Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 17: Giọt mưa thứ chín (2)

Lúc này trong biệt thự Phượng Tê, Tô Cảh Cảnh đang tựa vào cửa sổ trong phòng ngủ thất thần.

Hoa dành dành trang trí trong phòng đã ba bốn ngày hơi khô vàng, ngược lại mùi thơm vẫn mãi không tan, khiến cho cả căn phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Muig hương này rất qen thuộc, Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy phảng phất như thời gian quay ngược trở lại, trong đầu chìm chìm nổi nổi tình hình thời niên thiếu khi ở nhà bà trai tại Nam Dương.

Đó là một căn nhà xây bằng đá đỏ không lớn, bác trai từ ái và bác gái lảm nhảm, còn có một đám tam cô lục bà. Tất cả đều là những con người bình thường và hiền hậu, nhưng hình như cô không thể trở về được nữa.

“Nghĩ gì thế?” Đồng Hiên Tuấn vừa vào cửa đã thấy Tô Cảnh Cảnh tựa trên cử sổ thất thần.

Ngày hôm đó khí trời bên ngoài thoáng đãng, trời trong mây trắng, các loại hoa trong vườn đều đã nở, một vườn đỏ thẫm xanh nhạt chiếu vào trong phòng ngủ, một màu xanh trơn bóng âm u, vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ.

Tô Cảnh Cảnh chỉ im lặng tựa vào cửa sổ, trước mắt chỉ có mây trắng vạn dặn, lại không có điểm xuất phát và nơi quy tụ. Mọi người thường nói “một bước lỗi, cả đường sai”. Cô không biết mình có đi nhầm bước nào không, hoặc cho tới bây giờ vẫn không bước về phía đối diện.

Nhân sinh của cô, sao lại thành như thế này. Mẹ cô vì không để cô chịu gánh nặng chính trị nên đuổi cô đến nhà bác trai tại Nam Dương xa xôi ngàn dặm, nhưng kết quả cô không chạy thoát được số kiếp.

Cô khẽ thở dài, quay đầu hỏi anh: lêquýđôn “Đến đây đã bao lâu rồi?”

Anh cúi người lật xem cuốn sách giải trí cô đặt tại mép giường, nghe cô hỏi cũng không đứng thẳng, tiện tay lật đi lật lại mấy tập thơ, ngoài miệng chỉ thản nhiên nói: “Ừ, một lúc lâu rồi, thấy em xuất thần nên không cho hạ nhân đến quấy rầy.”


“Hai ngày này ông ngoại hẳn vào thành rồi?” Cô xoay người hỏi anh, anh nhẹ nhàng ừ, lại không khỏi cảm thán: “Sợ là hai ngày này sắp nổi mưa gió rồi.”

Trong lòng cô kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh. Trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi, mấy ngày nay thế cục trong thành sợ có sự thay đổi không lớn cũng chẳng nhỏ, dựa theo tính tình Đồng Hiên Tuấn sợ là sẽ không tham gia, nhưng không biết anh nghĩ như thế nào.

Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hơi cong lên, đứng thẳng vỗ vỗ trường bào màu trắng làm từ gấm Vân Nam thêu hoa văn tối màu, bình tĩnh nhìn Tô Cảnh Cảnh, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua song cửa sổ khẽ khàng rơi trên người cô, dát một tầng vàng nhạt lên bộ quần áo vải thun đơn giản mặc ở nhà của cô càng khiến cô lộ vẻ dịu dàng thanh nhã.

Trong lòng anh bất ngờ rung động, im lặng một lúc lâu mới nói: “Như thế nào, lo lắng à?”

Tô Cảnh Cảnh quay đầu, chạm phải đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm cua anh, tim cô cũng đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, đôi mắt ấy sáng ngời như những vì sao, trong một cái chớp mắt lại thâm trầm như sắc trời ban đêm.

Cô vô ý thức giật giật khoé moi, vô cùng khó nhìn. lêquýđôn Cô xấu hổ, chỉ nói: “Tôi có cái gì để lo lắng chứ.” Tuy lời cô nói nhẹ nhàng khéo léo hưng anh vẫn nghe ra được lo âu trong lòng cô, chỉ là không vạch trần mà thôi, anh hùa theo lời cô nói: “Không lo lắng thì tốt.”

