Tấm mái kính được phủ một lớp màng mịn như tơ, cả thành phố chìm trong tuyết trắng. Alice đứng dậy trên giường cố nhìn ra bên ngoài. Cô nâng một ô kính lên nhưng rồi phải hạ xuống ngay tức khắc, lạnh cóng người.
Mắt vẫn còn nhòa đi vì ngái ngủ, cô lảo đảo bước ra bếp, bật ấm nước lên. Daldry đã hào phóng để lại cả hộp diêm trên giá để đồ. Cô khẽ mỉm cười khi nghĩ lại buổi tối qua.
Alice vẫn chưa muốn bắt tay vào làm việc. Vào ngày Giáng sinh, vì chẳng còn gia đình mà ghé thăm nên cô sẽ đi dạo một vòng công viên.
Vận quần áo ấm áp xong xuôi, cô nhón chân rời khỏi căn hộ. Cả tòa nhà chìm trong im lặng, Daldry hẳn vẫn đang say giấc.
Phố xá toàn một màu trắng muốt và quang cảnh này khiến cô thấy thích thú. Làn tuyết có được cái khả năng che phủ đi mọi vết bẩn của thành phố, kể cả những khu nhà buồn thảm nhất cũng đã khoác lên mình một vẻ đẹp riêng ngay giữa mùa đông.
Một chuyến xe điện đang trờ tới, Alice chạy về phía ngã tư, trèo lên xe, mua vé ở chỗ tài xế rồi ngồi xuống băng ghế tận phía cuối.
Nửa giờ sau, cô vào Công viên Hyde qua lối Cổng Queen rồi ngược lên lối đi chéo về phía Quảng trường Kensington. Cô dừng lại chỗ cái hồ nhỏ. Đám vịt đang lướt đi trên làn nước tối màu, thẳng tới chỗ cô với hy vọng được chút thức ăn, Alice tiếc vì chẳng có gì cho chúng. Phía bên kia hồ, một người đàn ông ngồi ghế băng giơ tay ra hiệu. Anh ta đứng dậy. Cùng lúc anh ta càng làm nhiều cử chỉ tỏ ý mời cô tới chỗ anh ta. Đám vịt rời khỏi chỗ Alice, quay ngược trở lại phóng thẳng tới chỗ người đàn ông lạ mặt. Alice men theo bờ hồ, lại gần chỗ người đàn ông đang ngồi xổm cho đàn vịt ăn.
- Daldry? Ngạc nhiên làm sao khi thấy anh ở đây, anh đi theo tôi đấy à?
- Điều đáng ngạc nhiên là một người lạ mặt gọi cô thế mà cô lại chạy tới gặp anh ta. Tôi có mặt ở đây trước cô thì làm sao có thể đi theo cô được chứ?
- Anh làm gì ở đây vậy? Alice hỏi.
- Lễ Giáng sinh cho đàn vịt, cô quên rồi sao? Khi ra ngoài hít thở không khí trong lành, tôi đã tìm thấy trong túi áo khoác mẩu bánh mì chúng ta xoáy ở quán bar hôm trước, vậy là tôi tự nhủ đằng nào cũng phải đi dạo thì tiện đường qua đây cho lũ vịt ăn luôn. Thế còn cô, điều gì đã đưa cô tới đây?
- Đây là chốn ưa thích của tôi.
Daldry bẻ đôi chiếc bánh mì rồi chia cho Alice.
- Vậy là, Daldry nói, chuyến du hành nho nhỏ của chúng ta không giúp ích được bao nhiêu nhỉ.
Alice không đáp lời, mải cho một chú vịt ăn.
- Tôi vẫn nghe thấy cô đi đi lại lại gần như cả đêm. Cô không ngủ được sao? Cô mệt đến thế cơ mà.
- Tôi đã ngủ rồi nhưng lại thức giấc ngay sau đó không lâu. Nói ngắn gọn thì là do một cơn ác mộng.
Daldry đã rải hết bánh mì cho lũ vịt. Alice cũng vậy, anh đứng thẳng dậy rồi chìa tay giúp cô đứng lên.
- Sao cô không nói tôi hay hôm qua bà thầy bói ấy đã tiết lộ gì với cô?
Chẳng có mấy ai qua lại trên các lối đi phủ đầy tuyết trong Công viên Hyde. Alice thuật lại chi tiết cuộc nói chuyện của cô với bà thầy bói, nhắc lại cả lúc bà thầy bói tự nhận mình chỉ là một kẻ bịp bợm.
- Thái độ trở mặt mới kỳ lạ làm sao. Nhưng một khi bà ta đã thú nhận thói lường gạt của mình thì tại sao cô còn phải đau đầu?
