Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 4

Quý Đường Đường bước mấy bước đến lối vào, nhìn thấy rõ còn có hai ba du khách đang cầm máy ảnh cơ chụp Đông chụp Tây.

Nhìn kiểu gì cũng thấy không khí đầy vẻ hòa bình.

Có điều thời gian cũng không còn sớm, thấy mấy du khách lẻ tẻ đều ra khỏi hẻm núi, Quý Đường Đường tự thuyết phục mình đè nén cơn hiếu kỳ xuống, ngày mai lại vào hẻm núi.

Quay về quán trọ, đám Mao Ca đã ngồi ăn cơm rồi, thấy Quý Đường Đường về, Mao Ca vỗ vỗ cái ghế để không bên cạnh: “Cô gái, lại đây ngồi này, nếm thử tài nấu nướng của tôi đi.”

Quý Đường Đường nói cám ơn, đi qua ngồi xuống cạnh Mao Ca, Lông Gà đưa cho cô đôi đũa, Đầu Trọc xới cơm giúp cô, Nhạc Phong chỉ lo cắm đầu ăn cơm, không ho he gì hết, về phần hai cô gái Thượng Hải kia, một phải một trái, đều thưởng cho cô một cái trừng mắt.

Quý Đường Đường chẳng hiểu làm sao, cũng may cô cũng chẳng định bồi dưỡng tình cảm với mấy cô nàng này, cầm đũa gắp thử mấy món ăn, quay đầu hỏi Mao Ca: “Anh Mao Ca, ở trấn Ca Nại này có ông chủ quán trọ nào tên A Khôn không?”

“A Khôn?” Mao Ca nhai mấy miếng, lắc đầu, “Chưa nghe qua bao giờ, này, Lông Gà, có người này không?”

Lông Gà cầm bát cơm suy nghĩ một lượt, sau đó khẳng định lắc đầu một cái: “Không có, người Hán ở cái trấn này một bàn tay đã đủ đếm rồi.”

Quý Đường Đường chưa từ bỏ ý định: “Hình như mở quán ở đây từ năm 2006.”

“Năm 2006?” Đầu Trọc giật mình, “Sớm vậy à, bọn tôi năm 2008 mới đến đây lần đầu tiên, đúng không Mao Ca?”

“Đúng vậy,” Mao Ca nhìn Quý Đường Đường, “Người Hán làm ăn ở cái trấn này cũng đổi đến mấy lượt rồi, cô hỏi người đó làm gì?”

“Cũng không có gì, ” Quý Đường Đường đáp cho có lệ, “Tôi có ông chú, năm 2006 từng đến đây, kể là có quan hệ rất tốt với người tên A Khôn đó. Nhân tiện đến đây tôi cũng muốn gặp một lần.”

Sau khi ăn xong không lâu, trời cũng tối dần, trong quán trọ lớn như vậy chỉ có mấy mống người ít ỏi, đều ngồi trên ghế vây quanh bếp lửa sưởi ấm, nghe nhạc, Quý Đường Đường thấy chán, lên phòng trước, trước khi đi còn hỏi Mao Ca: “Có mạng không?”

Lúc hỏi, cô căn bản không ôm hy vọng mấy, không ngờ Mao Ca lại lười biếng đáp: “Có wifi, nhưng mà tậm tịt lắm.”

Quý Đường Đường đã thỏa mãn lắm rồi.

————————————————————

Trong phòng chỉ có mình cô, tốc độ mở trang web chậm vô cùng, trong lúc đang nhàm chán chờ trang web hiện ra, di động lại vang lên, vẫn là nhà của Lăng Hiểu Uyển.

Quý Đường Đường nhấn nút trả lời, tín hiệu không tốt, cô vừa alô, vừa vội vàng mở cửa ra ngoài.

Đầu kia vang lên giọng nói dè chừng của mẹ Lăng Hiểu Uyển.

Quý Đường Đường thở dài: “Cháu vừa mới đến trấn Ca Nại, mai sẽ đến hẻm núi Ca Tát Ma. Có tin gì sẽ báo cho mọi người kịp thời.”

