Chung Cực Truyền Thừa

Chương 656: Tổng bộ Bách Nguyên Tông

Lâm Phỉ than nhẹ trong lòng.

Cùng lúc đó, Lâm Dịch cũng hít sâu vào một hơi, gật đầu, sau đó nhìn về phía Minh Ngọc tươi cười nói:

- Nếu như vậy thì chúng ta cũng không quấy rồi đại nhân nữa...Cáo từ.

- Đại nhân đi thong thả, đi thong thả...

Minh Ngọc liên tục đưa tiễn, đến khi nhìn thấy hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở dài ra một hơi. Lúc này hắn mới cười khổ phát hiện ra, trong lúc tiếp xúc với đối phương ngắn ngủi như vậy nhưng lưng áo của mình đã trở nên ướt đẫm.

- Đi thôi, hiện tại chúng ta đi tổng bộ Bách Nguyên Tông...Để ta nhìn xem, hơn sáu mươi năm trước, Con sói mà Chiến Đạo Minh dẫn vào nhà...có chỗ nào hơn người?

Trên mặt Lâm Dịch hiện lên một tia chờ mong.

Lâm Phỉ nhoẻn miệng cười, nhất thời làm cho đệ tử Bách Nguyên Tông quanh đó đều nhìn nàng đăm đăm...Một tia quang mang lóe lên, hai người nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.

Có thể nói Bách Nguyên Tông tại Đông Nam Thiên và Lâm Phong Vực giống như sấm đánh bên tai. Ngoài tổng bộ tại Lâm Phong Hải Vực, thế lực của Bách Nguyên Tông còn vươn tới cả trong Phù Du Hải Vực gần đó. Hơn sáu mươi năm trước, Bách Nguyên Tông đã là một môn phái cực mạnh trong Lâm Phong Hải Vực. Toàn bộ Lâm Phong Hải Vực cũng chỉ có bảy cường giả Hư Thần Cảnh nhưng tất cả đều là trưởng lão của Bách Nguyên Tông...Thực lực như vậy có thể nghĩ. Mà hiện nay, sau hơn sáu mươi năm, Bách Nguyên Tông đã trở thành một đại phái trong cả Lâm Phong Hải Vực và Phù Du Hải Vực...Tam đại môn phái lâu đời trong Phù Du Hải Vực là Chiến Đạo Minh, Kỳ Tuyệt Môn và Thanh Nguyên Kiếm Tông. Bởi vì minh chủ Chiến Đạo Minh dẫn sói vào nhà mà hiện nay môn phái đã lưu lạc trở thành một thế lực nhị lưu. Thanh Nguyên Kiếm Tông thì đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử bụi bặm của Thiên giới.

Kể từ đó, tại hai đại hải vực, Bách Nguyên Tông trở thành thế lực độc tôn.

Tổng bộ Bách Nguyên Tông tọa lạc trên một chỗ linh mạch lớn nhất trong Lâm Phong Hải Vực. Toàn bộ hạch tâm của môn phái bao trùm phạm vi linh mạch dài đến mấy vạn dặm, mà từ vị trí hạch tâm của môn phái còn mở rộng ra ngoài thêm mấy vạn dặm nữa thuộc về đệ tử bình thường của Bách Nguyên Tông...Phạm vi tổng bộ của Bách Nguyên Tông rộng lớn như vậy làm cho người ta phải líu lưỡi.

Trên cửa đá hùng tráng, uy nghiêm to lớn, viết ba chữ như rồng bay phượng múa "Bách Nguyên Tông.

..Canh gác trước cửa là mười sáu tên đệ tử tứ giai...Bọn họ ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, trên người phát ra khí tức sát phạt nhàn nhạt...Không thể nghi ngờ, bọn họ tuy rằng chỉ là đệ tử tứ giai nhưng từ khí thế trên người phát ra cũng có thể thấy trong hàng ngũ đệ tử tứ giai, bọn họ cũng là những nhân vật đỉnh phong.

