Ngay cả cường giả Ngưng Thần kỳ cũng bị ảnh hưởng, thậm chí phải vận công tiến hành chống đỡ...Có thể tưởng tượng ra, Lâm Dịch và Long Dương so khí thế, đã đạt tới trình độ gì. Không chút nào khoa trương nếu nói: Hư Thần cảnh nếu như tùy tiện xông vào thì sợ rằng trong khoảnh khắc sẽ bị trọng thương. Sự khác biệt về đẳng cấp, cho dù trực tiếp chết cũng không phải là chuyện không có khả năng.
- Kỳ Dương, ngươi lui xuống trước cho ta.
Lúc này Kỳ Dương đang vận chuyển năng lượng chống cự với khí thế của hai người. Thanh âm lạnh nhạt của Long Dương chậm rãi vang lên, trong lòng Kỳ Dương kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn...Thì thấy Long Dương dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Dịch.
- Long Dương đại nhân đã thực sự nổi giận rồi.
Trong lòng Kỳ Dương tức thì xuất hiện một nỗi sợ hãi không tên, vội vã khom người nói:
- Tuân mệnh!
Nói xong hắn vội vã đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía Long Dương, lại nhìn về phía Lâm Dịch lúc này sắc mặt dần dần trắng bệch. Ánh mắt hắn dừng lại một chút, thân hình lóe lên, mang theo kim sắc quang mang phá không mà đi, trong nháy mắt biến mất.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, thần thức lặng lẽ chìm xuống đan điền...Cùng cường giả Thần Cấp cứng đối cứng, ngay từ đầu hắn phải xuất ra toàn bộ thực lực có thể mượn được, bằng không bản thân hắn sẽ không có cơ hội trở mình.
Lâm Dịch thu hồi ánh mắt, tinh tâm. Trên phương diện khí thế, khí thế trầm ổn như núi của Long Dương đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nhưng mà khí thế của Lâm Dịch lại giống như một viên đá cố chấp trụ giữa dòng nước, mặc cho khí thế Long Dương hung mãnh ra làm sao, vẫn như cũ thủ vững bản tâm của mình. Nhìn qua có vẻ nếu như tiếp tục kiên trì cũng không phải là chuyện không thể.
- Quả nhiên có chút môn đạo, thảo nào gặp bản tôn dám can đảm không quỳ.
Giằng co một lát, Long Dương lạnh nhạt nói. Xung quanh thân thể hắn cuồng phong gào thét, linh khí mạnh mẽ khuấy đảo không gian. Nhưng mà một thân bạch y của hắn lại vô cùng quỷ dị, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.
Áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt của Lâm Dịch càng ngày càng trắng bệch. Hắn có cảm giác, nay cả hô hấp của mình cũng khó có thể tiếp tục, giống như bị một ngọn núi lớn đè lên người.
- Xem ra, cũng chỉ có thể đánh một trận.
Nghĩ như vậy, hắn hít sâu một hơi, phần thần thức chìm trong đan điền tức thì khởi động Chiến Văn...
Trong chốc lát, toàn bộ không gian đều run rẩy! Thần sắc Long Dương cũng biến đổi, ánh mắt chợt lóe lên rồi tắt, dường như đang chờ đợi thứ gì đó.
Rống.
Một tiếng rít gào vang vọng thiên địa, không gian chung quanh tức thì bị nghiền nát, giống như có một cơn lốc xuất hiện, mà phía sau Lâm Dịch, hư ảnh một đầu bạch hổ điên cuồng gào thét xuất hiện.
Rống!
Lại một tiếng rống, Lâm Dịch ngẩng đầu lên, lúc này dáng dấp của hắn đã thay đổi. Bộ tóc màu trắng bao trùm lên trán, hồng lam, lưỡng sắc quang mang không ngừng lưu chuyển, càng ngày càng rực rỡ. Hắn mở mắt ra, lúc này con mắt đã chuyển thành một hồng một lam.
Hồng bá đạo mà hung ác, lam lặng lẽ mà lạnh lùng...Hai loại cảm giác khác nhau, không ngờ lại cùng tập trung trên một người, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Hai con mắt quỷ dị nhìn thẳng vào Long Dương.
Mà lúc này Long Dương cũng đột nhiên thu hồi khí thế của mình. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vừa rồi còn lạnh lùng, hiện tại lại hiện lên vẻ kích động.
- Hổ Thần Huyết...Đúng là Hổ Thần Huyết...Bạch Hổ đại nhân đã trở về. Hắc Long đại nhân...Hắc Long đại nhân...
