Editor: Nguyệt
“Anh xuống tay nặng thế sao?” Quan Cẩm nhớ rõ tên kia chỉ bị đánh ngất đi thôi mà.
“Đương nhiên là không phải tôi rồi. Sau khi có người tới hiện trường, tôi lo lắng cậu đi khám da một mình nên chạy theo tìm. Nghe nói, lúc người của cục cảnh sát tới áp giải hắn về, vừa ra khỏi cửa tòa nhà thực nghiệm thì hắn bị một tay súng bắn tỉa mai phục gần đó bắn chết.”
Quan Cẩm chấn động: “Sao lại có tay súng bắn tỉa? Rốt cuộc tên kia đến tòa nhà thực nghiệm để làm gì?”
Lục Vân Dương múc cho hắn thêm một chén cháo nữa: “Không bắt được tay súng bắn tỉa đó. Còn về người anh em đã bị bắn chết kia, nghe Tĩnh Hàn nói là trong cơ sở dữ liệu không có thông tin của hắn, cũng không tra được hộ tịch. Nhưng, hình như không liên quan nhiều đến vụ án lần này.”
“Sao tôi không biết gì cả?” Quan Cẩm hơi bất mãn.
“Còn không phải vì cậu bị thương sao? Sáng nay gọi điện thoại xong tôi mới biết.”
“Phải rồi, anh chưa được tôi đồng ý mà đã cài hệ thống định vị, hành vi này là rất đáng khinh anh có biết không hả?” Quan Cẩm cuối cùng cũng nhớ ra trọng điểm.
“Cứu mạng người cũng bị coi là đáng khinh?”
“…” Quan Cẩm lúc này mới ý thức được rằng tên thầy bói mình vẫn muốn thoát khỏi nay đã thành ‘ân nhân cứu mạng’ của mình. Bốn chữ này đột nhiên đè lên người Quan Cẩm, đè đến độ bả vai phải sụp xuống, nặng quá đi TUT
Ngày hôm sau, Quan Cẩm biến từ màu đỏ thẫm sang hồng phấn, bị ác y Giang vô tình lấy lý do “không được chiếm dụng tài nguyên công cộng” đuổi ra khỏi bệnh viện.
Buồn cười, cái chỗ quỷ quái này về sau anh có mời tôi cũng không đến!
Trở về cục cảnh sát vẫn không tránh được bị một đám đồng nghiệp không hề biết đồng tình vây xem.
“Được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa.” Lục Vân Dương cuối cùng cũng có lương tâm, giải tán đám quần chúng vô lương tâm không có việc gì làm trong phòng trước khi Quan Cẩm bùng nổ.
“Đến nay vẫn chưa tra được thân phận của nạn nhân chết hôm qua. Chúng tôi nghi ngờ rằng hắn nhập cảnh trái phép. Nhưng mà, có một tình huống rất đặc biệt,” – Ôn Tĩnh Hàn nói với Quan Cẩm – “Sau khi đối chiếu, viên đạn giết chết người tối hôm qua và Dương Quang bị ám sát tại trường quay mấy tháng trước là của cùng một khẩu súng.”
Quan Cẩm trố mắt: “Cùng một sát thủ? Hai người này có liên quan gì đến nhau?”
“Sát thủ này khả năng là được hai người khác nhau thuê, hiện tại rất khó phán đoán.”
“Vậy … tình hình này phải thông báo cho Interpol sao?”
“Interpol? Vụ án nhỏ thế này cần gì phải quấy rầy họ?” Ôn Tĩnh Hàn cười nói.
Hừ, chắc là lần trước bị Interpol cướp án nửa đường nên trong lòng thấy khó chịu, cố ý không báo đây mà. Tên Ôn Tĩnh Hàn này không phải là phần tử đối địch được cài vào đội ngũ cảnh sát chứ? Thật xấu xa … Quan Cẩm hoàn toàn quên rằng mình mới thật sự là phần tử đối địch trà trộn vào đội ngũ cảnh sát.
“Được rồi, chuyện này tạm gác sang một bên. Đinh Đinh, Cố Tương, hai người điều tra về Dư Hoa đã có tiến triển gì chưa?”
