Tuy rằng Lang Sa rất muốn hỗ trợ Lâm Dịch, thế nhưng quả thực thực lực của nàng không đủ. Cũng chỉ có thể gật đầu, quan tâm nói:
- Chính ngươi phải cẩn thận một chút.
- Được rồi, nàng yên tâm đi.
Lâm Dịch nói xong, tay vung lên, một trận ngân quang chợt lóe, thân ảnh Lang Sa đã biến mất trước mặt hắn, tiến vào bên trong Hổ Thần Cư.
Sau khi thu xếp xong mọi viẹc, hai mắt Lâm DỊch lúc này tràn đầy sát ý.
- Hừ, quả nhiên là tặc tử...Dương oai ở Bạch Đế đại lục không tính, ngay cả ở Đông Nam Thiên cũng dám dương oai...Không giết các ngươi, quả thực không còn thiên lý nữa.
Sau khi thì thào tự nói, tốc độ Lâm Dịch chợt được đẩy tăng lên mấy chục lần, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở phía chân trời xanh lam.
Bên trong tiểu đình, một người chắp tay đứng đó, dường như đang chờ đợi cái gì đó. Khi nhìn thấy từ phía chân trời xa xa xuất hiện mấy đạo tử mang, biểu tình đăm chiêu của hắn mới thu liễm lại, khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Trong chốc lát, mấy đạo tử mang kia hạ xuống đất, hóa thành vài bóng người mặc tử sam. Bọn họ cung kính quỳ xuống trước mặt kim y nhân kia.
- Có chuyện gì?
Kim y nhân hờ hững mở miệng nói.
- Khởi bẩm đại nhân...Tiểu nhân cố gắng một ngày một đêm, thế nhưng cũng chỉ có thể lấy được hơn vạn linh thạch hạ phẩm...
Một gã tử y nhân trong đám người cẩn thận trả lời.
Kim y nhân kia nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, chủ yếu là không có ai theo dõi các ngươi đó chứ?
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân phi thường cẩn thận, cũng không có động thủ tại những địa phương nhiều người. Hơn nữa, trong lúc hành sự, những người kia cũng đã...
Gã tử y nhân kia trong lúc nói làm một động tác cắt cổ.
KIm y nhân kia lúc này mới thỏa mãn gật đầu, lập tức phất tay nói:
- Được rồi, xuống phía dưới đi.
- Dạ.
Tên tử y nhân khom người dạ một tiếng rồi xoay người rời đi. Cuối cùng trong đình lại chỉ còn lại một mình kim y nhân kia mà thôi...Nếu Lâm Dịch ở đây thì có thể nhận ra, người này chính là Duẫn Đinh. Mà tử y nhân vừa nãy, cũng chính là một nhóm đi đại lục Bạch Đế.
- Linh Tinh, Linh Tinh a...
Duẫn Đinh nhẹ nhàng lẩm bẩm hai tiếng rồi quay đầu nhìn về phía chân trời.
Hắn làm sao không rõ tình cảnh của mình bây giờ? Cách làm thông minh nhất chính là nhanh chóng chạy về Thanh Long Bảo, cho dù cường giả Thần Cấp trách tội xuống cũng tốt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thả hắn ra ngoài. Thế nhưng hắn làm sao can tâm?
Làm đường chủ thứ ba của Long Tích, tại Thanh Long Bảo cũng là nhân vật có uy danh số một số hai. Mà mấy vạn năm qua từ khi tiến vào Ngưng Thần Kỳ hắn đã khi nào ăn quả đắng như vậy?
Vốn tưởng rằng một việc dễ như trở bàn tay không ngờ lại bị kẻ khác phá hư, thậm chí thực thần khí mà cường giả Thần Cấp cấp cho cũng bị người đoạt lấy...Điều này làm sao hắn có thể tiếp thu cho được.
Con người luôn sĩ diện, huống hi hắn lại là một người có uy vọng. Nếu cứ như thế xám xịt trở về, trong Thanh Long Bảo hắn còn có chỗ dụng võ nữa?
