Chung Cực Truyền Thừa

Chương 629: Thỏa hiệp

Trong lúc đối địch, tắc thì có thể hoàn toàn nương tựa bản thân mà phát huy ra thực lực Thiên Đạo. MÀ quá trình này cũng không phải có thể hoàn toàn thuần thục trong ngày một ngày hai.

Nhưng mà Lâm Dịch này, lúc vừa mới ra tay, Thiên Đạo của hắn rõ ràng còn chưa quá mức quen thuộc. Nhưng chỉ chiến đấu một lát ngắn ngủi thì đã hoàn toàn quen thuộc rồi. Không chút khoa trương mà nói, sau một phen chiến đấu ngắn ngủi này. Cảm ngộ Thiên Đạo của hắn ít nhất cũng tăng lên hai tầng!

Đây là một loại thiên tư gì?

Mâu Quân nhìn chằm chằm Lâm Dịch, thật lâu sau, trong đầu hiện ra một tia cảm thán. Thiên tư loại này, cũng không hổ là hậu nhân cường giả Thần Cấp.

Mâu Quân tự nhiên không biết, cái gọi là cường giả Thần Cấp căn bản không tồn tại. Sau lưng Lâm Dịch cũng căn bản chưa từng có cường giả Thần Cấp nào xuất hiện qua!

- Diệp Nhuận, ngươi lui xuống trước đi.

Mâu Quân đột nhiên mở miệng nói. Lập tức có chút phất tay.

Một cỗ uy năng vô cùng to lớn từ trên thân Mâu Quân lập tức truyền ra ngoài, trực chỉ về hướng Lâm Dịch.

Lâm Dịch đang giao phong với Diệp Nhuận, đột nhiên cảm thụ được một cỗ uy năng khổng lồ, trong lòng lập tức giật mình. Chỉ thấy lồng ngực của mình giống như bị cự thạch ngàn cân nện ầm ầm xuống, thần sắc khẽ biến, hắn cũng chẳng quan tâm thân hình Diệp Nhuận đang dừng lại một hồi trên không trung. Lập tức hóa thành một vũng nước. Mà tại vị trí khác Lâm Dịch xuất hiện, một bãi hơi nước màu xanh da trời ầm ầm cứng lại, lập tức hiện ra thân hình Lâm Dịch!

- Tu hành giả Thủy hệ?

Mâu Quân có chút nhíu mày. Mặc dù biết lần này tuyệt đối không có khả năng làm Lâm Dịch trọng thương. Nhưng thực sự không nghĩ tới hắn lại dùng thân thuật kỳ diệu như thế để né tránh.

Mà Diệp Nhuận kia nghe xong lời Mâu Quân nói. Cũng không có truy kích nữa, ổn định thân hình một cái, sau đó lui về. Đôi mắt xếch đẹp của hắn có chút nheo lại, nhìn về phía Lâm Dịch.

Tại tràng diện. Trước khi khôi phục lại bộ dáng, Lâm Dịch gia trì Chiến văn Bạch Hổ. Một đôi huyết sắc đồng tử nhìn về phía Mâu Quân. Một lát sau, khóe miệng tràn ra một dáng tươi cười tà dị.


- Kim Từ Vương Quân, thực lực quả nhiên kinh người.

Uy năng vẫn y nguyên tràn ngập trong không khí. Nhưng chỉ một lát sau cũng đã bị kết giới chung quanh hấp thu sạch sẽ.

Mâu Quân đồng dạng nhìn Lâm Dịch. Một lát sau, lộ ra dáng tươi cười, nói:

- Thực lực Lâm Dịch các hạ quả nhiên kinh người a.

- So sánh với Mâu Quân các hạ thì chênh lệch quá xa a. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Dịch tươi cười, nhìn Mâu Quân. Tuy rằng trên mặt tươi cười nhưng trên thực tế, thân thể hắn lại căng cứng. Cam đoan hắn có thể làm ra phản ứng với bất kỳ tình huống nào.

Biểu lộ Mâu Quân y nguyên vẫn có chút hăng hái nhìn về phía Lâm Dịch, vẫn không lên tiếng. Mà Diệp Nhuận bên cạnh hắn thì híp mắt. Trong nội tâm lại đánh giá về Lâm Dịch một phen.

Chiến đấu vừa rồi, với tư cách là người trong cuộc. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Dịch tiến bộ thật lớn trong thời gian thật ngắn. Thiên tư thằng này, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung!

Mà Cơ Nghiên, thần sắc nàng hơi có chút phức tạp nhìn Lâm Dịch. Hiện giờ nàng cũng có chút không rõ tâm tình của mình rồi. Dựa theo lập trường mà nói, nàng là người Phần Thiên, tự nhiên nên hướng về Phần Thiên. Nhưng mà máu huyết thần thú trong cơ thể nàng đã làm nàng sinh ra một loại cảm xúc lo lắng đối với Lâm Dịch. Cái này khiến nàng rất là mâu thuẫn, nhìn Lâm Dịch cũng không có nói gì.