Thấy anh thuận theo ý cô, ngược lại vô cùng kinh ngạc. Bình thường những lúc như này anh sx không vậy, cô cau mày nói: “Sao lúc này tam thiếu lại rảnh rỗi vậy?”

Đồng Hiên Tuấn buông tiếng thở dài, tuỳ ý ngồi trước bàn trang điểm. Tô Cảnh Cảnh ngó anh, thấy anh đang tiện tay chơi đùa son phấn của cô.

Son phấn rực rỡ dạo chơi theo ngón tay thon dài của Đồng Hiên Tuấn, hồng trắng nổi bật lẫn nhau, thật là bắt mắt. Tô Cảnh Cảnh không khỏi hoảng hốt nhớ lại đôi tay kia vì mình đánh phấn lên khuôn mặt như ngọc.

Cổ nhân song tiền cộng mi ngữ*, mà cô có may mắn này không? lêquýđôn Người trước mắt, phong thần tuấn lãng, ngực có múi, sao có thể là công tử phóng đã như người ngoài đồn đãi chứ?


*Ý nói người xưa ngồi trước cửa sổ kề đầu nói chuyện.

Hình như anh chơi rất thích thú, một hộp phấn lớn chỉ chốc lát sau bị khoét ra một khối to. Cô không đau lòng, dù sao đều là đồ của anh, may ra cô có cái gì chứ?

Mặc dù trên tay anh nghịch son phấn mềm mịn dinh dính, song tâm tư không đặt trên việc này.

Lúc này trong phủ Tổng thống hẳn có biến hoá nho nhỏ rồi.

Tô Cảnh Cảnh cười khẽ: “Anh có tâm sự à?”

“Hả?” Ánh mắt anh lập tức chuyển về phía cô, nhưng cô chỉ mỉm cười với anh, anh nhìn cô cười lại không biết nói gì mới tốt, trong lúc khônlơ đãngg chú ý hộp phấn trên tay bị mở ra, cả bàn tay bị nhuộm đỏ tựa như vết máu khiến người ta sợ hãi.

Đồng Hiên Tuấn chợt mở miệng: “Đại Tổng thống không sống nổi qua đêm nay.” Làm như không thèm để ý, kỳ thực không ngừng châm biếm.

“Bệnh tình nguy kịch à?” Tô Cảnh Cảnh lẩm nhẩm, nhoẻn miệng cười: “Chủ tướng An hẳn đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy rồi.”

“Đến em cũng nhìn ra, biện pháp này của lão già đó không tốt lắm.”

Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn dừng trên phấn hồng dính trên ngón tay, màu hồng kia đúng là làm hỏng đôi tay nhắn nhụi trắng mịn của anh.

Chỉ một điểm nhỏ nà thôi đã làm hỏng đoi tay đẹp đẽ của anh, ngược lại trong lòng anh vừa cười vừa than thở. Chỉ nghĩ, biện pháp lần này của cha mình e cũng chỉ giống như đánh phấn hồng, đẹp thì có đẹp nhưng có thể sai chỗ rồi.


Tô Cảnh Cảnh xa xa nhìn anh, thấy anh mất hồn nhìn màu hồng trên tay, bèn đứng dậy đi tới cạnh anh đưa cho anh một chiếc khăn lụa.

Đồng Hiên Tuấn nhận khăn, nhẹ nhàng lau màu hồng trên tay.

“Có vẻ giống máu của muỗi.” Tô Cảnh Cảnh không kìm được than một câu, song chỉ là một lời nói đùa bình thường.

Đồng Hiên Tuấn cười nhẹ một tiếng, có phần than thở: “Máu muỗi cũng được, máu người cũng thế, dù sao vẫn là có gì đó chết rồi.” Lời này của anh như đang nói đến thiên cơ, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy anh hiểu rõ chủ tâm giết người của Đồng Tử Sâm mới nảy sinh xả khái.

Giữa hai cha con họ đều tự có nghi ngờ của mình, điều này không phải thứ nên có giữa cha con bình thường. Trước đây cô từng nghe nói Đồng Tử Sâm không thích đứa con trai Đồng Hiên Tuấn này lắm, thoạt đầu cô còn cho rằng Đồng Hiên Tuấn làm những chuyện hoang đường, hiện nay xem ra đều không phải vậy.

Rõ ràng anh không phải người trác táng, song anh lại muốn làm cho mọi người nghĩ anh là người như vậy. Rốt cuộc anh là người như nào đây, cha anh lại là người như thế nào đây?

“Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, cách mấy ngày em sẽ phả vội vàng rồi. Nếu mọi chuyện…” Đồng Hiên Tuấn dừng một lúc, Tô Cảnh Cảnh cúi đầu nhìn, thấy giữa trán anh hơi nhăn lại, không có lý do, tựa như ưu sầu nhàn rỗi xuất hiện tràn lan.

Cô biết rõ tất cả đều không phải nhàn rỗi ưu sầu, trong lòng ẩn ẩn rung động, cuối cùng vươn tay vuốt ve hàng mày của anh: “Nếu hết thảy không ổn, thì có gì đáng ngại chứ?”

“Có gì đáng ngại?” Đầu tiên anh thoáng sửng sót, không đoán ra cô sẽ nói thoải mái đến vậy.

Anh ngẩng đầu nhìn cô đăm đắm, bình thường cô đã rất đẹp, chỉ là trong lòng anh vẫn luon cố ý né tránh vẻ đẹp của cô, mà lúc này cô cách anh gần như thế, gần đến mức có thể thấy rõ mặt mũi cô.

Tim anh đập mạnh và loạn nhịn một lúc, đoạn cười nói: “Đúng vậy, thì có gì đáng ngại đâu!”


Anh vươn tay che phủ bàn tay trên hàng mày của mình, bàn tay ấy trắng mjn mềm mại, anh nắm rất chặt. Cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ với anh, anh lại mất hồn.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, bó hoa dành dành khô vàng trên bàn trang điểm lặng lẽ không tiếng động rơi xuống. Phản chiếu trong gương tranh điểm, ánh mắt anh dịu dàng ấm nóng nhìn đăm đăm người con gái Giang Nam như trăng sánh mát rượi.

“Cộc cộc cộc.” Có người gõ nhẹ cửa phòng, ngay sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: “Tam thiếu, có điện thoại của bác sĩ Kiệt Khắc.” Tô cảnh Canh hoảng hốt, lập tức rút tay ra ngoài: “Nhanh đi nhận điện thoại đi, nhỡ may trong bệnh viện…”

Đồng Hiên Tuấn biết tâm tư cô đặt tên người Tô Minh Chính, lúc đứng dậy hơi mỉm cười nói với cô: “Đừng lo, hai ngày trước đã tỉnh lại rồi.”

“Ừ.” Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuân đi về phía cửa nói: “Tông Hi…” Cuối cùng cô không nói ra khỏi miệng, lời nói nghẹn ngào nơi cổ họng.

Đồng Hiên Tuấn đáp lại một tiếng, nhìn cô, cô lại mỉm cười nói: “Không có việc gì?”

“Ừ.” Anh gật đầu, mở cửa, đứng ngoài cửa là Cố Trĩ Niên ăn mặc như lính hộ vệ.

Cố Trĩ Niên ghé vào tai Đồng Hiên Tuấn nói mấy câu, tự nhiên Đồng Hiên Tuấn cười phá lên, Tô Cảnh Cảnh nhìn ra qua khe cửa, Đồng Hiên Tuấn cười sang sảng, từng tiếng lọt vào trong tai, hẳn có chuyện tốt. Trong lòng cô nhất thời thoải mái, nhưng chuyển một cái lại lo lắng. Mấy ngày nay thật sự như đang chiêm bao.

Từ Tây Dương xa xôi đến, ban đầu vốn chỉ muốn xem tình hình ở đây, không muốn để bản thân khi còn sống cũng ở lại nơi này.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh không tiếng động, cách một lúc lâu, Đồng Hiên Tuấn chợt gõ cửa, Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ: “Làm sao vậy?”


“Ba em tỉnh rồi, muốn gặp em.”

Giọng điệu anh nhã nhặn, cô nghĩ ba hẳn không có gì đáng ngại, trong lòng vừa vui vừa buồn, nhất thời cảm khái, không biết nên như thế nào cho tốt. May mà Đồng Hiên Tuấn cất lời: “Em nhanh thay quần áo đi, tôi nói người chuẩn bị xe.”

Cô lúng túng đáp lại một tiếng. Trong khoảng thời gian ngắn cõi lòng lại bình thản vô cùng, vốn tưởng rằng sẽ rất phấn khởi, lại phát hiện hoá ra chuyện ập lên đầu, tất cả tình cảm đều hoá thành khói mây.