Chung Cực Truyền Thừa

Chương 74: Rốt cuộc là ai?

- Lý Khắc hành tỉnh?

Bỗng nhiên con mắt của Lâm Dich sáng lên, đúng là nhịn không được kêu lên, làm cho thực khách đang dùng cơm chung quanh quay đầu lại nhìn hắn, cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người chung quanh, trên mặt của Lâm Dịch xuất hiện vài phần xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, cúi đầu xuống.

Nhưng trong lòng của hắn nhanh chóng nhảy lên...Vừa rồi, rốt cuộc hắn cũng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Khương Phàm. Người nhà của hắn, hình như ở tại Lý Khắc hành tỉnh!

- Nhưng Lý Khắc hành tỉnh lớn như vậy...Bọn họ đang ở địa phương nào?

Lâm Dịch nhíu mày lại, trầm tư suy nghĩ, đột nhiên con mắt sáng lên.

- Yến nhi là thủy hệ dị năng giả...Dị năng giả rất thưa thớt, cho dù là ở Khắc Lý hành tỉnh này, những học viện như thế cũng rất hiếm a!

Rốt cuộc trên mặt của Lâm Dịch hiện ra nụ cười vui vẻ.

Đúng vậy, không quay trở lại, trực tiếp đi gặp Lâm Cường và Lâm Yến.

Phiền não trong nội tâm cũng được giải, động tác của Lâm Dịch nhanh hơn, sau khi ăn xong cơm trưa, liền đi tới trước quầy.

- Ngài khỏe, tiên sinh, xin hỏi ngài cần trợ giúp sao?

Nữ hầu cười hỏi cực kỳ nhu hòa.

Lâm Dịch gãi gãi đầu, sau đó nói:

- Xin hỏi, ở Lý Khắc hành tỉnh này học viện dạy dị năng giả ở chỗ nào trong thành thị này?

Nữ hầu người hắn hỏi liền sửng sờ, chợt lộ ra ra ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, nhịn không được hỏi:

- Ngài là dị năng giả?

Lâm Dịch rõ ràng sững sờ, chợt nghĩ đến chính mình đúng là một dị năng giả, lập tức sắp gật đầu, nhưng thấy nữ hầu kia lập tức nghĩ tới cái gì đó, lập tức liên tục xin lỗi nói:

- Thực xin lỗi thực xin lỗi...Là ta nhiều lời...Học viện dạy dị năng giả ở Lý Khắc hành tỉnh này có hai chỗ, Một tòa ở thành phố Bái Đặc, một tòa ở thành phố Thiên Diệp.

Lâm Dịch lại sững sờ...Hai tòa? Vậy Lâm Yến ở tại tòa nào? Nghĩ đến, không khỏi nhíu mày suy tư.

Cái kia nữ hầu người tựa hồ là nhìn ra Lâm Dịch nghi hoặc, nói tiếp:

- Tuy nhiên đều là học viện của dị năng giả, nhưng ở thành phố Thiên Diệp chỉ nhận lấy đệ tử Ngũ Hành hệ. mà tòa học phủ ở thành phố Bái Đặc chỉ nhận đệ tử ngoài Ngũ Hành hệ.

Con mắt của Lâm Dịch lập tức sáng ngời, ngẩng đầu cảm kích nói:

- Cảm ơn ngươi.

Nữ hầu kia đã khôi phục lại bộ dáng tươi cười như lúc ban đầu, nói::

- Không cần, vì phục vụ cho ngài, là vinh hạnh của chúng ta.

Lâm Dịch lại một lần nữa cười cười với nữ hầu, lúc này hắn mới cất bước ra khỏi cửa tiệm, mà lúc này trời cũng đã tối muộn, giải quyết vấn đề trong lòng xong, Lâm Dịch quyết định đi ra ngoài thành thị một chuyến, cải thiện tâm tính của mình một chút...Thời điểm ở trong rừng rậm, hắn cũng không có thời gian nhàn nhã gì, về phần tu hành, Lâm Dịch cũng không có ý định tu luyện trong lúc này. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

Vừa đi ra khỏi đại môn, liền nhìn thấy vô số người chạy ra khỏi cửa thành, đang nghi hoặc, liền nghe được âm thanh kinh hô của những người này:

- Nhanh lên nhanh lên...Nghe nói lại đại án đấy!