Mâu Quân khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Dịch, nói:

- Lâm Dịch các hạ là người thông minh. Ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Ngươi không muốn giao Lộng Viêm Thảo ra, đơn giản là vì lo lắng chúng ta ham muốn Thần Khí trên người ngươi a? Như vâỵ, hiện giờ ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đưa Lộng Viêm Thảo ra thì ân oán giữa ngươi và Phần Thiên liền xóa bỏ, thậm chí còn có thể trở thành bằng hữu Phần Thiên, hoặc thậm chí còn có thể trở thành đệ thất Vương giả Phần Thiên.

Mâu Quân này không hổ là tồn tại đệ nhất dưới Thần Cấp, tâm tư cẩn thận, chỉ sợ không người nào có thể so với hắn. Trong thời gian thật ngắn, hắn không đưa ra lựa chọn nào, thậm chí còn ném củ khoai lang nóng bỏng tay cho Lâm Dịch.

Nhưng mà lời nói này của đối phương lại khiến Lâm Dịch hơi có chút ngạc nhiên. Hắn thật sự không rõ đối phương vì cái gì mà trở mặt nhanh như vậy.


Ngay vừa rồi, bộ dạng còn muốn đánh giết mình. Vì cái gì mà trong nháy mắt lại nói ra như vậy?

Lâm Dịch tự nhiên có thể nhìn ra. Lời nói này của Mâu Quân, trên thực tế đã biểu lộ điểm mấu chốt của mình. Hắn không muốn làm địch nhân với mình. Nhưng điều kiện tiên quyết là mình phải trả Lộng Viêm Thảo lại. Nhưng hắn có thể chống cự sức hấp dẫn của Thần Khí?

- Thần Khí, đây chính là bảo vật tuyệt đối mà Thiên Giới chỉ có rải rác mấy chục kiện a! Một Ngưng Thần Kỳ, dựa vào cái gì mà chống cự được lực hấp dẫn của nó?

Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến. Bốn người Phần Thiên cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi. Cho nên đại sảnh này trong nháy mắt trở nên cực kỳ yên tĩnh.

- Biết được ta có Thần Khí, Mâu Quân đại khái phân tích lời nói mà đoán ra được. Có thể lập tức thoát ly khỏi sự khống chế của cường giả Ngưng Thần Kỳ, ngoại trừ Thần Khí ra thì cũng thật sự không có vật gì khác. Hắn có thể đoán được cũng không tính là kỳ quái. NHưng đến tột cùng vì nguyên nhân gì mà hắn lại lui một bước dài như thế?

Lâm Dịch thay đổi tâm tư thật nhanh, không ngừng suy nghĩ. Đặt mình vào hắn, xem xét sự vật trên người mình, sau đó tiến hành suy đoán. Một lát sau, Lâm Dịch đột nhiên nao nao. Nghĩ tới câu nói của mình ngày đó.

- Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi mình là nhi tử của cường giả Thần Cấp nào đó?

Lâm Dịch ngạc nhiên nghĩ đến.

Nhưng lại lập tức nghĩ đến một điều.

Mình đã là Ngưng Thần Kỳ rồi, lại có được chiến văn Bạch Hổ cường đại. Mình còn có thể bộc phát ra chiến lực mạnh như thế. Hơn nữa đều là di truyền từ phụ thân. Như vậy chẳng phải phụ thân mình cường đại hơn sao? Mà người mạnh hơn Ngưng Thần Kỳ, ngoại trừ Thần Cấp ra thì còn cái gì khác ư?

Huống chi, lúc mình trêu chọc Cơ Ngiên, tựa hồ nói một câu "có khi cha ta là người quen của Phần Viêm đại nhân cũng nên...

Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói, nhưng bọn hắn lại cho là thật.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi có chút buồn cười. Không nghĩ tới, chỉ một câu nói tùy ý mà sau lưng của mình liền có một cường giả Thần Cấp không hiểu thấu tồn tại. Nếu thật là như vậy, như quân Mâu Quân không giám giết mình, không dám cưỡng đoạt Thần khí của mình tựa hồ đều là việc thuận lý thành chương rồi.

Nghĩ được như vậy, Lâm Dịch lộ ra vẻ mỉm cười. Thoạt nhìn, lúc này đã không còn nguy hiểm gì rồi.

Lại nói tiếp, tầm đó, ngoại trừ Lộng Viêm Thảo ra thì Lâm Dịch với Phần Thiên cũng không có bất kỳ ân oán nào. Chỉ cần Lâm Dịch giao Lộng Viêm Thảo ra, dùng thực lực Ngưng Thần kỳ của hắn, dù trở thành đệ thất Vương giả Phần Thiên cũng là chuyện hoàn toàn có thể đấy.

Trung thực mà nói, nếu như không phải bị bắt buộc, hắn cũng không muốn chiến đấu với những người này.