Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 7

“Tô Vãn, mình phát hiện, kỳ thật mình cũng không yêu hắn.”

Ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nói như thế.

“Sao lại nói vậy?”

Thanh âm của Tô Vãn vang lên bên tai ta.

Ta nghiêng người, cùng nàng mặt đối mặt:

“Chia tay với hắn, mình tuy có đau khổ, nhưng không có loại cảm giác tê tâm liệt phế này nọ. Hôm nay thấy hắn cùng một nữ nhân khác, mình chỉ đơn giản là sinh khí, một chút ghen tị cũng không có, nếu mình thật sự yêu hắn, tại sao có thể như vậy?”

Tô Vãn khó hiểu hỏi:

“Cậu không yêu hắn, làm sao lại quen hắn hai năm? Hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.”

Ta cũng cảm thấy nghi hoặc, đúng vậy, ta không yêu hắn, làm sao lại quen đến hai năm? Ta hỏi Tô Vãn:

“Cảm giác yêu một người là như thế nào?”

Tô Vãn cười:

“Vấn đề này làm khó mình rồi, yêu sao, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, chỉ có thể cảm nhận chứ không diễn đạt được thành lời.”

Sau đó bất khả tư nghị hỏi ta:

“Đừng nói với mình là, mấy người bạn trai cậu từng quen cậu đều không có cảm giác yêu họ.”

Ta hồi tưởng một chút mấy mối tình đã qua, bởi vì qua lâu rồi nên đã không còn tìm được cảm giác lúc trước, chỉ nhớ rõ lúc chia tay mối tình đầu là thương tâm nhất, về sau mỗi lần lại nhẹ nhõm hơn. Thẳng đến lúc này đây, đúng là chết lặng, tuy rằng cũng rơi nhiều nước mắt, nhưng tất cả đều rơi vì bản thân, vì những gì đã mất, vì tương lai của chính mình.

“Mình nghĩ mình có tính chiếm hữu cao.”

Đây là lời nói từ tận trong đáy lòng của ta.

Ta đã nói, Tô Vãn vĩnh viễn là người hiểu ta nhất, cho nên nàng hiểu được ý nghĩa những lời này của ta, không nói gì, nhẹ nhàng ôm ta một chút.

“Vậy còn cậu, cậu yêu Tần Lãng sao?”

Ta hỏi nàng, ta ngượng ngùng nói cho nàng biết ta ban nãy đứng ở cửa sổ xem bọn họ hôn môi. Thậm chí không biết tâm trạng bị ảnh hưởng như thế nào, tóm lại đều là chuyện không tốt.

Tô Vãn cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời:

“Chắc là thích.”

Trong nháy mắt ta cũng hiểu được ý nàng, tặng nàng ánh mắt “Mình hiểu rồi”.

Không nghĩ Tô Vãn lại nói:

“Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy hôn mình, nhưng mình không có cảm giác gì.”

Ta nghe xong cũng không biết nói gì cho phải, chỉ “Nga” một tiếng. Tuy rằng Tô Vãn quen rất nhiều bạn trai, nhưng mà dựa theo tính cách của nàng mà nói, hầu như chỉ ngừng lại ở mức độ đối xử lịch sự với nhau, có thể phát triển đến giai đoạn hôn môi này cũng tính là nổi bật lắm rồi.

Đây chính là điểm duy nhất ta không giống với Tô Vãn, Tô Vãn quen bạn trai luôn mang thái độ vui đùa, cho nên đặc biệt rộng rãi, còn ta quy tắc nề nếp, rất cứng ngắc. Bất quá kết cục giống nhau, đều gần ba mươi vẫn chưa gả ra ngoài.

Ta nghĩ nghĩ, nói tiếp:

“Mình thấy Tần Lãng không tồi, tướng mạo lẫn điều kiện đều tốt. Bây giờ nam nhân tốt quá ít, cậu phải quý trọng, đừng để giống như mình, đến cuối cùng vẫn cô đơn.”

