Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 7 - Chương 4

Editor: Nguyệt

Ôn Tĩnh Hàm ngồi trên giường, bưng bát cháo lặng lẽ ăn. Âu Thần tựa người vào chiếc sofa đặt bên cửa sổ, chăm chú nhìn anh, tựa như đang thưởng thức một bức họa.

Ăn được già nửa bát cháo, Ôn Tĩnh Hàm cố gom can đảm ngẩng đầu lên, hỏi khẽ: “Anh có thể … thả tôi không? Tôi sẽ không nói gì đâu.”

Âu Thần nheo đôi mắt sâu thẳm, nói với giọng điệu bình thản và thẳng thắn: “Sau này đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nữa. Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi cam đoan sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến cậu dù chỉ một ngón tay. Cậu có thể sống vô âu vô lo hết quãng đời còn lại.”

Ôn Tĩnh Hàm thất vọng cúi đầu, tiếp tục húp cháo.

Lát sau, anh lại ngẩng đầu, rụt rè hỏi: “Anh có thể …”

Âu Thần hơi nhíu mày. Hắn không thích người không biết thời thế lại không biết điều.

“Có thể cho tôi thêm bát nữa không?” Ôn Tĩnh Hàm giơ bát không cho hắn xem, vẻ mặt tội nghiệp vì chưa được ăn no.

“… Để tôi sai người đi lấy thêm.”

Ra đến cửa, Âu Thần quay đầu lại: “Mấy ngày rồi cậu không ăn uống gì, nên bây giờ không thể ăn quá nhiều. Khi nào dạ dày khỏe trở lại tôi dẫn cậu đi ăn thỏa thích.” Tuyệt đối không phải tôi không cho cậu ăn!

Ôn Tĩnh Hàm tiếp tục nhìn hắn với vẻ ai oán: Không cần giải thích, giải thích chính là bao biện. Có nói thế nào cũng không xóa bỏ được sự thật anh là thằng khốn nạn đi cưỡng đoạt trai nhà lành.

Âu Thần bại trận trước ánh mắt lên án ấy.


Nhưng, xem ra tiểu mỹ nhân này thú vị hơn hắn tưởng.

Cứ thế, Ôn Tĩnh Hàm ở trong căn phòng đó một tuần. Hôm nay, tâm trạng Âu Thần có vẻ khá tốt, hắn chủ động đề xuất mang Ôn Tĩnh Hàm đi thăm quan quán bar.

Ôn Tĩnh Hàm trong lòng đã rục rịch, ngoài mặt vẫn tỏ ra đắn đo e sợ. Trong khoảng thời gian sống chung này, anh phát hiện Âu Thần là người không để lộ cảm xúc ra mặt, tâm tư kín đáo, vô cùng đa nghi. Anh không dám để lộ bất kỳ dấu vết nhỏ nhặt nào, ngoan ngoãn sắm vai người bị hại.

“Yên tâm, tình cảnh ngày đó là trường hợp đặc biệt. Sau này tôi không dẫn cậu đi xem nữa đâu. Nhìn chung quán bar vẫn là nơi giải trí khá tốt.” Âu Thần vừa trấn an vừa ôm anh ra cửa.

Lúc bước vào thang máy, Ôn Tĩnh Hàm mới để ý thấy thang máy này cần có xác nhận vân tay và một tấm thẻ thông hành mới sử dụng được. Nhưng chắc hẳn còn có đường an toàn khác.

Thang máy xuống đến tầng hai, Âu Thần ôm anh ra ngoài. Trong quán người người qua lại nhộn nhịp, rất nhiều nhân viên phục vụ đang bày biện bàn ghế vật dụng và làm công tác chuẩn bị. Giữa đại sảnh là khoảng không gian được thiết kế cho những dãy sofa dài tương đối riêng tư, mà vẫn nhìn được sân khấu. Trên đó đang có một nhóm nhạc điều chỉnh nhạc cụ và thiết bị âm thanh. Bên cánh trái cách đó không xa có một quầy bar hình tròn màu nâu sậm rộng vô cùng, mặt trong là các giá rượu cao chạm trần. Có ít nhất mười mấy bartender và nhân viên phục vụ đang làm việc trong đó. Nhìn thế nào cũng thấy đây là một quán bar vô cùng xa hoa, không có lấy chút mùi tình sắc.