- Đều là hắn...Đều là hắn! Vô luận như thế nào ta cũng phải diệt trừ hắn, diệt trừ hắn...
Hai tròng mắt Duẫn Đinh mơ hồ lộ ra tia máu, hai tay nắm chặt làm xuất hiện gân xnh.
Vô thanh vô tức, một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía sau hắn. Lúc này trong đầu Duẫn Đinh toàn là sự căm hận đối với "Kỳ Dương.
cho nên nhất thời cũng không có phát hiện ra...Bởi vậy có thể thấy được, hắn đối với "Kỳ Dương" kia thống hận đến mức độ nào.
Nhìn lão hữu tràn ngập khí tức bạo ngược, Lưu Phong không nói gì mà khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ho khan.
Duẫn Đinh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó xoay người lại hỏi:
- Thế nào?
Lưu Phong thấy Duẫn Đinh đang vội vã hỏi, khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Hơn hai mươi ngày, thế nhưng hiện nay số Linh Tinh thu được cũng không đến năm mươi khỏa...Tám mươi mốt khỏa còn cần một đoạn thời gian nữa.
Thần sắc kỳ vọng trên mặt Duẫn Đinh tức thì tiêu tan, lập tức có chút buồn bã tự giễu nói:
- Đúng vậy...Tám mươi mốt khỏa Linh Tinh, quả thực không phải là một con số nhỏ. Ta tích trữ hơn một nghìn năm mới có một ít như vậy.
Lưu Phong nhíu mày nhìn Duẫn Đinh đang cảm thán nghèo túng, sau đó mới khẽ thở dài một tiếng nói:
- Duẫn Đinh, thứ cho ta nói thẳng...Cách làm hiện tại của ngươi căn bản không có lấy một điểm tác dụng. Đại bộ phận danh môn Đông Nam Thiên đều đã phái người tới Bách Nguyên Tông, ta ước chừng hiện tại trong vị diện Gia Nhĩ Ba Tư nho nhỏ kia, chí ít cũng có không dưới bốn gã cường giả Ngưng Thần Kỳ đang chờ ngươi tự chui đầu vào lưới...Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt? Ta xem hay là ngươi tạm thời trở lại Thanh Long Bảo, nói rõ ràng sự tình cho các đại nhân...Hiện tại đại chiến sắp nổ ra, Thần Cấp đại nhân hẳn sẽ không suy nghĩ tới vấn đề chiến lực của Huyền Đông Thiên. Bọn họ hẳn sẽ không vì một việc nhỏ mà vứt bỏ một cường giả Ngưng Thần Kỳ a.
Thân thể Duẫn Đinh tức thì cứng lại, một lúc lâu sau mới cúi đầu, nắm chặt tay. Nhưng mà một lúc sau giống như là thoát lực, buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ta làm sao mà không biết? Ngươi cần gì phải cảnh tỉnh ta?
Lưu Phong nghe vậy tức thì nhíu mày, một lúc lâu sau mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
Một câu nói, cũng không biết Duẫn Đinh đang suy nghĩ cái gì.
Hắn hiểu rõ, cũng biết việc mình làm hiện tại tất cả đều là uổng công. Chỉ là hắn không muốn tiếp nhận sự thực này mà thôi...Lần này cú ngã quá lớn, điều này làm cho một người tâm khí cao ngạo như hắn, cảm thấy suy sụp.
Một lúc lâu sau, Duẫn Đinh mới thở dài một hơi nói:
- Ta hiểu rồi...Bách Nguyên Tông, Kỳ Dương...Ta sẽ ghi nhớ bọn họ. Chờ đến khi Duẫn Đinh ta lần thứ hai trở lại, chính là thời khác Bách Nguyên Tông cùng ngươi hôi yên phi diệt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, lưu lại một lời thề.
Thấy Duẫn Đinh nói như vậy, Lưu Phong mới gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, việc này không nên chậm chễ, ngươi nên lập tức rời khỏi đây...Nghe nói Bách Nguyên Tông đã phái cao thủ đến đây tìm ngươi, chậm trễ sẽ sinh biến.
- Hừ, tìm ta sao? Ta lại thực sự muốn cho bọn hắn tìm đến.