Tô Vãn nói:

“Cậu không phải còn có mình sao?”

Ta nói:

“Quên đi, ngày nào đó cậu lập gia đình, mình chỉ là người ngoài, cho dù quan hệ của chúng ta vẫn tốt nhưng cũng không có khả năng giống được như bây giờ.”

Nói xong, ta cảm thấy khó chịu, bạn tốt tuy là cả đời, nhưng ở giữa vẫn còn gia đình, vĩnh viễn sẽ không trở thành người mà trong lòng đối phương quan tâm nhất.

Lòng ta thầm đau thương, Tô Vãn đột nhiên vòng tay qua hông, sít sao ôm ta, bùi ngùi:

“Đúng vậy, về sau không bao giờ... có thể ôm nhau như bây giờ nữa.”

Ôm nhau như vậy đối với ta và Tô Vãn rất bình thường, nhưng giờ phút này lại tràn ngập hương vị khó tả. Ta không biết Tô Vãn có cảm giác này hay không, nhưng ta thì cảm thấy rất mãnh liệt, còn mang theo một chút chua xót, giống như ngày mai Tô Vãn liền sẽ cùng Tần Lãng một chỗ, còn ta sẽ hoàn toàn một thân một mình. Kéo theo đó ta cảm thấy mình ích kỷ, bởi vì cô đơn mà muốn chiếm lấy Tô Vãn.

Cứ cho là ta nhẫn tâm, nói với Tô Vãn:

“Cậu nếu muốn đến ở cùng với Tần Lãng thì cứ đi đi, không cần quan tâm mình, mình sẽ ổn thôi, lâu lâu quay về thăm mình là được rồi.”

Tô Vãn quái lạ nhìn ta:

“Ai nói mình muốn ở chung với Tần Lãng?”

Ta cũng muốn hôn mê, đúng vậy, Tô Vãn khi nào thì nói muốn đi đâu? Vốn ta rối rắm vì chuyện của bản thân, sau khi nhìn thấy Tô Vãn cùng bạn trai, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung trên người Tô Vãn. Nguyên lai tình bạn cũng có thể làm cho người ta đố kị, ta nghĩ như vậy, nhịn không được quan sát Tô Vãn.

Mặt Tô Vãn rất nhỏ, ngũ quan cân xứng, đặc biệt dễ nhìn, cho nên nhìn nhiều năm như vậy ta vẫn cảm thấy nàng rất đẹp. Ta theo mặt nàng quét xuống đôi môi, môi Tô Vãn rất mỏng, người ta nói người môi mỏng trời sinh lạnh nhạt, không chung thủy, nếu lấy thái độ của Tô Vãn đối với bạn trai quả thật ứng với những lời này. Nhưng không thể phủ nhận môi của nàng thật đẹp, hơn nữa còn hấp dẫn người khác, lúc ta nghĩ đến chuyện này, tâm đột nhiên nhảy lên một chút.

Kỳ thật nụ hôn đầu tiên của ta và Tô Vãn đều không thuộc về mối tình đầu, mà là thuộc về nhau. Đến hiện tại ta vẫn nhớ rõ cái cảm giác ngây ngô kia.

Ta và Tô Vãn là bạn học thời trung học, ta trời sinh đối với mỹ nữ không có năng lực miễn dịch, lúc mới gặp chỉ là ôm thái độ thưởng thức, thậm chí xong học kỳ đầu tiên, chúng ta cũng chỉ đến mức độ gặp mặt chào hỏi xã giao. Sau vì được xếp ngồi cùng bàn mới dần dần quen thuộc, lại hợp nhau nên trở thành bạn thân.

