Chung Cực Truyền Thừa

Chương 714: Đại kết cục – cuối

Sinh mệnh của cường giả Thần cấp chẳng lẽ lại còn kém hơn so với vài giây thời gian sao?

Người không hiểu bọn họ thì cảm thấy nghi hoặc trong lòng, người hiểu rồi thì lại cảm thấy kính nể vô cùng.

Có thể thấy được, mặc kệ giờ đây Bạch Hổ thần và Hắc Long thần có thể quay trở về đúng vào thời khắc mấu chốt hay không, rốt cuộc thì mấy người Thanh Long thần có thể tru diệt được bọn họ hay không, hay là bọn họ sẽ phản kích đánh bại lại, tên tuổi của bốn người Hắc Hổ, Lôi Ngạo, Chu Vân, Vân Tinh đến từ Bắc Thiên, Tây Bắc Thiên và Đông Nam Thiên sẽ vĩnh viễn được lưu truyền, giống như sinh mệnh vô hạn mà bọn họ sở hữu vậy.

- Nên tới như vậy, tới rất hay.

Khóe miệng Long Dương lộ ra một tia mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Xa xa, từng đạo năng lượng cường hãn đến cực hạn đang bay tới với một tốc độ kinh khủng. Một lúc sau cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.

- Đáng tiếc, Chung cực thần quá mức mạnh mẽ, cho dù chúng ta có liều mạng cũng không thể làm thương tổn được bọn họ một chút nào.

Một cường giả Thần cấp Bắc Thiên có chút khổ não nói.

- Vậy thì tự bạo thần cách, cho dù chúng ta có phải chết thì cũng không cho bọn họ được dễ dàng.

Tên cường giả Thần cấp bên cạnh hắn vừa cười vừa nói.

Tự bạo thần cách, từ ngữ này trước đây bọn họ chưa từng tưởng tượng ra, thậm chí còn là từ ngữ không thể lý giải được, nhưng giờ khắc này bọn họ cư nhiên lại có thể nói về nó một cách tự nhiên như vậy.

- Được, các huynh đệ, chúng ta đi thôi.

Long Dương đột nhiên quay đầu, lớn tiếng hô to.

- Đi thôi.

- Đó là Chung cực thần đó, ta còn chưa từng nếm thử cảm giác đối nghịch cùng với Chung cực thần, thực sự làm cho người ta phải khẩn trương.

- Hắc hắc, tưởng tượng một chút biểu tình của mấy lão già khi nhìn thấy sự anh vĩ, bất phàm của chúng ta, thật đúng là làm cho ta phải chờ mong.

- Ha ha ha...

Không có một chút nào khẩn trương, không có áp lực, tới giờ phút này, tất cả các mặt trái của tâm tình đều đã bị bọn họ quẳng ra ngoài, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ như cười như không, trêu ghẹo lẫn nhau.

- Lưu lại vài người thủ hộ cho Lâm Dịch, đừng để Nguyên Thủy Chi Lôi bắn trúng, những người khác đi theo ta xem Chung cực thần như thế nào.

Long Dương vừa cười vừa nói, dẫn đầu rút năng lượng của mình tách ra khỏi đoàn người.

Doanh Doanh thấy thế cũng đang định tách ra thì bị Long Dương cản lại. Tay trái hắn nắm lấy tay nàng, có chút dịu dàng.

- Long Dương, ngươi làm gì vậy?

Doanh Doanh mở to hai mắt nhìn hắn.

- Hắc, ta vẫn có lời mà mãi vẫn chưa dám nói với ngươi.

Long Dương nhìn Doanh Doanh, hiện lên vẻ tươi cười, nhãn thần lúc này lại ôn nhu như nước:

- Kỳ thực ta đã thích ngươi rất nhiều năm rồi. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì ngươi vẫn phải cố gắng sống sót, được chứ?

Bất ngờ nghe được lời thổ lộ này, Doanh Doanh hoàn toàn trở nên ngây ngốc. Nàng mở to hai mắt nhìn Long Dương. Hắn vẫn mang dáng vẻ tươi cười. Nàng lại nghĩ tới hắn vẫn luôn mang theo dáng vẻ ngu ngốc như vậy trước mặt mình, nhưng lại luôn luôn tìm mọi cách để cho mình được hài lòng...Một loại tình tự phức tạp, không thể hiểu được đột nhiên như đang chạy ra khỏi ngực nàng, nhất thời nước mắt từ trong đôi mắt xinh đẹp của nàng chảy ra bên ngoài.

Long Dương lại tiếp tục nhoẻn miệng cười với nàng, sau đó hắn nhìn về phía Hân Dao nói:

- Ta có cảm giác đối với Lâm Dịch cũng không tệ lắm, ngươi là lão bà của hắn, ta nghĩ người đầu tiên mà hắn muốn nhìn thấy khi tỉnh lại chắc hẳn phải là ngươi. Dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể xác định được các vị đại nhân có trở về kịp lúc hay không, mấy người chúng ta đến tột cùng có thể tạo được tác dụng gì không cũng chưa biết. Vì vậy ngươi cứ ở chỗ này bồi tiếp cùng hắn đi.

Không đợi Hân Dao sốt ruột muốn nói lại, Long Dương liền cười vang lên thật lớn, sau đó nhìn mấy người phía sau mình nói:

- Các huynh đệ, để nữ nhân ở lại nơi đây không sai phải không?

- Hắc hắc, không sai, nam nhân còn chưa có chết hết, sao có thể để cho nữ nhân ra chiến trường đây? Vân Tinh đại tỷ làm đại biểu của nữ nhân là được rồi.

Người vừa nói chính là Sử Vũ của Tây Bắc Thiên.

- Đi thôi, để chúng ta nhìn xem Chung cực thần có bao nhiêu cường hãn.

Long Dương tiếp tục cười vang lên một tiếng, phía sau hắn, ngoại trừ Hân Dao và Doanh Doanh, cùng với Huyết Hổ đang trọng thương đã không còn một chút sức lực nào, tất cả mọi người đều hóa thành một đạo kim quang, cùng nhau bay về phía tử vong trong tiếng cười đùa.

Doanh Doanh lúc này vẫn còn đang há to miệng, đôi mắt trong xanh như làn nước của nàng vẫn còn thấm đẫm nước mắt. Hân Dao đứng ở bên cạnh nàng lúc này cũng đã chảy đầy nước mắt trên mặt.

Thực sự là rất buồn cười, bọn họ đều là những cường giả Thần cấp cao cao tại thượng nhưng mãi đến ngày hôm nay mới biết được tình cảm đơn giản nhất của nhân loại, cư nhiên cứ như vậy cảm nhận được sâu trong đáy lòng.

- Hân Dao tỷ tỷ...Đây là ái tình sao?

Doanh Doanh khẽ cắn môi dưới hỏi Hân Dao.

- Từ tốc độ truy đuổi của đám người kia thì chắc rằng bọn họ đã cảm nhận được các vị đại nhân sắp trở về rồi. Vì vậy chúng ta mới phải đi tới, bất luận thế nào đi chăng nữa cũng phải sử dụng toàn lực kéo dài thêm một chút thời gian, đã hiểu chưa?

Trong lúc phi hành, Long Dương hít sâu vào một hơi, mở miệng nói với mọi người xung quanh.

- Được.

Nói tới đây, tất cả các cường giả Thần cấp xung quanh đều lóe lên đủ loại quang mang, lập tức xuất ra bản mạng thần khí của mình. Có người là chiến đao, có người là trường kiếm, có người là chiến chùy, đủ loại thần khí khác nhau.

Xuất hiện trong tay Long Dương chính là một thanh trường kiếm, kiếm dài ba thước bảy tấc, bao bọc trong kim quang, trên thân kiếm điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, hiện ra một loại cảm giác mỹ cảm thần bí huyền phù trên thanh kiếm.

Long Dương nhẹ nhàng xoa lên thân kiếm một chút, sau đó lại không nhịn được mà nhìn thoáng qua địa phương phía sau lưng mình, hiện lên vẻ ôn nhu trong mắt. Sau đó hắn hít vào sâu một hơi, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ băng lãnh.

Trong lúc đó, phía trước mặt đang có hơn mười người dùng tốc độ cực nhanh bay về phía đoàn người Long Dương.

Long Dương cùng mấy người cường giả Thần cấp khác đều ngừng lại, tất cả đều tự tiến nhập vào Thiên đạo kỹ của bản thân mình.

Năm sáu cường giả Thần cấp cùng tiến vào trong Thiên đạo kỹ của chính bản thân mình làm cho toàn bộ Thiên đạo trong không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, hỗn loạn lên. Không gian gấp khúc một hồi, rồi hình thành ra một không gian độc lập với bên ngoài. Sau đó, tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng chờ kẻ địch xuất hiện.