Duẫn Đinh tuy rằng quyết định tránh đi, thế nhưng sau khi nghe thấy như vậy liền phẫn nộ. Hắn chính là đường chủ thứ ba của Long Tích, hiện tại lại bị người ta truy sát như chó nhà có tang a? Loại chênh lệch này khiến cho hắn khó có thể tiếp thu.
- Nơi này chính là Đông Nam Thiên, nhịn một tí cũng không tính là gì. Chờ sau khi quay đầu lại cấp cho địch nhân một kích trí mạng, mới chính là kẻ trí giả.
Lưu Phong nhíu mày nói.
Thần sắc trên mặt Duẫn Đinh biến ảo bất định, một lúc lâu sau mới gật đầu nói:
- Đệ nhận phần ân tình này của huynh...Nếu như lần này đệ không chết, nếu huynh có việc cần, cho dù cách xa vạn dặm đệ cũng sẽ đi.
Lưu Phong lại khẽ thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Đi thôi.
Duẫn Đinh lại nhìn hắn vài lần, sau đó không ngờ cứ như vậy mà quay người lại, cắt ngang phía chân trời, không ngờ ngay cả thủ hạ cũng không có mang theo.
Thủ hạ của hắn mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Tứ giai chiến sĩ, đi theo bên người hắn chỉ là chọc kẻ thiếu hiểu biết mà thôi, căn bản không có bất luận một tác dụng nào...Hắn tin tưởng Lưu Phong sẽ biết xử trí bọn họ ra sao.
Lưu Phong còn lưu lại nhìn bóng lưng Duẫn Đinh ngày càng xa dần, ánh mắt lóe lên. Một lúc lâu sau hắn mới than nhẹ, lẩm bẩm nói:
- Không phải là ta không muốn giúp ngươi...Mà là địch nhân quá mức mạnh mẽ a...Ngươi ở lại ta cũng không giúp được ngươi, ngược lại lại hại tới chính mình. Hi vọng...Ngươi có thể tha thứ cho ta.
Vừa rồi sự ba động thần thức cực kỳ cưỡng hãn kia đảo qua khiến cho Lưu Phong cũng không nhịn được mà run lên. Hắn chỉ muốn im lặng làm thổ hoàng đế một phương mà thôi, nhưng mà năm đó đột nhiên lão hữu tới cửa, hắn cũng không có lý do cự tuyệt. Hắn vốn tưởng rằng mặc kệ như thế nào, chỉ cần không rước lấy sự chú ý của cường giả Thần Cấp là tốt rồi. Nhưng mà không nghĩ tới, vừa rồi lúc tu hành có một cỗ thần thức cường hãn tới cực điểm quét qua, khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Hắn có lý do tin tưởng trong Ngưng Thúy Hải Vực này không có cường giả nào cường đại như vậy. Cho dù là có cường giả đi ngang qua, cũng nhất định không có khả năng tản mát ra khí tức giết chóc mạnh mẽ đến như vậy...Chỉ dựa vào đó là hắn có thể suy đoán ra đây chính là cường giả chân chính, hẳn là đến tìm Duẫn Đinh.
Hiện tại hắn đang ở giai đoạn trùng kích Ngưng Thần, nếu như tiêu hao vì đại chiến hoặc là bị thương vì đại chiến, đều có khả năng ảnh hưởng tới xác suất thành công của việc hắn ngưng tụ Thần cách...Hắn đã đợi năm vạn năm, cũng không vì người khác mà chờ thêm năm vạn năm nữa.
Quả thật người Thiên Giới rất trọng cảm tình, thế nhưng so sánh với chuyện ngưng tụ Thần cách không thể nghi ngờ là chuyện ngưng tụ Thần cách quan trọng hơn. Hắn cũng không nghĩ bản thân mình vô duyên vô cớ bị liên lụy vào một hồi phân tranh. Nếu như làm không tốt cuối cùng còn bị người của Đông Nam Thiên cho rằng bản thân mình và Huyền Đông Thiên có quan hệ gì dẫn tới bị quần công, đó thực sự là chuyện không hề tốt tí nào. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Vì vậy vừa rồi mới có một màn kia.
