Bên ngoài truyền đi một vài chuyện ầm ầm, cứ như sợ người đời không biết, huống chi chuyện lần này lớn như vậy.
Thì ra là trước đây không lâu Như phu nhân được yêu thương của quân trưởng Đồng Hiên Lân của trung đội 1 quân Nghiêu gặp chuyện không may, suýt nữa bỏ mạng, vì thế Đồng Hiên Lân không tiếc phái ra một nhóm thủ hạ lớn điều tra kỹ càng chuyện này.
Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, là một đám lưu manh đầu đường. Lý do cũng cực kỳ buồn cười, lại là chỉ vì tính khí nhất thời. l([email protected]đ Sự việc này thật đúng là không thể tưởng tượng được, làm cho người ta dở khóc dở cười. Tuy nhiên ngay từ đầu, trong lòng mọi người đều đã hiểu.
Đồng Hiên Lân cũng không phải tên đần, tự nhiên hiểu được chuyện không phải như vậy, thế nhưng lần này quả thực ồn áo quá mức rồi, bị An Soái Đồng Tử Sâm biết được, gọi Đồng Hiên Tuấn đến mắng to một trận.
Vì vậy Đồng Hiên Lân đành phải đóng cửa không xuất hiện.
Mà ở mặt khác, hôn lễ của Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vô cùng gấp rút, lại cố tình lúc này quân Diên phương Nam lại nổi lên phản loạn. Những năm gần đây Thịnh Thế Huy đã trao một ít quyền hành bên cạnh cho Thi Gia Liệt, bởi thống soái quân Diên Thịnh Thế Huy và cận vệ thân tín đều ở thành Cù An nơi xa, những người trong quân Diên không phục Thi Gia Liệt liền đúng lúc này náo loạn cả lên.
Chuyện này làm Thịnh Thế Huy không kịp tham gia hôn lễ của Tô Cảnh Cảnh, ngày hôm sau truyền đạt tin tức, Thịnh Thế Huy vội vàng chạy về Duyên Bình. Mà những sự vụ còn lại của quân Diên liền rơi toàn bộ lên người Thi Gia Liệt.
Ngày hôm đó, trong thành Cù An mưa phùn rả rích. l-q#đ Đã là tháng năm mà thời tiết vẫn mát mẻ như trước.
Nhà ga thành Cù An nhìn qua vô cùng quạnh quẽ tiêu điều, trên song sắt loang lổ những vết đao thương, trong mưa bụi xen đầy những chiếc lá hán quế (hay hoa quế) xanh biếc, cảnh tượng người người tốp năm tốp ba đi vào hoặc đi ra.
Một chiếc xe kéo nhìn có vẻ cũ nát dựng cạnh nhà ga. Phu xe là một ông lão, lưng hơi còng.
“Đến rồi à chú Diêu?”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Tô Cảnh Cảnh đi từ trong xe ra, cầm một chiếc ô trúc tương phi*. Mưu phùn như mắc cửi, cô nâng ô lên để lộ gương mặt đã rửa sạch son phấn.
*Trúc tương phi (湘妃竹): Hay gọi là trúc đốm, tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô thì băng hà, hai người vợ của vua thương chồng than khóc ở giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc co đốm . (Theo Lạc Việt) có ảnh
Chú Diêu kéo xe qua một bên, sau đó đến cạnh Tô Cảnh Cảnh chờ đợi sai bả.
Tô Cảnh Cảnh nhìn ông một cái: “Chú Diêu, tôi vào một mình là được rồi.”
“Nhưng lão gia đã dặn dò phải bảo vệ cô chu toàn.” Mặt ông lão lộ vẻ khó xử, hiển nhiên ông cũng rất lo lắng.
Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh đáp: “Lúc này không xảy ra chuyện gì được đâu, tôi…” Cô dừng lại, sau đó nói tiếp: “Trong nhà ga đều là quân Diên, tôi không sao đâu.”
Chú Diêu nhìn biểu cảm Tô Cảnh Cảnh một cái, thấy trong thần sắc cô mơ hồ lộ ra mấy phần u sầu, trầm tư một chốc mới nói: “Như thế thì tự cô để ý nhé, lão nô chờ ở bên ngoài.”
Tô Cảnh Cảnh gật đầu, đi về phía nhà ga.
Trong nhà ga không có mấy người, một tiểu đội quân kiểm soát xe chuyên dùng nhập khẩu vì thế mà những người đứng bên trong đều cảm thấy bất an, câm như hến. Dạo này, thổ hào ác thân, người người đều không thể đắc tội, mà không đắc tội được nhất cũng là quân đội.
Anh đứng nơi đó, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt ngưng trọng. Một thân quân phục xanh thẫm, trên bả vai là huy chương màu bạc loé ra ánh sáng loá mắt.
Có lẽ đã đứng được lúc lâu, sĩ quan phụ tá cạnh anh thậm chí có vẻ mặt không kiên nhẫn, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn đặt câu hỏi: “Liệt thiếu, rốt cuộc thì khi nào xuất phát?”