Cố Tương nói: “Có, tôi tra về hoàn cảnh gia đình của Dư Hoa, cũng hỏi thăm một vài hàng xóm và họ hàng của cô ấy. Quá khứ của Dư Hoa rất bi thảm, chồng mất sớm, một mình nuôi con trai, phụng dưỡng bố chồng. Sau đó, bố chồng của cô ấy đau ốm kéo dài, bi quan chán đời nên đã thắt cổ tự tử. Cô ấy công việc bận rộn, không thể chăm sóc tốt cho con trai, hai mẹ con thường xuyên cãi nhau, cuối cùng con cô ấy bỏ nhà ra đi năm mười bốn tuổi, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.”
Lục Vân Dương hai mắt sáng ngời: “Vậy bố chồng cô ấy thắt cổ thế nào?”
Đinh Đinh bội phục giơ ngón cái: “Không hổ là chuyên gia. Chúng tôi biết được từ chỗ hàng xóm nhà cô ấy, bấy giờ bệnh viện quản lý không nghiêm, Dư Hoa thỉnh thoảng cầm bình và ống truyền dịch bỏ đi về nhà, bố chồng của Dư Hoa chính là dùng ống truyền dịch trong nhà để thắt cổ.”
“Vậy hiện giờ có manh mối gì về con trai của Dư Hoa không?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.
“Anh ta tên Dư Mãnh, chúng tôi chỉ lấy được ảnh dán trong hồ sơ trung học của anh ta thôi, hẳn là chụp năm mười một mười hai tuổi. Họ hàng nhà Dư Mãnh cũng không có ai từng gặp lại anh ta. Tính theo ngày sinh thì chắc năm nay Dư Mãnh hai mươi tám tuổi.” Cố Tương đưa ra một cái ảnh đen trắng đã ố vàng. Trên đó là một thiếu niên mập mạp, hai mắt tăm tối nhìn chằm chằm vào ống kính.
“Tiểu Bạch, cậu tra hồ sơ nhân viên của viện 3 có người nào tên Dư Mãnh hoặc có diện mạo tương tự không?”
Lâm Bạch còn đang cố gắng hồi tưởng lại thì Quan Cẩm đã tiếp lời: “Không có, tôi xem hết rồi.”
“Quá khứ của Dư Mãnh rất phù hợp với phỏng đoán về hung thủ, đây là một điểm đột phá lớn. Anh ta mất tích khi còn vị thành niên, sau đó thì thân phận hay tướng mạo đều có khả năng thay đổi. Hơn nữa, bệnh viện có rất nhiều nhân viên ngoài biên chế, không được liệt vào trong hồ sơ chính thức, chúng ta nhất định phải xác minh lại một lượt. Tôi đi tìm một tổ nữa phối hợp hành động với chúng ta, có lật ngược cả viện 3 lên cũng phải tìm được cái người tên Dư Mãnh này.” Ôn Tĩnh Hàn vỗ xuống bàn.
“Dư Hoa chết có liên quan gì đến Dư Mãnh?” Quan Cẩm vẫn còn nghi vấn.
“Không nhất định phải có liên quan, nhưng tôi thiên về hướng Dư Mãnh biết chuyện này. Cái chết của Dư Hoa gây chấn động tâm lý cho Dư Mãnh, khiến hắn tìm được một cửa để giải tỏa. Bất kể thế nào, trước cứ tìm được Dư Mãnh rồi nói sau. Tôi hy vọng hắn chính là người chúng ta muốn tìm, vụ án này có thể dừng ở đây.” Lục Vân Dương thở dài.
Buổi chiều, Lục Vân Dương sau khi nhận một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi. Quan Cẩm tan ca về nhà một mình đột nhiên cảm thấy không quen lắm.
Chán không muốn đi tàu điện ngầm, Quan Cẩm một mình cuốc bộ trên lề đường về nhà. Qua một giao lộ, Quan Cẩm chậm rãi ngừng lại, quay đầu, đi đến chỗ một chiếc Porsche vừa mới đỗ lại ven đường, gõ cửa xe.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc lộ ra.
“Cảnh sát Quan, lâu rồi không gặp, đi một mình à? Có muốn tôi chở cậu một đoạn không?”