Lưu Phong còn lưu lại ngây người nhìn lên trên bầu trời một lúc lâu, trong mắt lại nổi lên sát ý mãnh liệt, lập tức bước về một hướng...Phương hướng kia chính là phương hướng mà đám thủ hạ Duẫn Đinh vừa rời đi.
Trên không trung, toàn thân Lâm Dịch được bảo phủ bởi một tầng huyết sắc năng lượng, phá vỡ không khí chung quanh tạo thành một hộ tráo phòng ngự, lôi điện không ngừng lập lòe chung quanh.
Đột nhiên, thần sắc của hắn thay đổi, một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười.
- Tên gia hỏa này còn có chút thông minh...
Sau khi nói lẩm bẩm một câu, Lâm Dịch thu liễm thần thức của bản thân, đẩy nhanh tốc độ...Tức thì biến mất trên không trung.
Duẫn Đinh rời khỏi Ngưng Thúy Nhai, phi hành mấy giờ liền đi tới một mảnh không vực hoang tàn vắng vẻ, lúc này mới hạ thấp tốc độ.
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về bốn phía. Bầu trời chung quanh quang đãng, không có mấy. Những thứ đập vào mắt có thể thấy được, ngay cả một tia dấu hiệu của sinh mệnh cũng không có.
Khóe miệng Duẫn Đinh hiện lên nụ cười tự giễu...Trước đây hắn đi chỗ nào không phải là có tùy tùng đi theo? Nhưng mà hiện tại, lại giống như là có chó nhà có tang một mình chạy đi, khi thấy cảnh sắc hoang vắng tới bực này, lại nhớ tới những thủ hạ mà mình bỏ lại, cảm xúc ra sao cũng có thể nghĩ được.
Ánh mắt hắn dại ra, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ, chuẩn bị tiếp tục đi.
Nhưng mà đột nhiên, thần sắc của hắn chấn động, ánh mắt như tóe ra tia lửa diện, nhìn về một phương hướng khác.
- Người nào?
Một tiếng gào to vang lên, ngay sau đó là một đạo tử sắc quang mang từ trong tay hắn ầm ầm đánh ra, hướng về phía kia bay tới.
Huyết sắc quang mang đại thịnh, quang mang đánh vào quang tráo trên người vừa mới xuất hiện, đột ngột tỏa thành một đoàn hồng sắc quang mang.
Sắc mặt Duẫn Đinh trầm xuống...Không thể không nói hắn cũng là một đại nhân vật, tuy rằng tâm tình không được tốt lắm, nhưng lúc chiến đấu, hắn liền có thể trong khoảnh khắc tiến nhập vào trạng thái chiến đấu. Chỉ bằng vào phần tâm cảnh cũng đã có ít người có thể so sánh được với hắn.
- Duẫn Đinh các hạ quả nhiên lợi hại, ta vừa mới đến đã bị ngươi phát hiện rồi. Ha ha...
Một giọng nói không hề xa lạ với Duẫn Đinh vang lên, mang theo ý tứ trào phúng nhàn nhạt.
Hai con mắt Duẫn Đinh tức thì mở to ra, tức giận cũng vô phát áp chế. Ý tứ trào phúng trong giọng nói đối phương chỉ là phụ, điều quan trọng nhất chính là chủ nhân của giọng nói này.
- Kỳ Dương...Kỳ Dương.
Một trận gió nổi lên, năng lượng bạo tạc chung quanh biến mất, lộ ra thân hình bên trong quang tráo...Chính là Kỳ Dương mà Duẫn Đinh ngày nhớ đêm mong, hận không thể xẻ thịt uống máu...Đương nhiên, trên thực tế chính là Lâm Dịch.
Hai mắt Duẫn Đinh tức thì lộ ra tơ máu, ngày hôm nay hắn tới thảm cảnh này chính là bởi vì Kỳ Dương kia...Nếu không phải hắn ngăn cản mình, sợ rằng mình hiện tại đã sớm trở lại Loạn Tinh Hải, đang vui vẻ tay cầm Chân Thần khí, nghe các cường giả Thần Cấp khen ngợi a?
