Chung Cực Truyền Thừa

Chương 83: Đạo sư Thủy Linh Lung

Trong ý thức hải vẫn là một mảnh hắc ám, trong một phiến bóng tối, một tầng năng lượng trong màu vàng mang theo một tia xanh da trời nhàn nhạt mà mông lung xuất hiện trong mắt Lâm Dịch, trong tầng năng lượng này là một hạt châu màu vàng ròng được một tầng bong bóng nhàn nhạt bao bọc. Lâm Dịch biết rõ, đây chính là linh hồn bổn nguyên của hắn.

Nhìn một tầng năng lượng màu vàng xen lẫn xanh da trời chung quanh hơi mỏng nhàn nhạt, Lâm Dịch lại âm thầm thở dài một hơi...Xem ra phải đợi một thời gian mới khôi phục lại được.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Dịch chủ động tiến vào ý thức hải của mình. Lúc trước khi ở trong rừng rậm, Lâm Dịch đã tiến vào vô số lần, đây cũng là nguyên nhân hắn biết được khỏa hạt châu màu vàng kia chính là linh hồn của mình. Lâm Dịch xưng là Linh Hồn Kim Châu.

Nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, trên linh hồn chi châu chậm rãi xoay tròn được bao bọc trong một tầng bong bóng màu lam nhạt, hình như kéo ra vô số sợi tơ màu vàng rất nhỏ. Sợi tơ màu vàng kia theo thời gian chậm rãi dung nhập vào bong bóng màu xanh da trời ở chung quanh, sau khi bị bong bóng loại bỏ, lại biến thành một mảnh tơ dài hẹp kim thanh sắc, sau đó lại dung nhập vào trong tinh thần lực kim thanh sắc chậm rãi xoay quanh bong bóng màu xanh da trời, sau đó tinh thần lực kim thanh sắc vốn đơn bạc mà ảm đạm liền thoáng ngưng thực một phần, sáng ngời một phần.

Đương nhiên, quá trình này cực kỳ chậm chạp. Hơn nữa sự ngưng thực và sáng ngời của tinh thần lực kim thanh sắc cũng không phải mắt thường có thể nhìn thấy...Có thể tưởng tượng, tinh thần lực muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia, không có có mười ngày nửa tháng thì không thể nào.

Sau khi biết tình huống của mình cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục, ý thức của Lâm Dịch liền thối lui khỏi ý thức hải.

Mới vừa thoát ra, cảm giác suy yếu của đại não lại lần nữa kéo tới, khiến Lâm Dịch lại cảm thụ một hồi...

- Đến cùng cổ lực lượng kia là cái gì?

Lâm Dịch không khỏi có chút nghĩ mà sợ, cổ lực lượng kia, thật sự rất cường đại! Tuy rằng so ra còn kém năng lượng màu xanh da trời bị mình hấp thu lúc dị năng thức tỉnh, nhưng cũng là kém không xa. Tuy rằng không rõ vì sao vào một khắc cuối cùng cổ lực lượng kia vì sao lại lui lại...Nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đối với việc Lâm Dịch nhớ rõ cổ lực lượng kia.

Lập tức, Lâm Dịch mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là một màn che tơ lụa màu lam nhạt, từ trên xuống dưới, bao Lâm Dịch vào trong đó. Lâm Dịch vất vả chịu đựng từng cổ cảm giác khó chịu từ đại não truyền đến, cảm thấy đây có lẽ là ở trong một căn phòng, một cổ mùi thơm thấm vào ruột gan đột nhiên chui vào trong mũi Lâm Dịch, khiến Lâm Dịch nhịn không được hít thật sâu vài hơi, lập tức ngây ngẩn cả người...

- Cái này, đây là phòng của nữ nhi sao?

Đại não Lâm Dịch lập tức trống rỗng, sắc mặt càng trở nên hồng hồng. Từ nhỏ đến lớn...Phòng nữ hài duy nhất mà hắn tiến vào chính là của Lâm Yến và Thư Mộng đấy.

