Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 7: Mảnh tuyết thứ tư (1)

“Quân trắng này của cậu đặt ở ngoài mục* còn có phần thắng sao!” Giọng nói đanh thép hùng hồn của Đồng Tử Sâm truyền ra, dù cách thật xa nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn có thể nghe rõ ràng.

*Mục trong cờ vây, cái này mình k rõ lắm, bạn nào chơi cờ vây thì biết :D

Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Tử Sâm trong đình nhỏ từ phía xa, Đồng Tử Sâm mặc trường bào vải đay màu lam bị giặt đến trắng bệch, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần hãy còn quắc thước. Ngồi đối diện ông là một người đàn ông gầy còm, chiếc trường bào màu xanh xám trên người người đó thoạt nhìn có vẻ rộng thùng thinhg, cả người người đó bị vây trong trường bào.

Cô chỉ thấy người đàn ông gầy gò kia rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra.

“Tam thiếu phu nhân, mời bên này.” Tên hầu nam gọi cô một tiếng, dẫn đường cho cô, cô hoàn hồn thuận thế đi theo.

Cô tới đại trạch của Đồng gia không được mấy lần, đường cũng không quen, phải có người dẫn đường mới được.

Đình nhỏ này tên “đình Canh Đoản”, cái tên này lấy từ câu thơ “Nơi nào là đường về, trường đình Canh Đoản đình.” Trong “Bồ Tát man” của Lí Thái Bạch. Cũng không biết là ai hứng trí như vậy, lấy cái tên trích dẫn kinh điển này.

Tô Cảnh Cảnh rảo từng bước tới gần, trông đình này phỏng theo hình thức phương Nam “hoa gian ẩn tạ, thuỷ tế an đình” bốn phía đình tuy không phải thanh lưu đưa tình nhưng bao quanh là một loạt hoa thập tường cẩm đương nổ rộ. Màu sắc và hoa văn của thập tường cẩm vô cùng rực rỡ, cực kỳ diễm lệ, tôn lên “đình Canh Đoản” càng thêm hoang dã, thú vị dạt dào.

*Thập tường cẩm (十祥锦): hay còn gọi là tháp cúc (塔菊), đây là một hình thức trong gia công nghệ thuật (gồm có huyền nhai cúc và thập tường cẩm), thập tường cẩm là nối các loại hoa cúc có màu sắc và hình dáng, hoa văn khác nhau trên cùng một gốc cây cao 3-5m, nhánh chính của cây được ghép cành không cắt ngọn, để cho nhánh chính sinh trưởng, các nhánh bên thì chia thành từng tầng để chiết cây, thay đổi hình dáng. Các bông hoa với nhiều màu káhc nhau cùng nở một lúc, ngũ thải tân phân (năm sắc màu rực rỡ, ý nói là nhiều màu, rực rỡ), vô cùng đồ sộ. (Theo baike)


Đồng Tử Sâm thấy là Tô Cảnh Cảnh liền thản nhiên nói: “Đến rồi à?” Nghe lời này cứ như ông đã biết trước rằng Tô Cảnh Cảnh sẽ tới. Thậm chí ông không thèm ngẩng đầu liếc Tô Cảnh Cảnh một cái, chỉ lo chơi cờ với thủ hạ.

Sức cờ của Đồng Tử Sâm không tính là thượng thừa, người phía dưới luôn nhường ông, làm ông luôn tưởng rằng sức cờ của mình rất mạnh.

Tô Cảnh Cảnh cung kính đáp một tiếng “vâng”, ánh mắt rơi xuống bàn cờ.

Đồng Tử Sâm cầm quân đen, trong cả bàn cờ mơ hồ bắt đầu khởi động sát khí, quân trắng bình tĩnh vây công quân đen, lại vừa khéo nhường cho quân đen có cơ hội thở dốc.

Quân đen của Đồng Tử Sâm chặn thế tiến công của quân trắng, Đồng Tử Sâm hơi ngừng lại, sau đó nói: “Vốn nên cho con đi phúng viếng nhưng con biết đấy, phương Nam hiện nay rất loạn…”

Nghe giọng điệu này của Đồng Tử Sâm, Tô Cảnh Cảnh cũng coi như hiểu rõ quân Nghiêu lấy cớ đóng quân ở Tân Nam – giúp đỡ phương Nam trấn áp phản quân.

Tô Cảnh Cảnh cúi thấp đầu, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Cha nói phải. Chỉ là Minh Soái chung quy vẫn là ông ngoại của Cảnh Cảnh, về tình về lý, Cảnh Cảnh không thể không đi.”