Đặt điện thoại xuống, vô tình liếc thấy Nhạc Phong đang bước lên lầu, cầu thang gỗ bị anh ta giẫm lên kêu kèn kẹt, Nhạc Phong cũng nhìn thấy cô: “Một mình à? Xuống dưới lầu nói chuyện phiếm với mọi người đi.”

Quý Đường Đường lắc đầu: “Chạy đi chạy lại cả ngày, hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút.”

Nhạc Phong ừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Mai có định đi đâu không?”

“Sao?” Quý Đường Đường nghe không hiểu.

“Vừa nãy có khách ở quán trọ khác đến, muốn tìm người đi chung xe đến hồ cao nguyên ngày mai. Đi chung xe lúc trả tiền lợi hơn đi một mình. Cô có muốn đi cùng không?”

“Mai tôi có việc rồi, để nói sau đi.” Quý Đường Đường không nói chi tiết, áy náy cười một tiếng với Nhạc Phong rồi bỏ anh ta lại đi thẳng về phòng.

Trước khi ngủ, Quý Đường Đường móc từ trong ba lô ra một chiếc túi ny lon bóng khí, xé băng dính trong suốt ra, lấy từ bên trong ra một chiếc chuông gió.

Kiểu dáng của chiếc chuông gió này rất đỗi bình thường, màu đồng cổ, nắp chuông hình lá sen, thanh la được nối lại từ đủ loại tiền cổ có hình dạng khác nhau.

Quý Đường Đường treo chiếc chuông lên cuối giường, trong bóng tối, cô nhìn chằm chằm hình dáng của chiếc chuông gió, một lúc lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này không được sâu, tiếng nhạc dưới lầu không có tác dụng thôi miên, trái lại còn quấy nhiễu mộng lành của người ta, lúc nhạc dừng, Quý Đường Đường ngó qua di động một chút, vậy mà đã là hai giờ đêm, xem ra mấy người kia đều là cú đêm cả.

Hôm sau sáu giờ sáng chuông báo thức đã reo ầm ĩ, dù sao cũng một mình độc chiếm gian phòng của mười người, không sợ ảnh hưởng đến người khác. Tập thể dục rửa mặt xong, sau đó móc từ trong ba lô một con dao quân dụng kiểu dáng bình thường của Thụy Sĩ và đèn pin cầm tay bỏ vào trong túi quần, lại gỡ một chiếc gậy leo núi từ trên ba lô xuống, vội vàng đi xuống lầu.

Mấy cái ghế ở phòng khách đều được xếp hết lên trên bàn, không giống vẻ mở cửa buôn bán, nhưng cửa chính của quán trọ lại đang để ngỏ. Quý Đường Đường qua quán cơm của người Hồi bên cạnh mua bát cháo, thêm chút dưa muối, lại bảo ông chủ dùng túi ny lon gói thêm hai quả trứng nữa vào.

Cơm nước xong, trên phố gần như chẳng có ai, Quý Đường Đường đi thẳng về hướng Tây, chỉ chốc lát sau đã đến lối vào hẻm núi Ca Tát Ma.

Men theo dòng sông đi vào trong, đường đi không tính là hiểm trở, có nơi bãi sông đã bị nước sông ngập qua, cũng may là không sâu, giày leo núi lại chống nước, suốt quãng đường đạp nước mà đi, hai bên vách đá nhìn không sót một thứ gì, phải nói là một người sống to lù lù mà có thể mất tích được ở đây, Quý Đường Đường thực sự không tin nổi.

Đi thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa, nước sông dần chuyển thành dòng chảy ngầm, trên đất chỉ còn lại những viên đá cuội ngổn ngang, địa thế khá cao, tầm mắt không được thông thoáng như trước nữa, có rất nhiều những bụi cây cao đến nửa người.

Quý Đường Đường cảm thấy lùm cây là khu quan trọng, cô đứng tần ngần ở đó một lúc lâu, lấy tay gạt bụi cây ra cẩn thận kiểm tra, hy vọng có thể phát hiện ra thứ bất thường nào đó – trên thực tế, cô chỉ tìm được hai bình nước suối bỏ đi.