Lâm Yến tất nhiên không cần nhiều lời, thân là ca ca của nàng, Lâm Dịch tự nhiên có cơ hội đi vào. Mà Thư Mộng, chính là lúc Lâm Dịch còn rất nhỏ bọn hắn đã đến nhà nàng chơi giả trang, mà Lâm Dịch lúc ấy sắm vai chính là trượng phu của Thư Mộng nên có cơ hội vào một lần...Đến nay hắn còn nhớ rõ mùi thơm như thấm vào ruột gan trong phòng của Thư Mộng...

Nhưng mà lúc này chui vào trong mũi Lâm Dịch lại chân chính là mùi thơm của xử nữ! Cái này khiến Lâm Dịch lập tức mặt đỏ tới mang tai, không biết làm sao.

Hắn không biết, trong lúc hôn mê, sau khi lão giả không chịu trách nhiệm kia gọi Thủy Linh Lung tới, liền trực tiếp giao Lâm Dịch cho nàng, mà bây giờ trương học căn bản còn chưa khai giảng, lão sư quản lý kí túc xá của đệ tử lại chưa tới trường học, thêm vào lúc đó Lâm Dịch lại đang hôn mê...Nếu như giao hắn cho lão giả hồ đồ kia, Thủy Linh Lung mới phải lo lắng rồi! Rơi vào đường cùng nàng đành mang Lâm Dịch về nhà của mình. Dù sao, từ nay về sau, Lâm Dịch chính là thân truyền đệ tử của nàng.

Lâm Dịch giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, đệm chăn đều là sợi tơ, sờ lên cực kỳ mềm mại. Sau khi vén chăn lên, Lâm Dịch âm thầm thở dài một hơi...Quần áo còn chỉnh tề mặc trên người mình, bất quá sắc mặt vẫn đỏ rực như cũ.

Xốc lên màn che tơ lụa màu lam nhạt, lọt vào trong tầm mắt chính là một gian phòng cực kỳ tinh xảo. Gian phòng cũng không lớn, ước chừng ba bốn mươi mét vuông. Ngoài cái giường lớn dưới thân Lâm Dịch ra, chỗ dựa vào tường còn bày một giá sách, trên giá sách chất đầy các loại sách vở.

Ở bên cạnh giá sách, là một cửa sổ không nhỏ, trước mặt cửa sổ, là một cái bàn đọc sách, trước bàn sách để một chỗ dựa lưng.

Trên vách tường chung quanh thì treo một vài bức tranh chữ, nhìn ra, chủ nhân của gian phòng này phi thường có thưởng thức. Một cây hoa màu tímLâm Dịch chưa từng thấy qua, đặt ở vị trí bàn gần cửa sổ.

Cả gian phòng lộ ra cực kỳ trang nhã mà thoải mái dễ chịu.

- Ngươi đã tỉnh rồi sao?


Một thanh âm nhu hòa vang lên, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nữ tử tuyệt mỹ mặc quần áo màu lam nhạt.

Mái tóc màu lam nhạt dài như như thác nước hơi chút xoăn lại, xõa xuống tấm lưng phẳng mềm mại, trán thật rộng, trên sống mũi cao thẳng mà thanh tú là một đôi con ngươi óng ánh như lam bảo thạch. Trên bờ môi thanh tú lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, lộ ra cực kỳ thoải mái, có chút phác hoạ lên khóe miệng, làm cho nàng cả người thoạt nhìn cực kỳ hài hòa với nhau.

Nhìn thấy Lâm Dịch có chút ngơ ngác nhìn mình, Thủy Linh Lung không khỏi khẽ cười cười. Mà nụ cười này lại khiến sắc mặt Lâm Dịch lập tức có chút đỏ lên.

- Có cảm giác gì không thoải mái không?

Thủy Linh Lung rất là tự nhiên đi tới Lâm Dịch bên người, duỗi tay phải ra nhẹ nhàng sờ lên trán Lâm Dịch.

Lâm Dịch lại ngây ngốc để nàng sờ lên, sắc mặt càng lại càng đỏ lên như xuất huyết vậy.

- n, có chút nóng lên...

Thủy Linh Lung nhăn đầu lông mày tự nói, căn bản không ý thức được nguyên nhân mặt Lâm Dịch nóng lên là do cô.

- Vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi chút đi, nếu như có chuyện, bảo ta là được, ta ở bên ngoài.