Trong lúc đang phi hành, Thanh Long thần lại tiếp tục nhíu hai đầu lông mày lại. Lẽ nào những tên này đều không biết chữ chết viết như thế nào sao? Hay là bọn chúng cho rằng bằng vào lực lượng của bản thân có thể lay động được Chung cực thần?

Phía sau Thanh Long, ba người Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long cũng nhíu hai đầu lông mày lại, nhưng có vẻ hăng hái hơn trước.

- Bạch Hổ và Hắc Long thật sự làm cho người khác phải đố kị khi có những tên thủ hạ như vậy.

Huyền Vũ hơi có chút cảm thán, cười nói.

Hoàng Long bay phía sau hắn nhẹ nhàng gật đầu:

- Bình thường thì cũng không có gì, đến thời khắc mấu chốt mới lộ ra...Quả thật là không tồi.

Hoàng Long đích thực có sự tán thưởng lớn đối với mấy người Long Dương, tuy rằng đó là thế lực đối địch của hắn.

Đôi mắt giống như làn thu thủy của Chu Tước cũng khẽ chớp chớp, rồi nàng lập tức che miệng cười khẽ:

- Tình huống này ta xem đó đều là những đứa ngốc không hiểu chuyện, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì lúc này họ cũng không thể cản trở được chúng ta, làm như vậy cũng chỉ nối tiếp nhau đi tìm cái chết mà thôi.

Nhất cử nhất động của Chu Tước thần đều mang theo một loại mị lực làm cho tâm thần người khác xao động, nàng chỉ nói mấy câu này cũng đã làm cho những tên cường giả Thần cấp phía sau trở nên si mê, ngơ ngẩn nhìn nàng. Chu Tước chấp chưởng hỏa diễm của thiên hạ nhưng lại giống như một yêu tinh làm cho người ta phải tức giận.

- Ha hả...

Huyền Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó lại lắc đầu bật cười. Hắn cũng không dự định tranh chấp với Chu Tước thần chỉ vì những tên cường giả Thần cấp này.

- Giết...

Sau khi thấy đoàn người đã đi vào trong phạm vi công kích của mình, đôi mắt Long Dương bắn ra một đạo tinh quang, gầm lên một tiếng điên cuồng, sau đó lập tức vọt xuống phía dưới.

Phía sau lưng hắn, sáu gã cường giả Thần cấp khác cũng không hề sợ hãi một chút nào, trong ánh mắt đều hiện lên thần sắc kiên định, theo sát phía sau Long Dương hạ xuống.

Chỉ một thoáng sau, thiên địa trở nên biến sắc. Vô số đạo quang mang năng lượng tráng kiện, hoặc tinh tế, hoặc quang minh chính đại, hoặc nham hiểm, quỷ bí, tất cả đều vọt tới ầm ầm hướng về phía đoàn người vừa xuất hiện.

Chỉ trong nháy mắt không gian bị vô số đạo năng lượng nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, mà đạo năng lượng cường đại này còn chưa kịp chờ những mảnh vỡ đó tiêu tan, đã vọt qua đánh tới những cường giả Thần cấp phía dưới.

Những cường giả Thần cấp phía dưới nhất thời cũng có phản ứng, trong mắt tất cả đều hiện lên một tia tin mang, xuất ra bản mạng thần khí của mình rồi bắt đầu nghênh đón.

- Rầm rầm, rầm rầm, oanh...!

Cũng không biết được là người nào tiếp đón năng lượng của ai, chỉ biết rằng liên tiếp vang lên những tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Đám người Long Dương đều mang theo tâm tình quyết tử, trong lúc công kích hoàn toàn không chú ý tới phòng ngự một chút nào, những đạo năng lượng cường đại được phát ra toàn lực hạ xuống ầm ầm đánh vào đám người bên dưới. Bên phương cường giả Thần cấp vừa xuất hiện thì chỉ biết phòng ngự, bọn họ không hề chiếm được một chút tiên cơ nào. Hơn nữa bọn họ cũng đã nhìn thấu đám người kia đều đã trở nên điên cuồng cả rồi...Bọn họ cũng không nghĩ tới việc sẽ đi liều mạng cùng một đám người điên.

Bởi vậy, trong lúc nhất thời tổ hợp sáu người cường giả Thần cấp kết hợp công kích cư nhiên lại tạo ra áp lực rất lớn đối với hơn mười tên cường giả Thần cấp khác.

Mà Thanh Long đứng ở phía trước đội ngũ lúc này cũng chỉ hơi nhíu hai đầu lông mày lại một chút, hắn căn bản không cần để ý tới công kích của mấy người Long Dương, sự công kích của đám người Long Dương đối với Chung cực thần mà nói thì đúng là không hề có tác dụng chút nào. Thân thể Thanh Long chỉ hơi nhoáng lên một chút, đã xuất hiện ở bên ngoài phạm vi công kích, sau đó hắn không dừng lại một chút nào, tiếp tục truy đuổi về phía trước.

Theo sát Thanh Long là tam đại Chung cực thần Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long. Bọn họ cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng với đám người Long Dương, cũng lười động thủ cùng với bọn họ...Công kích của đám người Long Dương căn bản không hề gây ra trở ngại với bọn họ một chút nào, bọn họ chỉ nhoáng lên đã thoát ly khỏi chiến trường.

- Hỗn đản.

Vừa thấy tứ đại Chung cực thần không trực diện cùng với mấy người mình, con mắt Long Dương nhất thời trừng lớn, thầm mắng một tiếng, thân hình hắn gập lại, ầm ầm phóng về phía bốn người Chung cực thần. Trường kiếm trong tay Long Dương mang theo lực lượng sắc bén vô cùng, nhanh như thiểm điện chém ra.

Long Dương vẫn còn nhớ kỹ, Doanh Doanh vẫn còn ở bên kia. Trừ phi hắn phải chết, bằng không thì hắn kiên quyết không thể để cho tứ đại Chung cực thần vượt qua hắn.

Người đi cuối cùng là Hoàng Long hiện lên vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy bầu trời dày đặc kiếm ảnh sắc bén đang vọt tới chỗ bốn người.

Tuy rằng hơi sửng sốt một chút nhưng rồi Hoàng Long lại lập tức lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Chỉ thấy hắn vung tay ra sau một cách cực kỳ tùy ý, liền xuất hiện vô số đạo quang ảnh còn sắc bén hơn của Long Dương vô số lần, bạo phát bắn ra ầm ầm đánh vào kiếm ảnh sắc bén của Long Dương.

- Đây là...

Đôi mắt Long Dương càng trừng lớn hơn, nhưng mà tốc độ công kích của Hoàng Long quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Long Dương không kịp phản ứng một chút nào.

Vạn kiếm xuyên tim, năng lượng phòng ngự quanh người Long Dương căn bản không thể chống đỡ được những đạo kiếm ảnh vô cùng sắc bén của Hoàng Long, vô số đạo năng lượng đều xuyên qua thân thể của hắn.

Thân thể Long Dương nhất thời ngưng lại ở trên không trung, hai mắt hơi dại ra, cúi đầu nhìn...Toàn bộ thân thể hắn lúc này đã có hàng trăm hàng nghìn lỗ thủng.

Long Dương lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ và bi ai:

- Doanh Doanh, mau chạy trốn...

Đột nhiên một tiếng vỡ giòn tan vang lên trong đầu Long Dương. Đôi mắt hắn chỉ trong khoảnh khắc đã mất đi quang mang, thân thể từ trên không trung từ từ rơi xuống...

Phía bên cạnh, những cường giả Thần cấp khác vừa thấy Long Dương đã bị giết, con mắt cả đám đều đỏ lên. Đúng lúc bọn họ đang trở nên hoảng loạn, những tên cường giả Thần cấp phía bên kia đã chớp được thời cơ, tiến hành phản kích giành lại được tiên cơ đã mất...Dù sao thì nhân số của đối phương cũng nhiều hơn rất nhiều.

- A...Đi tìm chết đi.

Đột nhiên một tiếng quát vang lên, ngay sau đó chỉ thấy một gã cường giả Thần cấp đột nhiên bộc phát ra quang mang kịch liệt trên người, thân thể hắn lao thẳng vào đám cường giả Thần cấp bên phía đối phương làm cho cả đám đều trở nên ngơ ngẩn.

- Oanh!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, mặc dù đã bay ra ngoài vài nghìn dặm nhưng đám người Thanh Long vẫn nổi lên cảm ứng.

- Tự bạo thần cách?

Hoàng Long hơi kinh ngạc, nghiêng đầu qua nhìn, rồi bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Ở phía trước không xa chính là mục tiêu mà bọn họ đang truy đuổi.

- Bọn người kia điên rồi sao?