Long Dương thì thào tự nói, ánh mắt nhìn về phía hư ảnh Bạch Hổ uy vũ tới cực điểm phía sau Lâm Dịch kia, hai tròng mắt thậm chí còn có một chút nước mắt.
Rống!
Lại một tiếng rống nữa vang lên, ngay sau đó một đạo năng lượng hồng lam quấn quanh, đâm vỡ không gian, điên cuồng phóng về phía Long Dương.
Tốc độ hiện tại đã sớm vượt qua tốc độ âm thanh, tần suất chấn động lại càng vượt ra ngoài phạm vi mà lỗ tai người có thể tiếp nhận, thế nhưng quỷ dị là lại không phát sinh bất kỳ một âm thanh nào, nhưng mà sóng âm siêu cường kia, cũng thực sự phóng tới bên người Long Dương. Phù Phong dưới chân Long Dương hầu như trong nháy mắt bị chấn thành nát bấy rồi tán đi. Mà tử sắc điện xà trên bầu trời trong nháy mắt cũng run nhè nhẹ, dừng lại một chút, sau đó ầm ầm tản ra, biến mất không còn tung tích.
Nói thì rất chậm, thế nhưng trên thực tế lại trong nháy mắt. Chờ sau khi tâm tình đang kích động của Long Dương bị đè nén xuống, thì công kích đã tới trước mặt hắn.
Nhưng mà Long Dương cũng không có bối rối, ánh mắt chớp động, không biết lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay mở ra, trực tiếp đón lấy luồng công kích kia.
Giống như một đầu bạo long, hiện tại trong nháy mắt lại bị một đứa bé dùng một tay liều chết chống lại...Hồng lam quang mang tiếp xúc với quang trụ từ trong bàn tay Long Dương ầm ầm nổ tung, hóa thành một hồng lâm sắc khuếch tán ra bên ngoài. Mãi cho đến khi hoàn toàn khuếch tán ra chung quanh mới truyền ra âm thanh.
Oanh!
Giống như ngọn núi lớn đột nhiên nổ tung, âm thanh ầm ầm bạo phát. Sóng âm kịch liệt trong nháy mắt chấn vỡ phiến không gian chung quanh, giống như là phá vỡ tấm màn thủy tinh.
- Cái gì?
Đôi mắt Lâm Dịch tức thì cứng lại, lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Lúc trước hắn còn chưa sử dụng thành thạo thú văn chi nguyên này, cũng có thể đối phó được với Thần Cấp Khương Như. Tuy rằng không có đánh bại hắn, thế nhưng cũng khiến cho Khương Như luống cuống tay chân một phen. Nhưng mà hiện tại, sự hiểu biết của hắn đối với Thú Văn chi nguyên không còn như trước, thành thạo gấp bội. Hơn nữa thực lực của hắn cũng chân chính tiến vào Ngưng Thần kỳ...Đối mặt với cường giả Thần Cấp Long Dương này, không ngờ lại không hữu hiệu như khi đối phó với KHương Như?
Trong lúc hắn đang ngạc nhiên, quang mang lan ra phạm vi trăm thước rồi tiêu tán, lộ ra thân hình Long Dương.
- Không có khả năng!
Khi thấy rõ thân hình của Long Dương, Lâm Dịch không nhịn được mà nhảy về phía trước một bước, ánh mắt kinh hãi hô lên.
Chỉ thấy cánh tay phải của Long Dương vẫn giơ lên phía trước như cũ, nhưng mà y bào của hắn cùng với tử kim quan vũ trên đầu hắn không ngờ ngay cả một chút lệch đi cũng không có. Giống như một kích khiến cho thiên địa biến sắc này của Lâm Dịch đối với hắn căn bản không tạo thành một chút ảnh hưởng gì.
Quá mạnh mẽ rồi...Lâm Dịch hoàn toàn bị chấn kinh. Một kích vừa rồi tuy rằng cũng không tính là toàn lực, thế nhưng cũng có tám phần thực lực. Nhìn biểu tình hiện tại của Long Dương, Lâm Dịch biết bản thân mình cho dù có tăng thêm thực lực nữa sợ rằng cũng không tạo thành chút uy hiếp nào cho đối phương.
Vì sao lại như vậy? Lâm Dịch không biết nên làm như thế nào. Bản thân hắn tuy rằng biết mình không phải là đối thủ của cường giả Thần Cấp, thế nhưng chung quy cũng tạo thành một chút phiền phức đi a.
Thế nhưng hiện tại...Đối mặt với cường giả Thần Cấp, hắn cũng giống như những Ngưng Thần Kỳ cường giả khác, không có một chút năng lực phản kháng.
Lâm Dịch đột nhiên ý thức được, bởi vì nguyên nhân có Lâm Phỉ đã khiến hắn dường như xem thường cường giả Thần Cấp.