Thi Gia Liệt liếc anh một cái, người sĩ quan phụ tá này không dám nói nữa.
Tô Cảnh Cảnh đang muốn nhanh chóng bước qua lại bị vệ binh ngăn cản.
Binh lính trẻ tuổi dùng một đôi mắt sáng ngời nhìn cô từ trên xuống dưới, ăn vận của cô vô cùng đơn giả, sườm xám lụa nhàu Hồ Châu màu trắng, dung nhan đơn thuần, tóc dài hơi như gấm hơi xoăn, có một loại “thanh thuỷ phù dung thiên nhiên khứ điêu sức”. Binh lính gặp một người như vậy, mặt hơi ửng đỏ, đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, không trải qua nhiều kinh nghiệm mãnh liệt.
“Nơi này tạm thời giới nghiêm, xin tiểu thư đợi lát nữa lại…”
Tô Cảnh Cảnh mỉm cười, lúc này Thi Gia Liệt trông thấy cô, tiếng kêu xa xa : “Để cô ấy tới đây!”
Bình lính trẻ tuổi kinh ngạc nhưng lại không dám không tránh ra.
“Có chút muộn, thật xin lỗi.” Tô Cảnh Cảnh vừa đến gần Thi Gia Liệt đã liên tục thật có lỗi, Thi Gia Liệt nghe lời nói khách khí như vậy của cô, mày không khỏi nhíu lại.
Hình như Tô Cảnh Cảnh nhận ra, rũ mắt thản nhiên nói: “Anh Liệt, chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Lời này nghe vào liền nghe thấy có chút ý tứ vội vã đuối anh đi, anh không khỏi rất tức giận, đôi tròng mắt đen đặc chăm chú nhìn gương mặt trong trắng thuần khiết của Tô Cảnh Cảnh.
“Phải chăng em ước gì anh đi nhanh một chút, sau đó có thể cùng người kia… cùng người kia song túc song tê!” Lời vừa ra khỏi miệng Thi Gia Liệt liền hơi hối hận, anh vốn không phải người kịch liệt như vậy, nhưng lại đúng lúc này, một chút anh cũng không kìm được.
Lúc trước cô sẽ không dễ dàng muốn anh rời đi, lúc trước cô luôn quấn quít anh, một lát thôi cũng không nỡ anh rời đi, lúc trước cô tuyệt sẽ không khách sáo với anh như vậy, khách sáo như thể anh là người xa lạ!
Trong cơn giận dữ, anh hung tợn nói: “Tô Cảnh Cảnh, em thật muốn gả cho anh ta sao?” Lúc này anh đã không quan tâm gì nữa, cho dù xung quanh người khác có ra sao, ví như lúc này anh không giữ được cô, vậy thì thực sự anh mất cô rồi. Anh đã từng đánh mất cô một lần, anh quyết không để bản thân mất cô lần thứ hai!
“Cảnh Cảnh, nhìn anh!” Anh trở nên hung dữ, một phát nám lấy vai cô, ngón tay tráng kiện có lực bấu chặt vào trong cơ thể nhu nhược của cô. Cả người cô bị anh kéo đến gần mình, không có cách nhúc nhích, cô liền quay mặt qua chỗ khác.
Anh lại như nổi điên, quát to: “Nhìn anh!”
Cô không thể, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hung thần ác sát như vậy.
Xưa nay anh la fmột người tao nhã, chưa từng kích động như này, chưa từng hung ác. Dáng vẻ lúc này của anh, quả thực… quả thực như muốn ăn sống nuốt tươi cô.
Cô rất sợ, đôi mắt không chớp đang trốn tránh anh.
Anh lại một mực không tha, dám muốn bắt đôi mắt cô nhìn thấy lửa giận trong mắt anh, còn mơ hồ có thể thấy được tình yêu đối với cô.
“Tô Cảnh Cảnh! Từ nhỏ đến lớn, anh, Thi Gia Liệt, trong lòng trừ em ra cũng không thể chứa nổi ai nữa! Nhưng mà em…” Nói đoạn, sức trên tay anh lại tăng thêm một phần, cô đau đến cau mày lại nhưng anh không hề đếm xỉa đến phản ứng của cô, chỉ một mực nói chuyện.
“Nhưng mà em, em xem em đi, năm đó anh từ Duyên Bình liên tục đuổi theo em đến bến tàu Tân Nam, nhưng còn em thì sao, em nói gì với anh!” Nhắc tới chuyện cũ, lòng anh đau xót, mày cau chặt, đau đớn lộ ra rõ ràng.
Năm đó, trong lòng Tô Cảnh Cảnh cũng đau xót.
Lúc đó trong nước náo động, muốn đi Nam Dương chỉ có thể đến bến tàu Tân Nam đi tàu thuỷ. Cô đi theo mẹ, tâm không cam tình không nguyện, lòng luôn nhớ anh Liệu cưng chiều cô, xem cô như báu vật trong lòng bàn tay.
Nhưng mẹ lại nói: “Cảh Cảnh, mẹ là vì tốt cho con, mẹ không hy vọng tương lai con sẽ hối hận!”