Nhìn lại toàn bộ các môn phái, chỉ là những đệ tử canh gác ngoài đại môn cũng đã như vậy, có thể tưởng tượng được thực lực của Bách Nguyên Tông như thế nào. Tuy rằng phạm vi Nghênh Khách Phong không lớn, nhưng khí thế cũng đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Những chiếc trụ to, độ cao hàng trăm thước, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách không nói nên lời. Trên đó còn điêu khắc đủ loại phù điêu, hình vẽ dáng dấp tinh mỹ thể hiện khí thế bàng bạc, khiến cho người xem không khỏi nảy sinh lòng kính trọng.

Bình thường thì đại môn của Bách Nguyên Tông cũng tiếp đón không ít người, nhưng dù sao số lượng cũng chỉ có hạn. Nhưng ngày hôm nay ở nơi đây náo nhiệt phi phàm, dùng từ "Đông như trẩy hội" để hình dung thì cũng không quá đáng chút nào.

Những người ăn mặc khác nhau, hình dáng khác nhau từ bốn phương tám hướng tụ tập ở đây. Trên mặt bọn họ đều mang theo dáng vẻ tươi cười...Là mỉm cười thật tâm hay là ngoài cười nhưng trong không cười...Nói chung, họ đều phải mang vẻ vui cười mà đến.

Dưới đại môn uy nghiêm, khí thế bàng bạc kia chăng một sợi dây dài, trên sợi dây giắt đủ mười hai đèn lồng hồng sắc, tượng trưng cho việc hỉ...Tuy rằng giờ đang là ban ngày, không cần phải thắp đèn, nhưng mười hai ngọn đèn lồng kia vẫn như cũ tỏa ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt, làm cho khí thế hùng tráng tăng thêm mấy phần vui mừng.

Hôm nay là hôn lễ của Chu Trí Lâm trưởng lão, một trong bảy đại trưởng lão của Bách Nguyên Tông...Việc này không thể nào là việc nhỏ được. Một tháng qua, liên tục có những nhân vật danh vọng của hai đại hải vực đến chúc mừng...Có được tư cách nhận được thiếp mời, thấp nhất cũng phải có thực lực Thiên vị lục giai. Mà ngoại trừ bọn họ còn có nhiều tùy tùng mang theo lễ vật đi cùng.

Lúc Lâm Dịch đã biến thành Dương Đích và Lâm Phỉ xuất hiện trên truyền tống trận tại Nghênh Khách Phong, nhất thời lỗ tai hắn phải chịu một hồi thanh âm ầm ĩ vang vọng.

Tên đệ tử phụ trách trông coi truyền tống trận khi nhìn thấy Lâm Phỉ bên cạnh Lâm Dịch, lập tức sửng sốt ngẩn người, thần sắc lộ ra vẻ kinh diễm không gì sánh được. Thẳng cho đến lúc Lâm Dịch hơi ho khan một tiếng, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, tên đệ tử kia mới thay đổi sắc mặt, liên tục khom người nói:


- Đệ, đệ tử ra mắt sư tổ...Thỉnh, thỉnh sư tổ thứ tội.

Lâm Dịch không ngờ tên Dương Đích này lại có uy đến như vậy, ngay cả tên đệ tử trông coi ở đây mà cũng nhận ra hắn?

Nhưng hắn vẫn phải biểu hiện ra thần sắc âm trầm nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói:

- Nếu như không phải hôm nay là ngày đại hỉ của sư tổ, không thích hợp thấy máu...Ngày hôm nay tròng mắt của ngươi có lẽ đã biến mất rồi.

Sắc mặt tên đệ tử kia lập tức trở nên tái nhợt, lưng càng xuất hiện một mảnh lạnh lẽo, lập tức khúm núm cúi đầu, căn bản không dám nhìn Lâm Phỉ nữa.

Lâm Dịch lạnh lùng hừ một tiếng, mục quang dời khỏi tên đệ tử kia, quét nhìn xung quanh...Chỉ thấy lúc này không chỉ có những đệ tử Bách Nguyên Tông, còn có rất nhiều người khác cũng đang chú ý nhìn ngắm Lâm Phỉ bên người Lâm Dịch...Nét mặt cả đám đều lộ ra thần sắc kinh diễm, ngơ ngác đứng nhìn Lâm Phỉ. Nàng lúc này mang theo một chút tiếu ý đứng núp phía sau Lâm Dịch.

