Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 3

Editor: Nguyệt

Lục Vân Thâm nhích lại gần, giọng trầm thấp nói: “Vân Dương gọi điện cho anh, nói chỗ em quay phim xảy ra án mạng, em bị hoảng sợ.”

Nhan Khanh xoay người lại đối diện với Lục Vân Thâm: “Em đâu phải làm từ sứ. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy người chết nên hơi sợ và buồn nôn thôi.”

“Vân Dương bảo mặt em trắng bệch.” Lục Vân Thâm tỉ mỉ nhìn mặt anh, “Trông không ổn tí nào.”

Nhan Khanh bật cười: “Em trai anh nói anh cũng tin sao. Sắc mặt em không tốt là vì quay phim liên tục, nhân vật này lại đòi hỏi phải nhập vai sâu, cho nên hơi mệt.”

“Lần sau đừng diễn kiểu nhân vật đó nữa.” Lục Vân Thâm sầm mặt.

Nhan Khanh đưa tay xoa mặt hắn, hơi mang ý làm nũng: “Em là ảnh đế mà, không đột phá sẽ bị người mới vượt lên.”

Lục Vân Thâm không nói tiếp đề tài này, ngồi dậy: “Tiểu Vương bảo em chưa ăn cơm?”

“Lúc nãy không muốn ăn. Bây giờ thấy hơi đói rồi.”

“Muốn ăn gì?”

“Ừm … Món trứng chiên dầu vừng anh làm.”

Lục Vân Thâm ngạc nhiên, rồi mỉm cười nói: “Chờ một lát, anh đi làm cho em.”

“Này!” Nhan Khanh giữ hắn lại, “Em đùa thôi. Anh vừa mới về chắc mệt lắm rồi, bảo đầu bếp nấu là được.”

Lục Vân Thâm ấn anh nằm lại giường: “Em cứ ngủ đi.” Nói rồi mở cửa, đi xuống lầu.

Nhan Khanh ôm chăn lăn một vòng trên giường, lòng thấy ấm áp dễ chịu như ổ chăn này vậy.



“Nạn nhân tên Triệu Kỳ, người thành phố M, đến làm việc ở thành phố S được gần hai năm, làm nhân viên tổ đạo cụ cho các đoàn kịch, đoàn phim, xong bên này lại chuyển bên khác, không có chỗ ở cố định. Quan hệ với người khác khá đơn giản, đến nay chưa có bằng chứng nào cho thấy anh ta có ân oán mâu thuẫn gì với người của đoàn phim “Tội tâm”, nhưng còn cần điều tra sâu hơn.” – Cố Tương nói.

“Một người như vậy chẳng thấy có lý do gì để bị giết bằng cách thức đó cả. Hung thủ nếu không phải sát thủ giết người hàng loạt thì chính là vì trả thù.” Trần Kiều Vũ nhìn sang Lục Vân Dương.

“Chỉ có một nạn nhân, tôi cũng khó mà phán đoán. Nhưng, mọi người đều biết, nạn nhân bị chảy máu đến chết, giống như trong kịch bản. Nếu chỉ đơn giản là muốn giết người thì không cần tốn nhiều thời gian như thế. Động cơ của hung thủ, hoặc giả trạng thái tinh thần của hung thủ không hề đơn giản.” – Lục Vân Dương nói.

Ôn Tĩnh Hàn tiếp lời: “Chưa xác định được hiện trường gây án đầu tiên. Chúng ta căn cứ vào đầu mối đã có để điều tra trước đã.”

Quan Cẩm vẫn im lặng, mắt nhìn mũi giày, không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên: “Lúc thẩm vấn, Nhan Khanh trả lời có hơi chần chừ, trợ lý của anh ta cũng ấp a ấp úng, rõ ràng là có điều giấu giếm.”

Lục Vân Dương kinh ngạc nhìn hắn: “Em nghi ngờ cậu ấy? Không đâu, cậu ấy công thành danh toại, làm gì có chuyện có gút mắc gì với một nhân viên tạm thời nho nhỏ đến mức phải giết người.”


Quan Cẩm nheo mắt: “Chà, hiếm khi thấy anh phán đoán chủ quan như hôm nay. Lý trí của anh cũng hỏng giống lá phổi rồi à?”

Lục Vân Dương không nói tiếp, nhìn Quan Cẩm với vẻ nghiền ngẫm.

Mùi thuốc súng nhàn nhạt mơ hồ lan khắp phòng. Những người khác đều biết ý cúi đầu làm việc, sợ giẫm phải mìn bị nổ đến chẳng còn mạng ăn cơm tối.

“Vậy thì chuyện này giao cho hai người, cố gắng tìm bằng chứng chứng minh cho suy đoán của mình đi.” Ôn Tĩnh Hàn luôn thích đổ thêm dầu vào lửa bỏ lại câu này rồi rất vô trách nhiệm rời đi.

“Bận bịu nửa ngày trời, chắc em đói rồi nhỉ?” Lục Vân Dương vừa lái xe vừa nói, “Hôm nay ăn ngoài nhé, đến quán món ăn Quảng Đông mà lần trước em chưa thử hết các món, được chứ?”

“Tùy, đừng để tôi ôm bụng đói ngồi chờ là được.” Quan Cẩm ôm cái dạ dày, đói chết đi được.

“Tôi đặt trước rồi, đến là ăn được ngay.”

Quan Cẩm liếc anh: “Phục vụ chu đáo nhỉ, tôi có thể suy xét thưởng cho anh.”

“Thưởng gì vậy?”

“Hôm nay cho phép anh ngủ lại.”

Chiếc xe làm một đường lượn sóng mềm mại trên đường.

Quan Cẩm vui vẻ nói tiếp: “Đặc biệt ân chuẩn cho anh cái ổ ấm áp của A Qua.”

Lục Vân Dương mặt dày nói: “… Ổ của nó nhỏ quá, tôi cũng bó tay. Cầu được ủ chăn cho bệ hạ.”

“Trẫm bị bệnh sạch sẽ.”

“Tôi cam đoan sẽ tắm rửa sạch sẽ.”

“… Anh tự trọng chút có được không.”

“Tôi rất tự trọng đấy chứ, kiên quyết không ở cùng chó.”

“…” Quan Cẩm đói đến bụng kêu ùng ục, thật sự không còn sức đấu võ mồm với anh nữa, nguýt anh một cái rồi không phản ứng gì.

Hồi lâu sau, Lục Vân Dương mới chậm rãi nói: “Hôm nay tâm trạng em không tốt.”

“Sao biết?”

“Cảm giác. Lâu rồi em không châm chọc tôi.”

“… Anh là dự báo thời tiết à?”

“Dự báo thời tiết chuyên dụng của em.”

“Đừng có giả vờ. Anh hoàn toàn chẳng có tố chất của nhân viên chuyên nghiệp gì cả, thấy người ta là ngôi sao vẻ ngoài xinh đẹp liền thương hương tiếc ngọc, thiên vị, không bàn đúng sai. Anh nghĩ tôi sẽ vui vẻ hợp tác với người như vậy sao?” Quan Cẩm đột nhiên lạnh mắt, “A … không lẽ người đó là tình nhân cũ của anh?” Giọng điệu nghe là lạ.

Lục Vân Dương cười toét miệng: “Tiểu Cẩm thân mến, em ghen.”

Quan Cẩm hừ một tiếng: “Đừng có dùng cái từ ghê tởm đó với tôi. Tôi chỉ đang khinh bỉ kẻ ngoài mồm thề son sắt thủy chung, trong lòng đã sớm thay lòng đổi dạ thôi.”

Lục Vân Dương cười càng tươi: “Chí ít vẫn chứng minh được rằng tôi có một vị trí đặc biệt trong lòng em. Tôi đúng là thiên vị cậu ấy, nhưng không liên quan gì đến chuyện tình ái cả. Sáng mai tôi sẽ dẫn em đi tìm đáp án. Em có đồng ý tin tưởng tôi không?”

“Độ tin cậy của anh chẳng phải đã vứt cho bạch tuộc dưới Thái Bình Dương ăn rồi à?” Quan Cẩm ngoài miệng nói thế chứ thực ra đã tạm chấp nhận, ngồi lại chỗ rồi, không còn dáng vẻ gây sự nữa.

Lục Vân Dương lặng lẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày tôi đã quay lại biển, dùng sức chín trâu hai hổ cướp về rồi.”

“Anh đi giật thức ăn của động vật thân mềm? Thật là mất mặt động vật có vú.”

“…”

Đêm đó, Lục Vân Dương ăn vạ nằm trên ghế sa lông nhà Quan Cẩm. Tuy không được leo lên giường, nhưng đồng ý cho anh ngủ lại đã là có tiến triển rồi.

Để tiến thêm bước nữa, sáng sớm Lục Vân Dương đã dậy thu dọn phòng ở, dắt chó đi dạo, làm bữa sáng xong xuôi rồi gõ cửa phòng ngủ.

“Bệ hạ, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi.”

Quan Cẩm ‘bệ hạ’ mắt nhập nhèm buồn ngủ ăn bữa sáng, vẫn không quên phê bình chỉ lỗi một phen với cảm thấy mỹ mãn về phòng thay quần áo.

“Anh định mang tôi đi đâu?”

“Lấy bằng chứng đêm đó Nhan Khanh không ở hiện trường.”

“Nghe như anh biết rất rõ chuyện riêng tư của người ta ấy.”

“Cái tôi biết không phải chuyện riêng tư của cậu ấy, mà của một người khác.”

“Làm bộ làm tịch, thừa nước đục thả câu!” Quan Cẩm bất mãn, nhưng liên quan đến thể diện nên phải tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, khinh thường.

Xe chạy trên đường đúng vào giờ cao điểm đi làm buổi sáng, đi đi dừng dừng, cuối cùng đến một khu biệt thự.

Bảo vệ rất nghiêm khắc yêu cầu dừng xe, xuất trình thẻ chuyên dụng của khu.

Lục Vân Dương hạ cửa sổ xe xuống, gật đầu với bảo vệ.

“Ngài Lục tới đây à. Mời, mời!” Bảo vệ vừa thấy Lục Vân Dương liền tiếp đón niềm nở.

Lục Vân Dương tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Quan Cẩm ngồi ghế sau lặng im nhìn gáy anh. Bảo vệ biết anh ta chứng tỏ anh ta thường đến đây, không nhận ra xe chứng tỏ không phải người ở trong khu này … Chẳng lẽ là … kim ốc tàng kiều?! Đệt!

Cuối cùng, xe dừng trước cổng một ngôi biệt thự.

Quan Cẩm xuống xe, muốn nhìn xem Lục Vân Dương định mở cửa kiểu gì.

Lục Vân Dương đi tới cửa, nhấn chuông: “Là tôi.”

“Chào mừng cậu hai đã tới.” Từ bộ đàm truyền ra giọng một cô gái, sau đó cánh cửa sắt khắc hoa kiểu Châu Âu chậm rãi mở ra.

Xuyên qua vườn hoa nhỏ có thể thấy được một cô gái mặc váy quấn tạp dề đứng ở cửa vẫy tay: “Cậu hai mau vào đi, ngoài trời lạnh lắm. Hôm nay cậu cả không ra ngoài, nhưng không thấy cậu ấy nói cậu sẽ qua đây.”

Lục Vân Dương bước vào nhà, cười nói: “Không có gì, tôi không tới dùng bữa, một lát là đi ngay.”

“Đây là bạn cậu sao? Xin hỏi anh muốn uống gì?”

Quan Cẩm thu hồi ánh mắt quan sát tiền sảnh: “Không cần khách khí. Lát nữa chúng tôi sẽ đi ngay.”

Quan Cẩm theo Lục Vân Dương bước vào, quan sát xung quanh. Bày trí đơn giản mà trang trọng, một số chi tiết nhỏ lại tạo được sự ấm áp. Nói thật, Quan Cẩm rất thích ngôi nhà này.

Đương lúc hắn quan sát xung quanh, phía cầu thang đột nhiên có tiếng bước chân. Quan Cẩm quay phắt đầu lại.

Nhan Khanh đi từ tầng hai xuống, vẫn đang mặc quần áo ở nhà và đi đôi dép lê, cũng đứng ngẩn trên cầu thang nhìn xuống người phía dưới.

“Cậu … sao cậu lại ở đây?” Giọng Nhan Khanh hơi cao, sắc mặt cực kỳ xấu.

Quan Cẩm vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì. Lục Vân Dương đi từ hướng khác tới, lọt vào tầm mắt Nhan Khanh: “Tôi có việc tới tìm anh cả, nhân thể dẫn cậu ấy đến ra mắt.”

Anh cả?

Ra mắt?

Quan Cẩm và Nhan Khanh kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm.

“Sao lại tới đây?” Lục Vân Thâm đi đến cầu thang, nhìn ba người chơi trò ‘123, đứng yên’, “Sao không động đậy gì thế này?”

Lục Vân Dương nháy mắt: “Em không mời mà tới, mong anh đừng trách. Hôm qua Nhan Khanh bị cuốn vào một vụ án mạng, em đến an ủi.”

Lục Vân Thâm chậm rãi đến bên Nhan Khanh, cầm tay anh, nhìn từ trên cao xuống: “Chỉ đến để an ủi?”

Quan Cẩm quay đầu, chẳng hề khách khí ngồi xuống ghế sa lông, ngoắc tay gọi cô hầu đứng ở cửa: “Cho tôi một ly cà phê nhiều sữa, không thêm đường.”