Nhưng cô không thuận theo, ầm ĩ muốn về.
Thời tiết tam phục*, Giang Nam đã sớm nóng không chịu nổi. Cô ầm ĩ ồn ào làm mẹ mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, biết rõ rành rành mẹ mệt mỏi nhưng cô vẫn không cam lòng, luôn ầm ĩ muốn đi về, làm cho mọi người trên tàu lúc đó ồn ào ghé mắt.
*Tam phục (三伏): Gọi chung là ngày sơ phục, tiết trung phục và mạt phục, là thời tiết nóng nhất trong một năm. Hàng năm xuất hiện từ trung tuần tháng 7 đến trng tuần tháng 8 dương lịch. (Theo Baike)
Đó là lần đầu mẹ đánh cô, một bàn tay non mềm trắng nõn hung dữ hạ xuống từ trên đỉnh đầu. Kỳ thực nhìn qua thì hơi đáng sợ nhưng lúc thực sự đánh đến mặt, sức lực đã giảm không ít, chẳng phải đau đớn gì cho lắm nhưng cô lại khóc. Khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến rách phổi. Dường như cả đời chỉ vì trận khóc này.
Mẹ nén lệ trong mắt, lại lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Mẹ đã quyết định rồi, con đi cũng được, không đi cũng phải đi, không có đường sống xoay chuyển đâu!”
“Sao mẹ có thể có bộ dạng này chứ!” Dứt lời, cô liền chạy ra ngoài, bến tàu người người nườm nượp, vóc dáng cô thấp, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!” Khi cô bị lạc đường, nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc của Thi Gia Liệt thì sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, không chút chần chừ nhào vào trong lòng anh.
Lúc ấy anh đã cao hơn cô nửa cái đầu, hầu kết vừa mới nhô ra, thô ráp đặt ngay trán cô, trên môi còn có lớp lông nhỏ mềm mại. Nước mắt của cô không ngừng lăn xuống, cách thật lâu sau, xa xa phảng phất vang lên tiếng súng ngột ngạt, cô vô cùng sợ hãi, ngừng nỉ non.
Từ trong ngực nah nhô đầu ra, mấy ngày không thấy, trên bờ môi anh mọc ra một lớp lông màu đen, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Sao anh lại mọc đầy lông rồi?” Nói đoạn cô nghịch ngợm vuốt lông trên môi anh.
“Hả?” Một tay Thi Gia Liệt ôm cô, một tay sờ môi mình. Tìm cô đã nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm được, sao anh còn tâm tư lo lắng những thứ khác chứ, anh sờ môi, nở nụ cười: “Đây là râu, chỗ nào là lông chứ.”
Cô không thèm để ý đến anh, lại sờ lần nữa, sau đó nói: “chính là lông, chính là lông, làm sao hả, em cứ gọi nó là lông!”
Giữa họ luôn không lớn không nhỏ, anh lại nhường nhịn cô tất cả, lúc này cô nói là lông anh cũng chỉ có thể vui vẻ nói: “Vâng, chính là lông, đã được chưa!”
Có thế này cô mới nhoẻn miệng cười. Nước mắt trên khuôn mặt sáng rỡ như trăng của cô loé ra ánh sáng chói mắt, đẹp như đầu đêm sau khi mưa tạnh. Nhất thời anh hoảng hốt, thì thào nói: “Cảnh Cảnh, em không được rời khỏi anh.” Lúc ấy cô chỉ cười, không nói gì cả.
Lúc này cô cũng không nói gì, gương mặt chỉ mang theo hoảng sợ. Cô chưa từng thấy một Thi Gia Liệt có dáng vẻ này, Thi Gia Liệt như này làm cô sợ hãi.
“Lúc trước em không chịu theo anh trở về, bây giờ thì sao, bây giờ thì như thế nào!” Ngữ khí anh vô cũng dữ dội thét lên với cô, cuồng loạn thét. Mày cô nhanh chóng cau chặt lại, trên mặt có sợ hãi rõ ràng, rên rỉ tựa sơn dương đang hấp hối: “Anh Liệt, em không thể đi theo anh…”
“Không thể!” Thi Gia Liệt tăng thêm giọng điệu: “Vì sao, vì sao hả!”
Một tay anh kéo cô vào trong ngực, hai tay ôm chặt cô, sức anh rất lớn, cô giãy thế nào cũng không giãy được. Cô đành bất lực kêu: “Anh Liệt, anh đừng như thế này, chúng ta, chúng ta đã sớm, đã sớm không có tương lai rồi.”
“Không có tương lai ư?” Anh cười khôt, vẫn không nới cô ra, cô không ngừng giãy giụa, dẫu sao cũng là con gái, sao có thể dễ dàng thoát ra từ trong tay một quân nhân chứ.
“Buông ra!” Tiếng nói truyền đến từ một nơi không xa khác, mang theo chút lười biếng nhưng giọng điệu rất lạnh, mang theo ý tứ không cho phản đối.