Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 22: Giọt mưa thứ mười một (2)

“Đây đúng là chuyện vui, không bằng để Tam thiếu biểu diễn một phen, đánh cược vị thiếu phu nhân mới này của chúng ta cười, như thế nào?” Sở Dự không bỏ lỡ cơ hội nói ra một câu, vừa vặn hoá giải xấu hổ chung quanh.

Hôm nay Đồng Hiên Tuấn lại rất hào phóng, anh khẽ mỉm cười nói: “Chuyện này có gì không được?” Nói xong anh nhìn xung quanh, một đôi mắt đen nhánh trong suốt loé ra ánh sáng như gió xuân ấm áp, cuối cùng đám người xung quanh tản ra ngoài.

Trong sảnh, đèn thuỷ tinh rọi xuống ánh sáng rực rỡ, khắp nơi trống rỗng rộng lớn, chỉ sâu xa vang lên một khúc nhạc nước Nga tao nhã.

Đồng Hiên Tuấn lườm về phía mấy nhạc công nước Nga, ánh mắt chuyển đến bên cửa sổ thì thấy bên cửa sổ có vài chiếc đàn piano Besson tam giác màu trắng của nước Áo. lêquýđôn Bốn phía piano có nhiều chỗ màu vàng, ánh đèn chiếu vào, phát sánng rực rỡ.

Sở Dự thấy ánh mắt Đồng Hiên Tuấn hướng về phía chiếc đàn Piano kia liền nói: “Tam thiếu tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi hoạ, chi bằng đánh một đoạn piano giành lấy nụ cười của giai nhân đi!”

Tô Cảnh Cảnh cúi đầu cười, ánh mắt chuyển qua phía Đồng Hiên Tuấn, thấy vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn thản nhiên cũng không phải không vui, cười nhạt toan bước về phía chiếc đàn piano kia.

“Không bằng để tam thiếu phu nhân của chúng ta cùng biểu diễn với Đồng tam thiếu một bản đi?” Không biết là ai bất ngờ nói lên một câu. Bước chân Đồng Hiên Tuấn vốn chậm chạp lại quay đầu nhìn Tô Cảnh Cảnh đứng im tại chỗ.


Không biết chủ ý này tốt quá mức hay sao mà đại đa số mọi người trong phòng bắt đầu kêu gào. Tô Cảnh Cảnh có vẻ khó xử.

Cô đã từng học qua piano, lúc ở Nam Dương bị bác gái cả bắt học. Nhưng cô không phải người kiên nhẫn, chỉ học hai ba tháng, không có tâm tình liền để không ở một bên. Những chỉ pháp gì đó, làn điệu gì đó, cô đã sớm quên sạch sành sanh, chỉ nhớ được một C trong đó ở đâu, sao có thể đàn chứ?

Đồng Hiên Tuấn nhìn lướt qua những người xung quanh, bọn họ đều đang giữ dáng vẻ chế giễu. lqđ.tmm Trong đáy mắt anh hiện hoa ý cười trêu tức, lùi lại hai bước nắm tay Tô Cảnh Cảnh, khẽ hỏi: “Em có bằng lòng đàn một khúc với tôi không?”

Anh nhẹ nhàng hỏi cô như vậy ngược lại từ chối thì không tốt, trong lòng đang thàm khó xử thì thấy trên khuôn mặt anh hiện ý cười dịu dàng.

Trong lòng cô ấm áp, cuối cùng buột miệng: “Được!” Lời vừa ra khỏi miệng đã không thể nuốt lời.

Trước mắt bao người, anh nắm tay cô thật chặt, cùng cô đi từng bước một đến bên chiếc đàn piano tựa như đang thực hiện nắm tay ước hẹn trong truyền thuyết, vẻ mặt hai người đều là ấm áp mà hạnh phúc.

“Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ. Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu!” Câu nói đẹp như thế, cảnh tượng phù hợp đến thế (Tác giả: trích từ “Kinh thi – Bội phong – kích cổ)

Cô dần dần hoảng hốt, nhưng lại quên mất hon nhân giữa bọn họ là thành lập dựa trên chính trị. Cô hoảng hốt cảm thấy anh yêu mình, chỉ loáng thoáng thôi đã khiến cô vui mừng mãi.


Nhưng cô cũng không biết, trong chuyện tình cảm, người nào yêu trước ắt sẽ bị thương. Mọi người thường thương thấy sự cô đơn dũng cảm những người đó, hạnh phúc của những người đó, lại không biết được cách lùi mình, lại tự bảo vệ mình.