- Cái gì đại án thế?

- Chết khoảng chừng bốn năm trăm người! Còn không tính là đại án sao? Nghe nói là Liệp Ma Giả ở trong thành thị của chúng ta đi ra ngoài liệp sát ma thú và phát hiện! Chậc chậc, nghe nói tướng chết cực kỳ khó coi đấy!

- À? Chết nhiều người như vậy, cũng không biết là ai a, ngay cả môn chủ Vũ Môn Lạc Đặc cũng bị kinh động đấy!

- Thật?

- Đương nhiên là thật, nhanh lên, nhanh lên, chờ một chút nữa là khiêng đi rồi đấy!

- Vậy thì phải nhanh lên mới được.

Lâm Dịch nghe xong liền cảm thấy nội tâm co thắt lại, bốn năm trăm người? Bên ngoài thành?

Nỗ lực đè ép dự cảm không tốt trong lòng xuống, Lâm Dịch cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài cửa thành.

Thời điểm đi ra khỏi cửa thành, phát hiện cư dân trong nội thành đã sớm đứng vây quanh, chỉ trỏ vào bên trong, bỗng nhiên dưới chân Lâm Dịch phát lực, bất chấp cái gì kinh thế hãi tục, nhảy lên cao tới hơn hai mươi mét, trực tiếp phóng qua bức tường người.

Bên trong đệ tử Vũ Môn và quân sĩ thủ thành đang vội vàng vận chuyển thi thể. Lúc này thấy trên không trung rơi xuống một người, lập tức nhanh chóng chạy tới, cảnh giác hướng về người đó chạy tới, mà người này chính là Lâm Dịch.

Mà sau khi đi tới, Lâm Dịch lập tức ngây ngốc, bởi vì thi thể ở bên cạnh hắn, chính là Ny Nhi!

Trên mặt của Ny Nhi đầy bùn đất, trong đôi mắt trong veo đầy nước lúc này đã biến thành ngây ngốc trống rỗng, khuôn mặt phấn nộn đã biến thành cứng ngắn, cứ như vậy mà sững sờ trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn lên không trung...

Đại não của Lâm Dịch lập tức biến thành trống rỗng...Thân thể không tự chủ được mà đi về phía thi thể Ny Nhi.

- Đứng lại, ngươi là người nào?

Mà tên đệ tử Vũ Môn vốn đang cảnh giác nhìn Lâm Dịch, lúc này thấy hắn có động tác, lập tức giận dữ mắng mỏ.

Nhưng mà Lâm Dịch giống như không nghe thấy mà đi về phía Ny Nhi, ngẩn người sững sờ mà đi, căn bản không nhìn thấy tên đệ tử Vũ Môn giận dữ mắng mỏ.

Tên đệ tử Vũ Môn kia lập tức cảm giác được mình bị bỏ qua, một cổ lửa giận lập tức xông lên đầu, hét lớn một tiếng:

- Muốn chết!

Bỗng nhiên thân thể bổ nhào về phía Lâm Dịch! Đánh ra một quyền lăng lệ ác liệt, nện lên đầu của Lâm Dịch.

- Cút!

Đột nhiên Lâm Dịch rống to một tiếng, trực tiếp nghênh đón nắm đấm của hắn.

- Oanh! Rắc! Phốc!

Liên tục ba âm thanh vang lên, khóe miệng của tên đệ tử Vũ Môn kia phun máu bay ra ngoài! Thân thể của hắn nện mạnh vào cửa thành phía sau, sau đó rớt xuống mặt đất, không nhúc nhích.

Dùng lực lượng Ngũ cấp chiến sĩ chưa Phá Môn của Lâm Dịch mà đánh lên người của hắn, thì tên đệ tử Vũ Môn mới chỉ là Nhất cấp chiến sĩ chưa Phá Môn có thể làm đối thủ của Lâm Dịch hay sao? Sau một kích cứng đối cứng, ngay cả gây trở ngại cho Lâm Dịch cũng không thành công, cứ như vậy mà chết!