Bàng Văn bị dọa cho sợ ngây người, hai mắt trợn tròn nhìn cường giả Thần cấp vừa tự bạo thần cách. Ngoại trù dùng từ điên để hình dung hành vi của bọn họ lúc này, hắn đã không biết dùng đến từ gì khác để hình dung ra được nữa.

Ngụy Nhược cũng mở to hai mắt ra nhìn, thân thể không kìm được thoái lui ra phía sau.

- Ta đến đây.

Đại thế đã mất, những cường giả Thần cấp ôm theo quyết tâm phải chết đều trở nên điên cuồng. Cả đám đều lao vào phía cường giả Thần cấp bên phía đối phương, trên người bộc phát ra quang mang kim sắc sáng chói không gì sánh được.

Cường giả Thần cấp tự bạo thần cách, đó là công kích cường liệt tới mức nào? Khi cường giả Thần cấp đầu tiên tự bạo, chí ít đã có ba tên cường giả Thần cấp bên phía đối phương ngã xuống theo.

Hiện nay thấy những tên điên đang điên cuồng tấn công theo kiểu tự sát đó, hơn mười tên cường giả Thần cấp đều giống như đàn chim nhỏ, vội và thoái lui tán loạn:

- Đây là một đám người điên, tuyệt đối là người điên.

Trên bầu trời lúc này diễn ra một màn vô cùng kỳ dị. Năm đạo thân hình tản ra quang mang kim sắc sáng chói không gì sánh kịp như lang như hổ điên cuồng nhập vào đàn dê truy đuổi...

Bên này tạm thời không nhắc tới nữa, trong một khoảng thời gian ngắn này, mấy người Thanh Long đã xuất hiện trước mặt Hân Dao, Doanh Doanh và Huyết Hổ.

Thanh Long lập tức ngừng lại, phía sau hắn, ba người Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long cũng đồng thời ngừng lại.

Sắc mặt Hân Dao và Chu Tước nhất thời trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt các nàng nhìn về phía mấy người Chung cực thần lại tỏa ra quang mang tràn ngập cừu hận.

Những người đồng bạn vừa rồi còn cười nói với các nàng, nhưng giờ khắc này toàn bộ đã ngã xuống, mà nguyên nhân chủ yếu chính là do bốn người trước mặt này.


- Oanh...!

Một tiếng nổ cuối cùng từ phía phương xa truyền đến, Hân Dao và Doanh Doanh đồng thời nhắm hai mắt lại, từ trong khóe mắt, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Tất cả mọi người đều đã ngã xuống.

Ánh mắt Thanh Long lúc này căn bản không nhìn đến Hân Dao và Doanh Doanh, cũng không thèm chú ý đến Huyết Hổ chút nào...Ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, mà chỗ đó chính là Lâm Dịch phía sau lưng ba người.

Hôi sắc năng lượng xung quanh người Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn tiêu thất, nhưng trên người hắn lúc này lại xuất hiện hai đạo năng lượng hắc sắc và huyết sắc tương hỗ dây dưa với nhau, chuyển động không ngừng, phảng phất như đang dưỡng dục một vật gì đó vô cùng kinh khủng.

Trong mắt Thanh Long lóe lên một tia tinh mang, sau đó thân hình của hắn hơi nhoáng lên.

Ngay dưới sự chú ý chằm chằm của Hân Dao và Doanh Doanh, thân hình Thanh Long lập tức biến mất vô thanh vô tức.

- Cái gì?

Hân Dao chấn động trong lòng, ngay sau đó một cảm giác nguy hiểm làm cho lông tóc đều dựng đứng lên xuất hiện phía sau lưng nàng.

Đôi mắt của nàng co rút lại một cách mạnh mẽ, sau đó nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau.

Một thân hình tràn ngập khí tức bá đạo xuất hiện ngay sau lưng Hân Dao, cũng là chỗ bên cạnh Lâm Dịch.

Là Thanh Long.

- Bạch Hổ, lòng dạ hiểm độc, đã lâu không gặp rồi.

Khuôn mặt Thanh Long vốn lạnh lùng, vào lúc này lại lộ ra dáng vẻ tươi cười quỷ dị. Ánh mắt hắn nhìn về phía người vẫn đang nhắm chặt hai tròng mắt lại, chính là Lâm Dịch.

- Đi tìm chết.

Doanh Doanh đột nhiên xuất thủ. Nắm tay của nàng mang theo năng lượng cường liệt, tốc độ cực nhanh, giống như một tia thiểm điện phá không mà tới.

Cường giả Thần cấp xuất thủ, vài chục dặm cũng chỉ chớp mắt đã đến, nói gì đến chuyện Thanh Long ở ngay trước mặt nàng. Lần xuất thủ nhanh như thiểm điện này của nàng làm cho cường giả Thần cấp bình thường muốn tránh né cũng không kịp nữa.

Nhưng mà mục tiêu công kích của nàng lại là Thanh Long.

Thanh Long căn bản cũng không động đậy cơ thể một chút nào, tùy ý mặc kệ nắm tay của Doanh Doanh đánh lên người hắn. Nhưng mà lúc này sắc mặt của Doanh Doanh lại biến đổi trong nháy mắt. Bởi vì một quyền này của nàng có cảm giác giống như vừa đánh lên một đám bông, hoàn toàn không có cảm giác va chạm một chút nào, năng lượng nàng phát ra giống như đánh vào một cái động không đáy, điên cuồng biến mất không còn lại một chút nào.

- Điều này...

Doanh Doanh còn chưa hết kinh ngạc thì thân thể của nàng bất chợt bị chấn động.

Thần sắc của nàng lập tức trở nên dại ra...Ánh mắt nàng bắt đầu chậm rãi mờ đục thần, nắm tay của Thanh Long không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía trên vòng eo mảnh khảnh của nàng.

- Cách...

Trong đầu và toàn thân nàng vang lên tiếng nứt vỡ giòn tan cộng hưởng với nhau, con mắt Doanh Doanh lúc này đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.

- Doanh Doanh.

Hân Dao bi thiết hét lên một tiếng, thân thể Doanh Doanh lúc này đã bắt đầu chậm rãi rơi xuống...

- A...

Hân Dao rốt cuộc đã bạo phát ra rồi. Giờ khắc này nàng nhìn những đồng bạn xung quanh ngã xuống từng người, làm cho nàng hoàn toàn bộc phát ra ngoài. Năng lượng cường liệt từ trong thân thể nàng ầm ầm phát ra, hướng về phía Thanh Long đánh tới.

Mà Lâm Dịch ở trong không gian lúc này cũng không biết Hân Dao đang trong thời khắc mấu chốt đối mặt với sinh tử rồi. Hắn chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn hai sinh mệnh thể năng lượng đang dần dần thành hình, càng lúc càng lớn hơn.

- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?

Lâm Dịch hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.

Hôi sắc năng lượng bị tinh thể tiểu kiếm và băng liên hấp thu không ít, hiện nay hai kiện thần khí này đã hoàn toàn lột xác. Tuy rằng bề ngoài của nó không có gì biến hóa, nhưng số năng lượng ẩn chứa bên trong nó cũng làm cho tim Lâm Dịch phải đập mạnh khi nhìn thấy.

Chính vào lúc này, toàn bộ ý thức hải của hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt. Lâm Dịch tiếp tục cả kinh trong lòng, ánh mắt nhất thời tập trung lên hai đạo sinh mệnh năng lượng thể

Chợt, hắn trở nên ngây dại.

Chỉ thấy hai đạo năng lượng như long, như hổ kia đột nhiên bộc phát ra quang mang kịch liệt. Đến lúc quang mang bắt đầu lui xuống, trong đó cư nhiên lại xuất hiện hai người.

Người? Vì sao đột nhiên lại xuất hiện hai người ở trong ý thức hải của mình?

Lâm Dịch có chút không thể hiểu được tình huống đang xảy ra lúc này.

Hai người vừa xuất hiện đều sở hữu vẻ bề ngoài vô cùng tuấn mỹ. Người mang khuôn mặt tuấn mỹ bên trái toàn thân đểu tản mác ra một cỗ khí tức giống như hoàng giả, đôi mắt hắn đang mở làm cho người ta nhìn vào như có cảm giác quy phục trong lòng. Vóc người thon dài mà cân xứng. Trên cái trán trơn nhẵn của hắn có thêm một đạo ký hiệu hoa văn hai ngắn, một dài, giống như ấn ký hình một chiếc hổ trảo hồng sắc.

Người còn lại bên phải thì có diện mục lạnh lùng, nghiêm nghị, một đôi mắt hẹp dài, đẹp vô cùng nhưng cũng làm cho người ta phải rét lạnh. Trên trán hắn cũng có một đạo hoa văn ấn ký dài thẳng đứng.