“Anh theo tôi lâu thế rồi, không cho anh ra sức một chút chẳng phải phụ công anh vất vả sao?” Quan Cẩm cười lạnh, mở cửa xe, ngồi vào mà không hề khách khí.
Mẫn Ngôn chẳng hề xấu hổ, cười rất thản nhiên: “Tôi thấy cậu từ xa, nhưng vẫn do dự không biết tiến lên quấy rầy có đường đột không.”
Quan Cẩm nhớ tới lời Tony nói, nhịn không được nhìn Mẫn Ngôn thêm vài lần, trong lòng có tính toán: “Tôi chưa ăn cơm, tìm cửa hàng nào rồi cho tôi xuống đi.”
“Vừa lúc, tôi cũng chưa ăn, hay là cùng đi?”
Quan Cẩm không phản đối. Anh đã đến có mục đích, vậy cho anh ít mồi, để xem rốt cuộc là ai câu ai.
“Gần đây cậu bận lắm sao?”
“Bình thường.”
“Nghe nói trong thành phố xảy ra vụ án giết người hàng loạt?”
“Anh mà cũng quan tâm mấy chuyện này?”
“Đương nhiên rồi, tôi cũng là một công dân tốt quan tâm đến nỗi khổ của dân mà.”
Dân mài? Cái gì đây? Quan Cẩm thầm quyết định trở về phải tra từ điển tiếng quốc ngữ, mặt ngoài vẫn không buông tha: “Anh cứ an phận thủ thường là đã giúp đỡ chúng tôi nhiều lắm rồi.”
Nguyệt: Từ Mạc (瘼–mò) và từ Ma (磨–mó) có cách phát âm gần giống nhau. Mạc có nghĩa là nỗi khổ, còn Ma có nghĩa là mài.
“Nhất định tôi sẽ làm được. Cảnh sát Quan nóng sao? Mặt cậu hình như hơi hồng.”
Thật đúng là vạch áo cho người xem lưng. Quan Cầm cúi đầu chọc chọc thức ăn trong bát: “Đồ ăn hơi cay.”
“Cậu đang ăn cá hấp.”
“…”
Lại một trận trầm mặc.
Quan Cẩm đặt đũa xuống, nhấp một ngụm chè xanh, thản nhiên nói: “Nghe nói chủ tịch Mẫn nhà to gia nghiệp lớn, chắc tổ tiên cũng làm nghề buôn bán đúng không?”
“Buôn bán nhỏ thôi.” Mẫn Ngôn cũng uống một ngụm trà, “Trà ngon.”
“Vậy chắc bây giờ người nhà chủ tịch Mẫn làm ăn lớn lắm, sao chưa từng nghe nói nhỉ.”
“Bọn họ có vẻ không yêu nước như tôi, đều du ngoại đi hợp tác với người nước ngoài làm chuyện xấu rồi.” Mẫn Ngôn cười nói.
“Đều làm ăn ở nước ngoài, chẳng trách không nghe tin mấy.”
“Cậu có hứng thú sao?”
“Làm cảnh sát kiếm được đồng lương cũng nguy hiểm lắm. Nếu được, tôi vẫn hy vọng mình làm kinh doanh, chỉ tiếc không có năng lực.” Quan Cẩm thở dài.
“Kinh doanh ai cũng làm được, chỉ phải xem có nắm bắt được cơ hội hay không thôi. Nếu cảnh sát Quan có ý, tôi có thể cung cấp cho cậu một vài thông tin hữu ích. Chỉ là, không biết cảnh sát Quan cảm thấy hứng thú với phương diện nào?”
“Một cảnh sát như tôi, không phải tiếp xúc với tội phạm thì là đánh quyền, nghịch súng, nào có biết cái gì?”
“Vậy thì khó rồi, ban đầu luôn phải có một phương hướng thì mới dễ bắt tay vào làm.” Mẫn Ngôn trả lời chung chung.
Đúng là trơn như lươn. Nếu không muốn cắn câu thì cứ từ từ, dù sao Mẫn Ngôn cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Quan Cẩm không vội hợp tác với anh ta.
