Chung Cực Truyền Thừa

Chương 63: Cuối cùng gặp được đồng loại

Nhưng mà cự ly thực sự quá xa. Đã ngoài nghìn thước, mặc dù lấy thực lực Lục cấp Tử Môn chiến sĩ hiện tại của Lâm Dịch gắng gượng hô lên, muốn nghe được cũng không phải chuyện dễ.

Ước Ba Long vẫn là tiến về phía trước. Nhìn Ước Ba Long này, Lâm Dịch hiểu rất rõ phía trên lưng Ước Ba Long chắc chắn là sẽ có người ngồi ở đó, bởi vì khoảng cách, nếu như không lắng nghe tỉ mỉ rất khó có thể nghe thấy được tiếng gọi từ bên dưới vọng lên. Càng không nói là về khoảng cách từ trên lưng Ước Ba Long với rừng cây này lại khá xa. Tiếng gào thét kia bị gió thổi hình thành vật cách âm hữu hiệu nhất.

Nhưng mà Lâm Dịch cũng không cam lòng tiếp tục gọi to. Thầm nghĩ vạn nhất bọn họ hạ xuống tạm nghỉ ngơi và hồi phục thì sao?

Tư vị hai năm không thấy người sống, đã đáng giá để Lâm Dịch không ngại cực khổ đuổi theo như vậy.

Cứ như vậy, Lâm Dịch ở dưới lớn tiếng hô đuổi theo, nhưng Ước Ba Long trên không trung cũng không hề có ý tứ dừng lại chút nào.

Dần dần, Lâm Dịch dù sao cũng không phải sắt thép. Vùa duy trì tốc độ nhanh như vậy còn phải chạy nhảy, lại thêm một đường liên tục dùng toàn lực gào thét, khiến tốc độ của hắn dần dần chậm lại.

- Uy, chờ một chút a!

Thanh âm của Lâm Dịch thậm chí khi gọi đã có chút khàn khàn, nhưng mà hắn lại chỉ có thể nhìn Ước Ba Long càng ngày càng xa. Rốt cục, Lâm Dịch hoàn toàn tuyệt vọng.

Đứng thẳng trên ngọn cây, ánh mắt Lâm Dịch có chút trống rỗng nhìn Ước Ba Long đã mơ hồ chỉ còn một điểm đen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Lâm Dịch thất vọng đứng một lúc lâu, mới lại lấy tinh thần.

- Được rồi. Nếu thấy một đầu Ước Ba Long, nói cách khác, hiện tại đường này hẳn là bình thường có người đi ngang qua. Phỏng chừng phía trước không xa, liền phải rởi khỏi khu rừng này.

Lâm Dịch âm thầm an ủi bản thân. Sau đó lại nhìn địa phương Ước Ba Long biến mất, trong mắt vẫn hiện lên một tia thất vọng.

Cứ như vậy một hai chục phút sau, Lâm Dịch đại khái tính ra một chút, bản thân không ngờ đã chạy ra khỏi cự ly gần trăm dặm. Quả nhiên, Ước Ba Long tốc độ phi hành phi thường nhanh. Không hổ là ma thú thay đi bộ chủ yếu của đại lục.

Lại chờ một chút, Lâm Dịch lúc này mới nhảy xuống ngọn cây. Chung quy không thể bởi vì không có chặn lại được Ước Ba Long liền chán nán nữa? Thời gian hai năm đã qua, tin tưởng không bao lâu nữa, cho dù không có Ước Ba Long đi qua, chính mình cũng có thể rời khỏi khu rừng này.

- Tây Lộ, ngươi đi nhìn bên ngoài. Phía dưới hình như có người.

Thanh niên gầy gò mặt lạnh đột nhiên mở mắt, sau đó nói với trung niên nhân đối diện.

- A?

Trung niên nhân đang buồn ngủ nghe vậy, nhất thời giật mình tỉnh giấc đứng dậy đi tới trước cửa phòng gỗ, đẩy cửa ra, một cổ gió lạnh gào thét nhất thời ập đến.

Bất chấp hàn lãnh đột nhiên ập đến, hắn cẩn thận đi tới sát lưng của Ước Ba Long, sau đó cúi xuống nhìn lai.

Rừng rậm vẫn âm u như thế, dưới ánh trăng ngân sắc càng có thêm vài phần thê lãnh.