Lời này củ cô vô cùng có lý. Lúc cô đến đã nghĩ xong lý do thoái thác, nếu Đồng Tử Sâm không đồng ý cô cũng nghĩ ra cách khác. Ai dè Đồng Tử Sâm lại nói: “Quả là như vậy. Nhưng lúc này đi vô cùng nguy hiểm, nếu như con thật sự muốn đi thì bảo Tông Hi đi cùng, phái thêm một tiểu đội trong quân theo che chở.”

Tô Cảnh Cảnh cũng không sợ hãi hay ngạc nhiên gì, vốn cũng dự đoán được Đồng Tử Sâm sẽ đồng ý, nghĩ lúc đầu bản thân xử sự có chút nóng vội, tật xáu hấp tấp này luôn hại người không ít. Nếu đến xin Đồng Tử Sâm trước, Đồng Hiên Lân cũng không có lý do gì ngăn cản bọn họ.

Đương nhiên cô không biết tranh cãi súng ống đạn dược giữa Đồng Hiên Tuấn và Đồng Hiên Lân, cứ nghĩ rằng bản thân hại Đồng Hiên Tuấn nên luôn vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với anh.


Ngay sau đó, Tô Cảnh Cảnh gật đầu nói: “Cảm ơn cha.”

Đồng Tử Sâm thở dài: “Sợ là Tông Hi sẽ từ chối con. Thằng nhóc này cũng quan tâm con, vừa rồi nó có tới nói chuyện này.”

Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên: “Anh ấy tới đây rồi?”

“Không gặp sao?” Giọng điệu Đồng Tử Sâm vẫn bình thản: “Đại để là đi nhanh quá đi.” Trong lòng ông im lặng cản thán, đứa con trai này, trước nay ông nhìn chỉ cảm thấy Tông Hi là nhị thế tổ*, sau này quan sát tỉ mỉ mới giât mình phát giác, đứa con trai này của ông càng có tài hơn Sùng Quang, chỉ là giấu quá sâu rồi.

*Nhị thế tổ (二世祖): Chỉ một đời có quyền có thế, con em nhà giàu đời sau chỉ biết sống phóng túng. (Theo Baike)

Đồng Hiên Tuấn suy nghĩ trong nội tâm kín kẽ với Đồng Hiên Lân kiên nghị quả cảm, trong lòng ông khẽ than thở, cuối cùng vẫn là không hạ tay chọn được, cũng như quân cờ trong tay lúc này đặt vào chỗ nào đó.

“Nước cờ này của An Soái là đang nhường Chử Đống sao?”

Thế này Đồng Tử Sâm mới phát giác bản thân lại đặt nhầm một nước cờ, song vẫn nhấc tay không trở về, ông cười nói: “Tài đánh cờ của Quách tiên sinh có tiến bộ rồi.”

“Không dám, không dá.” Quách Chử Đống khiêm tốn nói.

Ánh mắt Đồng Tử Sâm lạnh lùng, Quách Chử Đống tiện đà nói: “Là An Soái dạy tốt.” Bởi vậy ánh mắt Đồng Tử Sâm mới thoáng ôn hoà một chút.

Tô Cảnh Cảnh đứng một bên, cô không hiểu cờ vây cho lắm, lúc trước ông ngoại cũng thích nhưng không lún sâu vào, ông thường nói: “Thiển thường triệt chỉ, trầm nịch hoang thất.” Dạy cô cũng chỉ dậy điều cơ bản.


Lúc này ánh mắt Tô Cảnh Cảnh dừng trên bàn cờ, rõ ràng quân đen đang thắng to nhưng tiềm lực quân trắng không có giới hạn. Khóe môi cô không khỏi nhếch lên, trong lầm thầm nhủ, tài đánh cờ của vị Quách tiên sinh này thật tốt.

“Cảnh Cảnh cũng biết chơi cờ sao?” Đồng Tử Sâm trông Tô Cảnh Cảnh như đăm chiêu đứng ở một bên, bèn lên tiếng hỏi.

Tô Cảnh Cảnh gật đầu: “Con có học sơ qua, không tinh thông lắm.”

“Ừm.” Đồng Tử Sâm mỉm cười: “Ngược lại học nhiều chút, có thể thi đấu cũng tốt. Nhưng mà Tông Hi không thích, Sùng Quang lại thông thạo chút…”

Tô Cảnh Cảnh thuận miệng đáp một tiếng đã thấy Đồng Tử Sâm thắng cờ. Cô nhìn Quách Chử Đống, người này cao gầy tháo vát, trong đôi mắt hẹp dài sáng ngời lộ ra ánh sáng khôn khéo, nhìn dáng vẻ là người có tài. Người có thể để Đồng Tử Sâm làm đối thủ hẳn là người không tầm thường.