- Lớn mật!

Chung quanh lập tức loạn lên, không ngờ có người ở trong thành thị mà giết đệ tử của Vũ Môn? Đây chính là hành động công nhiên khiêu khích đối với đế quốc! Một hồi hào quang chớp động, những đệ tử Vũ Môn ở chung quanh lập tức Phá Môn, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Nhưng mà đối với tất cả chuyện này, Lâm Dịch căn bản không có chút phản ứng, vẫn đi thẳng tới thi thể của Ny Nhi...Mà hai người đang nâng thi thể của Ny Nhi lên cũng đã bỏ xuống mặt đất, trên mặt hiện ra biểu lộ sợ hãi và thối lui.


- Chờ một chút!

Vào thời điểm tất cả đệ tử Vũ Môn chuẩn bị phát động công kích về phía Lâm Dịch, một thân ảnh uy nghiêm hiện ra, sau đó đám người tách ra, một gã trung niên nam tử bộ dáng khôi ngô từ trong đám người đi.

- Môn chủ!

Bốn tên đệ tử Vũ Môn lập tức cung kính hô lên, trung niên kia phất phất tay, không nói gì, chỉ nhìn Lâm Dịch đang từ từ đi tới chỗ thi thể của Ny Nhi.

Lâm Dịch ngồi xổm xuống, một bàn tay vững vàng mang theo chút run rẩy sờ lên thi thể đã cứng ngắt của Ny Nhi, trong bàn tay cứng ngắt đó mang theo một chút ôn nhu, thi thể vẫn còn chút hơi ấm...Hiển nhiên, nàng chết đi không được bao lâu cả.

- Rốt cuộc là ai?

m thanh giống như tiếng gào thét từ trong miệng của Lâm Dịch truyền ra. Chợt bởi vì cảm xúc chấn động mà tinh thần lực không thể khống chế bộc phát ra kịch liệt, một cổ sát ý khổng lồ lan tràn ra chung quanh, bỗng nhiên đám người chung quanh cảm giác nhiệt độ giống như đã giảm xuống vài độ, một cổ ác hàn từ trong đáy lòng không tự chủ mà dâng lên.

Sắc mặt trung niên đại hán này kịch biến, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch mang theo một tia thần sắc không thể tưởng tượng được, hắn giống như không tin được vào sát ý khổng lồ này, lại từ trong thân thể của một thiếu niên gầy yếu trước mặt truyền ra.

- Rốt cuộc là ai?

Lâm Dịch lại thấp giọng hỏi nhỏ một tiếng, ánh mắt trống rỗng quét nhìn bống phía, lọt vào trong tầm mắt chính là những gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Ni Bột, Lôi Cách. Lý Á...Những thân ảnh thẳng tắp, nụ cười chất phác của từng người hiện ra trong đầu óc của hắn, cho dù hắn không cách nào tưởng tượng được, không ngờ mới rời đi chưa được ba giờ, hôm nay đã thiên nhân cách biệt!

- Rốt cuộc là ai?

Lâm Dịch ngửa đầu lên trời hét lớn một tiếng.

Tinh thần lực toàn diện không khống chế được, làm cho sát khí cường đại không bị áp chế toàn diện bộc phát ra ngoài, giống như biến thành gió bão thực chất, tất cả mọi người vây chung quanh Lâm Dịch cảm nhận được một cảm giác ác hàn tử trong đáy lòng bộc phát ra.

Tất cả mọi người bị lực lượng biến thành thực chất này làm cho chấn động bay ra ngoài! Trong nháy mắt công phu, lấy Lâm Dịch làm nguyên điểm, trong khu vực hai mươi mét chung quanh hắn không có một người nào.

Trung niên khôi ngô cũng khó có thể ngăn cản được sát khí cường đại của Lâm Dịch tích lũy trong suốt hai năm qua, bước chân liên tục đạp đạp lui ra sau hơn mười mét, lúc này mới đứng vững thân hìnhm trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, lập tức tràn ngập kinh hãi!

- Thiếu niên này, rốt cuộc là người nào?

Trung niên khôi ngô vô cùng kinh hãi khó hiểu.