Thủy Linh Lung nhu hòa nói với Lâm Dịch, mà Lâm Dịch nhẫn nhịn cả buổi rốt cục nghẹn ra hai chữ:

- Cảm, cám ơn...

Thủy Linh Lung ngẩn người, chợt cười cười nói:

- Không việc gì đâu, nghỉ ngơi tốt đi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Lâm Dịch lại lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác là lạ trong đầu nói:

- Tỷ tỷ, là ngươi đã cứu ta phải không?

Nghe được Lâm Dịch gọi mình là tỷ tỷ, Thủy Linh Lung ngẩn người.

Kỳ thật lại nói tiếp Lâm Dịch gọi như vậy cũng đúng. Thủy Linh Lung năm trước chính là tốt nghiệp ở trường này, cuối cùng lấy cấp bậc Thủ Hộ Giả cấp bậc trở thành tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ ngũ hành thủy hệ dị năng, sau đó được mời lưu lại nhậm chức. Mà bản thân Thủy Linh Lung lại là một nữ hài nhi xuất thân từ gia đình nghèo khổ, đã được Ngũ Hành Học Phủ trên toàn bộ đại lục cũng phi thường có danh tiếng mời, có lý do gì không đáp ứng chứ? Huống chi bản thân nàng cũng cực kỳ thích sinh hoạt ở trường học.

Lâm Dịch hôm nay đã 21 tuổi, mà Thủy Linh Lung so với Lâm Dịch thì lớn hơn chừng 7 tuổi, kêu một tiếng tỷ tỷ, cũng không sai.

Sau khi ngẩn người, Thủy Linh Lung cười cười nói:

- Không phải đâu, kỳ thật đó là hiệu trưởng thăm dò ngươi thôi.

Lâm Dịch sững sờ

- Hiệu trưởng thăm dò ta?


Trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh lão giả gục đầu lên bàn ngủ kia:

- Chẳng lẽ chính là lão nhân kia?

Thủy Linh Lung gật đầu cười, nói:

- Bây giờ là thời gian trường học nghỉ ngơi, phải hơn một tháng nữa mới khai giản. Hiệu trưởng rất thích đợi trước, thực sự không biết vì nguyên nhân gì, ngươi vừa tới cửa, Hiệu trưởng cũng cảm giác được tinh thần lực của ngươi không kém, lập tức liền thăm dò ngươi một chút...Bất quá kết quả lại khiến Hiệu trưởng có chút khiếp sợ, ngươi lại là một gã Lĩnh Vực Dị Năng Giả!

Nói đến đây, trong mắt Thủy Linh Lung vẫn nhịn không được hiện lên một vòng sợ hãi thán phục.

Lâm Dịch lập tức hiểu rõ ra, nguyên lai là hiệu trưởng thăm dò, khó trách vào một khắc cuối cùng cỗ lực lượng kia lại đột nhiên biến mất...Bất quá nghe Thủy Linh Lung nói đến Lĩnh Vực Dị Năng Giả và vẻ sợ hãi thán phục hiện ra trong mắt nàng, nhịn không được hỏi:

- Tỷ tỷ, cái gì gọi là Lĩnh Vực Dị Năng Giả?

Thủy Linh Lung từ chỗ Hiệu trưởng biết được Lâm Dịch tuyệt đối là thái điểu của giới dị năng, nên cũng không cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của hắn, lập tức nói cái gì gọi là Lĩnh Vực Dị Năng Giả một lần cho Lâm Dịch, cũng công bố sau này mình chính là lão sư của hắn.

Lâm Dịch nghe đến hoàn toàn ngẩn cả người, Lĩnh Vực Dị Năng Giả? Tồn tại mạnh nhất trong Dị Năng Giả?

- Trong lịch sử toàn bộ đại lục, chỉ xuất hiện qua một Lĩnh Vực Dị Năng Giả, chính là tứ hoàng tử của hoàng tộc ba vạn năm trước, Bạch Tiếu Thiên, mà ngươi, là thứ hai.

Mình...lại là tồn tại giống với Bạch Tiếu Thiên?