Lúc này, mưa đã ngớt, nước mưa tí tách trên mái hiên. Ánh trăng trong trẻo xuyên qua những chạc cây đan vào những cây ngô đồng, theo song cửa sổ rọi vào trong, bóng cây loang lổ trên mặt đất, gió nhẹ nhàng đong đưa những cành cây phát ra những tiếng vang xào xạc khe khẽ.

Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh sóng vai ngồi, trước mặt là một chiếc piaôn có âm sắc tốt.

Tô Cảnh Cảnh có phần nhút nhát, cô chỉ biết nửa điệu, sao có thể trước mặt nhiều người như vậy cùng anh bốn tay gắn bó chứ?

Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hiện nụ cười tiêu sái từng tuỳ tiện, anh vươn bàn tay trắng bóc ra, ngón tay thon dài xinh đẹp, mà Tô Cảnh Cảnh hơi có vẻ năhn nhó cũng vươn tay ra. lqđ.tmm Tay Tô Cảnh Cảnh cũng rất đẹp, thon dài trắng muốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật khéo léo, nhưng so sánh với đôi tay của Đồng Hiên Tuấn lại kém hơn một chút.

Ngón tay như vậy mới có thể tuỳ ý đặt trên phím đàn đen trắng đi!

Trong lòng Tô Cảnh Cảnh nghĩ vậy, bên tai chợt vang lên âm thanh nhẹ nhàng: “Đừng sợ.”

Cô cười cười, nhấn tay xuống hỏi anh: “Ca khúc nào?”


“Không bằng…” Đồng Hiên Tuấn lướt mắt qua bốn phía, nụ cười bên môi lại càng đậm, đáy mắt cũng hiện ý cười: “Không bằng đàn khúc “Điệu Valse” cho mọi người tận hứng đi?”

“Được!” Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ào ào, mặc dù toàn bộ kháhc nữ vỗ tay cũng là dựa theo suy nghĩ chế giễu. Mười ba tỉnh đất Bắc nào ai không biết Đòng tam thiếu không học hành đến nơi đến chốn? Piano này lại là nhạc cụ Tây Dương hợp thời, Đồng tam thiếu này xưa nay quen là người diễn trò, sao có thể biết đàn chứ?

“Điệu Valse” này còn gọi là Waltz, vốn là bài hát nước ngoài mới sáng tác ra trong những cuộc xã giao, mấy năm gần đây văn hoá phương tây tràn vào phương đông, trong nước cũng dần dần hợp thời hơn, không ít quý tộc đã nghe qua. Lần này Đồng Hiên Tuấn đàn một khúc của nhạc sĩ John nước Áo? Cái tên ban đầu của bài này vốn là “Sông Đa Nuýp màu xanh” nhưng nhóm quý tộc vẫn gọi bài này là điệu Valse hoặc Waltz như trước.

Bài hát này thanh thoát, sinh động, thích hợp không khí hôm nay.

Đồng Hiên Tuấn nhẹ nhàng giơ tay, từ trên phím đàn từ từ đàn ra âm thanh. Tuy Tô Cảnh Cảnh từng học qua bài này nhưng loại nhạc cụ như piano này, nếu như không có quyết tâm muốn học thì không đàn được. Nửa điệu này cô cũng có thể cùng Đồng Hiên Tuấn tương hoà, cũng không biết Đồng Hiên Tuấn dùng cách gì, người ngoài nghề chỉ thấy khúc này là cô đàn, Đồng Hiên Tuấn không mất nửa phần sức lực.

Chỉ có điều đàn là tự tấu, tiếng đàn trầm thấp ôn nhu, không biết là ai bắt đầu trước tiên, các tân khách đều tự tìm bạn khiêu vũ. Trong tiếng đàn yên tĩnh, trong sảnh đều là các cô gái trẻ xoay tròn khiêu vũ.

Ánh trăng chậm rãi xuyên vào, dừng trên trường sam sợi thun đơn giản hoa văn mây đen, tựa như dòng nước chảy xuôi, trong vắt đầy đất. Dư quang nơi khoé mắt cô liếc thấy anh, đắm chìm bởi anh dưới ánh trăng trong trẻo, nét mặt dịu dàng, dường như đang làm một chuyện rất đỗi bình thường.