Kể cả trung niên nhân ở trong, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Dịch đều tràn ngập sợ hãi...Mà một ít dân cư ở ngoại vi hoảng sợ quay đầu chạy ngược lại, mà những cư dân ở xa cũng kinh ngạc một hồi.

Tiếng gào thét kinh thế hãi tục này kéo dài gần một phút đồng hồ mới dừng lại hoàn toàn...Lâm Dịch quỳ rạp xuống đất, lẩm bẩm nói:

- Là ta...Là ta hại các ngươi...

Lâm Dịch vốn rất thông minh, nhưng hắn không có kinh nghiệm, không hiểu nhân tâm hiểm ác mà thôi, lúc này sự thật tàn khốc ở trước mặt, hắn bi thương, nhưng trong đại não bắt đầu suy đoán nguyên nhân đám người Lôi Cách bị giết chết.

Những người đáng thương này từ trong khu rừng cấm kỵ đi ra cùng hắn, thời gian ngắn nhất cũng ở trong rừng rậm vượt qua bảy năm, khả năng báo thù là không có.

Nếu như nói là cái tổ chức kia, lại càng không có khả năng...Từ trong đối thoại của Hi Nhĩ và Kha Nhĩ lúc đó, Lâm Dịch có thể suy đoán ra thượng cấp của bọn chúng là một tổ chức cực kỳ thần bí. Nhưng cho dù lớn thế nào, thần bí thế nào. Cũng không có khả năng hoàn toàn đoán ra thời gian và địa điểm dừng chân của bọn Lâm Dịch lúc đi ra, mà bọn họ tới thành thị này mới được vài canh giờ, làm sao có thể triệu tập lực lượng cường đại như thế cơ chứ, dưới tình huống không phát giác thì làm cách nào giết chết bốn trăm người đây? Huống hồ, tổ chức này làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế chứ? Mặc dù muốn giết...Đoán chừng cũng trước tiên đi giết mình a? Những người đáng thương này, căn bản không đáng cho bọn chúng làm vậy dù sao, ở trong phạm vi thành thị mà giết người, cũng không thể trong một lần duy nhất giết nhiều người như vậy, quả thực chính là khiêu khích luật pháp của Bạch Đế đế quốc a! Lâm Dịch không tin những người kia biết rõ việc ngu như vậy mà vẫn làm.

Như vậy, chỉ còn lại khả năng duy nhất, đó chính là tiền mình cho bọn họ.

Mà từ ngoài nhìn vào thì thấy bốn trăm người này hoàn toàn không có sức chiến đấu, mà lúc đó mình cũng không có suy nghĩ nhiều, sau khi từ trong Liệp Ma công hội đi ra liền trực tiếp đi tới địa phương của thợ mỏ, hơn nữa không cố kỵ mà đưa tạp phiến cho Lôi Cách...Đây chính là sáu trăm vạn kim tệ a, đừng nói là bốn trăm người sức trói gà không chặt, chỉ cần có khả năng, cho dù là bốn trăm tráng niên, một ít dân liều mạng cũng dám đánh chủ ý lên bọn họ.

- Đều là sai lầm của ta...Đều là ta sai...

Lâm Dịch thống khổ nhắm hai mắt lại.

Đồng thời, một cổ lửa giận lập tức tràn ngập trong ngực của hắn.

Phải báo thù! Nhất định phải báo thù!

Thời điểm Lâm Dịch mở hai mắt ra lần nữa, một đôi mắt màu hiện ra một tia huyết sắc rất rõ ràng.

Đột nhiên hắn vươn người đứng dậy, hắn quay đầu nhìn về phía thành thị.

- Ta không quản các ngươi là ai, có bao nhiêu thực lực, ta chỉ nói cho các ngươi biết, các ngươi...Chết chắc rồi.

Dưới sự bao phủ của tinh thần lực từ Lâm Dịch, hắn trong tình huống không có kết ấn mà có thể Phá Môn hoàn toàn, bỗng nhiên đạo hào quang màu lam sắc từ trên người của hắn dâng lên, một chữ chết hiện ra trước mặt của hắn, sau đó, dùng ám kình đem lời nói của mình truyền đi.