Nhưng lại đâu thấy rõ được? Chớ nói lúc này thân ở trên cao, lại là đêm tối, dù là ban ngày đứng phía dưới rừng rậm, phỏng chừng cũng không có khả năng nhìn thấy người.

Tây Lộ có chút khổ não, sau đó mới quay đầu lại hỏi:

- Đại nhân...Ở chỗ này nhìn không thấy...Ngài xem chúng ta có phải nên hạ xuống để xem?


- Ngươi muốn chết?

Thanh niên mặt lạnh nhất thời sửng sốt, sau đó há miệng mắng.

Tây Lộ tựa hồ bị hắn mắng thất thần, lại không biết mình nói sai cái gì.

- Ngươi không biết đây là nơi nào sao? Trên mặt đất toàn bộ đều là Tứ cấp ma thú. Hạ xuống, dựa vào ngươi hay ta giết chúng? Hoặc giả nói, ngươi vốn cũng muốn chết?

Thanh niên tiếp tục mắng to. Mà Tây Lộ sớm đã kinh hãi, khúm núm không dám lên tiếng.

Thấy biểu tình của Tây Lộ, thanh niên nỗ lực khống chế lửa giận của mình một chút. Thực sự là xui xeo, sau khi trở về lập tức để tên ngu ngốc này giết chết. Làm người tiếp dẫn liên lạc của tổ chức và ngoại giới, cư nhiên ngu ngốc tới mức này. Lưu lại cũng chỉ tổ mang lại phiền toái cho tổ chức. Hắn nói như vậy, rõ ràng là cười nhạo thực lực của mình không bằng người khác.

Nghĩ tới đây, trong mắt thanh niên hiện lên một tia sát cơ, chợt nhíu mày lại, nghĩ đến thanh âm vừa rồi mơ hồ nghe được, sau đó thì thào nói:

- n. Nhất định là nghe lầm rồi.

Tây Lộ đang khúm núm không có nghe rõ hắn nói gì, lại sợ bị mắng, cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, ngài, ngài nói cái gì?

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:

- Không có việc gì. Trở lại.

Tây Lộ không dám truy hỏi nguyên nhân hắn đột nhiên thay đổi cách nghĩ, chỉ đành ứng tiếng, đi vào phòng gỗ.

Trong nhà gỗ cực kỳ trống trải. Tuy rằng diện tích không lớn nhưng không có bất kỳ đồ đạc gì. Chỉ ở trên lưng Ước Ba Long mắc một tầng da lông không biết của động vật gì, giẫm lên cực kỳ mềm mại.

Một ngọn đèn treo tại nóc nhà, theo Ước Ba Long di động mà không ngừng rung động rất nhỏ.

Tây Lộ lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, phát hiện thanh niên mặt lạnh đã nhắm mắt lại. Sau một hồi do dự, lúc này mới trở về vị trí lúc trước của hắn, hành động không phát ra chút âm thanh nào, rất sợ làm đối phương giật mình tỉnh giấc lại chuốc lấy một trận mắng to.

Cách thời gian lần đầu tiên gặp phải Ước Ba Long rất dài, Lâm Dịch vẫn như cũ vừa tu hành, vừa vội vã lên đường.

Từ lần đó gặp phải Ước Ba Long, Lâm Dịch mỗi ngày chỉ cần hoàn tất tu hành, liền nhảy lên ngọn cây ngẩng đầu quan sát bầu trời, chờ mong một đầu Ước Ba Long lại xuất hiện.

Nhưng mà thời gian dài như vậy trôi qua, lại không có dù chỉ cái bóng của Ước Ba Long xuất hiện qua.

Lâm Dịch tuy rằng thất vọng, nhưng cũng may hắn có thể điều chỉnh tâm tình của mình. Dù sao hơn hai năm cũng đã trôi qua, thêm chút thời gian cũng không sao. Rừng cây càng lúc càng thưa thớt, xem ra cách lúc rời khỏi rừng cây hẳn là không xa.

