Chước Lộc

Chương 29: Vô thường (7)

Trọng kiếm đen ít nhất nặng trăm cân, linh lực mênh mông như ngàn cân ép đỉnh đem gạch đá dưới chân Thẩm Lâu chấn động đến vỡ vụn.

Chu Giang Xuân cứu đệ đệ, ba người lập tức tách ra, theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục dùng sa kiếm phẳng cuốn cát bụi cuồn cuộn. Tử Xu làm mồi dẫn mọi người chạy Tây chạy Nam, bọn họ lại như đuổi dê đánh chó, đuổi đám người hướng rừng trúc.

“Ngốc đừng nhúc nhích.” Lâm Tín ném sư đệ tới trên nóc nhà, nhảy đi hỗ trợ.

Hạ Lục Hồn đầu vuông tai to, mắt rộng mũi cao, thân hình lớn hơn người bình thường một bộ [1]. Thượng cổ xưa có người khổng lồ, rộng một trượng [1]dài ba trượng, la hét có thể làm cho núi lở. Hạ Lục Hồn này nghiễm nhiên chính là hậu duệ người khổng lồ, dường như sức lực vô hạn, phất đại kiếm trăm cân mà như múa liễu.

[1] 1 bộ = 1,66 m; 1 trượng = 2 bộ = 3,33 m

Thẩm Lâu vận chuyển linh lực, chặn lại trọng kiếm, nháy mắt dịch đến hơn ba bước.

“Khà khà!” Hạ Lục Hồn cười thô thiển một tiếng, đuổi theo đón đầu cho Thẩm Lâu một chém, Thẩm Lâu miễn cưỡng tránh né.

Nếu là thời điểm Thẩm Lâu toàn thịnh, đừng nói là một, đến ba Hạ Lục Hồn cũng không phải đối thủ. Nhưng thân thể hắn bây giờ vẫn là thiếu niên, linh lực không đủ, mà thần hồn thương tổn, chỉ có thể vận sức không tới ba phần mười, ứng phó rất vất vả.

“Ai, đại ngốc!” Ánh kiếm Lâm Tín đột nhiên vọt tới, từ dưới lên, đánh thẳng dưới đũng quần Hạ Lục Hồn.

Hạ Lục Hồn lập tức ngừng giao chiến với Thẩm Lâu, nhấc chân tránh thoát ánh kiếm.

“Chậc, hóa ra người Man các ngươi cũng sợ đánh đũng quần a.” Lâm Tín thuần thục sử dụng ám chiêu học cùng Chu Tinh Ly, lúc chọc đũng quần, lúc đâm hốc mắt, chọc Hạ Lục Hồn tức đến nổi trận lôi đình, giơ kiếm đuổi theo hắn.

“Thẩm Lâu, cứu mạng!” Lâm Tín hô lớn.

Thẩm Lâu ngự kiếm đến, ôm hắn lên, “Ta dẫn hắn, ngươi mở trận.”

“Được.” Hai người gần tới rừng trúc đột nhiên tách ra, Thẩm Lâu xoay người lại cùng Hạ Lục Hồn sống chết đánh nhau, từ trên mặt đất đánh tới trên trời.

Ngự kiếm so chiêu, cực kỳ tiêu hao thần hồn, thiên linh đột nhiên đau nhói, Thẩm Lâu nâng kiếm tay trật một chút, trọng kiếm Hạ Lục Hồn gọt sát vai hắn, cắt đứt nửa đoạn ống tay áo Thẩm Lâu. Cắn chặt đầu lưỡi để duy trì tỉnh táo, Thẩm Lâu đề khí, giơ kiếm ổn định vung qua.

Hạ Lục Hồn ban đầu không thèm để ý, không cả dựng kiếm đỡ, ai ngờ kiếm kia một đạo cực thịnh, quét đến bên người mới cảm giác như gió như bão, song đã không kịp né tránh. Bụng dưới bị chém sâu, máu tươi phun ra. Thẩm Lâu một cước đạp ngực Hạ Lục Hồn, đá rơi người từ giữa không trung.

