Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 33

Ta định cho Tô Vãn một cú surprise, kết quả Tô Vãn còn tặng ta một cú “Kinh hỉ” lớn hơn nữa. Ta chỉ tặng Tô Vãn một bó hoa, nàng lại mang về cho ta một người hẳn hoi.

Cô gái kia thoạt nhìn qua bộ dạng rất đáng yêu, ăn mặc phong cách, có vẻ là tuýp người vui vẻ dễ gần. Tô Vãn giới thiệu với ta, đây là đồng nghiệp của nàng, tên Tương Di, lần này công tác là hai người họ cùng đi, Tương Di ở vùng ngoại thành, do đã muộn nên Tô Vãn mời nàng đến nhà chúng ta ở một đêm.

Thật ra ta không nghĩ chuyện này có chỗ nào là không chính đáng, nhưng mà sự mong chờ một thế giới hai người đã vỡ ra như bong bóng. Ta mời Tương Di vào, rót cho nàng chén trà, đột nhiên nhớ tới bàn ăn vẫn còn để rượu vang, nến, nếu người ngoài thấy sẽ không ổn, ta vội thu dọn, lấy ra thêm một bộ chén đũa, nói với các nàng thức ăn sắp nguội, mau ăn cơm.

Tương Di nhìn một bàn đồ ăn, vui vẻ nói, đã lâu chưa được ăn bữa cơm gia đình, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.

Tô Vãn cười nói, vậy về sau có thể thường xuyên đến, tay nghề của Dương Thần không chê vào đâu được.

Ta đương nhiên phải khiêm tốn một phen, phần lớn chủ đề được nói đến sau đó đều là về chuyến công tác lần này của các nàng. Cho đến khi ta nghe được hai người họ ở cùng một phòng khách sạn, trong lòng nhất thời rối rắm một chút, ta cũng biết rõ ràng hai cô gái ở chung một phòng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng vẫn không khỏi ấm ức, nữ nhân thích nữ nhân thật phiền toái, chẳng những phải đề phòng nam nhân, còn phải đề phòng nữ nhân.

Ta nhìn thoáng qua Tô Vãn, Tô Vãn tựa hồ đoán được ta sẽ nghĩ lung tung, ánh mắt cũng dời lại đây. Ta nhìn nàng cười cười, ý muốn nói mình không để bụng, có người thứ ba đang ở trước mặt, như thế nào cũng không được biểu hiện quá phóng khoáng. Ngược lại Tô Vãn lại cắn môi nhìn ta, giống như không hài lòng với thái độ “không thèm để ý chút nào” của ta.

Tương Di thực hoạt bát, khác một trời một vực với diện mạo của nàng, ta nghĩ nàng phải là một người điềm đạm nho nhã, bất quá mắt nhìn người của ta luôn không tốt, thường xuyên nhìn lầm người, cho nên Tô Vãn mới nói, nếu nhãn lực của ta tốt thì đã có thể sớm nhìn ra nàng thích ta.

Tương Di hỏi về quan hệ của ta và Tô Vãn, ta đang nghĩ ngợi xem nên dùng từ gì để diễn tả mối quan hệ của hai chúng ta nghe cho thân mật một chút, Tô Vãn đã ôm lấy vai ta, thoải mái nói:

“Người con gái của chị.”

Trong lòng ta nhảy dựng kịch liệt, mặt trở nên nóng bừng, có chút khó tin nhìn Tô Vãn, chẳng lẽ nàng đã đem tính hướng của mình nói cho Tương Di biết? Quan hệ của hai người họ cũng thật không tầm thường.

Nhưng sau khi nghe Tương Di đáp lời, ta biết ta chỉ là quá nhạy cảm, Tương Di nói:

“Thật hâm mộ hai người, bạn thân nhất của em từ lúc tốt nghiệp đại học đã trở về nhà cha mẹ, cả hai hiện tại cách xa vạn dặm, đừng nói ở cùng nhau, muốn gặp mặt tâm sự cũng đã rất khó rồi.”

Ta chợt hồi tưởng đến bạn cùng phòng thời đại học của mình, mọi người cũng hay gọi đùa nhau là vợ chồng, lúc ấy không hề cảm thấy không được tự nhiên. Chắc là ứng với câu nói “Bất tố khuy tâm sự, bất phạ quỷ xao môn” (Ngày không làm điều ác, đêm không sợ quỷ gõ cửa), hiện tại ta đích thực là đa nghi như Tào Tháo.