Lâm Dịch rõ ràng nhớ rõ trận chiến được nhắc đến trong tàng thư ở Phong Vân Thư Các! Dùng sức một người địch bảy tên Thánh Giai! Đây là loại thực lực thế nào? Lâm Dịch hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Thật lâu về sau, Lâm Dịch mới xem như hấp thu được lời nói của Thủy Linh Lung, rồi lại hơi sững sờ...Lão sư? Lập tức, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thủy Linh Lung...

Hoàn toàn không rõ vì sao sau khi mình hôn mê khi bị người khác thăm do, liền không hiểu thấu có được một lão sư...

Chứng kiến biểu lộ của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung tự nhiên biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, lập tức khuôn mặt giả bộ trầm xuống, không vui nói:

- Như thế nào? Xem thường ta làm sư phụ của ngươi sao?

Lâm Dịch lập tức đỏ mặt lắc đầu, nói:

- Không đúng không đúng...Cám ơn tỷ tỷ...Ách...Lão sư...

Nhìn thấy biểu lộ ngây ngốc của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung nhịn không được nở nụ cười. Sau đó nói:

- Tốt rồi, tinh thần lực của ngươi tiêu hao vô cùng lớn, vẫn nên nghỉ ngơi chú đi, bữa tối ta sẽ gọi ngươi.

Trải qua chốc lát như vậy, Lâm Dịch cũng cảm giác được cảm giác suy yếu từ đại não càng ngày càng mãnh liệt, lập tức cũng chẳng quan tâm vẫn còn ở trên giường Thủy Linh Lung, gật đầu, nằm xuống.

- Cảm ơn ngươi. Lão sư.

Thủy Linh Lung cười lắc đầu, sau khi Lâm Dịch phủ màn che xuống, liền rời khỏi phòng, mà Lâm Dịch khi nằm xuống đại não cũng thả lỏng lại, chỉ chốc lát sau, đã ngu ngơ chìm vào giấc ngủ...

Thời gian trôi qua rất nhanh, mười ngày sau, tinh thần lực của Lâm Dịch đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia.

Những ngày này, Lâm Dịch đều ở cùng một chỗ với Thủy Linh Lung, đương nhiên, lúc ban đêm khi Lâm Dịch thanh tỉnh, vô luận Thủy Linh Lung nói như thế nào, Lâm Dịch đều kiên trì muốn tới phòng khách ngủ...Cũng đúng, Thủy Linh Lung bây giờ là đạo sư của hắn, loại hành vi đại nghịch bất đạo để đạo sư ngủ ở phòng khách, đệ tử ở phòng ngủ này, Lâm Dịch thật không làm được. Hơn nữa, mặc dù Thủy Linh Lung không phải đạo sư của hắn, nhưng phòng kia dù sao cũng là phòng của Thủy Linh Lung, lúc hôn mê không biết thì không tính, hiện giờ đã biết, Lâm Dịch dù thế nào cũng không chịu ngủ tiếp cả.

Thủy Linh Lung thấy Lâm Dịch kiên trì như thế, liền cũng không nói thêm gì nữa, dọn một chỗ trong phòng khách, liền làm giường cho Lâm Dịch.

Trong mấy ngày này, bởi vì tinh thần lực tiêu hao quá lớn, Lâm Dịch tuy rằng rất nóng vội muốn bắt đầu học tập dị năng, nhưng Thủy Linh Lung lại kiên trì phải chờ tới sau khi tinh thần lực của Lâm Dịch hoàn toàn khôi phục mới dạy hắn. Ở phương diện này, mặc dù Lâm Dịch kiên trì thế nào, Thủy Linh Lung cũng không nhường bước. Dù sao quá trình tu hành dị năng cũng là một quá trình tiêu hao tinh thần lực. Lấy trạng thái trước mắt của Lâm Dịch, tinh thần lực vốn tiêu hao gần hết, nếu như còn muốn hắn miễn cưỡng sử dụng tinh thần lực, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn đối với tinh thần lực của hắn.

Thủy Linh Lung nhớ rất rõ tầm quan trọng của Lâm Dịch...Lĩnh Vực Dị Năng Giả, nếu như chỉ vì sốt ruột mấy ngày học dị năng mà tạo thành tổn thương vĩnh viễn với hắn...Vậy thì thật là cái được không bù cái mất.