Làm một kẻ thất tình, tôi có tất cả tật
xấu mà một kẻ thất tình nên có. Thích đứng cô đơn một mình ở chỗ đông
người. Sầu bi giữa tiếng ồn của đám đông. Hèn gì ở những bộ lạc Châu
Phi, khi một người sắp chết, người đó sẽ được những người khác vây
quanh, nhảy múa quanh đám lửa. Chết đi trong tiếng người náo nhiệt sẽ
tốt hơn sự đau đớn khi chết một mình nhiều.
Cho nên, buổi tối lễ tình nhân, tôi đi ra ngoài xem phim một mình.
Những năm gần đây, tuy rằng không có
Lịch Xuyên làm bạn, tôi vẫn thích xem phim. Vì vậy xem tin tức của rạp
chiếu phim, có phim nào hay thì đi, mới cũ gì cũng được. Trong rạp có
từng hàng từng hàng ghế đôi, tôi ngồi ở hàng sau một mình, ôm một túi
bỏng thật to. Là phim hài của Thành Long, vô cùng buồn cười, trong rạp
lúc nào cũng vang lên những tiếng cười vô cùng vui vẻ. Tôi ngồi giấu
mình giữa những cặp đôi yêu nhau, giữa tiếng những tiếng cười lặng lẽ
rơi lệ.
Tôi không biết cái gì là viêm phổi cấp
tính, cũng không biết nghiêm trọng tới mức nào, nhưng mà, trước mặt tôi
Lịch Xuyên lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Chưa bao giờ chịu để cho tôi xem
mặt yếu ớt của anh. Nếu có thể, anh sẽ hết sức che giấu, nếu không thể,
anh sẽ trốn không thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng tôi nghi ngờ tình
trạng thật của anh chỉ sợ còn tệ hơn tôi nghe được gấp chục lần.
Về nhà, không ngờ thấy René đang ở trên MSN, tôi mừng rỡ. Vội vàng gọi René ra :
“René! Cảm ơn cậu cho mình số điện thoại, mình đã gọi cho Lịch Xuyên rồi.”
René gõ tiếng Anh : “Thế nào? Nói chuyện vui vẻ không?”
Tôi nói : “Rất tốt. René, bệnh viêm phổi cấp tính của Lịch Xuyên nặng lắm à? Tới nói chuyện mà anh ấy cũng nói không nổi nữa.”
René : “Ừ, cậu ấy nói chuyện điện thoại được là tốt lắm rồi đó. Thời gian trước cậu ấy muốn nói chuyện mà không được.”
Như vậy à? Sao lại như vậy? Tôi vội vàng hỏi : “Là do cảm mạo à? Tại sao lại không nói chuyện được? Cổ họng sưng lên à?”
Đầu bên kia tạm dừng một lát, tựa hồ như đang lựa lời.
Sau đó. René gần như nói ra mọi chuyện : “…những lúc bệnh nặng, Alex cần dựa vào máy hô hấp. Năng lực miễn dịch
của cậu ấy rất kém, cho nên phải cẩn thận với sức khỏe của mình. Không
thể bị nhiễm lạnh, không thể cảm mạo, không thể bị sốt, càng không thể
nhiễm trùng.”
Tôi gõ ra một dấu chấm hỏi thật to : “Máy hô hấp là gì?”
“…hô hấp của cậu ấy gặp khó khăn, cần máy móc giúp.”
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra những
cảnh trong phim ER. Trong phòng cấp cứu, mắt thấy bệnh nhân sắp không
thở được, một bác sĩ nhanh tay, dùng dao mổ cắt khí quản, nhét một ống
thở trong suốt vào.
Mới nghĩ tới đó, tôi nhất thời đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội vàng sám hối : “Lần sau mình nhất định sẽ cẩn thận! Không để anh ấy mắc mưa!”
Bên kia dừng lại một chút, tiếp theo,
hiện ra một khuôn mặt đỏ đầy tức giận : “Cái gì? Cậu để Alex gặp mưa?
Tại thời gian này? Mùa đông?”
“Thật xin lỗi, mình không biết anh ấy không được mắc mưa…”
Thật ra, hôm đó cả người tôi cũng ướt
đẫm, về nhà liền leo lên giường nằm, tâm trạng phiền muộn, ngay cả chén
canh rễ cải cũng không muốn uống, cũng không bị cảm, không bị sốt. Vô
cùng khỏe mạnh. Sao tôi lại khỏe mạnh, sức chống cự mạnh như vậy đâu,
đúng là xấu hổ!