Tất cả những thứ kia đều là do Kỳ Dương ban tặng.
Tâm tình hiện tại của Duẫn Đinh cho dù kẻ đui mù cũng có thể tưởng tượng ra. Hắn căn bản hiện tại không suy nghĩ tới việc mình đi phá hư địa bàn của người khác, giết nhiều cư dân như vậy. Chỉ một mặt nghĩ tới tình cảnh mà bởi vì sự xuất hiện của đối phương mà dẫn tới tình cảnh hiện tại của hắn...Đây chính là điển hình của những người quanh năm ở địa vị cao, hành vi bừa bãi, tự đại.
Lâm Dịch nhìn tên nam tử trước mặt đnag bốc hỏa này, thực sự không thấy có nửa điểm qua hệ với nam tử trầm ổn lạnh lùng mà hắn gặp tại đại lục Bạch Đế kia, bởi vậy trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Hắn cũng không biết, trong thời gian ngắn ngủi mười năm, mỗi ngày Duẫn Đinh đều phải chịu bao nhiêu áp lực tâm lý. Dưới áp lực này, Duẫn Đinh sớm đã không thể duy trì tâm cảnh như lúc đầu.
- Hơn mười ngày không thấy, ta không nghĩ đại nhân lại trở thành một người khác a.
Đương nhiên, tuy rằng kinh ngạc với trạng thái hiện tại của đối phương, thế nhưng lại nghĩ tới dáng dấp thảm hại ở đại lục Bạch Đế, trong lòng hắn đối với Lâm Dịch dần dần xuất hiện sát ý...Ánh mắt hắn lạnh lùng, cuối cùng mở miệng nói:
- Kỳ Dương...Không nghĩ tới ngươi lại là người mà Bách Nguyên Tông phái tới truy sát ta. Ha ha...Thực sự là trời giúp ta! Ta còn nói muốn giết ngươi ít nhất cũng là chuyện của nhiều năm sau này, hiện tại nếu như ngươi đã tự mình đi tới cửa, cũng đừng trách thủ đoạn của ta độc ác.
Duẫn Đinh không chút che dấu sát ý đối với Lâm Dịch. Đôi mắt đầy tơ máu nhìn thẳng về phía Lâm Dịch, từng đạo năng lượng sắc bén ba động, bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
- Giống như suy nghĩ của ngươi, ta cũng muốn vì vạn sinh linh đại lục Bạch Đế mà đòi lại công đạo.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, xương cốt trên người vang lên tiếng cách cách. Dần dần thân thể hắn bắt đầu cao lên, trên thân thể hắc bạch giao thoa tạo thành bộ lông. Đôi mắt ngay từ đầu đã biến thành màu đỏ như máu.
- Chiến văn? Kỳ Dương này quả nhiên khác với người thường, chiến văn này, hẳn là do cường giả Thần Cấp cấp cho hắn đi a?
Thấy sự biến hóa trên người Lâm Dịch, hai hàng lông mày của Duẫn Đinh giật mạnh vài cái, sau khi suy nghĩ một lát, lập tức nén sự tức giận trong lòng xuống...Dù sao, Hổ Hình chiến văn này có thể mang đến cho đối phương sức chiến đấu bao nhiêu hắn không biết. Lúc này trong lòng hắn tất cả đều là giết chóc, cố nhiên có thể đề thăng khí thế. Thế nhưng cứ như vậy, trong chiến đấu sẽ mất đi lý trí.
Mà đối với cuộc chiến của cao thủ, lý trí so với khí thế càng trọng yếu hơn vài phần.
Vừa rồi trên bầu trời vạn dặm còn tràng cảnh hai đại siêu cấp cường giả giằng co nhau, nhuộm một mảnh trời thành hắc sắc...Mà hiện tại lại biến thành tràng cảnh một Ngưng Thần Kỳ cường giả đối chiến với một người bình thường. Bởi vì hai người đồng thời tiến nhập Thiên Đạo, thần thức cường đại với sự lĩnh ngộ của bản thân ảnh hưởng tới sự vận chuyển của Thiên Đạo, thiên địa biến sắc, cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, cũng là chuyện bình thường.
