Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 31

Lúc Lý Nhất Bác không che giấu nói là đáng tiếc không gặp ta sớm hơn, lòng tự hào của ta liền tăng vọt lên, được người khác yêu thích tuyệt đối là cảm giác không tồi, huống chi đối phương còn là một người rất được. Ta nghĩ không có nữ nhân nào nỡ ghét bỏ người ái mộ mình, hơn nữa trước mặt người trong lòng, từ trong tiềm thức, ta hi vọng Lý Nhất Bác có thể mang đến cho Tô Vãn cảm giác có mối nguy, qua đó có thể làm cho Tô Vãn để ý ta thêm chút nữa. Có lẽ do trời sinh ta thiếu khuyết cảm giác an toàn, cho dù Tô Vãn thề son sắt nói trong lòng chỉ có ta, ta vẫn không tránh khỏi lo được lo mất, suy nghĩ lung tung.

Nói như thế nào thì ta và Lý Nhất Bác đều là bởi vì mai mối mới biết nhau, không ít thì nhiều cũng có chút xấu hổ. Ngồi trong chốc lát, anh bạn liền chủ động kết thúc cuộc hẹn hôm nay, những người còn lại tự nhiên cũng đồng ý. Lý Nhất Bác như cũ galăng muốn đưa chúng ta về nhà, bị Tô Vãn khéo léo từ chối.

Chúng ta không vội trở về mà nắm tay, chậm rãi đi bộ. Ta biết Tô Vãn có chuyện muốn nói, thế nhưng đã đi được một quãng thật xa vẫn chưa thấy mở miệng, cuối cùng ta nhịn không được hỏi nàng trước:

“Cậu không có gì muốn nói sao?”

Tô Vãn dừng bước, ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn dưới đất chuyển đến trên người ta, ta tưởng Tô Vãn giận, không nghĩ rằng lại nhận được nụ cười của nàng, tâm tình ta lập tức tốt lên. Hoàn cảnh đêm nay quả thực có hơi áp lực, ở một phương diện là vì Lý Nhất Bác, được người ta yêu mến là chuyện đáng để vui mừng, nhưng nếu bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt hiếu kỳ, thực sự không được tự nhiên. Về phương diện khác là vì Tô Vãn, trước mặt người ngoài, chẳng những ta không dám có nhiều cử chỉ thân mật với nàng, còn cố ý tránh nàng, Tô Vãn không oán tránh khiến ta thở phào một hơi.

Tô Vãn nói:

“Mình còn tưởng cậu sẽ do dự, không nghĩ đến cậu lại từ chối thẳng thắn như vậy.”

Ta mất hứng:

“Mình là loại người đứng núi này trông núi nọ sao?”

Tô Vãn sờ sờ đầu ta, sau đó ôn nhu trả lời:

“Cậu nói đúng rồi đó.”

Ta:

“. . . . . . .”

Đêm đã khuya, thời tiết lại lạnh, trên đường rất ít người qua lại, đi thêm chốc lát, ta và Tô Vãn không hẹn mà cùng dừng bước, sau đó trốn phía sau gốc cây ôm hôn. Có thể do áp lực cả một buổi tối, nụ hôn lần này đặc biệt mãnh liệt, cho đến khi cả hai đều cần không khí để thở mới buông ra.

Tô Vãn nói:

“Ban nãy mình đã muốn hôn cậu như vậy.”

Ta cảm khái:

“Nếu chúng ta có thể thoải mái cùng một chỗ thì thật là tốt.”

Tô Vãn đột nhiên đáp lại một câu:

“Mình không ngại.”

Có một chuyện từ lâu ta đã muốn hỏi Tô Vãn, chỉ là không tiện mở miệng, thừa dịp này có cơ hội, ta hỏi nàng:

“Vì sao? Cậu không sợ người khác biết sẽ nói này nói nọ sao?”

“Bản thân mình muốn là được rồi, cần gì đế ý ánh mắt của người khác?”

“Mẹ cậu thì sao?”

Ta không buông tha, tiếp tục hỏi.

Tô Vãn không có cha, năm nàng học sơ trung, cha nàng bị tai nạn lao động qua đời, mẹ nàng sợ giai đoạn trưởng thành của nàng bị ảnh hưởng nên nhất quyết không tái giá. Đứa trẻ mồ côi cha ít nhiều đều có xu hướng phản nghịch, Tô Vãn học trung học đã dám lên giường với bạn trai, khả năng rất lớn chính là do chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình. Bất quá Tô Vãn rất thương mẹ, lúc còn nhỏ thì không biết cách biểu đạt, càng lớn lại càng biết quan tâm chăm sóc, cho nên Tô Vãn không thể nào không cố kỵ cảm nhận của mẹ nàng.