Đồng Tử Sâm thắng cờ nên tâm tình tốt lắm, nói rất nhiều chuyện với Tô Cảnh Cảnh, lại dặn dò cô đi Duyên Bình phải để ý bản thân. Tô Cảnh Cảnh nhất nhất trả lời.

Cách một lúc, Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Tử Sâm mệt mỏi bèn cáo lui, ngược lại Đồng Tử Sâm vẫn hào hứng dạt dào, lại làm ván cờ nữa với Quách Chử Đống.

Tô Cảnh Cảnh đi từ trong vườn ra, lúc đi trên hành lang Sao Thủ thì thấy một cô hầu đang lén lút, cô thấy khả nghi liền gọi lại.

Cô hầu kia mặc áo ngắn màu hồng, vô cùng xinh đẹp tiên diễm, dáng vẻ cô ta không tệ nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ. Thấy Tô Cảnh Cảnh, còn chưa nói chuyện cả người đã bắt đầu run rẩy.

Tô Cảnh Cảnh thấy dáng vẻ sợ hãi của cô ta, trong lòng lại mềm xuống, chỉ nói: “Sợ như vậy làm gì, tôi cũng không ăn thịt cô!”

Cô hầu kia nhìn ánh mắt Tô Cảnh Cảnh lấp lánh, tên hầu nam bên cạnh biết cô ta không biết Tô Cảnh Cảnh liền cuống quít nói: “Đây là tam thiếu phu nhân!”


Cô hầu kia nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh thấy cô ta như vậy lại càng không đành lòng trách mắng, chỉ hỏi: “Cô ở phòng nào?”

Cô hầu vẫn chưa lên tiếng, tên hầu nam bên cạnh đã chặn lại: “Đây là Ứng Cúc trong phòng đại thiếu phu nhân. Con bé này không có quy củ gì cả, để tam thiếu phu nhân trách móc rồi.”

Tên hầu nam này vừa cười xoà với Tô cảnh Cảnh, vừa trách cứ Ứng Cúc: “Đại thiếu phu nhân không cần hầu hạ sao, chạy lung tung cái gì, cẩn thân đánh gãy chân cô!”

Tô Cảnh Cảnh nhíu mày, Ứng Cúc lại càng sợ hãi, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất làm Tô Cảnh Cảnh ngây ngẩn cả người, tên hầu nam bên cnạh cũng bị hành động của cô hầu làm ngẩn ra.

Chỉ nghe Ứng Cúc nói: “Tam thiếu phu nhân cứu đại thiếu phu nhân đi…”

Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Ứng Cúc, nhẹ giọng hỏi: “Đại thiếu phu nhân làm sao?”

Ứng Cúc ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Đại thiếu phu nhân… đại thiếu phu nhân… đại thiếu phu nhân bị bệnh!”

Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ, mày nhăn lại. Nói đến vị này cũng là dâu cả chi trưởng, sao bị bệnh cũng không có ai quan tâm chứ.

Suy đi ngẫm lại, ánh mắt cô liền liếc tên hầu nam theo bên cạnh, tên hầu nam hiểu ý vội trả lời: “Trước nay Đại soái đều mặc kệ sự tình trong nhà, mấy ngày nay đại thiếu lại ở bên ngoài cho nên…”

“Đến nước này rồi mà còn không đi mời bác sĩ.” Tô Cảnh Cảnh liếc tên hầu nam một cái, tên hầu nam nhìn thấy trong mắt cô mơ hồ có lạnh lùng nghiêm nghị, biết vị tam thiếu phu nhân này gia thế bất phàm, bản thân không thể trêu vào thế là vội vàng đi mời bác sĩ.


Tô Cảnh Cảnh đỡ Ứng Cúc hai mắt đẫm lệ đứng dậy nói: “Đưa tôi đi nhìn xem.”

Lời tác giả: Đoạn này cơ bản là nói đến cách về phương Nam quang minh chính đại của Tô Cảnh Cảnh, bởi vì Đồng Hiên Lân đã mang binh xuôi Nam cho nên cô không chắc chắn suy nghĩ của Đồng Tử Sâm lắm. Đương nhiên nguyên nhân Đồng Tử Sâm đồng ý là do Đồng Hiên Tuấn đã đến xin, vì thế phải trả giá đắt, còn trả giá đắt gì thì tôi không tiện nói rõ. Trên thực tế từ lúc mới bắt đầu phần này Tô Cảnh Cảnh đã không rõ ràng tình huống nên sau này Đồng Tam sẽ thật vất vả.

*Thập tường cẩm hay gọi là tháp cúc