Ý nghĩ xoay chuyển, lại cảm thấy mình làm vậy thực phí công, đã qua lâu như vậy rồi, làm gì còn có dấu vết hiện trường nào sót lại để mình phát hiện nữa?

Quý Đường Đường thở dài, bước tới bên cạnh một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi, trên không truyền đến những tiếng kéc kéc, ngẩng đầu lên nhìn, là hai con chim kền kền, bay một vòng xong lại chui vào trong tổ.

Đầu kia của trấn Ca Nại còn có đài Thiên Táng* của dân Tạng, Quý Đường Đường nghĩ đến chuyện mấy con kền kền này từng ăn thịt người chết xong, không nhịn được thấy rợn cả người.

* Thiên Táng: Một trong những phong tục mai táng người chết cổ xưa vẫn còn được lưu giữ đến ngày nay của người Tây Tạng. Dùng cho những người nông dân mục dân bình thường. Mỗi địa phương lại có một địa điểm Thiên Táng riêng, nơi đó được gọi là cánh đồng ma. Cách thiên táng cụ thể ở từng vùng có đôi chút khác nhau nhưng đại đa số là tiến hành theo nghi lễ như sau: Đầu tiên rửa ráy xác, cạo hết tóc và lông, rồi bọc xác trong một tấm vải trắng, đặt trong tư thế ngồi, đầu chúi xuống hai gối. Khi chọn được ngày lành, một người sẽ khiêng cái xác trên lưng, đem đến bàn thờ thiên táng. Các Lạt Ma đến tụng kinh siêu thoát, chủ lễ thổi kèn sừng, đốt hương nghi ngút cho đến khi những loài chim mổ thịt như kền kền, chim ưng ngủi thấy và bay đến mổ xác thì mới thôi. Những thi thể được dâng hiến cho Thần với ước nguyện xóa bỏ những tội lỗi nghiệp chướng và để siêu độ cho bọn họ.

Nghỉ ngơi được một lúc, Quý Đường Đường chuẩn bị tiếp tục đi vào trong, mới đi được hai bước, sau lưng đã có người đứng từ xa gọi với về phía cô, “Hi!”

Quý Đường Đường thực sự bất ngờ, ai mà cũng đến đây sớm như vậy?

Quay đầu lại nhìn, nhận ra là cậu sinh viên đeo kính đã đến Ca Nại cùng với cô ngày hôm qua, đợi đến khi cậu ta tới gần, Quý Đường Đường mở to hai mắt nhìn cậu ta: “Sớm vậy?”

“Chị cũng thế còn gì.” Cậu sinh viên đeo kính cười, “Buổi chiều tôi định đi chung xe với người ta đến hồ cao nguyên, sợ thời gian không kịp nên dậy sớm đến hẻm Ca Tát Ma.”

Sau đó cậu ta vỗ đầu một cái: “Biết nhau lâu thế rồi mà chị vẫn chưa cho tôi biết tên đấy, tên tôi là Trần Vĩ, gọi tôi Đại Vĩ đi.”

Quý Đường Đường gật đầu: “Tôi tên Quý Đường Đường.”

“Vậy tôi gọi chị là Đường Đường nhé?”

“Tôi lớn hơn cậu cơ mà, sao không gọi là chị Đường Đường?” Quý Đường Đường cười khanh khách, cười đến khi Đại Vĩ thấy phát ngượng.

Sau đó cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, móc di động từ trong túi quần ra, “Chị Đường Đường, cho xin số đi, ra ngoài một chuyến, quen biết nhau cũng không dễ, sau này ngày lễ ngày tết còn gửi tin nhắn gì đó cho chị được.”

Quý Đường Đường thấy khó xử, “Lúc tôi ra ngoài không mang theo di động.”

“Vậy đọc số cũng được,” Trần Vĩ mở to hai mắt, “Không phải đến số di động của mình mà chị cũng không nhớ đấy chứ?”