- Các ngươi...

Ánh mắt Lâm Dịch trở nên ngưng trọng, hắn mở miệng nói.

- Thời gian không có nhiều, ta nói ngắn gọn.

Lâm Dịch bị tên thanh niên có ấn ký hổ trảo hồng sắc kia ngắt lời. Hai đầu lông mày của Lâm Dịch nhíu lại một chút, sau đó cũng không tiếp tục nói gì nữa.

- Ta là Bạch Hổ, hắn là Hắc Long. Cụ thể việc vì sao chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này thì ít hôm nữa ngươi sẽ minh bạch.

- Hiện tại Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long đều đã tới đây rồi, mà ta và Hắc Long muốn khôi phục lại lực lượng như cũ vẫn còn phải mất thêm một đoạn thời gian...Thời gian khẳng định sẽ không đủ, vì vậy hiện giờ chúng ta cần mượn lực lượng của ngươi.

Hắn dừng lại một chút, sau đó rất nhanh nói ra mục đích của mình.

Lâm Dịch cũng chợt mở to hai mắt ra nhìn, không dám tin tưởng chút nào nói:

- Ngươi là Bạch Hổ? Hắn là Hắc Long?...Chờ một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Dịch lúc này hoàn toàn như phát mộng rồi. Bạch Hổ? Hắc Long? Đó không phải là các vị Chung cực thần trong truyền thuyết sao? Vì sao lại...?

- Thời gian không có nhiều lắm, việc này một thời gian sau tự nhiên ngươi sẽ hiểu ra thôi. Ngươi vẫn còn nhớ Hân Dao chứ? Hiện nay nàng đang gặp nạn, nếu như ngươi vẫn còn tiếp tục chần chờ thì ta cũng mặc kệ.

Bạch Hổ tiếp tục ngắt lời Lâm Dịch đang nói.

Thần sắc Lâm Dịch nhất thời chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi:

- Hân Dao gặp nạn sao?...Ngươi nói đi.

Vừa nghe nói Hân Dao đang gặp nạn, Lâm Dịch nhất thời trở nên cấp bách. Hắn vội vàng tự kiềm chế sự xao động trong lòng, chờ đợi Bạch Hổ tiếp tục giải thích. Về phần tại sao Bạch Hổ và Hắc Long lại xuất hiện bên trong ý thức hải của mình thì để sau, so sánh với sự an nguy của Hân Dao thì vấn đề này đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bạch Hổ gập đầu nói:

- Chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi...Hai người chúng ta muốn khôi phục lại lực lượng như lúc đỉnh phong thì vẫn cần một đoạn thời gian nữa, nhưng hiển nhiên thời gian hiện giờ chúng ta không có. Vì vậy ngươi phải trầm tĩnh lại, không nên phản kháng, ta và Hắc Long sẽ đưa toàn bộ lực lượng của mình chuyển dời đến cơ thể của ngươi. Đương nhiên chuyện ta và Hắc Long tại sao lại ở đây thì chờ sau khi vượt qua trường kiếp nạn này, sau khi tỉnh lại trong truyền thừa ngươi tự nhiên sẽ biết, kế tiếp không cần phải nhiều lời, chuẩn bị đi.

Lâm Dịch vội vã gật đấu. Tuy rằng những điều hắn nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng hắn cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì...Bọn họ đang muốn mượn lực lượng của bản thân mình, sau đó muốn vượt qua kiếp nạn gì đó...Chuyện khác thì Lâm Dịch cũng không thèm để ý làm gì, nhưng chuyện Hân Dao đang gặp nạn thì bất kể như thế nào cũng không thể chậm trễ.

Bạch Hổ nói xong những lời này, quay sang nhìn Hắc Long. Hai người cùng lúc gật đầu, sau đó chợt nhất thời hóa thành hai đạo tinh mang hắc sắc và hồng sắc, ầm ầm đánh tới hướng về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch hơi khựng lại một chút, sau đó một cỗ đau đớn kịch liệt phát ra từ toàn bộ thân thể hắn.

Điều này không chỉ đơn giản là đau đớn bên ngoài thân thể như vậy, thậm chí hắn còn cảm nhận được linh hồn của mình đang bị xé rách ra từng mảnh nhỏ. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường hãn đến mức chí cực giống như đang thổi phồng lên, hướng về phía linh hồn của Lâm Dịch cuồng bạo đi tới. Lực lượng cường đại này hầu như làm cho linh hồn của Lâm Dịch không còn chút khả năng chống đỡ nào.

- A...!

Lâm Dịch nhịn không được, lớn tiếng kêu lên.

Lúc này ở thế giới bên ngoài, cơ thể Lâm Dịch vẫn đang duy trì trạng thái yên lặng, đột nhiên trên cơ thể hắn bộc phát ra một cỗ năng lượng hùng hồn bắn thẳng ra thiên địa xung quanh. Thanh Long đang chuẩn bị xuất ra một quyền kết thúc sinh mệnh của Hân Dao thì bị cỗ lực lượng kia làm cho bị hoảng sợ. Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó biến sắc hô to:

- Bọn họ đang muốn đi ra. Động thủ.

Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long nãy giờ vẫn không xuất thủ nhưng tại giờ khắc này cũng không dám chậm trễ chút nào, tinh mang trong mắt đều lóe lên, sau đó đồng thời xuất thủ.

Mà công kích của Hân Dao lúc này căn bản không tạo ra một chút uy hiếp nào với Thanh Long, thậm chí hắn còn không thèm quan tâm tới nàng một chút nào. Chỉ thấy trên người hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ khí thế cuồng phách, bá đạo ầm ầm bạo phát ra bên ngoài, hủy diệt năng lượng công kích của Hân Dao rồi phản kích ngược trở lại trên thân thể nàng.

- Phụt...!

Công kích của Hân Dao đồng thời bị tan rã, đồng thời thân thể của nàng bị đánh văng ra bên ngoài.

Nhưng trong lúc bị đánh bay ra ngoài, nàng vẫn nhìn thấy được vẻ mặt thống khổ của Lâm Dịch, cùng với năng lượng đang bạo xuất ra từ trong cơ thể, nhất thời nàng quýnh lên trong lòng:

- Lâm Dịch.

Đạo năng lượng cường đại xung quanh làm cho nàng không thể tiếp cận lại gần, cơ thể của nàng bị văng ra xa vài chục dặm, tiên huyết cuồng phun.

Ngay sao đó, một tràng cảnh làm cho hai mắt Hân Dao nhìn thấy mà như muốn nứt ra.

Năng lượng hủy diệt của Thanh Long ầm ầm hóa thành một đạo tinh mang, mãnh liệt đánh tới người Lâm Dịch ở phía trước mặt hắn. Năng lượng cường đại ầm ầm bạo phát, nhưng lại không hề có chút dư ba nào phát tán ra bên ngoài, kịch liệt đánh tới bao phủ hoàn toàn lấy thân thể Lâm Dịch ở bên trong.

Hân Dao trở nên ngây dại...Lực lượng của Thanh Long mạnh mẽ như thế nào nàng cũng đã được kiến thức qua. Công kích cuồng bạo như vậy đánh vào Lâm Dịch...

Sự ngây dại của nàng vẫn còn chưa kết thúc, lại thấy năng lượng công kích sắc bén của Chu Tước, Huyền Vũ và Hoàng Long cũng tiếp tục đồng thời đánh lên cơ thể Lâm Dịch.

Chỉ trong nháy mắt, giữa không trung dường như kịch liệt nở ra một đóa hoa năng lượng khổng lồ, Hân Dao trở nên ngây dại nhìn tràng cảnh này.

- Lâm Dịch...!

Những kỷ niệm của nàng và Lâm Dịch trước khi thành Thần lại hiện lên trong tâm trí nàng. Trong phường thị xuất thủ giúp đỡ, trong Hổ Thần Cư liều chết triền miên, sự ôn nhu của Lâm Dịch...Những hình ảnh liên tiếp xuất hiện như một thước phim hiện lên trong đầu nàng, Lâm Dịch dường như cũng đang đứng ở ngay trước mắt nàng. Nàng ngơ ngác đứng nhìn Lâm Dịch, đột nhiên nàng lúc này hoàn toàn điên cuồng hô to lên một tiếng, liều lĩnh bay lại gần chỗ Lâm Dịch.

Nước mắt chảy xuống.

Thanh Long nghe được tiếng la của Hân Dao, hắn không khỏi nhíu hai mày lại, tiện tay chém ra một đạo năng lượng, bắn thẳng về phía Hân Dao.

- Oanh...!

Thân thể Hân Dao nhất thời ngưng lại giữa không trung, dung nhan tuyệt mỹ của nàng lộ ra vẻ không cam lòng, ánh mắt của nàng vẫn đang nhìn thấy cơ thể Lâm Dịch bị những đạo năng lượng cuồng mãnh công kích, thân thể hắn dường như đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ...