“Bên kia có rất nhiều món tráng miệng ngon, đều do các thợ làm bánh nổi tiếng và đầu bếp ba sao Michelin được mời tới làm đấy. Qua nếm thử đi.” Âu Thần vuốt vuốt lưng anh, trong giọng nói có sự chiều chuộng, cảm giác thích thú như nuôi một con thú nhỏ vậy.

Ôn Tĩnh Hàm đứng tại chỗ, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, không hề động đậy.

“Không sao đâu, tôi bảo người đi cùng cậu.” Âu Thần đưa mắt nhìn vệ sĩ của mình.

Bấy giờ Ôn Tĩnh Hàm mới cẩn thận bước từng bước một về phía đó.

Mấy ngày nay Âu Thần sống rất thoải mái. Cậu thiếu niên này không giống những người bị bắt vào đây, hoặc cam chịu hoặc tìm đến cái chết. Cậu không muốn đi theo hắn, lại cũng rất nghe lời, không làm ra những hành động phản kháng vô vị, lo lắng sợ hãi nhưng không vì thế mà suy sụp hay tỏ ra tuyệt vọng, mà là cảnh giác quan sát xung quanh, dường như chưa từ bỏ việc tìm cơ hội trốn đi. Ngoan ngoãn nhưng không yếu đuối. Âu Thần rất thích điểm đó của cậu. Huống chi, gương mặt cùng thân hình ấy làm hắn đắm đuối mê say, thật đúng là nhặt được bảo bối. Tuy nhiên, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai tiếp cận hắn. Cho dù Ôn Tĩnh Hàm có biểu hiện ngoan ngoãn vô hại thế nào, hắn cũng không dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Ôn Tĩnh Hàn ăn bánh ngọt nhân hạt dẻ (1), vừa thầm oán phần tử phạm tội giàu đến phát ghét, vừa suy nghĩ về tình cảnh hiện nay của mình. Việc cố tình biểu hiện ra một vài nét tính cách đặc biệt khác với người thường lại không vượt quá giới hạn của Âu Thần xem ra đã có tác dụng rất lớn. Âu Thần càng ngày càng cưng chiều cậu. Muốn có được tin tức quan trọng, thì lấy được sự tín nhiện của Âu Thần, khiến hắn luôn mang theo bên người là cách tốt nhất. Nhưng lợi nhuận tỷ lệ thuận với mạo hiểm. Âu Thần có biệt danh là Hàn Xà, từ đó có thể thấy hắn là người tàn ác ngoan độc lại có tính kiên nhẫn cao. Chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Phải chuẩn bị tư tưởng kháng chiến trường kỳ.

Ôn Tĩnh Hàm đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên cổ anh, rồi mò lên mặt anh.

“Hàng mới đến từ bao giờ thế này. Đúng là cực phẩm mà. Sao không cho tôi xem trước một chút nhỉ? Đã dạy dỗ chưa?” Người nọ nói với giọng ngả ngớn.

Ôn Tĩnh Hàm lặng lẽ bỏ cái bánh trong tay xuống, quơ lấy đĩa hoa quả đặt bên cạnh, xoay phắt người lại đập mạnh cái đĩa vào đầu người nọ.

Choang! “A – Đm!” Người nọ không kịp phòng bị, đĩa trái cây đập thẳng vào mặt làm hắn xây xẩm.

Bọn đàn em theo sau gã định lao lên nhưng bị ngăn cản. Hai nhóm người đang kìm giữ nhau thì Âu Thần vội vàng đi tới, ôm Ôn Tĩnh Hàm sợ tới mức mắt đỏ quạch người phát run vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, an ủi: “Sợ à? Đừng sợ, là tôi không tốt. Cậu cũng ác thật, cứ thế nện xuống mà chẳng suy nghĩ gì, có đập chết người cũng không muốn bị đụng chạm sao?” Âu Thần ra vẻ đang răn dạy, vẻ mặt lại khá là thỏa mãn.

