Sáng sớm Đồng Hiên Tuấn đã đến quân bộ.
Trong lòng Tô Cảnh Cảnh cũng lờ mờ hiểu được thời cuộc lúc này không ổn nên lo lắng cho anh. Song may mà hiện tại không có dấu hiệu ra cửa đánh giặc, ngược lại làm lòng cô an ổn chút ít.
Vì nhớ đến chuyện hôn sự của Đồng Hiên Cẩm, hôm đó Tô Cảnh Cảnh liền gọi điện cho Từ Phẩm Tuệ.
Cô và Từ Phẩm Tuệ đã vài ngày không liên lạc, điện thoại vừa thông Từ Phẩm Tuệ liền oán trách cô, cô đành phải liên tục xin lỗi.
Tất nhiên Từ Phẩm Tuệ chỉ trêu cô, nghe cô có nạc có mỡ xin lỗi, tuy cách một tầng điện thoại không thấy dáng vẻ xin lỗi của Tô Cảnh Cảnh nhưng Từ Phẩm Tuệ vẫn cảm thấy buồn cười.
Tô Cảnh Cảnh nghe đầu bên kia có tiếng cười liền nói: “Cậu đổi biện pháp trêu chọc mình chứ gì. Hoá ra dùng mình để chọc cười.”
“Nào dám nào dám, Tam thiếu phu nhân của mình. Mình ấy hả, cùng lắm thì tìm anh mình giải trí, trêu chọc anh ấy cũng vui vẻ.”
Tô Cảnh Cảnh vốn đnag muốn hỏi chuyện Từ Phẩm Thư, vừa nghe Từ Phẩm Tuệ nhắc tới anh liền nói: “Sao hôn sự của Từ đại ca lại vội vàng vậy, cậu cũng không nói với mình tiếng nào.”
Từ Phẩm Tuệ nghe trong giọng cô hơi có ý trách cứ, vì không biết vẻ mặt cô như thế nào nên không dám nói bừa, đành nói: “Oan uổng quá, mình cũng không rõ lắm, hôm đó anh trai chạy đến trước mặt cha nói là muốn cưới Đồng Nhị tiểu thư. Chuyện này chớ có nói làm mình sợ hết hồn, còn làm cha mình sợ mất vía nữa kìa.
“Từ đại ca làm việc trước giờ đều thoả đáng, lần này sao lại…” Cô và Từ Phẩm Thư tuy giao tình không sâu nhưng quen biết nhau vài ngay, đại khái cũng hiểu anh chút ít.
Chỉ nghe Từ Phẩm Tuệ hơi lo lắng nói: “Cảnh Cảnh, cậu đừng trách mình nhiều chuyện nhé. ( Danh tiếng Đồng Nhị tiểu thư ở bên ngoài cũng thật sự không… Aizz…” Từ Phẩm Tuệ hơi thở dài.
Tô Cảnh Cảnh “ừ” một tiếng.
Đồng Nhị tiểu thư Đồng Hiên Cẩm tiếng tăm lẫy lừng trong giới giao thiệp ở Bắc Địa, có một vị quan lại quyền quý không bán mặt mũi cô ấy. Nhưng vì thế mà bên ngoài cũng có nhiều lời đồn nhảm về vị Đồng Nhị tiểu thư này.
“Cảnh Cảnh, mình không sợ cậu chê cười nên nói chuyện này. Lúc đầu cha mình không đồng ý đâu. Lúc quyết định mối hôn sự này có biết bao người nói Từ gia mình thấy sang bắt quàng làm họ. Từ gia mình ở Bắc Địa cũng là người có mặt mũi, không đáng phải đi bám víu…” Từ Phẩm Tuệ nói tới đây, đột nhiên ý thức được lúc này Tô Cảnh Cảnh đã là Đồng gia Tam thiếu phu nhân, nhất thời không tiện nói nữa.
Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “Không sao, Phẩm Tuệ, chúng ta vẫn như trước, cậu chớ bận tâm cái gì.”
Từ Phẩm Tuệ khẽ thở dài, rất nhẹ nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn nghe thấy, trong lòng cô hơi lạnh, lại nghe Từ Phẩm Tuệ nói: “Cảnh Cảnh, thật ra lúc này thì trong lòng mình có khó chịu gì đi nữa thì cũng chả có tác dụng gì cả. Anh cả quyết tâm muốn kết hôn với Nhị tiểu thư, chuyện này vốn không phải chuyện xấu nhưng mình cứ thấy không yên tâm. Sao lại vậy được chứ, cậu cũng biết, anh mình, trong lòng anh mình…”
Từ Phẩm Tuệ không nói tiếp, Tô Cảnh Cảnh cũng im lặng đối mặt với ống nói, cô hiểu ý tứ của Từ Phẩm Tuệ nhưng lúc này nói những hcuyện đó thì có ich lợi gì?
“Phẩm Tuệ, bất kể lúc trước trong lòng anh Từ nghĩ như nào thì hiện tjai anh ấy là thật lòng muốn cưới chị hai, đó là chuyện tốt. Dáng dấp, nhân phẩm, gia thế của chị hai, nào có người đàn ông nào sẽ không động lòng chứ. Mình nghĩ chắc mình với cậu chỉ lo xa thôi. Vốn là một đoạn cẩm tú lương duyên, nhưng chúng ta lại cứ nghĩ thành gì ấy.”