Cách.

một tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên trong đầu của nàng, nàng không thể cam lòng nhìn Lâm Dịch, giọt nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên má...

- Phỉ nhi...

Đúng vào lúc này, một tiếng gọi bao hàm sự khiếp sợ và bi thương không gì sánh được chợt vang lên. Sắc mặt của Thanh Long và mấy người Chung cực thần khác đồng thời biến đổi, chỉ thấy một đạo thân ảnh đang trong phạm vi công kích của bọn họ bắn mạnh ra bên ngoài, sau đó xuất hiện bên cạnh thân thể đã trở nên hoàn toàn yếu đuối của Hân Dao.

Đây là một người thanh niên tuấn mỹ, vóc người thon dài mà cân xứng. Nhưng hiện nay hai tròng mắt của hắn tràn đầy sự khiếp sợ và không tin tưởng.

- Sẽ không sao...sẽ không sao...Phỉ nhi, muội sẽ không có việc gì đâu, sẽ không sao!

Hắn lẩm bẩm tự nói, cánh tay ôm lấy cơ thể Hân Dao trở nên run rẩy kịch liệt. Hắn run run lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt nàng, run run lắc đầu, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ không thể tin tưởng như cũ.

- Lâm Dịch...

Đôi con ngươi đang trở nên ảm đạm của Hân Dao bất ngờ khôi phục lại một tia sáng sủa. Nàng thân thiết nhìn khuôn mặt Lâm Dịch, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Nàng nỗ lực giương tay lên, muốn xoa khuôn mặt Lâm Dịch một chút, nhưng động tác đơn giản như vậy nàng cũng không thể làm được.

Cánh tay nhỏ bé của nàng mới đưa lên một nửa đoạn đường thì...chợt vô lực rơi xuống.

- Không...!

Lâm Dịch bi thống ngửa mặt lên trời gào to. Trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, trợn lên trừng trừng như muốn nuốt lấy cả thiên địa. Toàn bộ không gian phía sau lưng hắn đột nhiên bạo tạc nổ vang lên, sau đó đột nhiên trở nên trầm mặc một thời gian dài.
Trong ánh mắt của Thanh Long và những Chung cực thần khác lúc này đều hiện lên vẻ cẩn thận. Ngay cả Huyền Vũ và Hoàng Long bình thường vẫn luôn tươi cười, tại giờ khắc này cũng đang thu liễm lại.

- Ngươi là Bạch Hổ? Hay là Hắc Long?

Thanh Long có chút cảm giác kỳ quái, chỉ là một gã Thần cấp bình thường mà thôi, chết thì đã chết rồi, việc gì phải bi thống như vậy? Người thanh niên trước mặt có thể thoát ra trong đòn tấn công của tứ đại Chung cực thần, điều đó nói lên hắn chí ít cũng là Chung cực thần. Nhìn dáng dấp của hắn hiện nay quả thực là sống không bằng chết. Trong lòng Thanh Long khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó đạm mạc mở miệng nói.

Tại sao hắn lại hồ nghi mà hỏi vấn đề này? Dù sao thì những chuyện ở trong ý thức hải của Lâm Dịch hắn cũng không thể rõ ràng được.

- Ta muốn giết ngươi.

Lâm Dịch chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành huyết sắc. Hắn quay đầu lại nói ra thể hiện sự phẫn nộ và bi thống trong lòng mình. Ánh mắt của Lâm Dịch dường như đâm thẳng vào trong nội tâm của Thanh Long.

Không biết vì sao khi nhìn thấy nhãn thần của đối phương lúc này, trong lòng Thanh Long lại trở nên bất an. Điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày một chút, lập tức hừ lạnh nói:

- Đừng tưởng rằng chiếm được Nguyên Thủy Khí thì muốn làm gì là lam. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi vẫn chưa hấp thu hết Nguyên Thủy Khí trong cơ thể đúng không? Mặc kệ ngươi là Bạch Hổ hay là Hắc Long, ta đã có thể tru diệt ngươi một lần thì vẫn có thể tiếp tục tru diệt ngươi lần thứ hai. Lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn nữa.

Ngoài ý muốn, đích thực là lần trước đã xuất hiện việc ngoài ý muốn. Nếu không phải lần trước Huyết Hổ xuất hiện đúng vào thời khắc tối hậu, nếu không phải trong lúc nghiền nát linh hồn của Bạch Hổ làm cho đám người Thanh Long bị thương nặng thì thần cách của Huyết Hổ cũng không có khả năng chạy trốn, mà linh hồn của Bạch Hổ và Hắc Long cũng đã bị nghiền nát cũng không thể tiếp tục trốn chạy vào trong bản mạng thần khí để tiếp tục hồi sinh.

- A...!

Nhưng mà nội tâm của Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn bị sát ý bao phủ. Việc Hân Dao đã chết làm cho hắn hoàn toàn trở nên điên cuồng. Hắn không hề nghĩ ngợi chút nào, hướng về phía Thanh Long ầm ầm vọt tới.

Thanh Long vốn định nói tiếp, thấy như vậy liền hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong nháy mắt hai mắt hắn dường như muốn lồi ra ngoài...Một nắm tay đang hung hăng đánh vào bụng hắn.


Năng lượng cường đại xuyên thấu qua cơ thể Thanh Long, ầm ầm bạo phát ra không gian phía sau hắn, nghiền nát không gian thành từng mảnh nhỏ.

- Không...không có khả năng...

Chỉ một quyền nhưng làm cho Thanh Long hít thở không thông, nếm đủ đau khổ. Hai mắt hắn nhất thời hiện lên tơ máu...Một cỗ năng lượng dũng mãnh đang điên cuồng chạy trong cơ thể hắn, cư nhiên phong bế lại hoàn toàn năng lượng trong cơ thể Thanh Long.

Thanh Long không dám tin tưởng chút nào, lời nói của hắn còn chưa dứt thì lại vang lên một tiếng nổ, lại một quyền nữa ầm ầm nện lên gương mặt của hắn.

Tiên huyết nhất thời từ trong miệng Thanh Long điên cuồng phun ra bên ngoài, kèm theo đó là ba chiếc răng bình thường vẫn kiên cố không gì sánh được, giờ đây cũng bị đánh văng ra.

- Oanh...! Oanh...! Oanh...!

Thân thể Thanh Long hiện giờ giống như một bao cát. Hắn bị Lâm Dịch điên cuồng đánh lên cơ thể, mà làm cho người khác phải khiếp sợ chính là lúc này Thanh Long dường như không có lực hoàn thủ một chút nào.

Chu Tước trở nên ngây dại, Huyền Vũ cũng ngây dại, ngay cả Hoàng Long cũng ngây dại hoàn toàn...Thậm chí bọn họ lúc này quên mất cả phản ứng, cứ như vậy đứng đơ ra nhìn Thanh Long giống như một bao cát đang bị đánh vụn ra.

- Con mẹ ngươi!

Hân Dao đã chết làm cho Lâm Dịch hoàn toàn trở nên điên cuồng rồi, thiết quyền của hắn cứ liên tục một quyền nối tiếp một quyền nện lên cơ thể Thanh Long...Cơ thể có thể nói là kiên cố tối cường trong Thiên giới của Thanh Long giờ phút này lại hoàn toàn bị băng toái dưới công kích của Lâm Dịch. Tiên huyết từ trong miệng Thanh Long phun ra thành vòi, vết thương trên cơ thể liên tục xuất hiện, nứt vỡ ra.

Một màn này vừa vặn để cho những tên cường giả Thần cấp bình thường vừa đến chứng kiến được.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn, đầu óc bọn họ như bị ngưng trệ lại, không hề có phản ứng chút nào...Đây là loại tình huống gì vậy? Đối với cường giả Thần cấp bình thường mà nói, Thanh Long đúng là vô địch, hiện nay lại giống như một cái bao cát, đang bị người ta đánh mà không thể hoàn thủ? Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại thì dường như đối phương không muốn một kích giết chết ngay Thanh Long, mà hiện tại đang muốn ngược đãi hắn một cách điên cuồng.

Thế giới này dường như đều đã trở nên quá điên khùng hết cả rồi:

- Lẽ nào Chung cực thần lúc này lại biến thành đối tượng để cho đối phương hành hạ sao?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn mà không biết phải phản ứng như thế nào...

Cho tới tận lúc này, tam đại Chung cực thần còn lại mới có phản ứng, ba người đồng thời bay về phía Lâm Dịch và Thanh Long. Năng lượng cường đại từ trong thân thể họ bắt đầu bạo phát ra bên ngoài. Lực lượng cường đại phát ra làm cho những cường giả Thần cấp bình thường phía sau đều trở nên run rẩy.

