sao vậy? Không có lòng tin với chị? Chị quản lý gì chứ? Quản lý tiền đó. Ai dám chọc chị, là lấy trứng chọi đá, không xét duyệt thanh toán chi tiêu. Lúc đó bọn họ sẽ trả lời trên Wechat thôi.”
Vừa nói vừa ngồi xuống, tiếng tít tít không ngừng vang lên, Ngô Hồng cầm điện thoại di động lên, Hiểu Hạ khẽ đếm, mười hai người không thiếu một ai, tất cả đều có vẻ nịnh bợ, vừa nhanh chóng vừa nhiệt huyết:
“Chị, em gửi đây, số liệu đầy đủ chính xác.”
“Chị, còn thiếu mấy số liệu nữa đang bổ sung.”
“Chị, em sẽ gửi ngay.”
“Chị, em đang gặp mặt khách hàng nói chuyện, trước ba giờ nhất định sẽ trở lại.”
“Chị, anh em vì chuyện này mà đến cơm trưa vẫn chưa ăn.”
…
Hiểu Hạ sùng bái nhìn Ngô Hồng: “Chị Hồng quá lợi hại rồi.”
Ngô Hồng cười cười: “Là tiền lợi hại.” Nói xong lại gửi một tin: “Trước ba giờ, một bản cũng không thể thiếu.”
Sau đó lại là một chuỗi dài tiếng tít tít, Đại Mao bưng hai cốc cà phê đá đến, cười nói với Ngô Hồng: “Miss, xin hãy để di động về chế độ yên lặng.”
Ngô Hồng nhìn cậu ta cười: “Đại Mao? Vẫn nên gọi là Mao đẹp trai đi, Mao đẹp trai, nếu chị không chỉnh lại thì sao?”
Đại Mao có chút khó khăn, Tiểu Nhung từ đằng sau quầy bar thình thịch chạy ra, tóc đỏ buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, ôm chặt lấy cánh tay Đại Mao, dữ dằn nói: “Vị oppa-san này, đừng đùa giỡn với bạn trai tôi.”
Ngô Hồng sửng sốt đến mức bị nghẹn, Hiểu Hạ vội vàng cười hòa giải: “Tiểu Nhung buộc tóc đuôi ngựa thật xinh.”
Sắc mặt Tiểu Nhung hòa hoãn hơn một chút, chỉ về phía điện thoại di động của Ngô Hồng, nhìn cô ấy chỉnh chế độ yên lặng, lại chỉ về phía cốc cà phê đá trước mặt cô ấy: “Cô miễn phí, còn cô ta 80.”
Đại Mao vội vàng kéo cô ấy lại, cười nói với Ngô Hồng: “Đều miễn phí cả, tôi mời.”
Ngô Hồng cũng không để ý, uống một ngụm cà phê đá, ừm một tiếng: “Ừm, so với Starbucks còn ngon hơn.”
Lại uống một ngụm rồi nhìn Hiểu Hạ: “Hôm nay chuyện mất mặt của chị, đừng nói ra bên ngoài.”
Hiểu Hạ vội nói sẽ không. Cô ấy cúi đầu xuống uống mấy ngụm, uống được nửa cốc thì thở dài một hơi: “Chị bị nghẹn đến bùng nổ, phiền Hiểu Hạ làm nơi trút bầu tâm sự rồi. Bọn chị là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh, cùng thuê một căn phòng, cùng tiến cùng lùi giống như một cặp vợ chồng vậy, tết đến cũng đã về nhà gặp cha mẹ hai bên, chỉ còn thiếu một tờ giấy nữa thôi. Một tuần trước, anh ta nói ông nội ở nhà bị bệnh nặng, muốn trở về thăm nom. Tình cảm của anh ta và ông nội rất sâu đậm, chị đã cùng anh ta mua thuốc bổ, rồi còn đưa tiền cho anh ta mua vé máy bay, đã nói qua một đêm sẽ trở về, chị chờ chị đợi, lúc mưa to nhất, điện thoại di động bỗng vang lên, là anh ta nhắn trên Wechat, anh ta nói xin lỗi chị, anh ta nói giá phòng của Bắc Kinh quá cao làm anh ta chùn bước, anh ta quyết định về nhà làm công chức ở cục tài chính, anh ta nói đừng tìm anh ta, anh ta đã làm giấy kết hôn với con gái của cục trưởng cục tài chính rồi.”