Điều này làm cho hai đầu lông mày Lâm Dịch lập tức nhíu lại...Hắn thấp giọng hỏi:

- Những người này là ai?

Tên đệ tử kia tuy rằng sợ hãi muốn chết, nhưng khi nghe Lâm Dịch hỏi, hắn vội vã bật người, cung kính trả lời:

- Bẩm báo sư tổ...Những người này đều là khách nhân của thái thượng sử tổ cùng với các tùy tùng.

Lâm Dịch hơi nhíu mày, sau đó lại hỏi tiếp:

- Không phải nói còn một tháng nữa mới tổ chức hôn lễ sao? Vì sao hiện tại đã tới rồi?

Tên đệ tử kia cung kính trả lời:

- Bẩm báo sư tổ...Những người này đều là khách nhân đến từ Lâm Phong Hải Vực, còn về phần khách nhân tử Phù Du Hải Vực thì đều chưa tới. Kỳ hạn thời gian một tháng là để chờ những người đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Dịch hơi gật đầu nói:

- Ừ.

- Bọn họ được an bài ở địa phương nào?

Tên đệ tử nao nao, lập tức nói:

- Điều này đệ tử cũng không biết...Nghênh Khách Phong chỉ phụ trách tiếp đón, kiểm tra thiếp mời. Còn lại phía trên Phân Khách Phong còn có các vị sư thúc, sư bá khác phụ trách.

Lâm Dịch hiểu ra, gật gật đầu., sau đó mới phất tay nói:

- Được rồi, đi làm gì thì làm đi, không cần để ý tới ta nữa.


Tên đệ tử kia khom người lĩnh mệnh, lập tức xoay người, thân thể đứng nghiêm thẳng tắp một chỗ...Xem ra, chức trách của hắn là thủ hộ nơi truyền tống trận này.

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn Lâm Phỉ, khẽ cười cười, sau đó hai người bước tới phía đoàn người đang đứng.

Tuy rằng nói là náo nhiệt, nhưng những người ở đây đều là nhân vật có uy tín, danh dự. Vì vậy đoàn người cũng không quá lớn, chỉ có trên dưới một trăm người thôi.

Đoàn người đều đang đứng bắt chuyện với nhau...Tuy rằng mang tiếng là Thiên giới, nhưng tại hải vực này lại hơi có chút diện mạo của trần gian. Xuất hiện ở đây đều là những người nổi danh như vậy, có thể nói đây là một cơ hội cực tốt để tạo ra các mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh...Dù sao ngoại trừ Bách Nguyên Tông thì sợ rằng toàn bộ Phù Du Hải Vực và Lâm Phong Hải Vực, không một môn phái nào có đủ khả năng chủ trì một lần tụ hội toàn bộ những người nơi đây...Bản thân trong Thiên giới, rất nhiều lúc gặp phải nguy hiểm chết người. Nếu có thể có thêm một vài bằng hữu tốt, chuyện này đúng là khả ngộ không thể cầu. Đến thời khắc mấu chốt thậm chí có thể cứu mình một mạng.

Cả đám đều ôm loại ý niệm này mà giao tiếp cùng nhau, nhìn qua thì vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên, ngoại trừ đang nói chuyện với nhau như vậy, cũng có rất nhiều người đều tập trung ánh mắt lên vóc người yểu điệu, mê hoặc của Lâm Phỉ...Điều này làm cho Lâm Dịch cảm thấy vô lực, chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã ra nhìn.

Chỉ có điều, tâm lý thích khoe khoang thì ai cũng có. Lâm Dịch cũng không phải loại cổ hủ, thê tử của mình bị người khác nhìn vài lần liền nổi lên tức giận. Tuy rằng có chút bất đắc dĩ nhưng hắn cũng không nói thêm câu gì.

- Vị này, có phải là Dương đại nhân không?

Một thanh âm nhiệt tình cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dịch. Lâm Dịch nghiêng đầu, chỉ thấy trong đám người, một thanh niên đang từ từ đi đến. Người này quả thật được sinh ra không uổng phí chút nào, tướng mạo tuấn mỹ, khi cười lộ ra hàm răng trắng muốt, đều dặn. Thân hình hắn cao lớn, cân đối, xứng đáng là một mỹ nam tử. Kể cả so sánh với hình dáng thực sự của Lâm Dịch cũng chỉ kém vài phần mà thôi.