Ở bên kia René vẫn không chịu buông tha : “Annie, tại sao cậu để Alex mắc mưa?”
“Tụi mình…đánh nhau…trong mưa…”
Màn hình rung lên một cái, René lại tức
giận : “Cái gì? Cái gì? Hai người đều lớn hết rồi, còn đánh nhau? –đúng
rồi, vết thương trên gáy Lịch Xuyên, có phải do cậu làm không? Trước khi đưa Mia tới, mình vừa cắt móng tay cho nó.”
Tôi thật cẩn thận nhận tội : “À…cái đó…đã hơn một tháng rồi, còn chưa hết à?”
Cửa sổ nói chuyện không nháy lên nữa, nửa ngày không có chữ nào.
Sau đó, tựa hồ như René đang thở dài : “Mình vẫn nghĩ, con gái Trung Quốc phải dịu dàng hơn con gái Pháp…”
Tôi vội vàng gõ chữ : “Mình không cố ý
mà, Lịch Xuyên cứ over với mình mãi, mình rất tức giận nên mới làm như
vậy! Đây chỉ là trường hợp cá biệt, cậu đừng như vậy mà có thành kiến
với con gái của toàn dân tộc Trung Hoa nha.”
Cửa sổ màu da cam nháy lên, René nói :
“Sẽ không. Lúc nào Alex cũng nói cậu là cô gái dịu dàng nóng tính nhất.
Còn nữa – email cậu gửi cho Alex, cũng thật dịu dàng, làm cho người ta
vô cùng cảm động!”
Cái gì? Lịch Xuyên…lại…
Ngất, tôi giận tới mức ngất, không cần
soi gương tôi cũng biết mặt mình đen thui : “Lịch Xuyên cho cậu đọc thư
mình gửi? Mình sẽ tìm anh ấy tính sổ!!!”
Trong ấn tượng Lịch Xuyên không xấu như
vậy nha! Sẽ không giống trong phim đi, một cậu nam sinh nhận được thư
tình của nữ sinh, ở trong phòng ngủ đọc lên thật to, mọi người nghe
xong, cười ha ha.
Màn hình hiện ra một dòng tiếng Anh thật dài, René nói : “Không phải không phải, cậu đừng hiểu lầm…thời gian đó
bệnh của Alex không nhẹ, email của cậu đều là mình đọc cho cậu ấy nghe.”
Cái này tới phiên tôi phát điên : “Bệnh không nhẹ? Bệnh không nhẹ là như thế nào? Động đậy cánh tay cũng không được à?”
“Cũng không phải. Chỉ là không có sức
lực, nằm cả ngày.” René tránh nặng tìm nhẹ nói “Tuy nhiên, Annie, tại
sao cậu không viết tiếng Anh? Mấy cái email đó vô cùng thách thức trình
độ tiếng Trung của mình! Biết người nước ngoài như mình đọc email của
cậu khó khăn cỡ nào không? Cứ hứng lên là cậu lại viết thật dài, lại còn viết theo suy nghĩ nữa, ngay cả một dấu chấm câu cũng không có, mình
không biết dấu chấm đặt ở chỗ nào. Sau đó, mình chỉ phải đọc hết một
lượt, vừa đọc vừa bị Lịch Xuyên mắng, nói tiếng Trung cậu viết chắc chắn sẽ không sai, tại sao cậu ấy lại nghe không hiểu…”
Phì – tôi dở khóc dở cười : “Mình đâu có kêu cậu đọc! Đâu phải gửi cho cậu đâu!”
René gõ một khuôn mặt đau khổ : “Annie,
luận văn tiến sĩ của mình viết về “Kinh Lỗ Ban”, mình có thể đọc thể văn ngôn, cũng đọc được chữ phồn thể, nhưng mình không hiểu bạch thoại văn.
–câu này hiện ra lúc tôi đang uống trà, “phụt” một cái, màn hình đầy nước.
“Không thể nào? Bình thường mọi người đều thấy bạch thoại văn dễ đọc hơn văn ngôn nha.”