- Bởi vì chính từ lúc ấy tôi lại bắt đầu thấy tin bà ta. Trong khi tôi vẫn luôn là người rất lý tính và tôi thề với anh rằng nếu cô bạn thân nhất mà kể cho tôi chỉ một phần nhỏ trong những thứ tôi đã được nghe, rồi hẳn sẽ không ngại ngần chế nhạo cô ấy.
- Cứ để cho cô bạn thân nhất của cô được yên và chỉ tập trung vào chuyện của cô thôi. Điều gì đã khiến cô bối rối đến vậy?
- Tất cả những gì bà thầy bói nói đều khiến tôi bị sốc, anh cứ thử đặt mình vào địa vị tôi mà xem.
- Và bà ấy đã nói với cô vể Istanbul? Một ý tưởng mới kỳ cục làm sao! Có lẽ cô nên tới đó để biết cho rõ ràng đích xác.
- Quả là một ý tưởng kỳ cục. Anh có muốn đưa tôi tới đó bằng chiếc Austin của mình không?
- Tôi e là chuyện ấy nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi cứ nói thẳng ra vậy đấy.
Họ gặp một đôi trai gái đi ngược chiều. Daldry im lặng đợi cho họ đi xa rồi mới tiếp tục câu chuyện.
- Tôi sẽ nói cô hay điều khiến cô bối rối trong chuyện này. Đó chính là việc bà thầy bói hứa hẹn với cô rằng người đàn ông của cuộc đời cô sẽ đợi cô ở cuối chuyến du hành này. Tôi không chê bai gì cô đâu, quả đúng là điều ấy thật hết sức lãng mạn và đầy bí ẩn.
- Điều khiến tôi xáo trộn. Alice đáp gọn lỏn, là bà ấy đoán chắc rằng tôi được sinh ra tại đó.
- Nhưng hộ tịch của cô lại cho thấy điều ngược lại.
- Tôi còn nhớ khi mười tuổi đã từng đi qua trạm y tế ở Holborn cùng mẹ và mẹ vẫn nói với tôi rằng mẹ sinh tôi ra ở đó.
- Vậy thì cô hãy quên tất cả chuyện này đi! Lẽ ra tôi không nên lái xe đưa cô tới Brighton làm gì, tôi cứ tưởng mình đã làm một việc tốt nhưng thực tế lại ngược lại và tôi đã khiến cô phải bận tâm đến một chuyện chẳng đáng gì.
- Đã đến lúc tôi nên quay lại với công việc, cảnh nhàn rỗi chẳng mang lại gì hay ho cho tôi.
- Vậy điều gì ngăn cản cô làm việc ấy?
- Hôm qua tôi lại có ý tưởng hết sức tai hại là để mình bị sổ mũi, không nghiêm trọng lắm, nhưng với nghề của tôi thì như thế cũng khá rắc rối rồi.
- Người ta vẫn nói rằng nếu cố chữa chứng sổ mũi thì chỉ mất một tuần thôi nhưng nếu không làm gì cả thì phải mất bảy ngày mới khỏi bệnh. Daldry vừa nói vừa cười chọc. Tôi e là cô cứ phải chịu mà không được phàn nàn gì cả. Nếu thấy lạnh tốt hơn hết là cô nên về nhà sưởi ấm. Xe của tôi đang đỗ trước Prince"s Gate, cuối đường này. Tôi sẽ đưa cô về.
Chiếc Austin không chịu nổ máy, Daldry bảo Alice ngồi vào ghế lái còn anh sẽ đẩy xe. Ngay khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, cô chỉ việc nhả chân ga ra.
- Không có gì phức tạp đâu, anh đảm bảo, chân trái đạp sâu xuống rồi hơi đạp nhẹ chân phải khi động cơ khởi động, sau đó là nhấn cả hai chắn lên hai bàn đạp bên trái, đồng thời
giữ cho bánh xe chạy thẳng trên đường.
- Thật quá rắc rối! Alice phản đối.
Lốp xe trượt đi trên tuyết, Daldry bị trượt chân ngã sõng soài xuống mặt đường. Bên trong chiếc Austin, Alice đã mục sở thị cảnh tượng qua kính chiếu hậu liền phá lên cười. Trong khoảnh khắc hứng khởi ấy, cô liền nảy ra ý quay chìa khóa động cơ kêu lên khùng khục rồi bắt đầu chạy, vậy là Alice lại càng cười lớn hơn nữa.
- Cô chắc rằng bố cô là dược sĩ chứ không phải thợ máy đấy chứ? Daldry hỏi khi ngồi vào ghế hành khách cạnh chỗ người lái.
Áo khoác của anh phủ đầy tuyết, còn gương mặt anh không được vui vẻ cho lắm.