Quý Đường Đường câm nín mà cam chịu, cô thực sự không nhớ số di động của mình, bởi vì chẳng có ai cần phải liên lạc, mua cái sim này chẳng qua là để tạm thời liên lạc với mẹ của Lăng Hiểu Uyển mà thôi, trong danh bạ cũng chỉ có số của mẹ Lăng Hiểu Uyển.

“Tôi… dung lượng não có hạn, thực sự không nhớ rõ,” Quý Đường Đường nhắm mắt giải thích bừa, “Khi nào về cho cậu sau đi.”

May mà Đại Vĩ cũng không nghĩ nhiều, hai người cùng đi vào trong, dọc theo đường đi, Đại Vĩ giới thiệu cho cô những cảnh quan có tiếng trong hẻm núi Ca Tát Ma.

“Có một nơi gọi là mỏm Miệng Ưng, nghe nói nhìn từ một góc độ nào đó rất giống một con chim ưng, không phải ai cũng may mắn được thấy đâu, còn có động Tiên Nữ nữa, bên trong có Đá thần, rất đông người Tạng đều đến đó bái lạy định kỳ.”

“Đá thần gì?” Quý Đường Đường tò mò.

‘Chưa thấy bao giờ.” Đại Vĩ lắc đầu một cái, “Chắc cũng chỉ là tảng đá thôi, nghe nói linh lắm, nếu nhức đầu, cọ cọ đầu lên tảng đá đó, lập tức hết đau ngay, nếu đau bụng thì cọ bụng.”

“Vậy tối qua tôi ngủ không ngon, nhức đầu, lát nữa tôi phải đi cọ đầu mới được.”

“Trong động còn có một cái động nữa, nghe nói nếu ước nguyện ở đó, tiên nữ sẽ nghe thấy.”

“Cậu định ước gì?”

Đại Vĩ thở dài: “Bảo vệ luận văn thành công!”

“Tiên nữ của dân Tạng mà còn quản được cả chuyện bảo vệ luận văn đại học à?” Quý Đường Đường cười cậu ta.

“Chỉ là tâm nguyện thôi mà…” Đại Vĩ lại bắt đầu ngượng ngùng.

Vận may của hai người không được tốt cho lắm, cuối cùng vẫn không thấy được mỏm Miệng Ưng gì đó, nhưng động Tiên Nữ lại tìm thấy rất nhanh —– cửa động Tiên Nữ có treo phướn kinh và khăn Khata mà dân Tạng vẫn hay dùng, rất dễ thấy.

Cửa động chỉ cao chừng một mét, phải cúi người đi vào, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tối đen như mực, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.

“Bên trong có nước chảy à?” Quý Đường Đường thấy lạ.

“Không biết, vị đại ca kia không kể.” Đại Vĩ cúi người xuống, “Aiz, để tôi tiên phong.”

Cũng ga lăng ra phết, Quý Đường Đường khen trong lòng một câu, cũng khom lưng đi vào theo, không biết là do vào trong động hay là vì khom lưng, cứ cảm thấy hít thở không được thuận lợi, có chút mất sức.

Đoạn đường phải cúi người rất dài, hai người chốc chốc lại phải ngồi xổm người xuống nghỉ ngơi, càng vào trong lại càng tối, Quý Đường Đường lấy đèn pin ra chiếu sáng, ánh đèn lướt qua một nơi cách đó không xa, chỗ đó rất sáng, có một vũng nước đọng lớn.

“Nước có sâu không?” Quý Đường Đường lo lắng hỏi Đại Vĩ đi đằng trước.

“Sâu thì cũng không sâu, ngập quá bàn chân, ai da, đôi giày đáng thương của tôi!” Đại Vĩ hô to gọi nhỏ, Quý Đường Đường cười trộm ở đằng sau, giày leo núi của cô không sợ nước, bước từng bước không chút kiêng dè.

Ước chừng qua khoảng năm phút, Đại Vĩ đi trước rốt cục cũng thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng thẳng người được rồi!”

Quý Đường Đường bước từng bước lại gần, vịn vào vách đá đứng thẳng người dậy, đèn pin đảo qua khắp nơi, liếc thấy một tảng đá hình trụ, trên tảng đá có đính khăn Khata.