Tuy vậy nhưng Lâm Dịch lại không thèm để ý đến bọn họ một chút nào, hắn vẫn điên cuồng oanh kích lên thân thể Thanh Long, vẻ mặt méo mó lại vì bi thống, đôi mắt huyết sắc hiện lên sự điên cuồng. Điều duy nhất hiện nay Lâm Dịch muốn làm chính là hung hăng giáo huấn cho Thanh Long một trận, sau đó đánh chết hắn.

Đúng vậy, đánh chết hắn.

- A...Tạp chủng...Tạp chủng...Vì sao ngươi lại giết nàng? Vì sao lại muốn giết nàng?

- Chung cực thần thì sao, rất giỏi sao? Con mẹ ngươi...

Lâm Dịch đã hoàn toàn điên cuồng rồi. Hắn chưa bao giờ mắng chửi người khác như vậy, giờ phút này đã hoàn toàn không thèm để ý nữa rồi. Hân Dao đã chết làm cho hắn trở nên điên cuồng. Hắn chỉ có thể thông qua việc hành hạ, vũ nhục đối phương để phát tiết ra bi phẫn trong lòng.

Đúng vậy, bi phẫn.

Đòn công kích của Chu Tước, Huyền Vũ và Hoàng Long rốt cuộc cũng tới, phô thiên cái địa, bất luận lực lượng nào đứng trước mặt năng lượng hợp kích của ba người đều chỉ có một con đường bị hủy diệt.

Nhưng mà Lâm Dịch căn bản vẫn không thèm quan tâm đến nó chút nào, hai tròng mắt huyết sắc vẫn điên cuồng như cũ, liên tục đánh lên cơ thể Thanh Long.

Đạo năng lượng rốt cục cũng đánh lên thân thể Lâm Dịch, nhưng thân thể hắn lúc này chợt bộc phát ra một cỗ hôi sắc năng lượng. Đạo năng lượng của ba người Chung cực thần nhất thời bị hôi sắc năng lượng oanh kích vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

- Nguyên thủy khí?

Huyền Vũ lập tức kinh hô lên một tiếng.

Tất cả mọi người đều trở nên ngây dại, không chỉ có ba người Chung cực thần mà tất cả các cường giả Thần cấp phía sau cũng đều há hốc mồm ngây dại.

Đây là cái gì? Đòn công kích hợp lực của ba người Chung cực thần cư nhiên cứ như vậy lại bị nghiền nát hoàn toàn.

- Đây là lực lượng gì?

Tất cả mọi người đều dại ra suy nghĩ ở trong lòng...Con mắt của bọn họ trừng lớn tưởng như muốn rách ra. Ở phía xa xa Lâm Dịch rốt cuộc cũng đã ngừng lại, nhưng mà một quyền cuối cùng của hắn cũng phá nát miệng của Thanh Long trở thành nát bấy...Mặt mũi Thanh Long lúc này đã hoàn toàn trở nên bầm dập, huyết nhục mơ hồ...Lúc này nhìn ra, ý thức của hắn cũng gần như bị tiêu tan hoàn toàn.

Bất chợt một đạo hôi sắc năng lượng từ trong cánh tay của Lâm Dịch phát ra, trước ánh mắt kinh hãi không gì sánh được của ba người Chung cực thần và các cường giả Thần cấp khác, đạo hôi sắc năng lượng ầm ầm chui vào trong thân thể của Thanh Long thần.

Vắng lặng...Phảng phất như giờ khắc này cả thiên địa đều trở nên an tĩnh lại.

Thân thể Thanh Long lúc này bắt đầu phồng lên, trong con ngươi của hắn lúc này lần đầu tiên hiện lên thần sắc kinh khủng vạn phần. Nhưng mà ánh mắt của Lâm Dịch vẫn còn đang điên cuồng như cũ, gương mặt méo mó nhìn Thanh Long, đạo hôi sắc năng lượng vẫn như cũ không ngừng dũng mãnh tiền vào trong cơ thể Thanh Long.

Bành trướng...Bành trướng...Bành trướng...

- Oanh...!

Một tiếng bạo tạc vang lên giống như vụ nổ lần đầu tiên khi thiên địa sinh sôi, toàn bộ cường giả Thần cấp cách xa đó mấy trăm dặm đều hộc ra tiên huyết, bay ngược ra phía sau...Cự ly xa như vậy nhưng dư ba lại hoàn toàn không thèm để hộ thân năng lượng của cường giả Thần cấp vào trong mắt, làm cho bọn họ đều phải thổ huyết.

Ba tên Chung cực thần đứng gần Lâm Dịch cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cả đám tái nhợt, tiên huyết phun ra. Ánh mắt của bọn họ hoàn toàn ngưng trệ, hiện lên vẻ không thể tin nổi nhìn vào trong vị trí Lâm Dịch.

Không biết từ lúc nào, trong tay Lâm Dịch đã cầm một con tiểu kim long.

Con tiểu kim long kia chỉ nhỏ bé như một cánh tay, đang điên cuồng giãy dụa trong tay Lâm Dịch.

- Không nên...không nên...Bạch Hổ, nhìn lại phần tình cảm bằng hữu nhiều năm, không nên...Trong miệng con tiểu kim long đang truyền ta thanh âm của Thanh Long...Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn trở nên sợ hãi rồi. Tiểu kim long chính là thần hồn của hắn. Nếu như Thần hồn hoàn toàn bị nghiền nát thì coi như Thanh Long đã hoàn toàn bị tiêu tán khỏi thế gian. Là một Chung cực thần, vốn nên thọ ngang với thiên địa, làm sao hắn có thể cam tâm chết đi như vậy? Một sự sợ hãi dâng lên tràn ngập trong lòng Thanh Long.
- Đừng nên giết ngươi?

Thanh âm trầm thấp của Lâm Dịch chậm rãi vang lên. Hắn hơi ngẩng đầu, một đôi mắt huyết sắc cư nhiên từ từ chảy xuống nước mắt:

- Lúc ngươi giết chết Phỉ nhi, ngươi có nghĩ tới sẽ tha thứ cho nàng? Ngươi là Chung cực thần thì ngươi rất giỏi sao? Xin lỗi, trong mắt ta thì ngươi cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Nói dứt lời, hôi sắc năng lượng trong tay Lâm Dịch ầm ầm phun ra. Một âm thanh giòn tan vang lên, thanh âm cầu xin tha thứ đáng buồn cười của Thanh Long cũng ngừng lại. Con tiểu kim long trong tay Lâm Dịch cũng hóa thành tro bụi hoàn toàn, tiêu tan vô tung vô ảnh trong thiên địa.

Thần sắc Huyền Vũ khẽ động. Hắn vừa định hành động thì nghe "Xoát" một tiếng, một đạo thân ảnh đã xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.

Con ngươi huyết sắc băng lãnh không mang theo một chút tình cảm nào, giọt nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt, Lâm Dịch cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn Huyền Vũ.

Trong lòng Huyền Vũ lúc này điên cuồng nhảy dựng lên.

- Ngươi muốn cứu hắn, tức là ta và ngươi là địch. Ngươi muốn chết sao?

Lâm Dịch không hề để lại cho Huyền Vũ một chút mặt mũi nào, nói thẳng ra một câu.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, đổi lại là một người khác, kể cả là Bạch Hổ thì Huyền Vũ cũng sẽ kiên quyết xé rách da mặt cùng với đối phương. Nhưng hiện tại đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Dịch, trên gương mặt hắn vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, trong lòng Huyền Vũ lại trở nên kinh hãi, cũng không dám nói thêm câu gì.

Huyền Vũ bất chợt cười một tiếng, nói:

- Thanh Long quá mức kiêu ngạo, mọi chuyện hắn làm ta đều mặc kệ, đi cứu hắn lý do hắn là bằng hữu nhiều năm...

Nói xong Huyền Vũ lại lui một bước, nói rõ mình không có ý định đối địch gì.

Huyền Vũ rốt cuộc cũng nhìn ra, người thanh niên này hoàn toàn không phải là một trong hai người Bạch Hổ, Hắc Long mà hắn quen thuộc, hắn cũng không phải là đối thủ của người thanh niên lạnh lùng này. Nếu hắn muốn giết mình thì chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Lâm Dịch lẳng lặng đứng nhìn Huyền Vũ, trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia buồn bã:

- Năm xưa Bạch Hổ đại nhân tìm kiếm Nguyên Thủy Khí, vốn dự định thông báo cho các ngươi cùng chung sức, không nghĩ tới các ngươi lại phát động công kích hắn trước một bước, làm cho hắn thất vọng vô cùng.