- Tôi rất lấy làm tiếc, chuyện chẳng có gì đáng cười cả, nhưng tôi không kìm lại được, Alice hớn hở đáp.
- Nào lên đường thôi, Daldry lẩm bẩm, cô lái đi, bởi vì có vẻ như cái xe rác rưởi này chịu nghe lời cô nên ta sẽ xem nó có phục tùng cô không khi cô tăng tốc.
- Anh biết là tôi chưa bao giờ lái xe mà, Alice vui vẻ đối lại.
- Việc gì cũng có lần đầu tiên hết, Daldry thản nhiên đáp.
Cô cứ đạp bàn đạp bên trái, giữ thế rồi từ từ nhà ra khi tăng tốc dần.
Bánh xe trượt đi trên đường đóng băng, Alice nắm lấy tay lái, cố điều chỉnh cho xe chạy đúng đường với sự khéo léo khiến anh chàng ngồi bên cạnh phải ngạc nhiên hết sức.
Giờ đang là cuối buổi sáng ngày Giáng sinh nên phố xá gần như vắng tanh. Alice vừa lái xe vừa chăm chú lắng nghe những chỉ dẫn của Daldry. Ngoài vài cú phanh gấp khiến xe phải dừng lại hai lần còn thì Alice lái được xe đưa họ về tận nhà mà không gặp chút rắc rối gì.
- Thật là một trải nghiệm thú vị, cô nói rồi tắt máy xe. Tôi thấy mê lái xe rồi.
- Vậy thì chúng ta có thể tập lái thêm lần nữa trong tuần này nếu cô muốn.
- Xin rất sẵn lòng thôi.
Đến thềm nghỉ, Daldry và Alice chào tạm biệt nhau. Alice thấy lên cơn sốt nên chỉ muốn nghỉ ngơi. Cô cảm ơn Daldry và khi đã vào nhà, cô trải áo khoác lên giường rồi cuộn mình trong chăn.
* * *
Một làn bụi mỏng giăng khắp bầu không khí, quần đảo trong làn gió nóng. Phía cuối con đường đất nhỏ dốc lên cao, một cầu thang lớn dẫn xuống một khu nhà khác trong phố.
Alice bước đi trên đôi chân trần, mắt nhìn khắp xung quanh. Tấm cửa sắt sơn màu sặc sỡ của các quầy hàng kinh doanh nhỏ đều đã hạ xuống.
Một giọng nói gọi cô từ phía xa. Phía trên những bậc cầu thang, một người phụ nữ ra hiệu cho cô rảo bước, như thể một mối nguy hiểm đang rình rập họ.
Alice chạy lại chỗ người phụ nữ nhưng bà lẩn đi rồi biến mất.
Có tiếng la ó vang lên phía sau lưng cô, tiếng la hét, gào thét, Alice tiến nhanh về phía cầu thang, người phụ nữ đứng đợi cô nơi chân cầu thang nhưng lại không cho cô bước lên. Bà chỉ bày tỏ tình yêu dành cho cô rồi vĩnh biệt cô.
Khi bà rời bước đi, bóng dáng bà cứ nhỏ dần rồi không còn nhìn thấy nữa nhưng hình bóng ấy cùng lúc lại lớn dần trong tim Alice, cho đến khi trở thành vô hạn.
Alice lao lên theo bà, các bậc cầu thang rạn vỡ dưới bước chân cô, một đường nứt dài khiến cầu thang chẻ ra làm đôi còn tiếng ầm ầm sau lưng cô trở nên không chịu đựng nổi. Alice ngẩng đầu lên, vầng mặt trời đỏ rực thiêu đốt làn da cô, cô thấy cơ thể mình nhớp nhúa mồ hôi, cô cảm nhận được vị muối trên làn môi, đất cát lẫn trong làn tóc. Những đám mây bụi bủa vây lấy cô, khiến cô không thở nổi.
Cách đó vài mét, cô nghe như có tiếng rên rỉ do ảo não, một tiếng rên xiết, những lời thì thầm mà cô không tài nào hiểu nổi. Cổ họng cô se lại, Alice thấy ngạt thở.
Một bàn tay thô bạo nắm lấy cánh tay cô, nâng cô lên ngay trước khi những bậc cầu thang sụt hẫng dưới chân cô.
Alice hét lên, lấy hết sức vùng vẫy nhưng người đang giữ lấy cô mạnh hơn và Alice thấy như mình đang lả đi, cô rơi vào trạng thái muốn buông lơi mà cố chống lại cũng vô ích. Phía trên cô, bầu trời bao la đỏ ối.