Người như vậy, giờ phút cuối cùng lâm vào nguy hiểm cũng dùng biểu cảm tương đối nhẹ nhàng đi!

Bài hát có âm thanh sáng sớm làm tan sương mù, phảng phất như mưa lất phất trên sông Đa Nuýp, sương mù dần dần tan đi, để lộ ra một con sông sợi tình mà chảy, ánh trăng chậm rãi lặn về phía Tây, ánh ban mai chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt một tia sáng rực rỡ loá mắt chiếu sáng cả đất trời, không chút nào là không cao ngất, ngược lại tạo ra cảm xúc yên ả.


Mười ngón tay anh khẽ lướt, quen thuộc lưu loát nhường nào. Đối với người xung quanh, phiano cũng chỉ là đồ chơi của hoa hoa công tử. Nhưng cô lại cẩn thận nhớ lại từng chút từng chút hiểu biết anh, người như anh sao có thể là người không tâm tư chứ, tâm tư của anh, người khác sao hiểu được?

Một khúc kết thúc. Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, nhiệt liệt như âm thanh cả vườn hoa nở rộ trong nháy mắt, khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Mọi người chỉ cho là đều là cô đàn chứ không biết tất cả đều là công lao của anh. Trên mặt anh vẫn là nụ cười nhè nhẹ, nhợt nhạt, thản nhiên, người khác chỉ cho là anh cười đùa giỡn, nào phân biệt được trong nụ cười ấy có ba phần tự nhiên cởi mở khác nữa?

Sở Dự cất cao giọng nói: “Quả là một đôi bích nhân!” Âm thanh vang vọng bốn phía như nói cho tất cả mọi người nghe. Khoé môi Đồng Hiên Tuấn nhếch lên, bình tĩnh tự nhiên nắm tay Tô Cảnh Cảnh, cùng cô đứng lên, cười nói: “Mọi người có tận hứng?”

Tiếng vỗ tay dần dần tắt ngấm, Đồng Hiên Cẩm bước lên một bước, mỉm cười nói: “Mọi người cứ cười nói, khiêu vũ đi, cũng không phải không biết cậu ấy, cậu ấy ấy à, bị bệnh, đảm bảo lát nữa lại gây chuyện gì cho tôi đây.” Nói xong lại nhỏ giọng nói với Đồng Hiên Tuấn: “Sợ ba sắp về rồi, không được quấy rối.”

Đồng Hiên Tuấn hất mặt, biểu cảm trên khuôn mặt như một đứa trẻ, lại dùng giọng điệu như trẻ con nói: “Về thì làm sao, không phải vẻ mặt ông ấy đều như nhau à.”

Đồng Hiên Cẩm cúi đầu ho nhẹ. Tuy bữa tiệc này ba cô ngầm cho phép nhưng vẫn phải khống chế, nếu gây ra chuyện gì, vẻ mặt của ba cũng là không nén được giận. Dựa theo tính tình Đồng Hiên Tuấn, không gây ra chút ồn ào là không thể. Không phải cô không biết trong thành này nhiều chuyện biến động, vì vậy cố gắng kiềm chế Đồng Hiên Tuấn.

Đồng Hiên Tuấn thấy vẻ mặt Đồng Hiên Cẩm khẽ đổi, biết cô lo lắng chuyện gì, đành cười nói: “Được rồi, em phải đưa cô ấy về, miễn cho bị chỉ chỏ huênh hoang.” Đồng Hiên Tuấn thấy anh biết điều như vậy, cười nói: “Nhất thời cũng không vội.”

“Haizz.” Đồng Hiên Tuấn nhìn thoáng qua Tô Cảnh Cảnh có vẻ không yên lòng, nói: “Ngược lại em hơi mệt mỏi, chị chiêu đãi những vị khách này đi, chúng em đi trước.” Nói xong toan kéo Tô Cảnh Cảnh đi, Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, kéo tay áo anh thấp giọng hỏi: “Sao lại đi lúc này?”


Đồng Hiên Tuấn cười cười từ chối cho ý kiến, không nói năng gì, trong bụng lại trộm nghĩ, đưa em đến chẳng qua để mọi người trong thành biết chuyện của chúng ta, nếu đã đạt được mục đich, ở lại có tác dụng gì?

Đương nhiên, lời này anh tuyệt không nói với Tô Cảnh Cảnh, trong lòng anh tự có tính toán, từng bước thấu đáo, chỗ nào cam tâm đi sai một bước chứ?