Lâm Tín trong tay nắm một khỏa Lộc Ly nhanh chóng hấp thu, chỉ chờ thời khắc này, hai tay kết liên ấn, đem mười ba đạo pháp quyết trong thời gian ngắn đánh vào trong trận.


“Đoành ——” sát trận thượng cổ khởi động, Án kiếm Tam Tôn cùng Tử Xu nhanh chóng trốn chạy, Thẩm Lâu đột nhiên bị Hạ Lục Hồn bắt được cẳng chân, mang hắn đồng thời rớt xuống.

“Thẩm Lâu!” Lâm Tín ngự kiếm xông tới, đại trận đã mở, toàn bộ rừng trúc rơi vào địa ngục, hết thảy sinh linh đều bị cuốn vào, quấy thành mảnh vỡ.

Lâm Tín không tới kéo Thẩm Lâu, mà kịp thời quyết đoán bổ về phía cánh tay Hạ Lục Hồn, chém rơi toàn bộ cánh tay hắn.

Thẩm Lâu thuận lợi thoát thân, thay đổi phi kiếm, kéo Lâm Tín bỏ chạy. Vọt tới quá mạnh, hai người đồng thời rơi xuống trên đất, ôm lăn một vòng.

“Ngươi không sao chứ?” Lâm Tín ngồi xuống, đỡ Thẩm Lâu kiểm tra.

Thẩm Lâu cụp mắt, chờ cơn đau đầu kịch liệt qua đi, lúc này mới sắc mặt bình tĩnh mà ngẩng đầu, “Ta không sao.”

Mắt trận ngập máu, tựa hồ mở ra toàn bộ các trận chồng lên nhau, hồng quang đại thịnh, xông thẳng lên trời.

Lâm Tín ngẩng đầu nhìn qua, lúc thở phào nhẹ nhõm, lại nổi lên một chút nghi hoặc. Năm đó sư phụ liều mạng khởi động sát trận, đem những người Man này toàn bộ chôn giết, tất nhiên cũng phải đánh ra mười ba đạo pháp quyết trong thời gian ngắn. Thế nhưng thời điểm hắn nhìn thấy sư phụ, Chu Tinh Ly hai tay đều đứt, như vậy là chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, ngồi ở trên nóc nhà Tiễn Trọng kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cẩn thận!”

Nơi hồng quang tụ tập, Hạ Lục Hồn mất một cái tay tựa ác quỷ địa ngục bò ra, cả người đẫm máu mà ngự kiếm xông lại.

“Tránh ra!” Thẩm Lâu đẩy Lâm Tín, kéo kiếm vẽ một vòng tròn, rót toàn bộ linh lực lên linh kiếm.

“Rầm rầm rầm ——” hồng quang Hạ Lục Hồn cùng Thẩm Lâu đụng nhau, khiến tất cả thạch đá, cây cỏ bốn phía hóa thành bột mịn.

Ánh sáng tản đi, hai người người này cũng không thể làm gì được người kia, Hạ Lục Hồn đột nhiên ném trọng kiếm, dùng cánh tay còn sót lại lấy ra một đạo bùa chú, tựa ngọc mà không phải vàng. Trên bùa chú kia vẽ những hoa văn màu xanh đen quái lạ, ở giữa khảm một viên châu nhỏ chuyển động xoay tròn, giống như xương người đánh bóng, lộ ra quỷ khí dày đặc.

Lâm Tín nhìn thấy Hạ Lục Hồn đem hạt châu kia đánh về Thẩm Lâu, kẽ mắt muốn rách, tuy rằng cùng với thứ năm đó hút từ trên người Thẩm Lâu không hề tương đồng, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhận sai, đó là Phệ Linh!

“Tín Tín!”