* * *
Alice mở mắt, tuyết phủ trên mái kính trắng xóa khiến cô lóa mắt. Cô run lập cập, trán bỏng giãy vì sốt khiến cô lóa mắt. Cô mò mẫm tìm cốc nước đặt trên bàn đầu giường rồi ho sặc sụa khi uống được ngụm đầu tiên. Cô chẳng còn chút sức lực nào muốn trở dậy tìm thêm tấm chăn đắp để xua đi cái giá lạnh đang khiến cô rét buốt đến tận xương. Cô cố nhỏm người lên nhưng vô ích, cô lại rơi vào cơn mê man.
* * *
Cô nghe thấy có tiếng thì thầm gọi tên mình, một giọng nói thân thuộc đang cố xoa dịu cô.
Cô đang ẩn mình trong một căn phòng nhỏ, nằm co quắp, đầu thu vào giữa hai đầu gối. Một bàn tay gí sát lên miệng ngăn không cho cô cất tiếng, cô những muốn khóc nhưng người phụ nữ đang ôm cô trong tay xin cô hãy im lặng.
Cô nghe có tiếng nắm tay nện vào cửa. Cuộc tấn công càng lúc càng dữ dội hơn, giờ đây người ta còn đập mạnh vào cửa. Rồi có tiếng bước chân, ai đó đang bước vào. Náu mình trơng căn phòng hẹp, Alice nín thở, cô thấy cứ như thể mình đã ngừng thở.
* * *
- Tỉnh dậy đi Alice!
Daldry lại gần giường rồi đặt tay lên trán cô.
- Chúa ơi, cô sốt hầm hập rồi đây này.
Daldry đỡ cô dậy, dựng gối lên và để cô ngồi tựa lưng thật thoải mái.
- Tôi sẽ gọi bác sĩ.
Lát sau anh đã quay lại chỗ giường cô.
- Tôi e là không phải cô chỉ bị sổ mũi thôi đâu. Bác sĩ sẽ sớm đến thôi, cô cứ nghỉ đi, tôi sẽ ở đây với cô.
Daldry ngồi phía cuối giường và làm chính xác điều mình đã hứa. Chưa đầy một tiếng sau thì bác sĩ tới. Ông khám cho Alice, bắt mạch cho cô, chăm chú nghe nhịp tim cũng như nhịp thở của cô.
- Tình trạng của cô ấy không thể xem nhẹ được, rất có thể là bị cúm. Cô ấy cần được sưởi ấm cho vã mồ hôi. Hãy cho cô ấy uống nước ấm có pha đường và nước lá hầm, ông nói với Daldry, mỗi lần uống một chút thôi cũng được nhưng uống càng nhiều lần càng tốt.
Ông đưa aspirin cho Daldry.
- Đây là thuốc hạ sốt. Nếu từ giờ đến mai mà không giảm sốt thì phải đưa cô ấy tới bệnh viện.
Daldry trả tiền công cho bác sĩ rồi cảm ơn ông vì đã chịu đến khám vào đúng ngày Giáng sinh. Rồi anh về nhà lấy sang hai tấm chăn dày đắp cho Alice. Anh đẩy chiếc ghế bành vẫn đặt trước bàn làm việc dài ra giữa phòng rồi ngồi đó cả đêm.
- Tôi đang tự hỏi dù sao có lẽ mình cũng thích được đám bạn ồn ào của cô đánh thức hơn; như thế ít nhất tôi cũng được nằm trên giường mình, anh lẩm bẩm.
* * *
Trong phòng mọi tiếng động đã ngừng hẳn. Alice đẩy cánh cửa tủ hốc tường cô đang trốn ra. Xung quanh cô chỉ còn lại vắng lặng. Đồ đạc nằm ngổn ngang, giường chiếu sổ tung. Một chiếc khung tranh vỡ tan trên nền đất. Alice cẩn thận tránh mảnh thủy tinh vỡ rồi đặt bức tranh về chỗ cũ, trên mặt bàn đầu giường. Đó là một bức tranh vẽ bằng mực Tàu, hai người trong tranh mỉm cười với cô. Khung cửa sổ để mở, một làn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào khẽ hất tung rèm cửa. Alice tiến lại gần, bậu cửa sổ quá cao khiến cô phải trèo lên một cái ghế đẩu nếu muốn nhìn được xuống con phố phía dưới. Cô leo len ghế, ánh ngày rực rỡ làm cô phải nheo mắt lại.
Trên vỉa hè, một người đàn ông nhìn rồi mỉm cười với cô, khuôn mặt nhân từ, chan chứa yêu thương. Cô yêu người đàn ông ấy bằng một tình yêu hồn nhiên, không e ngại. Cô vẫn luôn yêu anh như vậy, cô như vẫn luôn biết anh. Cô muốn lao ra chỗ anh, muốn anh ôm cô vào lòng, cô muốn giữ anh lại, muốn thét gọi tên anh, nhưng cô không tài nào cất giọng được. Vậy nên Alice khẽ đưa tay ra hiệu với anh; người đàn ông vẫy mũ cát két đáp lại, mỉm cười với cô rồi biến mất.