Lại thông qua khoảng thời gian tu hành này, khi Lâm Dịch tiến nhập trạng thái sử dụng dị năng, đã đề thăng trong vòng một phút. Tuy rằng cách ý niệm khẽ động là có thể sử dụng dị năng còn kém rất nhiều. Nhưng so với lúc trước tiến nhập trạng thái sử dụng dị năng cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng, tiến bộ đó không nhỏ tẹo nào. Quả nhiên tu luyện thành thạo xác thực có thể khéo léo.

Bất quá dị năng của hắn hiện tại có thể làm tựa hồ cũng chỉ có dựa vào Thủy hệ Thiên Địa nguyên tố trong không khí truyền bá mà do thám được. Cái khác tương đối thực dụng như là công kích hay phòng ngự vẫn không có cách nào làm được.

Xác thực, hắn có thể cảm giác được Thủy hệ nguyên tố trong thiên địa, nhưng hắn lại không cách nào điều khiển chúng.


Nói như vậy có lẽ có chút không quá chuẩn xác. Chuẩn xác mà nói, hẳn là hắn không biết điều khiển thế nào.

Tinh thần lực tuy rằng đã tương đối thành thạo, nhưng nói muốn thành thạo thao túng, lại còn cần một đoạn đường rất dài. Bởi vì Lâm Dịch căn bản ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Làm sao thao túng tinh thần lực? Lấy cái gì đi theo túng nó? Sau khi thao túng được tinh thần lực lại làm sao đem nó thao túng Thủy hệ năng lượng trong không gian? Chính là có thể thao túng Thủy hệ năng lượng, nhưng lại làm sao để nó hình thành công kích hữu hiệu mà cường đại? Những điều này đều là nan đề Lâm Dịch còn chưa có khắc phục được.

Con đường dị năng còn rất xa xôi.

Cũng may Lâm Dịch trừ thiên tư ra, còn có nghị lực khiến người thán phục. Tuy rằng không có chút manh mối, nhưng tu hành dị năng vẫn chưa từng thả lỏng.

Đối với thao túng tinh thần lực tiến bộ, đối với phương diện thể thuật Lâm Dịch cũng có công hiệu cực kỳ rõ rệt. Kỹ xảo thể thuật của hắn hiện tại càng thành thục, đối với khống chế lực lượng đã đạt được một trình độ đủ khiến người ta kinh ngạc.

Lấy một thí dụ đơn giản. Lúc này Lâm Dịch Lâm Dịch thao túng lực lượng độ chính xác đã đạt được một chân bước qua, liền tại trên cây để lại một dấu chân sâu chừng một thước. Đó chính là một thước.

Phải biết rằng, lực lượng bước chân đối với tay càng linh hoạt mà nói phải khó khống chế hơn nhiều. Nhưng hắn cũng đã có thể đạt được loại trình độ này. Ngoài thao túng đối với lực lượng, trình độ tinh chuẩn có thể nghĩ.

Nhưng nghìn vạn lần đừng tưởng rằng thao túng lực lượng tinh chuẩn không quan trọng. Phải biết rằng kỹ xảo thể thuật rất nhiều yêu cầu so với lực lượng tinh chuẩn cao hơn nhiều. Bằng không, khi sử dụng, đó chính là sai một ly, đi một dặm.

Hiện tại Lâm Dịch đối với Trung cấp thể thuật mới coi như chân chính tiến nhập thành thục. Không chút nào khoa trương mà nói, cho dù phóng tới cả đại lục, người có năng lực khống chế tinh chuẩn như Lâm Dịch e là thật không có mấy. Dù sao đây là lấy Lâm Dịch có lực lượng tinh thần cường đại làm hậu thuẫn.

Cứ như vậy lại đi tới khoảng hơn một nghìn dặm.

Ngày hôm đó, Lâm Dịch tiến hành tu hành, quan sát rừng cây bốn phía, đã không còn vẻ âm u như lúc tiến vào nữa. Từng tia ánh mặt trời từ trong tán cây lộ ra, trên mặt đất hình thành quang ảnh loang lổ.

Cây cối tuy rằng vẫn tráng kiện, nhưng rất rõ ràng so với lúc trước muốn thấp hơn rất nhiều. Rất hiển nhiên, ở đây hình thành thời gian còn xa không bằng ở vị trí trung tâm.