Qủa nhiên Tô Vãn im lặng một chút, sau đó mới nói:

“Mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của mình.”

Ta hỏi nàng:

“Vậy mẹ cậu biết không?”

Biết chuyện nàng thích nữ nhân.

Tô Vãn thản nhiên trả lời:

“Có lẽ.”

Nếu không cố ý giấu giếm, muốn biết cũng không phải chuyện khó, ta lại nhớ đến chuyện Tô Vãn từng quen với con gái, người kia nhất định rất ưu tú, nếu không Tô Vãn cũng sẽ không thích, ta thậm chí có chút ghen tị với người đó.

Cảm giác này thật kỳ quái, ta không ghen tị với những người bạn trai cũ của Tô Vãn, nhưng cô gái kia lại làm lòng ta sinh oán niệm. Có thể trong quan điểm của ta, tình yêu của hai cô gái hẳn là phải càng thêm khắc cốt ghi tâm, ít nhất cũng giống như ta bây giờ đây, Tô Vãn đã làm ta chân chính cảm nhận được thế nào là tình yêu.

Ta thất thần một hồi, Tô Vãn ôm eo ta, nhẹ giọng nói:

“Nếu có một ngày mình đưa cậu đến trước mặt mẹ mình, mình nghĩ bà khẳng định sẽ đồng ý.”

Tâm lại mềm đi, cái mà ta gọi là tư tưởng truyền thống kia đang dần trở nên yếu thế trong quá trình ta ở chung với Tô Vãn. Ta tự hỏi mình, vì cái gì phải sống cho người khác xem chứ?

Tô Vãn rốt cuộc vẫn đánh giá Lý Nhất Bác một chút, lúc bắt đầu còn nói rất đúng trọng tâm, nàng nói Lý Nhất Bác phần cứng không tồi, ta còn chưa kịp khen nàng đổi tính, nàng lại tiếp, nói Lý Nhất Bác là người tâm cơ rất sâu, muốn làm quen chủ yếu chỉ là thủ đoạn để lừa tình phụ nữ, chiếm được rồi sẽ vứt đi, không chiếm được thì sẽ không từ bỏ ý đồ, tóm lại là rất khó đối phó, cho dù đã nói rõ ràng nhưng chỉ sợ vẫn còn dây dưa, kêu ta phòng bị cho tốt.

Ta cười:

“Nói người ta ác như vậy, không phải là cậu ghen tị đi.”

Tô Vãn nửa đùa nửa thật trả lời:

“Đúng đó, mỗi lần cậu nhìn hắn ánh mắt đều sáng ngời, mình có thể nào không đề phòng sao?”

Ta kinh ngạc:

“Không thể nào.”

Tuy rằng ta cũng thấy được Lý Nhất Bác không tệ lắm, nhưng còn chưa đến mức khiến ta say mê.

“Tóm lại, Lý Nhất Bác không phải người phù hợp để trao thân gửi phận, ít nhất cậu không thể khống chế hắn, thôi thì gặp thoáng qua vậy đi.”

Tô Vãn tổng kết.

Ta tưởng Tô Vãn nói giúp ta chọn bạn trai chỉ là nói giỡn, không ngờ nàng thật sự làm như vậy, khó trách nàng lại nhiệt tình hàn thuyên với Lý Nhất Bác cả đêm. Ta không biết nói cái gì cho phải, cảm giác Tô Vãn giúp ta tuyển bạn trai một chút cũng không tốt, nhưng sau khi ngẫm lại, ta biết trong lòng Tô Vãn hẳn là còn khổ sở hơn cả ta.

Chúng ta tự động ngưng đề tài này lại, chuyện của Lý Nhất Bác tuy đã qua, nhưng không ngờ lại phản ứng dây chuyền đến những chuyện khác.

Về đến nhà, chúng ta điên cuồng làm tình, giống như chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy sự bất an cùng không xác định trong lòng.

Cả người đã sức cùng lực kiệt, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh dị thường, ta ôm Tô Vãn, đầu chôn ở cổ nàng, thấp giọng nói:

“Tô Vãn, mình muốn ở bên cậu, vĩnh viễn.”