Từng tia tử sắc điện xà giống như những con cự long bay lượn trên bầu trời...Mà khi tới gần tới chỗ bọn họ, không gian giống như lại ngừng lại, không có lấy một chút gió.
Rống!
Lâm Dịch lần đầu tiên chủ động tấn công, một tiếng hổ gầm vang lên, thân thể Lâm Dịch ầm ầm hướng về phía Duẫn Đinh bay tới. Những nơi mà Lâm Dịch đi qua, lực lượng mạnh mẽ đều đem phiến không gian chung quanh nghiền nát, giống như là một tờ giấy vậy.
Sắc mặt Duẫn Đinh hơi đổi, cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, biết một chiêu này bản thân mình nhất định không thể đón được. Hắn phản ứng cực nhanh, ngay cả Lâm Dịch là kẻ địch cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Chỉ thấy lúc này lưng thân thể hắn đáp xuống, mang theo áp lực mạnh mẽ đè tại vị trí của Duẫn Đinh khi nãy, trong nháy mắt lực lượng lan ra chung quanh. Lập tức bàn tay hắn giơ lên, một đạo tử sắc quang mang tức thì bay về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch không chút hoang mang, thân thể mang theo quán tính lần thứ hai bay ra ngoài, áp lực mạnh mẽ đè xuống ngừơi Duẫn Đinh, một chưởng đánh xuống, huyết sắc quang mang tức thì đón đầu tử sắc quang mang.
Oanh!
Tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, thân thể bên ngoài bị sóng xung kích giữa hai nguồn lực lượng đẩy ra bên ngoài.
Một chiêu này, ai cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
- Kỳ Dương này tuy rằng ghê tởm thế nhưng cũng có vài phần thực lực.
Trong lúc chân chính chiến đấu, Duẫn Đinh cũng không có bị hận ý chi phối ý nghĩ mà vẫn cẩn thận suy nghĩ. Đừng nhìn khuôn mặt hắn hiện tại không có biểu tình gì, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch tuy không đến mức sợ hãi nhưng cũng có thêm vài phần cẩn trọng.
Đột nhiên, Duẫn Đinh hít sâu một hơi, chỉ thấy khí chất của hắn trong nháy mắt biến thành mờ ảo bất định, hắn tiến lên phía trước một bước, tay đưa ra phía trước, hướng về phía Lâm Dịch huy một chưởng nhìn qua như không hề có lực công kích.
Ánh mắt Lâm Dịch chợt lóe lên, nhất thời liền minh bạch đây là đối phương chìm vào trong Thiên Đạo. Lúc này hắn cũng không dám chậm trễ, chỉ thấy khí chất của hắn trong nháy mắt trở nên quỷ dị, bá đạo bạo ngược nhưng cũng mang theo một cỗ khí tức nhu hòa, đối phương công kích tới đây hắn cũng nhẹ nhàng đưa tay, tiếp chưởng đối phương.
Một chiêu này, không có thanh âm va chạm, tay hai người chập lại vào nhau, giống như là chỉ tùy ý vung tay lên mà thôi. Nhưng mà ở phía sau, chu vi không gian chung quanh hai người đột nhiên trong nháy mắt biến mất không còn tung tích. Một hắc động thật lớn xuất hiện.
Thiên đạo...Khi xuất hiện con người sao lại nhỏ yếu như vậy chứ?
Thiên đạo của Duẫn Đinh chính là phong, mờ ảo bất định, nhanh nhẹn không gì sánh được. Mà Thiên Đạo của Lâm Dịch chính là tổ hợp mâu thuẫn. Hắn có thể cứng rắn như đao thương, cũng có thể nhu hòa êm dịu.
Thiên đạo không có phân cao thấp, thế nhưng tu vi của cá nhân lại khác nhau.