“Anh Thần …” Người nọ đứng dậy, bụm mặt, “Niềm vui mới của anh đấy à? Fuck, cay nghiệt gớm. Mẹ kiếp có cả sầu riêng à? Thằng đần nào bỏ vỏ sầu riêng vào đây hả? Có biết là nguy hiểm lắm không!”

Âu Thần vẫn bình thản nói: “Cậu da dày thịt béo, đập một tí thì ăn thua gì. Nhớ cho kỹ, sau này đừng có tùy tiện động vào người mới.”

“Được rồi, ai biết đây là người của anh. Em nghe nói dạo này anh có người mới, mấy anh em tò mò nên mới đến xem thế nào thôi.”

Ôn Tĩnh Hàm lẳng lặng nhìn gã. Là Lê Long, một trong số những thủ hạ được Âu Thần tin tưởng, tính tình nóng nảy nhưng không bỉ ổi xảo trá, xem như một người đáng để kính nể trong giới. May là gã ta, nếu không chắc đã bị ghi thù rồi. Nhưng, nếu muốn sống yên ở đây thì phải gây chuyện lớn một chút, cho Âu Thần một ấn tượng sâu sắc.

Cả quán lặng phắc như tờ, chú ý đến tình hình bên này. Âu Thần quét mắt nhìn mọi người, bất đắc dĩ nhìn người đang thở phì phì trong lòng mình, “Cậu thật là …” Hắn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Kể từ ngày bước vào đây, Tĩnh Hàm là người của Âu Thần tôi, sau này phàm là người một nhà thì đều phải che chở cậu ấy như che chở tôi. Đừng để tôi phát hiện cậu ấy bị ai ức hiếp. Nếu không, cậu ấy không vui thì tôi cũng rất không vui.” Nói rồi hắn tháo một chiếc vòng ngọc trên tay ra, đeo cho Ôn Tĩnh Hàm.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt. Chiếc vòng này là vật tổ truyền của Âu Thần, người trong giới không ai là không biết đến nó. Đây là một dạng dấu hiệu của Âu Thần. Không ngờ hắn lại thản nhiên đeo vào tay một tình nhân mới chỉ đi theo hắn có một tuần.

Rút cục cậu ta là ai mà có thể làm Âu Thần mê mẩn đến mất cả lý trí như thế? Nhưng bọn họ cũng hiểu rất rõ, tuyệt đối không được động vào cậu ta, nếu không hậu quả khó mà gánh nổi.

Thành công! Ôn Tĩnh Hàm đã yên tâm phần nào. Âu Thần làm thế này sẽ giúp cậu về sau không cần quá đề phòng người khác hãm hại, cũng ít nhiều có được chút tự do. Nhưng tại sao lại chỉ yên tâm phần nào? Vì cậu không ngờ Âu Thần lại làm đến mức này. Chẳng phải cảm động, cũng chẳng phải xao lòng, chỉ đơn giản là thấy mới mẻ thôi.

Ôn Tĩnh Hàm ngoài mặt tỏ ra mê mang vuốt ve chiếc vòng đeo trên tay, trong lòng lại sáng như gương. Âu Thần đang diễn kịch cho những người này xem. Hắn muốn thử xem quyền uy của mình có được củng cố hay không, có kẻ nào dám khiêu chiến hắn hay không. Một mặt khác cũng là làm cho cậu xem, để cậu cho rằng mình có được sự che chở và tin tưởng của hắn mà buông lỏng cảnh giác. Nếu cậu có ý đồ gì thì sẽ có hành động, nếu vì được chiều mà kiêu thì dần dần cũng tỏ thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác. Chiêu thăm dò này của Âu Thần đúng là cao tay. Đáng tiếc, đối thủ của hắn ta là cậu. So về tính nhẫn nại thì không ai thắng được cậu đâu. Bởi vì Âu Thần đã ác, người tự ném mình vào hang sói còn ác hơn.

___________ Đường phân cách quá khứ và hiện tại ___________

“Tổ trưởng, tình hình thế nào rồi?”