* * *
Alice lại mở mắt. Daldry đỡ cô dậy, mang đến cho cô một ly nước và bảo cô hãy uống thật chậm. - Tôi đã thấy người đó, cô thì thầm, người ấy ở đó.
- Tôi đã thấy người đó, cô thì thầm, người ấy ở đó.
- Bác sĩ đã tới, Daldry nói. Hôm nay là Chủ nhật mà lại đúng Giáng sinh, phải có y đức lắm ông ta mới đồng ý tới.
- Đó không phải một bác sĩ.
- Dù sao trông ông ta cũng có vẻ như thế.
- Tôi đã thấy người đàn ông vẫn đợi tôi ở đó.
- Tốt rồi, Daldry nói, chúng ta sẽ nói về chuyện này ngay khi cô khỏe hơn. Trong lúc chờ đợi thì cô cứ nghỉ ngơi đã. Tôi có cảm giác cô bớt sốt hơn rồi.
- Anh ấy trông đẹp hơn tôi vẫn hằng tưởng tượng.
- Tôi không nghi ngờ gì điều đó đâu. Tôi hẳn cũng nên bị cúm, Esther Williams có lẽ sẽ tới thăm tôi... Nàng quyến rũ không cưỡng nổi trong Hãy khiêu vũ cùng em.
- Phải rồi, Alice thì thầm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh ấy sẽ khiêu vũ cùng tôi.
- Tuyệt vời, trong lúc ấy tôi có thể yên thân mà ngủ rồi.
- Tôi phải đi tìm anh ấy. Alice thì thầm, hai mắt nhắm nghiền, tôi cần tới đó, tôi phải tìm lại anh ấy.
- Ý tưởng tuyệt vời! Tuy nhiên tôi khuyên cô nên đợi vài ngày. Với tình trạng cô thế này, tôi không hoàn toàn chắc là anh ta cũng bị sét đánh đâu.
Alice lại thiếp đi. Daldry thở dài rồi ngồi lại vào ghế bành. Giờ đã là bốn giờ sáng, lưng anh ê ẩm vì tư thế ngồi không thoải mái, đầu đau như búa bổ, nhưng trông Alice có vẻ đã hồng hào hơn. Aspirin đã phát huy tác dụng, cơn sốt hạ dần. Daldry tắt điện và thầm mong cho cơn buồn ngủ kéo đến.
* * *
Tiếng ngáy ầm ầm khiến Alice tỉnh giấc. Chân tay vẫn đau nhức nhưng cô không còn thấy lạnh buốt nữa mà thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cô choàng mở mắt và thấy anh hàng xóm đang cuộn mình trên chiếc ghế bành, tấm chăn tuột xuống tận chân. Cô thích thú khi thấy lông mày bên trái của Daldry cứ nâng lên rồi lại hạ xuống đều đều theo nhịp thở của anh. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng anh hàng xóm đã phải thức cả đêm trông chừng mình và điều ấy khiến anh rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử. Cô khéo léo nâng tấm chăn lên, quấn quanh mình rồi khẽ khàng đi vào bếp. Cô pha một ấm trà, cẩn trọng hết sức để không gây tiếng động rồi đứng đợi trong bếp. Tiếng ngáy của Daldry mỗi lúc một to hơn, đến mức chính anh cũng ngủ không yên nữa. Anh trở mình, trượt xuống rồi nằm sõng soài trên nền nhà.
- Cô thức dậy làm gì thế? anh ngáp ngắn ngáp dài nói.
- Pha trà, Alice vừa đáp vừa rót trà vào tách.
Daldry ngồi dậy, vươn mình rồi đưa tay xoa xoa vùng thắt lưng.
- Cô rồi sẽ muốn ngủ lại ngay thôi.
- Tôi thấy khá hơn nhiều rồi.
- Cô khiến tôi nhớ tới chị gái và đây không phải một lời khen đâu. Cứng đầu và vô tâm không kém gì nhau. Vừa mới lấy lại được chút sức lực cô đã phơi mình ngay ra trước giá lạnh. Nào, không bàn cãi gì nữa, về giường ngay đi! Tôi sẽ lo vụ trà nước cho cô. À đấy là với điều kiện hai tay tôi chịu hợp tác, không phải chỉ có vài con kiến đang bò khắp người tôi mà phải là cả một binh đoàn đấy.
- Tôi rất ngại vì khiến anh rơi vào cảnh khó xử này, Alice vừa đáp vừa làm theo lời Daldry nói.
Cô ngồi lên giường rồi đỡ lấy khay đồ uống mà anh đặt lên trên đầu gối cô.