“Đó là Đá thần à?”

“Tám phần là đúng.” Đại Vĩ nhắc cô, “Không phải chị kêu nhức đầu sao? Mau ra cọ thử đi.”

Quý Đường Đường nghe lời đi qua, áp trán lên trên tảng đá, bề mặt đá lành lạnh man mát, bóng loáng kỳ lạ, không biết đã bị bao nhiêu người cọ qua rồi, Quý Đường Đường lẩm nhẩm mấy câu, quay đầu lại nhìn Đại Vĩ: “Cậu không cọ à?”

“Tôi đi tìm động ước nguyện kia đã, bảo vệ luận văn quan trọng hơn.” Đại Vĩ nhìn khắp mọi nơi, “Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”

Quý Đường Đường chiếu đèn pin giúp cậu ta, luồng sáng của đèn lướt qua vách động lởm chởm đá thấm nước, Đại Vĩ chợt kêu lên một tiếng: “Đừng di chuyển, chỗ kia kìa, đó đó!”

“Đâu?” Quý Đường Đường dời luồng sáng lại chỗ vừa nãy, một lúc lâu sau mới nhận ra khoảng màu đen ở nơi đó hình như nhạt hơn so với xung quanh, nhìn kỹ mới thấy là một cái động nhỏ.

“Ôi, chị Đường Đường, soi giúp tôi một chút, bảo vệ luận văn có thành công hay không, trông hết vào lần này đấy!” Đại Vĩ rất kích động.

Quý Đường Đường phì một tiếng bật cười, hạ thấp đèn pin xuống một chút: “Bên kia cũng có nước chảy, cẩn thận giày đấy!”

Đại Vĩ đáp một tiếng, nhón mũi chân chui vào trong cái động nhỏ đó.

“Sao rồi? Vào được rồi thì mau ước đi chứ.” Quý Đường Đường thúc giục cậu ta.

Đại Vĩ hai tay chống vào vách động, từ từ thò đầu vào trong, bỗng vừa mừng vừa sợ, “Ôi, chị Đường Đường, cái động này cửa động nhỏ nhưng bên trong cao ra phết, vừa khít chứa được một người đứng vào trong này!”

Không đợi Quý Đường Đường đáp lời, cậu ta cúi người chui vào, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân của cậu ta.

Quý Đường Đường nhấn nút giảm độ sáng để tiết kiệm pin: “Đại Vĩ, mau ước đi, ước xong rồi còn ra ngoài.”

Đại Vĩ đáp một tiếng, không biết có phải là vì đang ở trong động hay không, giọng nói nghe trầm đục.

Quý Đường Đường nghe thấy tiếng hô vang dội của cậu ta: “Tôi muốn bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn!”

Không thấy dáng vẻ cậu ta nhưng ít nhiều cũng có thể tưởng tượng ra được mấy phần, Quý Đường Đường nhịn cười: “Được rồi chứ, đi ra đi.”

“Tôi sợ tiên nữ không nghe thấy, kêu thêm ba lần nữa thôi.”

“Tôi muốn bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn…”

Thanh âm bỗng nhiên im bặt.

Quý Đường Đường đợi một lúc, không nhịn được nhắc nhở cậu ta: “Không phải bảo ba lần sao? Sao mới có hai?”

Không ai trả lời.

Quý Đường Đường sửng sốt một lúc, dường như nhận thấy có gì đó không ổn, trái tim nhất thời bắn lên mạnh mẽ.

Cô nuốt nước bọt một cái, từ từ đẩy chốt đèn pin lên, luồng sáng rọi vào chỗ Đại Vĩ vừa đứng khi nãy. Từ góc độ này, rõ ràng có thể nhìn thấy hai cái chân lộ bên ngoài cửa động của Đại Vĩ.

Nhưng bây giờ, chỉ có thể thấy cửa động đen ngòm. Bàn tay nắm đèn pin của Quý Đường Đường run lên nhè nhẹ, cô thử thăm dò gọi thêm một tiếng: “Đại Vĩ?”