Thiên đạo của Lâm Dịch quỷ dị vạn phần, Duẫn Đinh tự hỏi nhiều năm trôi qua bản thân mình từng gặp qua không ít cao thủ, thế nhưng cũng chưa từng thấy Thiên Đạo quỷ dị như vậy. Nhưng mà Duẫn Đinh trầm ngộ trong Thiên Đạo đã mấy vạn năm rồi, sự hiểu biết của hắn sao có thể để một hậu bối như Lâm Dịch so sánh được.
Sắc mặt Lâm Dịch trắng bệch...Vừa rồi Thiên Đạo đan xen, đã khiến cho hắn bị thương nhẹ.
Chỉ là hoàn hảo, thân thể hắn trải qua sự rèn giũa của Hổ Thần Quyết đã sớm cứng rắn không gì sánh được, một chút vết thương nhỏ như vậy đối với hắn không đáng kể.
Duẫn Đinh mờ ảo như gió, Lâm Dịch bá đạo mà nhu hòa...Cứ như vậy mà giằng co...
Trên không trung ầm ầm tiếng sấm, những linh lực tàn phá bừa bãi chung quanh tạo thành một cơn lốc to lớn. Cho là ở một chỗ rất xa cũng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ và cỗ lực lượng phá hủy mọi thứ kia.
- Đây là thứ gì?
Áp lực cường đại trong nháy mắt hình thành, tất cả những cường giả trong phương viên một nghìn km đều bị cỗ khí tứ kia làm cho hít thở không thông. Nhất thời cả đám đều nhìn về phía Lâm Dịch và Duẫn Đinh quyết đấu trên không trung, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ lại là một cơn lốc năng lượng?
- Không có khả năng, Ngưng Thúy Hải Vực từ xưa đến nay cũng chưa từng xuất hiện qua một cơn lốc năng lượng mạnh mẽ đến như vậy...Hơn nữa nếu như nó là một cơn lóc, ngươi không cảm giác nó cũng xuất hiện quá đột ngột sao?
- Chẳng lẽ ở đó có hai siêu cấp cường giả quyết đấu?
- Ngươi điên rồi sao? Cường giả Thần Cấp đã ra quy định Hư Thần Kỳ trong Đông Nam Thiên không cho phép tư đấu, ai dám vi phạm mệnh lệnh này?
- Vậy chuyện gì đã xảy ra?
- Cũng không nhất định...Ngươi có còn nhớ rõ tên gián điệp của Huyền Đông Thiên không? Nếu như là bọn hắn...Cho dù là siêu cấp cường giả quyết đấu cũng không phải là chuyện không có khả năng.
- Nhanh như vậy đã tìm được rồi?
- Rất có thể, dù sao thứ Huyền Đông Thiên đối đầu chính là toàn bộ Đông Nam Thiên, chuyện này khẳng định đã sớm kinh động tới Cường giả Thần Cấp...chỉ cần Cường giả Thần Cấp xuất thủ, sợ rằng muốn tìm được nơi ẩn thân của kẻ kia, hẳn không phải là một việc gì quá khó khăn.
- Bằng vào lực phá hoại trước mắt này, chí ít cũng phải là hai gã Cường giả Hư Thần Cảnh quyết đấu mới có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy...Mà cũng có thể là Ngưng Thần Kỳ.
- Ngưng Thần Kỳ? Cường giả mạnh mẽ nhất trong Hư Thần Cảnh? Là bọn hắn quyết đấu sao? Trời ạ, mỗi ngày ta đều nghe tới hai chữ Hư Thần Cảnh, Hư Thần Cảnh...Nhưng ngay cả một lần cũng không nhìn thấy cường giả như vậy. Bọn họ chiến đấu, nếu như có thể tận mắt chứng kiến một lần, ta chết cũng không hối tiếc.
- Hừ, năng lượng cuồng bạo như vậy, sợ rằng ngươi ngay cả cơ hội nhìn cũng không có đã bị cắt thành vô số mảnh rồi. Tốt nhất là nên thành thật chờ một chút...So với si tâm vọng tưởng, chi bằng thực tế một chút. Cường giả như vậy quyết đấu, cho dù là khí tức rất nhỏ nếu như ngươi cẩn thận cảm nhận, cũng có không ít chỗ tốt.