- Cô đói không? anh hỏi.
– Không đói lắm.
- Nhưng thôi, dù sao cô cũng nên cố ăn đi một chút, Daldry nói.
Anh về nhà mình rồi quay lại với một hộp bánh quy bằng kim loại.
- Có phải là bánh quy xốp chính hiệu Scotland không? cô hỏi. Lâu lắm rồi tôi không được nếm loại bánh ấy.
- Cũng gần như vậy, đây là bánh gia truyền, anh kiêu hãnh nói rồi nhúng một chiếc bánh vào tách trà của mình.
- Chúng có vẻ tuyệt quá, Alice thốt lên.
- Dĩ nhiên rồi! Tôi đã nói với cô là do chính tay tôi làm cơ mà.
- Thật phát điên lên được...
- Những chiếc bánh quy xốp của tôi đã làm gì mà khiến cô phát điên kia chứ? Daldry tức tối hỏi.
-... khi hương vị của chúng khiến anh nhớ tới thời thơ ấu của mình. Mẹ tôi thường làm loại bánh này vào ngày Chủ nhật, rồi mỗi tối chúng tôi đều thưởng thức chúng với chút sô cô la nóng, ngay sau khi tôi làm xong bài tập. Thời ấy, tôi không thích loại bánh này cho lắm, tôi thường để nó vữa ra dưới đáy cốc sô cô la, mẹ tôi thì không hề hay biết gì về mánh ấy. Rồí sau này, khi chiến tranh nổ ra, mỗi lúc ngồi trong hầm trú ẩn đợi cho dứt hồi còi báo động, ký ức về món bánh quy xốp lại xâm chiếm lấy tôi. Ngồi sâu trong căn hầm đang rung lên vì những quả bom nổ ngay sát cạnh, lúc nào tôi cũng chỉ mơ được nếm thứ bánh ấy.
- Tôi nghĩ mình chưa bao giờ có diễm phúc được trải qua những thời khắc ấm cúng đến vậy bên mẹ mình, Daldry thổ lộ. Tôi không dám chắc là bánh quy tôi làm sánh được với thứ bánh trong ký ức của cô, nhưng hy vọng nó vừa miệng cô.
- Anh có thể cho tôi thêm một cái nữa được không? Alice hỏi.
- Nhắc đến chuyện mộng mị, đêm qua cô đã gặp những cơn ác mộng thật khủng khiếp, Daldry lẩm bẩm.
- Tôi biết, tôi vẫn còn nhớ, tôi đã bước chân trần trên một con phố nhỏ vào một thời kỳ khác.
- Trong những giấc mơ thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Anh không hiểu được đâu, tôi có cảm tưởng như mình biết rõ nơi ấy.
– Có thể đó chỉ là vài mẩu ký ức thôi. Trong các cơn ác mộng thì mọi thứ cứ chắp nối vô cớ vào nhau ấy mà.
- Đó là một đoạn chắp nối đáng sợ, anh Daldry ạ, tôi còn thấy sợ hơn cả khi phải hứng chịu những trận bom VJ của quân Đức.
- Có thể những trận bom ấy cũng là một phần trong cơn ác mộng của cô?
- Không, tôi thấy mình ở một nơi khác hẳn. Người ta vây dồn tôi, người ta muốn hại tôi. Vậy mà khi anh ấy xuất hiện, nỗi sợ hãi liền biến mất, tôi có cảm tưởng chẳng chuyện gì có thể xảy đến với mình nữa.
- Khi ai xuất hiện kia?
- Người đàn ông trên phố ấy, anh ấy mỉm cười với tôi. Anh ấy vẫy mũ chào tôi rồi ra đi.
– Cô nhắc đến anh ta cứ như thể anh ta có thật ấy.
Alice thở dài.
- Anh phải nghỉ đi thôi, Daldry, mặt anh tái xanh rồi kia kìa.
- Cô mới là người bệnh chứ, nhưng tôi cũng phải thừa nhận là cái ghế bành của cô không được thoải mái cho lắm.
Có tiếng gõ cửa. Daldry ra mở thì thấy Carol trền thềm nghỉ cầu thang, tay xách một giỏ liễu đan to tướng.
- Anh làm gì ở đây thế? Đừng nói với tôi là ngay cả khi ở nhà một mình Alice cũng gây phiền cho anh đấy nhé? Carol vừa bước vào phòng vừa hỏi.
Rồi cô thấy bạn mình ngồi trên giường thì ngạc nhiên hết mức.
- Bạn thân của cô nhiễm cúm khá nặng đấy. Daldry vừa nói vừa vuốt vuốt tà áo vest, cảm thấy hơi lúng túng trước mặt Carol.