“Đừng tới đây!” Lâm Tín cắn răng, nghịch chuyển linh mạch, lấy hồn lực của chính mình bao trọn hai tay. Phệ Linh có thể nuốt chửng linh lực, lại không thể nuốt chửng hồn lực. Thử một lần được ăn cả ngã về không, không ngờ có tác dụng!


Hạ Lục Hồn cũng lấy làm kinh hãi, sau đó tức giận, nắm lấy tay Lâm Tín.

“Răng rắc” Lâm Tín nghe một tiếng vang giòn, đau đớn từ xương gãy trên cánh tay truyền đến, khiến hắn kêu thành tiếng, hét to vỗ Phệ Linh tới trên người Hạ Lục Hồn.

Ánh kiếm Thẩm Lâu cũng đồng thời đến, đem Hạ Lục Hồn nguyên cả cánh tay dọc theo cổ vai bổ xuống.

“Là ngươi a a a a ——” Lâm Tín như phát điên mà ném kiếm, đánh gục Hạ Lục Hồn, cái tay không gãy nắm chưởng thành trảo, gắt gao bắt lấy đầu Hạ Lục Hồn.

Đại hán người Man không còn linh lực vô lực phản kháng, bị Lâm Tín trực tiếp trảo tóm trọn thần hồn ngơ ngẩn, bóp nát tan.

Thẩm Lâu đứng cách xa hơn ba bước nhìn cảnh này, không hề ngăn cản. Chuyện năm đó đã rất rõ ràng, là những người Man này đánh chiếm Nhạn Khâu, hạ Phệ Linh lên người Chu Tinh Ly, Lâm Tín phải bất đắc dĩ tự tay chấm dứt tính mạng sư phụ, vừa vặn bị Kim Ngô vệ tới đón Phong Trọng hồi cung nhìn thấy.

Tất cả những thứ này, chính là khởi đầu ép Lâm Tín rơi vào vực thẳm.

Rào rào ——

Sát khí đại trận quá nặng, dẫn phát thiên tượng, phút chốc mưa lớn đổ xuống. Nước mưa đem huyết nhục trong rừng trúc hòa lẫn thành nước, cọ rửa bộ tử thi hồn phi phách tán kia, cũng dội ướt Lâm Tín còn quỳ trên mặt đất.

Thẩm Lâu đi tới, đưa tay, đem người ôm lại, nâng cánh tay gãy của hắn kiểm tra.

Lâm Tín đơn giản dựa trên người y, ngửa đầu, mặc hạt mưa lớn chừng hạt đậu tùy ý rơi vào trong đôi mắt, biến thành nhiệt lệ, lăn xuống dưới, bắn tóe vào thịt nát.

Hắn không còn là kẻ thí sư.

Hắn không còn là kẻ đáng thương không ai cần.

Sư phụ của hắn, có thể sống sót.

Thẩm Lâu kiểm tra cánh tay xong, cúi đầu nhìn thấy Lâm Tín đỏ chót khóe mắt, “Có phải đau lắm không?”

“Xì…” Lâm Tín xì cười một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, “Ừ, vô cùng đau, ngươi thổi phù phù cho ta …”

Thẩm Lâu đương thật nâng cánh tay gãy của hắn lên, nghiêm túc thổi khí.

Lâm Tín không nhịn được cười rộ lên, cười cười bắt đầu mũi cay, không nhịn được mắng: “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi mẹ nó có phải bị bệnh hay không? Ngươi đối với người nào đều tốt như vậy sao?”

Chỉ trích này chẳng hề có đạo lý, Thẩm Lâu cụp mắt, nhìn hạt mưa thuận theo chiếc cằm trắng nõn của Lâm Tín chảy đến trên mu bàn tay mình, mang theo ấm áp mà mưa lớn không nên có, chậm rãi nói: “Chỉ tốt với ngươi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Trùng Trùng: Ạch, cái gì kia, trời mưa, có thể có ai mang ta từ trên nóc nhà lấy xuống hay không, lãnh quái