Lí do hôn môi? Thuần túy là do lòng hiếu kỳ tinh nghịch. Năm lớp 11 chúng ta đặc biệt say mê nói chuyện tiểu thuyết, không đúng, phải nói là nữ sinh nào cũng thích, chúng ta chỉ là một trong số đó mà thôi. Lúc ấy tiểu thuyết cũng không phổ biến như bây giờ, hơn nữa đều rất mộc mạc, nam nữ bên trong quan hệ thực thuần khiết sạch sẽ, cái loại cảm giác về tình yêu trong sáng này (đừng xem nhẹ những lời này, vào cái tuổi còn già mồm cãi láo, cảm giác lúc ấy quả thật là như thế...) lại miêu tả kĩ nhất hôn môi, rất hay, rất feel.

Mối tình đầu của Tô Vãn là cấp ba, còn ta lên đại học mới yêu lần đầu, cho nên lúc ấy chúng ta căn bản không có bạn trai để trải nghiệm việc hôn môi. Cuối cùng do Tô Vãn đề nghị, vào một đêm trăng thanh gió mát, chúng ta đã hôn nhau.

Lúc ấy hẳn là có rất nhiều cảm xúc, hôn xong ta còn cùng Tô Vãn trao đổi cảm nghĩ... Hiện tại đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ nhất cái phần ngây ngô kia.

Lúc sau chúng ta có hôn trán, có hôn má, nhưng cũng không hôn môi nữa, bởi vì nơi đó thuộc về người yêu.

Giờ phút này, ta nhìn đôi môi trơn bóng khẽ nhếch của Tô Vãn, đột nhiên xúc động muốn hôn lên. Cả hai chúng ta đã sớm không còn là tiểu nha đầu tuổi nhỏ không hiểu □ thời trung học kia, vậy mà ta lại có dục vọng muốn hôn nàng, ta cảm thấy ta sắp điên rồi. Tô Vãn là bạn tốt của ta, đồng thời cũng là nữ nhân, loại dục vọng này là không nên có giữa hai chúng ta lúc này. Ta cố đè nén, kết quả càng áp chế càng mãnh liệt hơn, cuối cùng thật sự nhịn không được, trực tiếp thốt ra:

“Tô Vãn, mình muốn hôn cậu.”

Sau đó nín thở, ta đang chờ Tô Vãn cự tuyệt, đồng thời lại hi vọng Tô Vãn đáp ứng, tâm tình mâu thuẫn là như vậy. Thật ra ta sợ nhất Tô Vãn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, chúng ta đều là nữ nhân, sao có thể hôn môi.

May mắn Tô Vãn tuy không nói gì nhưng sắc mặt cũng không đại biến, chỉ im lặng nhìn ta.

Ta thở phào một hơi, tuy rằng ham muốn hôn nàng vẫn chưa biến mất, nhưng nếu Tô Vãn không đồng ý, ta cũng sẽ không mạo muội, bởi vì ta hiểu được hôn môi có ý nghĩa quá lớn, thậm chí có khả năng thay đổi mối quan hệ của ta cùng Tô Vãn. Ta nhìn nàng cười cười, chuẩn bị xoay người đi, bình ổn tâm tình, đột nhiên ngoài ý muốn nghe được Tô Vãn nói:

“Được.”

Ta ngây ngẩn cả người, tim đập bịch bịch, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập. Ta không dám nhìn vào mắt Tô Vãn, tuy rằng nàng đáp ứng rồi, nhưng ta vẫn sợ từ ánh mắt nàng nhìn thấy sự khó hiểu bên trong đó. Trong lòng ta, sở dĩ Tô Vãn đáp ứng là bởi vì nàng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của ta, cho dù nó vô lý, cũng giống như ta là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, sau đó ta đột nhiên muốn hôn nàng.

Ta nhìn đôi môi kia gần trong gang tấc, mê người như vậy, sau đó dán lên, nhắm mắt lại.

Mềm mại – là cảm giác đầu tiên của ta, trơn bóng – là cảm giác thứ hai của ta. Khi đầu lưỡi của ta và đầu lưỡi của nàng giao triền cùng một chỗ, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác khác thường.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn người khác.