Nhìn bản ghi chép được biên tập lại theo tin tức mà Vu Mặc cung cấp, Trịnh Phi thấy hơi mù mờ.

“Trùm ma túy lớn nhất khu vực Trung Nam Mỹ Ramirez Rocha, tên này thật ra có dòng máu người Hoa, tổ tiên của hắn từng di dân đến Đông Nam Á vào thời Minh Thanh, sau đó lại đến Brazil. Bản thân hắn ta cũng có nhiều hiểu biết về văn hóa phương Đông.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.

“Một tay buôn lậu ma túy có văn hóa?” Quan Cẩm nhướn mày.

“Không biết vì lý do gì mà hắn lại mó tay vào khu vực này, lợi dụng một phòng thí nghiệm bỏ hoang ở thành phố S để nghiên cứu chế tạo ma túy hoặc dược phẩm loại mới.”

“Tại sao lại chọn thành phố này?” Cố Tương hỏi cặn kẽ.

“Bởi vì ở thành phố S có một hạng mục lớn, vừa lúc đáp ứng nhu cầu mua sắm các thiết bị nghiên cứu và nguyên liệu mà bọn chúng cần. Chúng đã mua chuộc người phụ trách hạng mục này, mượn danh nghĩa nó để mua về rất nhiều dược phẩm và các chất hóa học nguy hiểm trái pháp luật. Trong số nguyên liệu mà chúng mua về có một bộ phận lớn là các loại dược liệu chỉ có ở nước ta. Chúng cũng cần chuyên gia về phương diện này đến làm nhân viên nghiên cứu, những người chỉ nước ta mới có.”


“Khoan đã, bây giờ chúng đang thử nghiệm loại thuốc mới qua những con đường đặc biệt ở thành phố S sao?” Quan Cẩm hỏi.

“Đúng vậy, tiêu thụ lẫn với các loại ma túy khác. Hiện nay tổ chống tệ nan ma túy vẫn chưa tìm được dấu vết của loại thuốc mới này. Vốn dĩ hắn định khống chế một vài quan viên thành phố và các thương nhân để kiếm một khoản lớn, nhưng bị chúng ta làm đảo lộn kế hoạch, thế nên đổi sang nghiên cứu thuốc mới.”

“Khoảng thời gian đó có một tên sát thủ liên tục giết người trước lúc chúng ta ra tay, không lẽ đó là người do Ramirez thuê?” Trần Kiều Vũ đã tìm được điểm mấu chốt.

“Khả năng rất cao. Tên sát thủ này vẫn đang ở thành phố S vì Ramirez muốn phòng trừ bất chắc. Kế hoạch của hắn vẫn đang được tiến hành. Chúng ta phải ra tay trước lúc bọn chúng hoàn thành.”

“Sát thủ … thí nghiệm …” Lục Vân Dương ngồi im nãy giờ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay sang nhìn đôi mắt vụt sáng lên của Quan Cẩm.

Hai người đồng thành: “Tòa nhà thực nghiệm bệnh viện số 3!”

Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày: “Chà, hai người bây giờ ăn ý quá nhỉ. Xin hỏi đây là ám hiệu gì vậy?”

Quan Cẩm còn chút lăn tăn về kiểu ăn ý này, cướp lời: “Anh có nhớ vụ giết người hàng loạt ở bệnh viện đợt trước không, tôi đã bị tập kích ở phòng giải phẫu trong tòa nhà thực nghiệm. Sau đó tên kia vừa ra khỏi tòa nhà thì bị xử lý. Tôi nghi là do cùng một sát thủ làm.”

“Loại đạn giống hệt nhau. Ý cậu là việc nghiên cứu thuốc mới rất có khả năng đang được tiến hành trong bệnh viện?” Ôn Tĩnh Hàn nhíu mày.

“Cái này thì không biết được. Nhưng người nọ nửa đêm vào phòng giải phẫu làm gì, chắc không phải là để trộm xác chứ.” Quan Cẩm nhún vai.

Ôn Tĩnh Hàn đảo mắt: “Nghe cậu nói thế, không chừng thật sự là vì thi thể …”

____________________________

(1) Bánh ngọt nhân hạt dẻ: