Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 3 - Chương 13

Editor: Nguyệt

“Well done!” – Ôn Tĩnh Hàn ở đầu bên kia điện thoại biểu dương Quan Cẩm – “Cậu càng ngày càng có phong phạm của tổ chuyên án chúng ta rồi đó.”

“Hóa ra tôi là đội viên dự bị à?”

“… Đội viên dự bị của chúng ta vẫn rất có năng lực đấy.”

“Hừ … Tôi đến cửa hàng Sáng Kiến đó hỏi thăm rồi, bọn họ đúng là đã bán ra một vài con gián mô phỏng bằng plastic, nhưng không nhớ rõ diện mạo người mua. Tuy nhiên, vào tháng sáu năm nay họ có bán một con, rất gần với thời điểm Vương Thiên Bằng chết.” – Quan Cẩm tiếp tục nói.

“Ừ, Cố Tương cũng xác minh được là phòng thí nghiệm sinh học không sử dụng loại dụng cụ mô phỏng động vật này, chắc chắn có người cố tình đặt ở đó. Hiện tại, về cơ bản chúng ta có thể kết luận rằng cái chết của Vương Thiên Bằng không phải ngoài ý muốn.”

Ăn cơm trưa xong, Quan Cẩm vội vã chạy tới giảng đường. Bà giáo kia đúng là đáng ghét, bảo cái gì mà khẩu âm của mình tốt, chỉ định mình tổ chức một buổi luyện nói cho cả lớp. Luyện cái đầu bà ý chứ luyện, ông đây không rảnh. Đương nhiên, Quan Cẩm không thể làm cô giáo bẽ mặt trước đám đông được, nhưng vẫn âm thầm khuyên cô đổi ý. Mấy người này chả biết mắt mũi thế nào mà cứ chăm chăm nhắm vào hắn.

Ở khu A chỉ có một giảng đường lớn, còn lại đều là văn phòng giáo viên. Quan Cẩm nhìn qua cửa thủy tinh, tiếc là chỉ nhìn được một góc nhỏ. Cho nên hắn trực tiếp đẩy cửa ra, ló đầu vào trong.

Phòng thứ nhất không có, phòng thứ hai không có … Phòng cuối cùng, chắc là ở đây? Quan Cẩm đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với Tần Tiếu.

Tần Tiếu cười hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Quan Cẩm nhìn ra sau lưng cậu ta, không thấy bóng ai cả. “Câu này phải là tôi hỏi mới đúng.”

“Tôi đến tìm cô Vương, tiếc là cô không ở đây.” Tần Tiếu nhún vai tiếc nuối.

“Nếu cô đã không ở đây thì cậu vào làm gì? Một người to lù lù như thế đâu cần cậu phải cúi xuống gầm bàn để tìm.” Quan Cẩm đảo mắt nhìn đầu gối và cổ tay áo dính bụi bẩn của Tần Tiếu.

Tần Tiếu ra vẻ ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục như thường: “Cậu tinh mắt thật đấy. Vừa rồi tôi lỡ tay làm rơi bút, vất vả lắm mới mò được nó dưới gầm bàn đấy. Thôi tôi đi trước đây, cậu cứ tự nhiên.”

Tần Tiếu lướt qua Quan Cẩm, thong thả đi xuống lầu.

Quan Cẩm nheo mắt lại, đi vào trong phòng quan sát khắp mọi nơi, trên bàn chỉ có máy tính và tư liệu giảng dạy, không còn đồ vật đặc biệt gì khác. Ngoài những người cần có phòng nghiên cứu riêng, đa phần giảng viên đại học đều chỉ coi văn phòng là chỗ nghỉ tạm thời, cho nên không đặt vật dụng cá nhân gì trên bàn cả.


Tên kia rốt cuộc vào đây để làm gì?

Quan Cẩm không tìm được người nên thôi, dạo quanh sân trường một vòng, bất giác đi đến khu giảng đường. Tòa nhà này chẳng phải là nơi Lục Vân Dương tổ chức tọa đàm lần trước sao? … Phi phi, sao lại nhớ tới anh ta chứ, đúng là âm hồn không tan.

Quan Cẩm xoay người định đi, đột nhiên có một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu. Một đám nữ sinh vây lấy Lục Vân Dương hỏi cả đống các vấn đề, trong số đó có một cô gái mặc áo liền váy màu tím đứng bên ngoài ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đúng rồi, chẳng phải đó là Đường Tử Du sao? Mặc dù đi gặp anh ta thì thật phiền phức, nhưng chắc anh ta sẽ không lẫn lộn giữa công và tư đâu nhỉ? Quan Cẩm nghĩ vậy, quyết định đi tìm Lục Vân Dương.

“Chà, em lại nhìn thấy cậu ta nha, đang đi về phía này đó. Anh nói xem có phải cậu ta đến tìm anh không? Giáo sư à, sở thích của anh thật đặc biệt nha.” Tần Tiếu khoanh tay đứng dựa người vào cửa sổ nhìn Quan Cẩm đang đi tới.

“Ồ? Cậu ấy chủ động đến tìm tôi?” Lục Vân Dương chống cằm, nhíu mày: “Không phải đến đàm phán chứ, thật là cố chấp.”

“Ai bảo anh cứ thích gặm xương cứng.”

“Hừ, học sinh thì ngoan ngoãn đọc sách cho tôi, đừng có xen vào chuyện này.” Lục Vân Dương nhìn chằm chằm Tần Tiếu.

Tần Tiếu giơ tay đầu hàng: “Dạ, thưa giáo sư. Nhưng mà, em vừa qua đây nhận người thân, anh đã hướng về người ngoài như thế làm em đau lòng lắm đó.”

“Tôi không thân quen gì với cậu.”

“Có điều …” – Tần Tiếu đột nhiên cười híp mắt – “Anh có muốn biết cậu ta có cảm giác với mình hay không không?”

Lục Vân Dương nhướn mày.

Quan Cẩm lên tầng bốn, đi đến cuối hành lang, chưa đến nơi đã thấy cửa văn phòng chuyên dụng của Lục Vân Dương đột nhiên mở, Tần Tiếu bước từ trong ra.

Tại sao lại là cậu ta? Quan Cẩm giật giật khóe mắt.

Tần Tiếu ngẩng đầu lên thì thấy Quan Cẩm, dường như cũng rất kinh ngạc, vẻ mặt bối rối trước giờ chưa từng có nay lại chợt lướt qua.

“Đúng là vô xảo bất thành thư.” – Tần Tiếu mỉm cười chào hỏi.

* Vô xảo bất thành thư: chỉ sự tình cờ, ngẫu nhiên đến lạ thường. Ở đây do kết hợp với câu dưới nên giữ nguyên.

Quan Cẩm mặt không đổi sắc nhìn từ đôi môi đỏ mọng của cậu ta cho đến nút áo cài nhầm và bên trong cổ áo, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ e là sách nhi đồng không nên xem.”

Tần Tiếu giả vờ như không nghe thấy, khoát tay với hắn: “Tôi đi trước.”

Quan Cẩm không quay đầu lại, lập tức đi đến văn phòng Lục Vân Dương, đẩy cửa ra.

Lục Vân Dương đang thu dọn tài liệu trên bàn, dường như mới bị một trận gió thổi qua, giấy tờ văng khắp nơi. Thằng nhóc thối kia, dám giở trò cấp thấp thế này, về phải bảo lão Tam dạy dỗ lại nó mới được.

“Chậc, tôi tới không đúng lúc nhỉ?” Quan Cẩm đứng ở cửa, đút tay vào túi áo.

“Tiểu Cẩm? Sao em lại đến đây? Em ngồi đi, tôi thu dọn một chút.” Lục Vân Dương tỏ ra rất tự nhiên.

“Được rồi, không phải dọn dẹp nữa. Cùng là đàn ông, tôi hiểu cả. Nhưng nói thật, tôi không ngờ anh lại ra tay được đấy, người ta vẫn còn đang tuổi vị thành niên mà.” – Quan Cẩm trào phúng.

Trong mắt Lục Vân Dương chợt lóe qua một tia sáng. “Tôi nghe không hiểu.”

“Đừng giả vờ. Anh xem, đêm qua anh còn chỉ tay lên trời thề thốt với tôi, nói cái gì mà tôi là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, hôm nay đã tình cảm mặn nồng với học trò của mình rồi. Thôi thôi, anh không cần giải thích.” – Quan Cẩm nhún vai – “Đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, tôi hiểu.” Sau đó, hắn lại hung hăng chỉ vào mặt anh nói: “Cho nên về sau đừng có diễn cái màn thổ lộ tình yêu nhảm nhí đó nữa, nếu không tôi không khách khí với anh đâu!”

Mình thế mà lại xoắn xuýt, buồn rầu vì tình cảm của anh ta, cả tối mất ngủ để nghĩ cách làm anh ta bỏ cuộc. Hừ, giữa đàn ông thì có tình cảm gì được? Đúng là chập mạch rồi. Quan Cẩm tự mắng mình một phen, trong lòng lại cảm thấy buồn buồn.

Lục Vân Dương vẫn chẳng nói gì, nghiêng đầu nhìn hắn, mãi lâu sau mới đột nhiên vui sướng hỏi: “Tiểu Cẩm, thật ra em để ý đến tôi đúng không?”

Hả? Quan Cẩm không ngờ lại nhận được câu đáp vớ vẩn như thế.

“Em yên tâm, tuy tôi không phải quân tử gì, nhưng đã nói thì sẽ giữ lời. Tôi chưa bao giờ rút lại lời mình nói, và vẫn luôn thực hiện đúng.” Đôi mắt Lục Vân Dương sâu thẳm tựa lốc xoáy, lúc nhìn chăm chú vào người khác mơ hồ mang theo sự nguy hiểm lại đầy quyến rũ.

Quan Cẩm ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ nói: “Anh … được rồi, tôi không thảo luận vấn đề này với anh nữa, sau này cũng sẽ không. Anh yêu ai mặc kệ anh, nhưng đừng có mưu toan chen vào cuộc sống của tôi. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh đây.”

Lục Vân Dương lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc giải quyết việc chung: “Em nói đi.”

“Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lần đầu tiên khi tôi tới đây tìm anh, chính là ngày anh tổ chức tọa đàm, lúc ra khỏi hội trường anh bị rất nhiều nữ sinh vây quanh.”

“Kể từ lúc nhìn thấy em, hứng thú với nữ sinh của tôi đã bay đi xa rồi. Em biết mà.”

“… Mẹ kiếp, anh nghe tôi nói hết đã!” Quan Cẩm không nhịn được gào lên.

Lục Vân Dương lập tức ngậm miệng, ngồi nghiêm chỉnh.

“Tôi nói đến đâu rồi? … Đúng rồi, trong đám nữ sinh đó có một cô gái sắc mặt không được tốt lắm, dường như muốn hỏi anh điều gì đó, nhưng lại không muốn hỏi trước mặt người khác, cho nên mới đứng ngoài chờ. Tôi vừa nhớ ra được đó chính là Đường Tử Du.”

“Em cảm thấy cô ấy muốn hỏi tôi chuyện về vụ án?” Lục Vân Dương nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên.

“Chưa chắc, nhưng chẳng phải Đinh Đinh đang điều tra chuyện khiến cô ấy phiền lòng nhất sao?”

“Cô ấy đã nói hết với cảnh sát rồi, tôi còn có thể làm gì nữa?”

“Lúc đó cô ấy muốn nói chuyện với anh, chứng tỏ cô ấy tin tưởng vào trình độ chuyên môn của anh. Tôi đề nghị anh nghĩ cách tạo cơ hội tâm sự riêng với cô ấy. Chung quy tôi vẫn cảm thấy cô ấy chưa hoàn toàn thẳng thắn.”

Lục Vân Dương nhướn mày: “Là em đề nghị đấy nhé, nếu tôi có ở riêng trong một phòng với cô ấy, em cũng không được trách tôi thay lòng đổi dạ.”

“… Anh một vừa hai phải thôi!”

Tiết học buổi chiều kết thúc, Quan Cẩm vừa nghĩ đến chuyện phải đối mặt với tên Lục Vân Dương mặt dày mày dạn ngoan cố là lại thấy đau đầu, trực tiếp đi mua mì ăn liền về ký túc xá qua đêm.

Đổ gia vị lên trên, cho nước nóng vào, mùi mì tỏa ra, Quan Cẩm bấy giờ mới phát hiện một sự thực đau lòng: cái loại mì ăn liền lừa đảo này lại không có dĩa … Dạo khắp ký túc xá một vòng cũng không tìm được đôi đũa nào dùng một lần, Quan Cẩm đành phải sang gõ cửa phòng đối diện.

Quan Cẩm cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười hòa ái như có việc muốn nhờ, nhưng khi nhìn thấy người ra mở cửa thì mặt cứng đờ.

“Lại là cậu à, tìm tôi hả?” Tần Tiếu cười híp mắt.

“Tìm đũa.” Quan Cẩm bày ra bộ mặt than đen xì.


“Cậu đang nói đến hai cây gỗ dài nhỏ dùng để ăn cơm hả?”

“Còn thứ nào khác gọi là đũa sao?”

“Ha ha, tôi còn nghĩ không biết trong phòng mình có ai có biệt danh đó. Vào đi, nhớ không nhầm thì để trong tủ quần áo thì phải, để tôi tìm giúp cậu.” Tần Tiếu xoay người vào phòng.

Quan Cẩm chậm rãi đi vào, quét mắt nhìn giường và bàn học của cậu ta. Trên tường dưới bàn dán rất nhiều ảnh, đều là hình chụp tại phim trường. Trong số đó một bức chụp cô gái mặc áo ba đờ xuy màu hồng đứng bên chiếc đàn dương cầm, nhìn như đang nói chuyện với Tần Tiếu.

“Cô bé này là ai vậy? Bạn gái của cậu à?” Quan Cẩm ra vẻ hiếu kỳ.

Tần Tiếu ngẩng đầu lên từ ngăn tủ liếc qua một cái: “Không phải, tôi chỉ hợp tác với cô ấy trong lần tổ chức buổi tiệc chào đón tân sinh viên thôi. Cô ấy học hệ nghệ thuật.” Tạm dừng vài giây, cậu ta lại nói: “Tiếc là năm ngoái cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, đã qua đời rồi.”

“Đúng là đáng tiếc.” Quan Cẩm nhìn chằm chằm tấm ảnh, hỏi tiếp: “Những người này cậu đều quen biết cả sao? Cũng nhiều nhỉ. Nào là người cầm bảng, người phụ trách đạo cụ, diễn viên tại hậu trường …”

“Đa phần tôi đều không quen, toàn là bạn học chụp bừa trong buổi tiệc tối đó đấy.” Tần Tiều đi tới, đưa cho hắn đôi đũa dùng một lần, “Hầu hết là người ở hệ nghệ thuật, câu lạc bộ kịch, tổ tuyên truyền và những người họ tìm tới giúp đỡ. Hậu trường loạn cào cào, nhìn vui vui nên tôi dán lên để kỷ niệm.”

“Cảm ơn.” Quan Cẩm quơ quơ đôi đũa, mở cửa ra về.

“Cần gì cứ qua tìm tôi. Chúng ta là bạn học mà.”

Trước khi đóng cửa, Quan Cẩm quay đầu lại, ngập ngừng mãi cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu quen Lục Vân Dương?”

“Tôi thích cách dạy của thầy Lục, học kỳ này có chọn học môn của thầy. Một học giả trẻ tuổi lại đầy hứa hẹn như thầy tôi đương nhiên ngưỡng mộ rồi.” Mặt Tần Tiếu rạng rỡ hẳn lên.

“Anh bạn trẻ, ngưỡng mộ đến mù quáng sẽ dẫn đến suy não, tư duy hỗn loạn đấy.”

Quan Cẩm đóng cửa, để lại nụ cười xấu xa vì thực hiện được mục đích của Tần Tiếu ở phía sau.

Trong những bức ảnh vừa nãy có Cao Vân, có Vương Thiên Bằng, còn cả Trần Tiến và Lý Cường … Trước khi đến cục cảnh sát, Tần Tiếu thật sự chưa từng quen biết họ sao? Tên nhóc này không đơn giản.

“Cái gì? Tần Tiếu? Chắc chỉ trùng hợp thôi. Cậu ấy không liên quan gì đến loạt án này đâu, chuyện này tôi có thể bảo đảm.”

Nghe Quan Cẩm phân tích xong, Lục Vân Dương ở đầu bên kia điện thoại đã nói vậy.

Không đợi anh nói hết, Quan Cẩm đã cúp máy, quyết định liệt tên đàn ông bị sắc đẹp làm mờ mắt này vào danh sách không giao tiếp nữa.