Nói xong, ánh mắt Lâm Dịch chuyển hướng nhìn sang Chu Tước. Sắc mặt Chu Tước lúc này trở nên trắng nhợt, hơi kiên cường một chút nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Lâm Dịch vẫn chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:

- Bạch Hổ đại nhân năm đó đúng là mù mắt mới thích một tiện nhân như ngươi.

Biểu tình Chu Tước lúc này càng trở nên tái nhợt, không có một tia huyết sắc nào, cả giận nói:

- Ngươi nói ai là tiện nhân?

- Xoát.

Một tiếng nhỏ vang lên, Lâm Dịch đã xuất hiện ngay trước người Chu Tước, tốc độ của hắn quá nhanh làm cho Chu Tước càng trở nên hoảng sợ.

Khuôn mặt của Chu Tước thần đủ để làm cho cả Thiên giới phải trở nên điên cuồng, nhưng Lâm Dịch nhìn nàng lại lộ ra một tia khinh thường:

- Ta nói ngươi là tiện nhân...Bạch Hổ đại nhân đã đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi muốn ta thay ngươi nói lại tỷ mỉ không? Mà ngươi là Chung cực thần, lại đi cấu kết cùng với Thanh Long, đến thời khắc mấu chốt cư nhiên đánh lén Bạch Hổ đại nhân. Bằng không thì chỉ vào vài tên phế vật như các ngươi làm sao có thể là đối thủ của Bạch Hổ đại nhân? Ngươi nói ngươi không phải là tiện nhân, vậy ai là tiện nhân?

Sắc mặt Chu Tước nhất thời biến đổi liên tục, tái nhợt, hắng giọng, không còn chút huyết sắc nào...

Chu Tước cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa, Lâm Dịch cũng không còn hứng thú gì tiếp tục nói chuyện với nàng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Huyết Hổ đằng xa. Trong lúc bốn người Chung cực thần tấn công Lâm Dịch, dư ba đã làm thần cách của hắn bị nghiền nát. Còn Hân Dao đã bị công kích của Thanh Long đánh trúng, hoàn toàn ngã xuống...

Thần hình Lâm Dịch chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện bên người Hân Dao, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng. Ba tên Chung cực thần nhất thời thở dài ra một hơi...Nhìn dáng dấp của Lâm Dịch, tựa hồ cũng không muốn giết chết bọn hắn để phát tiết tức giận trong lòng.

- Các ngươi có ân oán cùng với Bạch Hổ đại nhân và Hắc Long đại nhân, đó là chuyện của các ngươi. Thanh Long chết vẫn chưa hết tội, nhưng ta cũng không muốn giết các ngươi nữa...Chờ lúc Bạch Hổ đại nhân và Hắc Long đại nhân trở về rồi mới quyết định chuyện của các ngươi. Các ngươi...tự tìm cách giải quyết cho tốt.

Nói xong, thân thể Lâm Dịch cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh...

Ba người Chung cực thần, đông đảo cường giả Thần cấp, tại giờ khắc này tất cả đều hoàn toàn trầm mặc. Hùng hổ đi tìm người khác gây phiền phức, nhưng kết quả cuối cùng thì không ai nghĩ tới lại như vậy...Thanh Long bị người ta hành hạ cho đến chết, đông đảo cường giả Thần cấp cũng ngã xuống hơn mười người lúc đối phương điên cuồng tự bạo thần cách...Có thể nói là không được một chút chỗ tốt nào.

Hoàng Long là người duy nhất trong ba tên Chung cực thần không bị Lâm Dịch vũ nhục, chủ yếu bởi vì hắn quang minh lỗi lạc. Tuy rằng chấp chưởng phong mang nhưng cũng không hiếu sát. Đợi đến lúc Lâm Dịch rời khỏi, Hoàng Long mới thở dài ra một hơi rồi nói:
- Rốt cuộc thì chúng ta muốn tranh đoạt cái gì?

Nói xong, hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười, hóa thành một đạo ngân quang biến mất khỏi nơi đây...

Trận đại chiến này, không thể không nói là vô cùng bi tráng. Phương Bắc Thiên, Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên, toàn bộ cường giả Thần cấp đều ngã xuống. Chung cực thần Thanh Long cũng hình thần câu diệt, các phương khác cũng tổn thương trầm trọng.

Nhưng mà đến cuối cùng thì không có một thế lực nào đạt được cái gì tốt.

Hân Dao ngã xuống, sự thống khổ trong lòng Lâm Dịch thế nào thì có thể nghĩ...

...****************************************

Trong Hổ Thần cư, Thư Mộng và Thủy Linh Lung cùng với Lang Sa, ba người đều trầm mặc, lẳng lặng nhìn về gian mộc phòng...Lâm Dịch ôm thân thể của Hân Dao tiến vào trong đó rồi không đi ra nữa. Hiện giờ đã trải qua hơn ba trăm năm rồi.

- Tỷ tỷ đã hơn ba trăm năm rồi...Thế nhưng...

Thư Mộng lo lắng nhìn về phía Thủy Linh Lung nói.

Thủy Linh Lung khẽ thở dài một tiếng:

- Phỉ nhi muội muội đã chết, làm cho Lâm Dịch rất khó chịu. Ta biết tính tình hắn. Tin tưởng ta đi, thời gian sẽ làm hắn tốt lên.

- Thế nhưng...

Thư Mộng còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

Một trận ngân quang lóe lên, ba người liền biến mất khỏi Hổ Thần cư.

Thời gian đã trôi qua hơn ba trăm năm, Lâm Dịch an trí phía trong Hổ Thần Cư một tòa phù phong, sắp xếp để mọi người có quan hệ với hắn có thể tùy ý ra vào. Còn hắn thì tự mình ôm thân thể Hân Dao tiến nhập vào trong căn nhà gỗ nhỏ, sau đó cũng không quay trở ra.

Cường giả Thần cấp của ba phương đều ngã xuống hoàn toàn, nhưng mà do có sự tồn tại của Lâm Dịch nên các phương khác cũng không dám đơn giản trêu chọc ba phương này.

Mấy người gia gia cũng đang bắt đầu hành tẩu ở các nơi trong Thiên giới, cùng nhau nỗ lực tu hành.

Lúc mấy người Kỳ Dương gặp lại Lâm Dịch, bọn họ cũng biết đẳng cấp của bản thân mình và đối phương chênh lệch nhiều như thế nào. Nhưng bọn họ cũng chỉ suy nghĩ một lúc mà thôi, sau đó cũng trở nên an ổn xuống...Thế lực của Huyền Đông Thiên xâm lấn, làm cho thế lực Bách Nguyên Tông cũng biết được thân phận của Lâm Dịch. Sau khi biết rõ được thực lực hiện nay của Lâm Dịch, Kỳ Dương cũng muốn nghĩ mọi biện pháp để lo lắng cho những tên đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông năm xưa, những người có quan hệ cùng với Lâm Dịch đều nhất nhất chiếm giữ được những vị trí trọng yếu. Điều này cũng không phải do Lâm Dịch truyền lệnh xuống nên Kỳ Dương cũng không dám tùy ý nói nguyên nhân cho bọn họ biết, chỉ có điều vẫn luôn tỏ thái độ tôn kính với bọn họ. Điều này làm cho mọi người đều có cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh.

Mấy người phụ thân lúc này cũng đã bắt đầu phi thăng lên Thiên giới, nhưng sau khi biết được tình huống của Lâm Dịch hiện nay, hai lão nhân gia cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng:

- Lâm Dịch cái gì cũng tốt, chỉ có quá mức trọng tình. Đây là ưu điểm của nó nhưng cũng là nhược điểm trí mạng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng năm, từng năm một...Trải qua ba ngàn năm sau, Lang Sa là người đầu tiên phi thăng trở thành cường giả Thần cấp của Đông Nam Thiên. Không bao lâu sau, Tây Bắc Thiên cũng truyền đến tin tức có người trở thành Thần...Nàng cũng có qua nơi này một chuyến, nếu như Lâm Dịch gặp lại nàng thì có thể nhận ra đó là Bạch Tố, người đã từng gặp mặt Lâm Dịch một lần.

Lại trải qua ba ngàn năm nữa, Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn cũng đã phi thăng lên Thiên giới, người một nhà đã được đoàn viên trên Thiên giới...Đương nhiên, có thêm ba hài tử của Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn, ngoại trừ thiếu mất Lâm Dịch, còn lại cả nhà cũng được đoàn viên vui vẻ, hòa thuận.

Hai vạn năm tiếp theo, dưới sự trợ giúp của Lang Sa, Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng lần lượt ngưng tụ thần cách trở thành Thần...Hiện nay Đông Nam Thiên coi như đã có ba cường giả Thần cấp.