- Vậy thì tôi tới đúng lúc quá rồi. Anh có thể để chúng tôi lại với nhau, tôi là y tá, giờ Alice sẽ được chăm sóc chu đáo.
Cô tiễn Daldry ra tận cửa, thúc giục anh rời khỏi nhà Alice.
- Anh về đi, cô nói, Alice cần được nghỉ ngơi, tôi sẽ lo cho cô ấy.
- Anh Ethan? Alice ngồi trên giường gọi với ra.
Daldry kiễng chân nhìn qua vai Carol.
- Cám ơn anh vì tất cả, Alice khẽ khàng nói.
Daldry gượng cười với cô rồi rút lui.
Sau khi đã khép cửa, Carol liền lại gần giường, đặt tay lên trán Alice, sờ nắn cổ cô và bắt cô thè lưỡi ra.
- Cậu vẫn còn hơi sốt. Tớ mang cho cậu bao thứ ngon từ quê lên đây. Trứng tươi này, sữa này, rồi mứt quả, bánh xốp mẹ tớ làm hôm qua. Giờ cậu thấy thế nào?
- Thấy như đang ở tâm bão kể từ lúc cậu tới.
- “Cảm ơn anh vì tất cả, Ethan”, Carol uốn éo nhại lại trong lúc rót nước vào ấm. Quan hệ của bọn cậu tiến triển khá nhanh kể từ hôm bọn mình ăn tối ở đây đấy. Cậu có gì muốn kể với tớ không?
- Tớ chỉ muốn nói cậu là đồ ngốc và mấy cái câu ám chỉ của cậu đặt sai chỗ rồi.
- Tớ chẳng ám chỉ gì cả, tớ thấy thế, chấm hết.
- Bọn tớ là chỗ hàng xóm láng giềng, chỉ thế thôi.
- Các cậu đã là như thế hồi tuần trước và khi ấy ta gọi cậu là “cô Pendelbury” còn cậu thì gọi anh ta là “ngài càu nhàu tới phá quấy bữa tiệc”. Rối đã xảy ra chuyện gì đó khiến các cậu xích lại gần nhau thế này.
Alice không nói gì. Carol quan sát cô, tay vẫn xách ấm nước.
- Tới mức này sao?
- Bọn tớ đã quay lại Brighton, Alice thở dài.
- Anh ta chính là lời mời bí mật đêm Giáng sinh à? Cậu nói đúng, tớ mới ngốc làrn sao! Tớ lại tưởng rằng cậu đã bịa ra cuộc hẹn ấy để gạt mấy anh chàng kia. Rồi suốt tối Giáng sính, tớ cứ hối hận vì đã để cậu ở lại Luân Đôn một mình mà không nài cậu tới nhà bố mẹ tớ. Ấy thế mà trong lúc ấy, quý cô đây lại đi đùa nghịch với anh hàng xóm bên bờ biển. Tớ đích thị là đại ngốc rồi.
Carol đặt tách cà phê xuống chiếc ghế đẩu kê gần giường Alice.
- Cậu không bao giờ nghĩ tới chuyện mua đồ đạc sao, ví như một chiếc bàn đầu giường đúng nghĩa ấy? Khoan đã, khoan đã, thưa quý cô hay làm ra vẻ bí mật, cô nói tiếp vẻ đầy kích động, đừng nói với tôi rằng vụ chen ngang của ngài hàng xóm lần trước chỉ là một màn nho nhỏ mà hai vị đã công phu dàn dựng để tống chúng tôi ra ngoài rồi vui vẻ bên nhau nốt phần còn lại của buổi tối đấy nhé?
- Carol! Alice vừa thì thầm vừa đưa tay chỉ vào bức vách chung với căn hộ của anh hàng xóm. Cậu thôi ngay và ngồi xuống đi! Cậu còn khiến tớ kiệt sức hơn cả trận cúm tồi tệ nhất.
- Không phải là cúm, mà chỉ là một trận cảm lạnh thôi. Carol đáp trả, tức giận vì bị quở trách.
- Chuyến đi ấy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Đó chỉ là một hành động hào hiệp từ phía anh ta thôi. Và cậu hãy thôi ngay cái vẻ mặt ranh mãnh kia đi, giữa tớ và Daldry chẳng có gì khác ngoài mỗi thiện cảm xã giao lịch sự cả. Anh ta hoàn toàn không thuộc hình mẫu đàn ông của tớ.
- Tại sao cậu lại quay lại Brighton?
- Tớ mệt lắm rồi, cậu để tớ nghỉ chút đi, Alice van nài.
- Thật xúc động khi thấy thái độ ân cần của tớ khiến cậu xáo trộn biết bao.
- Thay vì nói những lời xuẩn ngốc ấy, cậu hãy để tớ ăn chút bánh xốp kia đi, Alice đáp lại rồi hắt hơi.