Từ Phẩm Tuệ đáp: “Phỏng chừng là chúng ta nghĩ nhiều. Lúc này thế cục không ổn định lắm, phỏng chừng mình cũng bị ảnh hưởng, lo được lo mất.”
“Sao vậy?” Nghe giọng điệu này của Từ Phẩm Tuệ, Tô Cảnh Cảnh cũng đoán ra Từ Phẩm Tuệ có tâm sự liền lên tiếng hỏi.
Lúc đầu Từ Phẩm Tuệ không định nói, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại mở lời: “Phẩm Tuệ, lúc mình tới thành Cù An ngước mắt không quen, lúc ấy đều là cậu giúp đỡ, cậu có chuyện gì mà không thể nói với mình đây?”
“Cũng chả phải chuyện gì xấu, nhưng rốt cuộc mình vẫn là không khoig cảm thấy hoảng hốt, cậu cũng iết cuộc chiến này vừa xảy ra liền đòi mạng. Mình là sợ Lam Thanh ra chiến trường…”
Tô Cảnh Cảnh nói: “Lam Thanh sắp ra chiến trường ư, không phải anh ấy là viên quan nhỏ trong nội các sao?”
“Là sáng sớm nay có quyết định, sợ là ba chồng hi vọng Lam Thanh tích luỹ thêm được chút kinh nghiệm nên muốn Lam Thanh chủ động xin đi giết giặc. Ba chồng mình đã mở miệng rồi, Lam Thanh sao có thể từ chối được, với lại là theo chân Tướng quân Trương Hoảng.”
“Sao?” Tô Cảnh Cảnh không biết chuyện tình trong quân đội, đến cái tên Trương Hoảng cũng là lần đầu nghe thấy, cô đành phải an ủi Từ Phẩm Tuệ: “Đi theo danh tướng phỏng chừng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chẳng phải cậu nói Lam Thanh tốt nghiệp trường quân đội Tân Nam đó ư, nghĩ chắc cũng không thua kém trường nào đâu, cậu đây là lo lắng vớ vẩn thôi.”
Từ Phẩm Tuệ nói: “Tim mình cứ đập thình thịch, cảm giác có gì đó không thoả đáng.”
Tô Cảnh Cảnh nghe cô nói vậy liền bật cười, Từ Phẩm Tuệ vội hỏi: “Làm sao?”
Tô Cảnh Cảnh nói: “Nếu tim không đập thì cậu sống kiểu gì hả, nói gì mà ngốc thế. Cậu cũng đừng lo lắng, cậu cũng không phải không biết phân lượng của Giang gia trong thành Cù An này, những người trong quân đội sẽ bảo vệ anh ấy chu toàn thôi.”
Từ Phẩm Tuệ nói: “Quan hệ lợi hại trong này mình cũng biết. Chẳng qua là trong lòng cứ không yên. Cuộc chiến này mà xảy ra, sống chết của một người nhìn chung cũng rất nhẹ nhàng.”
“Không sao đâu. Chớ quan tâm, hai ngày nữa là hôn lễ của anh Từ và chị hai, cậu đừng trưng ra bộ mặt thảm thiết đấy.”
Nghe Tô Cảnh Cảnh trêu, Từ Phẩm Tuệ liền cười một tiếng. Hai người lại câu được câu chăng tán gẫu thêm mấy câu, hàn huyên một lúc lâu sau mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Phẩm Tuệ chỉ thấy mạch máu trên huyệt thái dương nảy lên thình thịch thì không khỏi hoảng hốt. Những gì Tô Cảnh Cảnh an ủi cô đều nghe lọt tai, nhưng vẫn thấy sợ hãi. Ngay cả hầu gái gọi cô cô cũng không nghe thấy.
Người hầu thấy cô mất mồn mất vía như vậy thì sợ hãi.
May mà cách một lúc Giang Lam Thanh đến, thế này Từ Phẩm Tuệ mới phục hồi tinh thần, phảng phất như vừa rội không xảy ra chuyện gì, cô vẫn nói chuyện với nah như thường.
Giang Lam Thanh đưa tay ôm cô, dịu dàng hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai mà thất thần vậy?”
Từ Phẩm Tuệ tựa vào ngực Giang Lam Thanh, gần như tham lam hấp thu dịu dàng trên người anh, cô cảm thấy hình như chỉ có vậy mới yên lòng.
Giang Lam thanh mù mờ, chỉ ôm cô nói: “Làm sao vậy, có ai bắt nạt em à?”
Từ Phẩm Tuệ trong lòng anh lắc đầu một cái nói: “Không có, Lam Thanh, anh ôm em thêm một lát thôi.”
Giang Lam Thanh chỉ cho rằng cô nổi tính tiểu thư, anh hiểu lúc này phải thông cảm cô nhiều thêm một chút bèn siết chặt cánh tay.
Sau khi Tô Cảnh Cảnh cúp điện thoại cũng không để chuyện Giang Lam Thanh sắp lên chiến trường trong lòng. Nghĩ đến Giang gia chỉ là muốn lên cao thêm một bậc, lần này Giang Lam Thanh ra chiến trường phỏng chừng là rạng danh dòng dõi.
Cô lo lắng ngược lại là chuyện tình khác kia.