Bởi vì từ khoảng một tháng trước bắt đầu, cái bóng của Tứ cấp ma thú đã trở nên vô cùng ít. Hiện tại xuất hiện hầu hết là Nhị cấp đến Tam cấp ma thú. Lấy thực lực hiện tại của Lâm Dịch mà nói, những Nhị Tam cấp ma thú này thật sự là một chút lực chống cự cũng không có. Bởi vậy mỗi ngày tu hành thể năng cơ sở còn bảo trì, thời gian khác Lâm Dịch đều tiến hành nghiên cứu đối với dị năng.

Bất quá rất hiển nhiên, hiệu quả phi thường nhỏ. Trải qua thời gian dài tu hành như vậy, khi tiến nhập trạng thái dị năng cũng bất quá đề thăng vài giây mà thôi.

Bất quá Lâm Dịch vẫn là bộ dáng không biết mệt mỏi. Tinh thần lực đề thăng để hắn cả người cảm giác có một cổ phấn chấn tinh thần. Loại cảm giác này cực kỳ tuyệt vời. Mặc dù là phương diện dị năng không có đề thăng gì cũng tốt, đối với thao túng tinh thần lực có đề thăng cũng là Lâm Dịch nguyện ý nhìn thấy.

Mà lúc này, Lâm Dịch đang tu hành dị năng của mình.

Nhắm hai mắt lại, tinh thần lực nhất thời nhập vào cơ thể. Ước chừng một phút đồng hồ sau, một tầng lam sắc lam sắc mông lung xuất hiện bên cạnh Lâm Dịch. Nhận biết nhất thời mượn Thủy hệ năng lượng từ không trung tán ra. Hình ảnh từ xa lại hiện ra trước mặt Lâm Dịch.

Đột nhiên cả người Lâm Dịch chấn động, biểu tình kinh hỉ nhất thời xuất hiện trên mặt hắn. Bởi vì hắn trong lúc nhận biết hình ảnh, đã thấy mấy người xuất hiện.

Vào lúc này Lâm Dịch đối với khống chế tinh thần lực đã xa không còn nhỏ yếu như trước. Bằng không dưới trong lòng kinh hỉ như vậy, e là hình ảnh trong khoảnh khắc sẽ biến mất.

Dưới kinh hỉ, Lâm Dịch thu hồi dị năng, hướng bọn họ chạy tới. Hơn hai năm không có tiếp xúc với đồng loại, trong lòng Lâm Dịch hưng phấn là có thể nghĩ được.

Nhưng mà hắn lại đột nhiên nhịn xuống...bởi vì bọn họ đang nói chuyện.

Trong rừng rậm xanh um tươi tốt, ánh mặt trời từ từ chiếu xuống từng tia màu vàng. Thoạt nhìn là một địa phương vô cùng tường hòa.

Nhưng mà rất hiển nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều cho là như vậy.

Kiệt Khắc mặc một bộ đồ bó màu đen, trong cẩn thận mang theo một chút sợ hãi, không khỏi nuốt một ngụm nướt bọt, ánh mắt nhìn phía trước, lại quay hướng đồng bạn phía sau dùng một thanh âm run rẩy nói:

- Ta nói...ở đây đã là địa phương sâu nhất ta từng tiến nhập...Chúng ta còn phải đi vào nữa sao?

Rất hiển nhiên cũng không chỉ một mình hắn đối với khu rừng này có sợ hãi như vậy. Một gã đồng bạn ở phía sau hắn nhất thời tiếp lời:

- Đúng vậy, đúng vậy. Những gia hỏa kia khẳng định đã chạy đến chỗ càng sâu hơn. Chỉ cần chúng ta đem cửa ra ngăn chặn, bọn họ ngoài trở lại không có bất cứ địa phương nào có thể đi. Chúng ta hà tất mạo hiểm lớn như vậy, tiếp tục truy đuổi?

Mấy người nhất thời dừng lại cước bộ, sau đó nhìn nhau vài lần. Trong đó một người càng là có chút oán giận nói:

- Gia hỏa kia tự mình sợ chết, ở bên ngoài không dám tiến đến. Lại để chúng ta tới nơi này tiếp tục đuổi theo. Đã đuổi một giờ liền, ngay cả cái bóng của chúng cũng không thấy. Ở đây khắp nơi đều là Nhất cấp Nhị cấp đến Tam cấp ma thú a. Lấy thực lực của chúng ta đi vào cùng chịu chết có gì khác nhau?