Cơm nước xong, Tương Di muốn giúp ta dọn dẹp, ta nào dám làm phiền khách, vội vàng nói không cần, Tô Vãn cũng nói, ’em đi tắm trước đi’.

Ta bỏ chén bát vào bồn rửa, đổ nước rửa chén vào miếng bọt biển, Tô Vãn ôm ta từ phía sau, cọ cọ cổ của ta, hỏi:

“Có nhớ mình không?”

Ta không quay đầu lại, đáp:

“Có.”

Tô Vãn lập tức xoay người ta đối mặt với nàng, bất mãn nói:

“Qúa miễn cưỡng.”

Ta nhất thời không biết làm sao, liền giơ bàn tay đầy bọt xà phòng ra trước mặt nàng:

“Chị gái, không thấy mình đang bận sao?”

“Cậu có vẻ không được vui, có phải vì trách mình mang người khác về mà không hỏi ý cậu không?”

Tô Vãn nói.

Đúng là ta có chút để ý, dù sao cũng nhiều ngày không gặp, có rất nhiều lời muốn nói với nàng, hiện tại có người khác ở đây, làm sao có thể tỏ ra quá mức thân mật được. Có điều Tô Vãn khó khi có bạn đến nhà, ta dù sao cũng không thể để cho người khác xem sắc mặt mình, thậm chí ta còn hi vọng sẽ lưu lại được ấn tượng tốt trong mắt bạn bè của Tô Vãn, đó cũng là cho Tô Vãn thể diện.

Ta rửa sạch tay, sau đó vòng tay ôm nàng:

“Làm gì có, cô ấy là bạn của cậu, mình tiếp đón cô ấy, loại cảm giác này rất tốt a.”

Tô Vãn mỉm cười khen:

“Thật hiền lành.”

Ta hơi hơi đắc ý, đang định khoe khoang một phen, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, sợ tới mức vội vàng đẩy nàng ra.

Tô Vãn nhíu nhíu mày không nói gì, đi ra ngoài.

Ta buồn phiền vì động tác theo bản năng của mình lúc nãy, âm thầm quyết định phải bỏ cho bằng được tật xấu hay nhạy cảm này.

Tương Di là khách, sẽ không tốt nếu bỏ rơi nàng, tắm rửa xong xuôi, Tô Vãn phải đi bồi nàng nói chuyện phiếm, để lại cho ta ánh mắt đầy dụng ý, ý bảo ta đợi lát nữa sẽ quay lại, ta nhún vai, quay về phòng của mình. Liếc mắt một cái liền bắt gặp bó hoa hồng tím trên giường, tâm tình lúc mua hoa ban chiều đã bị vơi đi không ít.

Ta ngồi trên giường ngẩn người nhìn bó hoa, suy nghĩ về tình cảm không thể công khai này của ta và Tô Vãn, trong lòng nảy sinh nhiều tư vị, chẳng lẽ cứ phải che che giấu giấu mãi như vậy sao?

Lúc ta mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, Tô Vãn quay trở lại, thân thể ta bất thình lình bị đè nặng, lập tức bừng tỉnh.

“Bạn của cậu ngủ rồi sao?”

Ta hỏi nàng.

Tô Vãn không đáp, chỉ nói:

“Tặng cho mình sao?”

Ta không kịp phản ứng:

“Cái gì?”

Tô Vãn ngồi thẳng người, đem bó hoa to ôm vào trong lòng.

Bỗng nhiên ta cảm thấy ngượng ngùng, ta mua hoa để tặng, chưa kịp tặng đã bị phát hiện, loại cảm giác này thật kì lạ, có một chút hoang mang điên đảo.

Tô Vãn nói:

“Mình rất thích, cảm ơn.”

Ta thở phào một hơi, còn có cảm giác như vừa đạt được thành tựu, làm một việc vì người mình thích, người đó vui, mình sẽ càng cao hứng.

Ta vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, tay của Tô Vãn đã không đứng yên, ta lắp bắp kinh hãi, chỉ chỉ cửa, ý nhắc bạn của nàng đang ở phòng kế bên.

Tô Vãn cười xấu xa:

“Lát nữa cưng nhỏ giọng một chút, cô ấy sẽ không nghe thấy.”

Trong nháy mắt ta ẩm ướt.