“Anh đừng ra vẻ thế, dọa em dâu chạy mất là em liều mạng với anh đó nha.” Lục Vân Dương nháy mắt tinh nghịch.

Lục Vân Thâm ngạc nhiên nhíu mày, kéo tay Nhan Khanh đang muốn giãy ra, đi xuống lầu, nhìn Quan Cẩm vắt chéo chân ngồi ở đó.


“Lục Vân Dương, đây là chân tướng mà anh muốn tôi xem?” Quan Cẩm đưa mắt nhìn Nhan Khanh, “Ngày đó anh không nói thật, phạm vào tội tạo bằng chứng giả, gây trở ngại công tác điều tra, có biết không hả?”

Lục Vân Dương vọt đến bên Quan Cẩm trước khi anh cả tới, cười làm lành: “Tiểu Cẩm, cùng là người một nhà, nói rõ ra là tốt rồi.”

“Tôi với anh ta thành người một nhà lúc nào?”

“Chị em dâu mà …”

Vẻ mặt Nhan Khanh hơi mất tự nhiên. Quan Cẩm trực tiếp trừng mắt lườm anh: “Chị em dâu? Tôi có gả cho anh sao? Không hề. Xin hỏi anh diễn viên nổi tiếng này đã gả cho anh trai anh chưa? Hình như cũng không đó.”

Lục Vân Thâm bị chọc trúng chỗ đau, cau mày nói: “Vân Dương, không định suy xét lại về lựa chọn của mình sao?”

“Anh xem, người nhà anh cũng không chấp nhận tôi. Chia uyên rẽ thúy gì đó kiểu gì chẳng làm được. Anh nên bỏ cuộc đi, tìm một cô gái hay chàng trai nào đó hiền thục biết nghe lời, đừng có quấy rầy cuộc sống thanh tĩnh của tôi.” Quan Cẩm nghe xong lại thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

“… Tiểu Cẩm, sao em có thể kéo chân tôi ngay lúc này chứ.” Lục Vân Dương vẻ mặt ai oán, “Đáng ra em phải kiên định đứng cùng mặt trận với tôi, phản kháng gông xiềng của gia đình phong kiến!”

… Thần kinh, diễn nhiều đến nghiện rồi chắc? Lần này, Quan Cẩm và Lục Vân Thâm vô cùng nhất chí không thèm để ý tới Lục Vân Dương, nhìn đối phương.

“Cậu là cảnh sát?”

“Quan Cẩm, tổ chuyên án tổng cục cảnh sát, phụ trách điều tra vụ án giết người tại trường quay. Nhan Khanh lúc trước chần chừ khi khai báo bằng chứng chứng minh mình không có mặt tại hiện trường. Tôi có trách nhiệm tiếp tục điều tra làm rõ.”

Nhan Khanh thở dài: “Hôm ấy tôi ở đây. Đêm đó Vân Thâm không về nhà, nhưng đầu bếp và hầu gái có thể làm chứng cho tôi. Bảo vệ cửa cũng có thể. Có nhiều chuyện trong giới giải trí cậu không hiểu được. Tôi nói đều là sự thật, chỉ là không nói kỹ càng thôi.”

“… Giới giải trí thật sự không thể chấp nhận đồng tính, à … tình yêu đồng giới?” Quan Cẩm hơi có vẻ buôn chuyện.

Nhan Khanh nhìn vẻ mặt tò mò của hắn, đột nhiên gỡ bỏ cảnh giác, cười khổ nói: “Không đơn giản chỉ là đồng tính, vấn đề mấu chốt nằm ở thân phận hiển hách của Vân Thâm.”

Quan Cẩm nhíu mày như trầm tư suy nghĩ.

“Được rồi, người một nhà tương thân tương ái là tốt nhất.” Lục Vân Dương pha trò đúng lúc, “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Xế chiều mới đi.”

“Gần đây không về nhà đúng không? Mẹ cứ gọi điện phàn nàn với em suốt, cứ như em không cho anh về ấy.”

“Gần đây bận quá.”

Hai anh em bắt đầu nói chuyện nhà. Đột nhiên, Quan Cẩm vỗ tay đánh tét một cái: “Tôi hiểu rồi!”

Ba người nhìn hắn: “Hiểu gì?”

“Anh sợ lộ tin mình bị quy tắc ngầm!”

…….

Lục Vân Dương: lần này cung phản xạ của em sao lại dài thế.

Nhan Khanh vẻ mặt cứng đờ. Lục Vân Thâm đen mặt chỉ thẳng ra cửa: “Lục Vân Dương, mang vợ cậu ra khỏi chỗ này ngay cho tôi!”