René : “Mọi người đó chắc là người Trung Quốc rồi. Tin hay không tùy cậu, kết cấu của thể văn ngôn khá tương tự
tiếng Anh. Tóm lại, cậu viết bạch thoại văn, chữ giản thể. Mình chỉ đọc
được thể văn ngôn, chữ phồn thể. Cho nên, lúc nào mình cũng phải tra từ
điển. Mỗi khi nhận được email của cậu, mình phải dùng một phần mềm biến
giản thể thành phồn thể, sau đó lại đi tra những từ không biết, hiểu
được những từ ghép vần, lại đọc cho Alex nghe, Alex thì lúc nào cũng chê mình đọc sai! Có đôi khi, cậu viết mà cả hai tụi mình đều đọc không
hiểu, từ điển cũng không có, Alex ra lệnh cho mình đi thư viện tìm một
quyển từ điển to hơn. Đáng thương nha, ngoài trời đang mưa đá mình cũng
phải đi! Có đôi khi, việc chuyển đổi giản phồn xảy ra vấn đề, thành một
đống mã tùm lum tà la. Mình lại bị mắng, Lịch Xuyên ra lệnh cho mình tìm người khôi phục, tốn tiền thuê người. Tóm lại…đoạn thời gian đó mình
cũng rất vất vả, tình yêu của hai người mình cũng góp sức đó, cậu cảm ơn mình đi!”
Tôi nghi ngờ mình đọc Đam Mỹ quá liều
rồi, sao cứ cảm thấy Rene là cực phẩm tiểu thụ, nhịn không được cũng
nhân cơ hội ăn hiếp một phen : “Sao phải cảm ơn cậu? Đâu phải mình kêu
cậu tra từ điển đâu!”
René cũng không so đo : “Nhưng mà, hai
người đúng là một đôi nha, đều tự nâng cao tinh thần cho nhau! Mỗi khi
Alex bệnh nặng, email của cậu viết đặc biệt dài, đặc biệt sunny. Mấy năm đó Alex nhờ vào việc đọc email của cậu mới chống đỡ được đó. Haha, hai
người đúng là tuyệt phối, một người kiên quyết không trả lời, một người
kiên quyết gửi. Chống đỡ lẫn nhau hơn 3 năm trời. Cuối cùng là mình làm
hỏng chuyện. Lần đó Lịch Xuyên mắng mình gần chết.”
Tôi đột nhiên hiểu được : “Tấm bưu thiếp kia là cậu gửi!”
René gõ ra một khuôn mặt xấu hổ : “Mình
nhất thời xúc động liền gửi. Gửi xong nói cho Alex, Alex nói, xong rồi,
chắc chắn cậu sẽ không viết thư nữa. Mình còn cãi nhau với cậu ấy, mình
kiên quyết không tin, Annie cậu nói xem, cậu viết 3 năm trời rồi, tụi
mình chờ thư của cậu thành thói quen luôn rồi, một tuần ít nhất 2 lá mà, thời gian lúc bố cậu sắp mất, mỗi lá thư của cậu đều viết vô cùng dài!
Kết quả, đột nhiên có một ngày, cậu không viết lá nào nữa, tháng đó Alex gầy hơn 20 pound, xém nữa chết luôn. Đương nhiên, không thể trách cậu,
cậu cũng đâu biết việc đó. Nhưng mà, nếu quyết định không viết, mấy
tháng trước, tại sao cậu lại điên điên khùng khùng gửi email cho Alex
nữa? Đúng là gió vừa lên, thổi cả mặt hồ xao động. Lúc đó Alex trượt
tuyết bị thương còn năm trong bệnh viện, không để ý lời khuyên của bác
sĩ, nói gì cũng đòi tới Trung Quốc. Mới về có vài ngày à, lại bệnh suýt
chết!”
René vẫn gõ tiếng Anh, giữa những chữ
cái tiếng Anh rậm rạp, bỗng nhiên nhảy ra một hàng tiếng Trung, lại còn
là Tống từ, đúng là dọa tôi hết hồn.
Tôi vội vàng gõ thật nhanh : “Ai! Điều
này chứng minh rằng, mình vẫn cách thiên sứ một khoảng cách rất xa!
René, rốt cuộc thì Lịch Xuyên bị bệnh gì?!!! Nể mặt Thượng Đế cậu nói
cho mình biết đi!”
René : “Không được không được, đây là điểm mấu chốt. Alex mà biết sẽ bóp chết mình.”
Tôi không dám ép René quá mức, ép quá
nóng giận liền cắt đứt quan hệ, khó khăn lắm mới khiến René nói về việc
đó, tôi vội vàng kéo cuộc nói chuyện về hướng đó : “Vậy thì René, lúc
Lịch Xuyên bị bệnh thì cậu chăm sóc anh ấy à? Cậu quen Lịch Xuyên lâu
lắm rồi à?”
René nói : “Ừ, mình và Alex là bạn học
đại học, tụi mình còn ngủ cùng phòng, là anh em. Mình quen Alex trước
rồi mới quen Leo. Lần Alex bị bệnh kia mình đang dạy ở đại học, có vẻ
rảnh rỗi. Hơn nữa, Leo bận quá không tới được, chỉ có mình đi được thôi. Chăm sóc thì không tới, cạnh cậu ấy có y tá đầy đủ. Mình chỉ nói chuyện với cậu ấy, đọc email cho cậu ấy nghe thôi.”
Tôi hỏi : “Như vậy, Lịch Xuyên anh ấy bị bệnh lâu lắm rồi à?”
René nhất thời cảnh giác : “Ừ. Cậu đừng hy vọng moi thêm lời nào từ mình nữa.”
Lịch Xuyên thật may mắn nha, có người
bạn tốt như René, tôi vội vàng trêu : “René, cám ơn cậu đọc email cho
Lịch Xuyên nghe. Mình biết không dễ dàng, xem mình học tiếng Anh vất vả
thì biết cậu khó khăn thế nào rồi.”
René gõ ra một nụ cười ngại ngùng :
“Không cần. Nhớ năm đó, nếu không phải vì Leo, mình cũng sẽ không đi học tiếng Hán. Bây giờ thì hay rồi, phong cách thiết kế của mình hoàn toàn
nghiêng về Đông phương rồi. Leo biết nói tiếng Trung, lại vứt bỏ văn hóa tổ tiên, theo phong cách hiện đại, không có thiên lý nha!…Đúng rồi,
chuyện Alex mắc mưa cậu đừng nói với Leo nha. Leo là bạo quân, rất là
bossy. Bây giờ Lịch Xuyên bị bệnh, mọi việc trong gia đình đều do Leo
quyết định, anh ấy càng thêm bossy.”
Sao vậy được? Thật ra ấn tượng của tôi
về Tế Xuyên vẫn rât tốt, thậm chí cảm thấy anh ta càng ôn hòa hơn Lịch
Xuyên. Hơn nữa, lúc hai người ở cạnh nhau, Tế Xuyên chăm sóc Lịch Xuyên
rất kĩ càng, mặc dù cũng có khi cãi nhau, nhưng đều vì muốn tốt cho Lịch Xuyên.
Tôi vội vàng hỏi : “René, vậy cậu nói
cho mình biết, sau này ở cạnh Lịch Xuyên, phải chú ý những gì? Mình rất
sợ Lịch Xuyên bị bệnh!”
Lúc này René vô cùng vui vẻ, màn hình
nháy lên liên tục : “Đúng là bé ngoan! Ừm…đừng để cậu ấy cảm lạnh, đừng
để cậu ấy bị thương chảy máu, đừng để cậu ấy ngã, đừng để cậu ấy tiếp
xúc với người bệnh, đừng để cậu ấy tới chỗ có nhiều người. Trước khi ăn
cơm phải rửa tay thật sạch, cạo râu không được dùng dao cạo râu…”
Một lời dặn dò thật dài, xem ra thời gian René ở cạnh Lịch Xuyên đúng là không ngắn, kể tỉ mỉ tới mức đó.
Tôi copy + paste lời của René vào văn bản : “Nhớ rồi. Vậy ăn uống thì sao, có gì phải chú ý nữa không?”
René nói từ đầu bên kia : “Để mình xem
xem…để có đủ vitamin, mỗi ngày cậu ấy phải ăn hai loại trái cây, ba loại rau, ăn ít muối, ít dầu, ít cơm, có thể ăn một ít thịt nạc và cá. Còn
nữa, ăn dứa tươi – thật ra mấy cái này cũng không cần cậu quan tâm. Alex có đầu bếp riêng, nấu theo thực đơn chuyên gia dinh dưỡng kê ra. Điều
quan trọng nhất là, tuyệt đối không thể đụng vào rượu, một giọt cũng
không được.”
Thình lình tôi đùa cợt một câu : “Ai nha, đúng là thiếu gia, nhiều người hầu hạ như vậy.”