Thậm chí ngay cả Lâm Phỉ, khi đối mặt hắn cũng có tự tin tuy rằng bản thân không phải đối thủ của nàng, thế nhưng cũng không kém xa.
- Coi như không tệ.
Thái độ của Long Dương đột nhiên quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, nói một câu không tệ, trên mặt không ngờ lại xuất hiện nụ cười. Đương nhiên, nụ cười này trong mắt Lâm Dịch ít nhiều cũng mang theo một ít khinh thường.
Ánh mắt Lâm Dịch lóe lên bất định, một lát sau mới cúi đầu khẽ thở dài, trên mặt xuất hiện nụ cười tự giễu:
- Long Dương đại nhân quả nhiên mạnh mẽ, Lâm Dịch tự biết không thể địch lại...Buồn cười Lâm Dịch lại tự đại, khinh thường cường giả Thiên Giới, hiện tại mới biết bản thân mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi...
Nhìn Lâm Dịch tự mình châm biếm, Long Dương cũng ngậm miệng không nói gì, trong mắt mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch ngừng lại một chút, rồi lại hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Long Dương, thở ra một hơi rồi vừa cười vừa nói:
- Nhưng nếu như Long Dương đại nhân cho rằng như vậy có thể dọa được Lâm Dịch, vậy đại nhân cũng sai rồi. Đến đây đi, có thể chết trong tay Long Dương đại nhân, Lâm mỗ cũng có vốn để tự ngạo rồi.
Ánh mắt Long Dương lóe lên, lẳng lặng nhìn Lâm Dịch.
Một lúc lâu sau, Long Dương cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa. Dưới ánh mắt hồ nghi của Lâm Dịch, trên mặt hắn lại nở nụ cười.
- Đi về phía Tây Bắc ba ức km, sẽ tìm thấy thứ mà các ngươi muốn tìm. Bằng vào thần thức của ngươi, ta nghĩ muốn tìm thấy bọn chúng cũng không khó khăn cho lắm...Về phần vị diện Gia Nhĩ Ba Tư ngươi có thể yên tâm, ta bảo đảm nó không sao...Thanh Long Bảo, Huyền Đông Thiên...Ha ha...
Giọng nói của Long Dương trở nên ôn hòa mà không mất đi hào khí của nó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dịch, quang trụ màu vàng trên không trung xuất hiện, bao phủ toàn thân Long Dương. Khi lời vừa dứt, thân hình của Long Dương đã biến mất không còn hình dáng.
Bầu trời khôi phục lại như cũ, bầu trời xanh thẳm lại xuất hiện. Lâm Dịch ngây người trên không trung một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Lâm Dịch không khỏi gãi dầu, có chút không hiểu tại sao đối phương đột nhiên làm khó dễ, sau đó lại đột nhiên chuyển biến thái độ...Rốt cuộc là đã xảy ra chuyên gì?
Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Dịch thẳng thắn buông tha.
- Những cường giả Thần Cấp này suốt ngày đều làm ra vẻ thần thần bí bí...Chỉ là nếu như vị diện Gia Nhĩ Ba Tư an toàn, vậy mục đích của ta cũng đã đạt được. Phía Tây Bắc ba ức km...Ài. tuy rằng rất xa, thế nhưng cũng nhất định phải đi xem a...
Thân thể Lâm Dịch dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Hắn cúi đầu nhìn qua y phục đã rách nát, có chút bất đắc dĩ...Thú Văn Chi Nguyên quả thực vô cùng lợi hại, thế nhưng mỗi khi dùng nó thì y phục cũng rách nát, thực là bất đắc dĩ a.
Thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo quang mang, biến mất không còn hình bóng...
Trên không trung, trên mặt một cái gương hình tròn, biểu hiện hình ảnh Lâm Dịch vừa rồi mới rời khỏi.
- Vừa rồi ta biểu hiện có tốt không?
Một giọng nói tùy tiện vang lên, có vẻ vô cùng đắc ý.
Nếu như Lâm Dịch ở chỗ này, nhất định có thể nghe được...Tuy rằng trong giọng nói có chút không thích hợp, thế nhưng đây chính là giọng của Long Dương.
Xa xa, thân hình Long Dương hiện ra.
- Tốt nhất là ngươi nên xem lại bản thân mình đi a...Quả thực nhìn không ra Lâm Dịch kia, lại có năng lượng tinh huyết của Bạch Hổ đại nhân, không ngờ lại tốt số như vậy?
Không đợi Long Dương mở miệng, một giọng nói lười biếng đã cắt đứt âm thanh của hắn. Long Dương quay đầu nhìn lại thì thấy một nam tử mang theo khí tức lười biếng đi tới.