Cô ấy nói một hơi rất nhiều, Hiểu Hạ nghe được liền sững sờ, Ngô Hồng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy hơi nước: “Chị hận chết mất, chị hận không thể xé xác anh ta thành trăm mảnh, tình cảm mười năm mà lại không đánh lại một thân phận nhân viên công chức, chị muốn đến nhà anh ta, hỏi thẳng mặt anh ta, nhưng trong lòng chị ngoài sự hận thù, còn có nỗi đau, đau đến tê tâm liệt phế, từ hồi đại học khi mới gặp nhau, chị đã bỏ ra toàn bộ tấm lòng…”
Ngô Hồng thấp giọng nức nở, Hiểu Hạ nắm chặt tay cô ấy: “Chị Hồng, người như vậy, không đáng.”
Ngô Hồng nhìn cô, Hiểu Hạ nghiêm túc nói: “Người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, là người xấu.”
Ngô Hồng nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, em nói đúng, anh ta là người xấu. Hiểu Hạ đã từng yêu chưa?”
Thấy Hiểu Hạ lắc đầu, có chút kinh ngạc, Hiểu Hạ đếm trên đầu ngón tay: “Em từng thống kê một lần, lớp chúng em có một phần ba là chưa yêu đương, em nằm trong số một phần ba đó.”
Ngô Hồng hỏi đến cùng: “Hồi học trung học thì sao?” Hiểu Hạ thở dài một tiếng: “Từ nhỏ đã đến Bắc Kinh, lúc bé thi vào Bắc Kinh rất khó, vùi đầu học tập, ngoại trừ học thì vẫn là học, không có thời gian yêu đương.”
Ngô Hồng nhìn cô: “Đứa trẻ đáng thương, học thành con mọt sách rồi, cho nên lên đại học cũng chưa từng yêu ai.” Hiểu Hạ há miệng: “Chị Hồng, em thà thiếu chứ không ẩu, như vậy không đáng thương.”
Ngô Hồng cười đứng lên: “Yên tâm, chị sẽ thay em để ý. Chị vào nhà vệ sinh một lát.”
Hiểu Hạ vâng một tiếng, uống một ngụm cà phê đá, lão soái ca ngày hôm qua sao lại không có ở đây? Đại Mao đứng trong quầy bar vẫy tay với cô, Hiểu Hạ bưng chén đứng lên, muốn nhìn xem Đại Mao pha cà phê như thế nào.
Chưa đi đến quầy bar đã nghe thấy một tiếng hét, tiếng hét chói tai này càng nổi bật hơn nhờ tiếng nhạc nhẹ trong quán, hết sức cuồng loạn, trong lòng Hiểu Hạ giật mình, sau đó lại nghe được một tiếng gọi cao vút, lần này có thể nghe ra là âm thanh của Ngô Hồng, cô nhanh chân chạy về cầu thang phía bên kia.
Trong nhà vệ sinh truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, cô đang muốn đi đến, một cánh tay liền ngăn cô lại, Hiểu Hạ vội la lên: “Là đồng nghiệp của tôi đang gọi tôi, dường như xảy ra chuyện gì rồi, tôi nhất định phải vào xem.”
Nói xong liền cứng rắn muốn xông vào, người kia lại kéo tay cô trở lại, một mực kéo cô đến cái ghế trước quầy bar, đặt cô ngồi xuống, hạ thấp giọng nói bên tai cô: “Người chết ở bên trong, tình trạng rất đáng sợ, cô chắc chắn muốn đi vào?”