Lâm Dịch hơi run lên một chút, không khỏi hơi nhíu hai mắt lại nhìn...Tên tiểu bạch kiểm này mặc dù đang cười với mình nhưng ánh mắt lại một mực tập trung lên người Lâm Phỉ. Ánh mắt hắn quét lên quét xuống, tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo bach sắc của nàng...

Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ...liếc mắt nhìn Lâm Phỉ, lại phát hiện ra cô nàng vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười chết người như cũ, Lâm Dịch không biết làm thế nào chỉ âm thầm lắc đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không vì đối phương mà nảy sinh ra tức giận làm gì...Hắn và Lâm Phỉ hiện nay đều là cường giả Hư Thần Cảnh, đối phương chỉ là một tên lục giai mà thôi, thật đúng là không đủ tư cách để Lâm Dịch tính toán làm gì.

Chỉ có điều đang diễn trò thì phải diễn cho đạt...Lúc này hắn đang đóng giả Dương Đích, ngang cấp bậc với đối phương, không thể làm ra sắc mặt hòa nhã được. Nhất là khi đối phương trước mặt mình lại làm ra cái trò "Làm càn khiêu khích" trên người nữ nhân của mình.

Vì vậy, ngữ khí Lâm Dịch có chút lãnh đạm, nhàn nhạt đạm nhiên nói:

- Các hạ là ai?

Nghe được tâm tình bất mãn trong lời nói của Lâm Dịch, tên mặt trắng nhỏ kia lúc này mới nhìn về phía Lâm Dịch, ha hả cười nói:

- Thất lễ rồi...Thất lễ rồi...Bổn nhân tự giới thiệu một chút. Ta là trưởng lão Mã Phái của Thủy Vân Phái tại Lâm Phong Hải Vực. Tại hạ may mắn được Chu trưởng lão nhìn trúng, nên được phân cho thiệp mời...Các hạ hẳn là Dương đại nhân phải không?

Thủy Vân Phái tại Lâm Phong Hải Vực, đương nhiên là Lâm Dịch không biết đến. Dù sao thì hắn cũng từ Phù Du Hải Vực đến Lâm Phong Hải Vực...Nếu như là ở Phù Du Hải Vực thì Lâm Dịch còn có thể xem qua quyển ngọc giản, nhiều ít cũng sẽ có một chút ấn tượng. Nhưng tại Lâm Phong Hải Vực thì ngoại trừ Bách Nguyên Tông ra, các môn phái khác hắn không biết đến một chút nào.

Chỉ có điều lúc đối phương tự giới thiệu, trên mặt lộ ra vẻ tự hào nhàn nhạt, có lẽ cũng là thế lực không kém.

Nhưng mà thế lực không kém ở đây cũng chỉ so sánh với những tên không môn không phái mà thôi. Phía sau Lâm Dịch hiện nay có đệ nhất ngạnh sơn Bách Nguyên Tông làm chỗ dựa, Lâm Dịch cũng không cho rằng tên tiểu bạch kiểm kia dám tỏ thái độ gì với mình lúc này.

Nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, Lâm Dịch hơi chắp tay cho có lệ rồi nói:

- Nguyên lai là Mã trưởng lão, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...Nếu như không có việc gì thì mời Mã trưởng lão tiếp tục ở đây. Ta có việc đi trước một bước.

Nói xong, Lâm Dịch hơi quay đầu lại cười nói:

- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi.

Lâm Phỉ nghe được lời nói của Lâm Dịch, nhất thời trên mặt lại phóng xuất ra dáng vẻ tươi cười...Tên tiểu bạch kiểm vẫn đang nhìn Lâm Phỉ từ trên xuống dưới, lập tức sắc mặt đỏ bừng lên, con mắt nhìn Lâm Phỉ lúc này đã trừng lớn, lộ ra thần sắc si mê.

Thấy Lâm Phỉ thản nhiên cười đi theo Lâm Dịch đi ra ngoài, tên mặt trắng nhỏ Mã Phái nhất thời nóng nảy, vội vã hô to:

- Đại nhân, xin dừng bước.