Đồng dạng cũng là một cường giả Thần Cấp, khí chất của tên này lại là lười biếng, thế nhưng cũng là một mỹ nam. Trên trán trơn nhẵn của hắn, cũng có một ấn ký phức ạp.
- Khái khái...Ta nói ngươi đừng có châm chọc ta nữa được không?
Sắc mặt Long Dương tức thì đỏ lên, ho khan vài tiếng, có chút xấu hổ nói. Tên nam tử kia ngáp một cái, không thèm để ý tới hắn.
Long Dương chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn.
- Được rồi, đừng náo loạn nữa, nói tới chính sự đi...Long Dương, cảm giác thế nào?
Giọng nói ôn hoà mà trầm thấp vang lên, Long Dương quay đầu lại, ở một địa phương cách hắn không xa, một người tướng mạo uy vũ, thân hình cao lớn đang nhìn về phía hắn. Người này vóc người lực lưỡng, thân hình vô cùng hoàn mỹ, thắt lưng rộng, tỏa ra mị lực cực hạn. Trên trán hắn cũng có một ấn ký phức tạp.
Long Dương thấy hắn nói như vậy, cũng thu hồi dáng vẻ vui đùa, nở nụ cười, gật đầu nói:
- Tuy rằng có chút non nớt, thế nhưng quả thực không tồi...Không hổ là người của Hổ Thần đại nhân a.
Nói xong hắn giơ tay lên...Lúc này mới phát hiện ra, cánh tay phải vừa rồi trắng noãn như ngọc, hiện tại lại sưng phù lên...Thân thể của cường giả Thần Cấp, không có chút khoa trương nếu nói, ngay cả tinh thạch kiên cố nhất cũng không thể so sánh được...Có thể khiến cho thân thể như vậy xuất hiện tình huống sưng phù, tùy thời bị phá hủy...Có thể nghĩ tới lực lượng mạnh mẽ bao nhiêu.
- Ồ?
Tên nam nhân thân thể lực lưỡng kia hơi nhíu mày, trên trán xuất hiện một chữ "xuyên.
sau đó nói:
- Hành động lần này, hẳn là có thể giúp cho hắn một chút...Biên giới Huyền Đông Thiên tình huống sao rồi?
Tên nam tử kia sau khi hỏi cũng nhìn về phía người có dáng vẻ lười biếng kia, người này lại ngáp một cái, sau đó tùy ý nói:
- Phỏng chừng bọn họ lần này tập kích Gia Nhĩ Ba Tư diện vị, hẳn đã phát hiện ra thứ gì đó.
Tên nam tử kia gật đầu, rồi lập tức khẽ thở dài một tiếng:
- Quyền chủ động hiện tại đều nắm trong tay Huyền Đông Thiên. Điều duy nhất hiện tại chúng ta có thể làm chính là hỗ trợ Lâm Dịch mau chóng trưởng thành, khiến cho vị trí của Bạch Hổ Thần và Hắc Long Thần đại nhân trở về vị trí cũ...Sáu vạn năm...Đã qua một nửa rồi a.
Lời của hắn vừa ra khiến cho mấy người khác đều gật đầu, nhíu mày.
Một lúc lâu sau, Long Dương đột nhiên mở miệng nói:
- Được rồi, vì sao không gặp được Hân Dao?
Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi khi dễ phu quân người ta, lại còn muốn người ta ở chỗ này cho ngươi nhìn sao? Phỏng chừng hiện tại nàng phải đi bồi tiếp phu quân của nàng rồi a.
- Ách. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Long Dương kinh ngạc, lập tức lắc đầu cười khổ, nhìn về phía hắn:
- Chuyện khi dễ này, quả thực ta không muốn làm thêm nữa.
Ở một địa điểm cách đó mấy nghìn km, một địa phương ít có dấu chân người xuất hiện.
Ở nơi này có ít người xuất hiện, đơn giản là vì ở Đông Nam Thiên mọi người đều biết rõ, ở đây yêu thú thành đàn, hơn nữa đẳng cấp lại không thấp. Tuy rằng số lượng lớn như vậy những vẫn khiến cho một số người tự nghĩ thực lực mình không kém muốn đoạt đi nội đan cùng ma hạch trong người bọn chúng...Nhưng một lần lại một lần giáo huấn bằng máu, khiến cho những người kia cũng phải từ bỏ tâm tính tham lam của bản thân mình.
Núi non khổng lồ trôi nổi trên không trung. Nhưng mà rất ít người biết, ở bên trong một chỗ sâu nhất của những ngọn núi khổng lồ này, có một chỗ vô cùng tươi tốt.