Mà cũng sau đó không bao lâu, Tây Bắc Thiên và Bắc Thiên cũng tiếp tục truyền đến tin tức có người trở thành cường giả Thần cấp...Một đời trước cường giả Thần cấp ngã xuống, thần cách tuy rằng đã tiêu tán hoàn toàn, nhưng không có nghĩa là cường giả Thần cấp về sau không xuất hiện nữa. Điều này cũng không có gì là ngạc nhiên cả.

Đương nhiên, tất cả các cường giả Thần cấp của ba phương sau khi thành Thần đều đến để thỉnh an Lâm Dịch...Nhưng đáng tiếc là Lâm Dịch vẫn luôn bế quan ở trong căn nhà gỗ nhỏ, kể cả đám người Thư Mộng cũng không có cách nào nhìn thấy hắn, chưa nói gì tới những người khác.

Thời gian năm vạn năm sau, Lâm Cường và Vân Băng sinh ra người nhi tử thứ hai là Lâm Thư.

Lại trải qua mười vạn năm tiếp theo, lúc đó chỗ bế quan của Lâm Dịch đột nhiên truyền đến tiếng long ngâm hổ gầm...m thanh đó vang vọng bên tai những cường giả Thần cấp khác đến bốn mươi chín ngày sau mới ngừng lại...Tất cả mọi người đều biết, Bạch Hổ thần và Hắc Long đã chính thức trở về. Tây Bắc Thiên và Đông Nam Thiên tất nhiên vô cùng hài lòng, nhưng bầu không khí tại những phương khác giống như bao trùm một tầng mây đen...Bọn họ đang lo lắng về sự trả thù của Bạch Hổ thần và Hắc Long thần.

Nhất là Chu Tước thần. Khi nàng bị Lâm Dịch mắng là tiện nhân, nàng cũng nhớ lại Bạch Hổ thần đã đối xử với mình như thế nào. Hiện nay Bạch Hổ thần đã trở về, lại làm nàng thở ra một hơi dài...Bất luận như thế nào đi chăng nữa thì việc này chung quy cũng phải giải quyết.

Về phần nói rằng Bạch Hổ thần và Hắc Long rốt cuộc có đi tìm bọn họ để trả thù không thì cũng không rõ ràng lắm.

Thời gian hai mươi vạn năm thấm thoát trôi qua...

Hôm nay chính là ngày đại thọ của Lâm Thiên Ngạo, hắn là gia gia của Lâm Dịch, cũng là trưởng bối của đông đảo cường giả Thần cấp khác, địa vị của hắn trên Thiên giới lúc này thế nào thì có thể biết.

Nhưng Lâm Thiên Ngạo cũng không định mở tiệc chiêu đãi nhiều người. Vì vậy đang ngồi cùng hắn cũng chỉ có người nhà mà thôi. Lâm Cường, Vân Băng, Lâm Thư, Thư Mộng, Thủy Linh Lung, Hãng Sa, Lâm Yến, Kim Trĩ Hàn, cùng với vài nữ nhân khác nhà Lâm Yến, các hậu bối phân hệ...Người một nhà hòa thuận vui vẻ, tất cả tập trung đầy đủ hơn một trăm người đều ngồi ở trên ngọn phù phong. Đây đều là trực hệ của Lâm gia, nói chung đều là con cháu của Lâm Thư. Về phần phân hệ thì càng đông hơn ngồi ở xung quanh.

- Năm nay là ngày đại thọ hai mươi vạn tuổi của Thái thượng thái tổ gia gia, đợi một lát nữa các ngươi cũng không được nghịch ngợm nghe chưa?

Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đang vừa chỉnh lại y phục của một hài tử vừa cười cười răn dạy. Tiểu hài tử quay đầu nhìn, bên cạnh thân thể của hắn là một nam nhân tuấn mỹ.

- Vâng, con đã biết rồi...

Tiểu hài nhi vẫn còn tóc máu trên đầu trả lời...Nhìn dáng dấp của hắn thì tuyệt đối chưa vượt quá năm tuổi, nhưng hiện giờ cũng đã có thực lực nhất giai chiến sĩ.

- Ai...Thật sự là không nghĩ tới, nghe nói Lâm gia chúng ta có thế lực lớn ở trên Thiên giới như vậy đều là bởi vì tồn tại Lâm Dịch thái tổ gia gia...Nhưng người vẫn luôn bế quan. Đáng tiếc là ta chưa được gặp lão nhân gia bao giờ.

- Ừ, nghe nói Lâm Dịch thái tổ gia gia đã bế quan hơn hai mươi vạn năm rồi, bởi vì Hân Dao thái tổ ngã xuống.

- Lại nói tiếp, Lâm Dịch thái tổ gia gia cũng thật là có tình có nghĩa. Người tầm thường mà có thực lực và địa vị như vậy, liệu có khả năng sẽ giống như người?

- Vì thế nên Thư Mộng thái tổ nãi nãi, Thủy Linh Lung thái tổ nãi nãi và Lang Sa thái tổ nãi nãi vẫn luôn cuồng dại, không thay đổi vì Lâm Dịch thái tổ gia gia...

- Chuyện hiển nhiên...

Trên chiếc bàn lớn nhất đặt ở trước cửa chính Hổ Thần cư, Lâm Thiên Ngạo ngồi ở ghế giữa.

- Phụ thân, con kính người một chén.

Lâm Cường và Vân Băng đứng lên chúc mừng:

- Cung chúc người thọ ngang trời đất.

Lâm Thiên Ngạo vui tươi hớn hở cười. Hắn hiện nay đã là thái thượng thái tổ gia gia, tự nhiên cũng tự mình thay đổi hình dáng bên ngoài, biến thành một lão nhân hạc phát đồng nhan.

- Gia gia, chúng con cũng kính người...

Lúc Lâm Cường và Vân Băng ngồi xuống, đám người Thư Mộng cũng đứng lên cung kính mời rượu...Các nàng đều đã là cường giả Thần cấp, còn Lâm Thiên Ngạo bởi vì nguyên nhân thiên tư nên vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Ngưng Thần kỳ. Nhưng chung quy trưởng bối vẫn cứ là trưởng bối, đám người Thư Mộng không thể nào vì thực lực mà không tôn kính Lâm Thiên Ngạo.

Lâm Thiên Ngạo nhìn ba người tôn tức cứ chờ đợi mòn mỏi hơn hai mươi vạn năm như vậy, khẽ thở dài một tiếng:

- Những năm này các con đã khổ cực rồi...

Sắc mặt ba người Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Lang Sa đều đỏ lên, sau đó đôi mắt mông lung nhìn về phía Hổ Thần Cư ở một bên, rồi hơi lắc đầu nhẹ nhàng:

- Con tin tưởng Lâm Dịch nhất định sẽ đi tới đích. Hơn hai mươi vạn năm rồi...Cái chết của Phỉ nhi muội muội hẳn cũng đã phai nhạt rất nhiều.

- Ai...

Lâm Thiên Ngạo than khẽ một tiếng:

- Lâm Dịch là tôn tử mà ta phải tự hào, không nghĩ tới hắn cũng trọng tình như vậy.

- Được rồi, được rồi, hôm nay là đại thọ của gia gia, chuyện của ca ca không cần phải nói nữa.

Lâm Yến mở miệng nói, ngồi bên người hắn là Kim Trĩ Hàn.

- Được, không nói nữa...Đến đây đến đây, tất cả mọi người cùng nâng chén.

Lâm Thiên Ngạo hít vào một hơi thật sâu, sau đó bật cười nói. Tất cả mọi người đều đứng lên nâng chén.

Nhưng đúng lúc này, biểu tình của Thư Mộng bất chợt biến đổi, vội quay ra phía sau nhìn lại, hai hốc mắt hơi đỏ lên. Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về địa phương Thư Mộng đang nhìn...

Cửa đại môn của Hổ Thần cư chậm rãi mở ra. Lâm Dịch so với hai mươi vạn năm trước vẫn không hề thay đổi chút nào, chậm rãi từ trong đại môn đi ra. Trên khuôn mặt hắn mang theo biểu tình khuây khỏa đến cực điểm, bộ dáng tươi cười. Mà đứng bên cạnh hắn chính là một nữ tử tuyệt sắc mang theo dáng vẻ ngượng ngùng...

- Lâm Dịch? Phỉ nhi muội muội?

Thủy Linh Lung mở to hai mắt ra nhìn, chợt hốc mắt của nàng đỏ lên, lúc này Lang Sa và Lâm yến, Vân Thủy cũng như vậy.

Hơn hai mươi vạn năm không gặp, khi gặp lại những người trong trí nhớ, trong mắt Lâm Dịch cũng hiện lên một tia dư quang.

- Ta đã trở về rồi.

Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại làm cho mọi người đều chảy ra nước mắt...
HẾT