- Cậu thấy không, cậu bị sổ mũi nặng rồi.
- Tớ phải khỏi bệnh và bắt đầu làm việc lại càng sớm càng tốt, Alice vừa nói vừa ngồi nhỏm dậy trên giường. Tớ sẽ phát điên mất nếu cứ ngồi không thế này.
- Cậu không được kêu ca phàn nàn gì cả. Cậu sẽ phải trả giá cho chuyến đi tới Brighton bằng một tuần liền ngạt mũi đấy. Thôi nào, cuối cùng thì cậu có định nói với tớ cậu tới đó làm gì không hả?
Alice càng kể, Carol lại càng thấy sững sờ.
- Ôi, cô xuýt xoa, ở vào địa vị cậu tớ cũng sẽ phát hoảng lên thôi, chẳng trách gì cậu lại đổ bệnh ngay khi về đến nhà.
- Cậu đùa hay lắm, Alice vừa nhún vai vừa đáp.
- Thôi nào Alice, cậu thật lố bịch, chỉ là mấy câu tầm phào thôi mà. "Tất cả những gì con vẫn tin bấy lâu nay không phải là sự thực” thế nghĩa là thế nào? Dù thế nào chăng nữa thì anh hàng xóm của cậu cũng khá tử tế khi đi ngần ấy cây số để cho cậu được nghe những lời ngớ ngẩn như vậy. Ngay cả khi tớ biết có những chàng khác sẵn sàng làm nhiều hơn thế hòng rước được cậu đi dạo bằng xe của họ. Cuộc đời thất bất công, chính tớ mới là kẻ thừa mứa tình yêu để ban phát ấy vậy mà mấy anh chàng lại chỉ ưng mắt có mình cậu.
- Mấy anh chàng nào? Từ sáng tới tối lúc nào tớ chẳng lủi thủi một mình và đêm đến cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
- Cậu có muốn chúng ta nhắc lại chuyện Anton không? Nếu cậu vẫn một mình thì đó chỉ là do lỗi của chính cậu. Cậu là một kẻ lý tưởng chủ nghĩa không biết tận hưởng cuộc sống. Nhưng suy cho cùng thì có lẽ cậu đúng. Tớ nghĩ rằng lẽ ra tớ nên thích được nếm nụ hôn đầu đời trên vòng quay ngựa gỗ, Carol nói tiếp, giọng buồn bã. Thôi tớ phải đi đây, tớ sẽ tới viện muộn mất. Và nhất là tớ không muốn làm phiền bọn cậu trong trường hợp anh chàng hàng xóm của cậu quay lại.
- Đủ rồi đấy, tớ nhắc lại với cậu là giữa bọn tớ chẳng có gì cả.
- Tớ biết, đó không phải kiểu đàn ông cậu thích; hơn nữa, giờ lại có một hoàng tử bạch mã đang đợi cậu đâu đó ở một chốn xa tít... Có lẽ cậu nên đi nghỉ và lên đường lùng tìm chàng ấy. Nếu có khả năng tài chính, tớ sẵn lòng đi cùng cậu ngay. Tớ đùa vậy thôi, nhưng một chuyến du hành chỉ có các cô gái với nhau hẳn sẽ là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời đấy... Ôi các chàng trai Thổ Nhĩ Kỳ hẳn là phải có nước da rám nắng vì ở đó rất nóng.
Alice đã thiu thiu ngủ. Carol lấy tấm chăn nằm dưới chân ghế bành đắp lên người Alice.
- Ngủ đi, cô nàng bé bỏng, cô thì thầm, tớ là một kẻ khó chịu, hay đố kỵ, nhưng cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ yêu cậu và coi cậu như em gái. Ngài mai xong phiên trực tớ sẽ tới thăm cậu. Cậu sẽ nhanh bình phục thôi.
Carol xỏ áo khoác vào rồi nhón châm bước ra khỏi phòng. Cô gặp Daldry trên thềm nghỉ cầu thang, anh ra ngoài đi chợ. Họ cùng nhau đi xuống. Khi đã ra ngoài phố, Carol quay lại phía anh.
– Cô ấy sẽ sớm khỏi thôi, cô nói.
- Thật là một tín tốt lành.
- Anh thật tử tế khi chăm lo cho cô ấy như vậy.
- Đó chỉ là những việc tối thiểu có thể làm giữa hàng xóm láng giềng với nhau thôi, anh đáp.
- Tôi còn điều này muốn nói thưa cô. Ngay cả khi chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, nhưng để cô liệu cách cư xử, cô nên biết rằng cô ấy cũng không phải mẫu người phụ nữ tôi thích, hoàn toàn không!
Rồi Daldry rời đi mà không cất lời chào Carol.