…
Hai ngày này, tất cả mọi người đều bắt tay vào điều tra hơn ba nghìn công nhân của viện 3.
Trịnh Phi tiếp tục dẫn người theo dõi tình hình xung quanh.
Đi ngang qua nơi nạn nhân Đỗ Hiểu Nguyệt từng công tác, Trịnh Phi dạo một vòng rồi về tay không.
Hắn đặt mông ngồi xuống một cái ghế nhỏ của một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua lon coca lạnh uống cho đỡ nóng.
Vừa lúc viện 3 đổi ca, rất nhiều bác sĩ hộ lý đi ngang qua con đường này. Chủ cửa hàng chào hỏi một vài người quen biết trong đó.
“Ông chủ, ông quen nhiều người trong viện 3 thật đấy.” Trịnh Phi ra vẻ như đang nói chuyện phiếm.
“Cũng không hẳn, bọn họ thường xuyên qua chỗ tôi mua một vài thứ lặt vặt.”
“Vậy phòng khám ngay cạnh thì sao?”
“Càng quen, tôi bị đau đầu, bác sĩ ở phòng khám đó cho tôi mấy gói thuốc, cũng không lấy tiền.” Ông chủ rất đắc ý.
“Vậy thì tiện thật đấy.”
“Bọn họ cũng có người giúp tôi nhiều lắm.”
…
Trong khi cả phòng làm việc hừng hực đầy khí thế, Lục Vân Dương lại chẳng thấy đâu.
“Sao mấy ngày nay không thấy tên chuyên gia kia đến? Nhanh thế đã lười rồi?” Quan Cẩm làm như vô tình hỏi.
“Anh ấy vốn không phải nhân viên thường trực, mấy ngày này có một cuộc hội thảo nghiên cứu quan trọng cần tham gia nên đã xin phép tôi nghỉ rồi.” Ôn Tĩnh Hàn trả lời, sau đó nhìn Quan Cẩm: “Nếu cậu nhớ thì gọi điện hỏi thăm anh ấy đi.”
“Nhớ? Tôi chỉ ngại anh ta vướng tay vướng chân, ước gì anh ta đừng có đến.” Quan Cẩm khinh thường.
“Đinh Đinh, loại biểu hiện này người ta gọi là gì nhỉ? Nghĩ một đằng nói một nẻo?” Ôn Tĩnh Hàn gãi cằm, híp mắt lại.
“Chuyên nghiệp hơn một chút, là ngạo kiều!”
“Đúng, chính là từ này.”
Đúng cái con khỉ! Quan Cẩm cự tuyệt tiếp tục đối thoại với yêu nghiệt và đồng đảng.
Buổi tối tăng ca thêm hai tiếng, Quan Cẩm một đường hậm hực trở về nhà.
Tắm rửa xong nằm lên giường, Quan Cẩm mở di động, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Tony vẫn lớn tiếng như thế: “Nha, quả nhiên là cậu khởi động máy mà, chúng ta thật ăn ý.”
“Anh gọi cho tôi làm gì?” Quan Cẩm ôm trán.
“Giọng cậu nghe động lòng thật đấy, người anh em ạ. Đáng tiếc, tôi vẫn luôn hy vọng sẽ nghe được giọng của mỹ nữ.”
“Rất xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, tôi cúp máy đây.”
“Đừng đừng! Tôi có chuyện quan trọng đây. Lão đại của chúng tôi ăn quả nổ rồi, chết sống không chịu buông tha vụ ủy thác đó, quyết định phái sát thủ mới thay thế Ethan. Tôi cảm thấy nếu lần này còn không được thì Hermes sẽ bị chọc tức đấy, đến lúc đó thì phiền phức lớn. Khoảng thời gian này cậu tốt nhất đừng có làm gì cả.”
Quan Cẩm đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe đầu bên kia truyền đến tiếng radio.
“Hiện tại anh đang ở đâu?”
“Sân bay, tôi chuẩn bị đi trốn đây, cứ tránh gió cái đã. Tôi là người rất biết chừng mực, cậu có gặp chuyện không may cũng đừng lôi tôi vào. Bye bye.”
Đi trốn? Trong lòng Quan Cẩm bỗng có một dự cảm không tốt.