- Tốt, ta ngược lại thật rất muốn nhìn, ngươi làm thế nào để có thể thoát khỏi sự khống chế của ta. Không cần nửa giờ, chỉ cần một phút đồng hồ là được.
Cơ Nghiên cảm giác được thắng lợi đã nằm chắc trong tay mình. Nói thẳng.
Nói thực lòng, thấy dáng vẻ ngọt ngào bề ngoài của Cơ Nghiên, lại làm ra loại động tác hào sảng này, thật sự là vô cùng đáng yêu.
Lâm Dịch tròng mắt hơi híp:
- Nàng xác định chỉ cần một phút đồng hồ?
Cơ Nghiên cười lạnh nói:
- Có lẽ một phút cũng không tới.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, híp mắt nói:
- Vậy thì cứ theo ý nàng, trong vòng một phút đồng hồ, bắt đầu từ khi ta hô. chỉ cần thần thức của nàng bắt được ta, thì coi như ta thua, trái lại cũng thế. Có chơi có chịu, những người kia coi như là người làm chứng.
Lâm Dịch chỉ mấy cường giả đứng cách đó hàng chục km. Bọn họ vừa rồi nói chuyện cũng không có dùng biện pháp gì che dấu, dùng tai mắt của Luyện Cách kỳ cường giả, đương nhiên là nghe được rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đương nhiên.
Cơ Nghiên ngẩng đầu nói.
Hai bên cũng sẽ không hoài nghi đối phương không giữ lời. Dù sao, đạt tới trình độ như bọn hắn, dù thế nào cũng phải tự trọng thân phận một chút.
- Đã như vậy. Trận đấu...bắt đầu.
Chữ bắt vừa mới ra khỏi miệng, trên người Lâm Dịch đã lập loè ngân quang, biến mất vô tung vô ảnh.
Nụ cười trên môi Cơ Nghiên lập tức ngưng trệ lại, thần thức khổng lồ toàn diện bạo phát.
10 km, 100 km, 1000 km...mười vạn km...mãi cho đến khi đạt đến cực hạn của nàng.
Nhưng mà làm cho nàng ngốc trệ chính là, đối phương...thực biến mất rồi.
- Thực...thực biến mất rồi hả?
Cơ Nghiên mở to hai mắt nhìn, trên mặt hiện lên vẻ không tin nổi.
Bên trong Thần Cư, Lâm Dịch khoé miệng cười tươi, tay vân vê cằm.
Nếu như dám đánh cuộc, Lâm Dịch dĩ nhiên là đã nắm chắc phần thắng. Hổ Thần cư này rõ ràng là xuất từ tay cường giả Thần cấp. Lâm Dịch không tin một Ngưng Thần kỳ cường giả có thể dùng thần thức tìm ra được.
Nói thực lòng, tuy Cơ Nghiên kia một mực luôn tỏ vẻ tàn bạo, nhưng trong lòng Lâm Dịch lại như kỳ tích không sinh ra chút sát khí nào đối với nàng. Nếu không, dùng hai kiện Chân Thần khí và lực Lĩnh vực đột nhiên bộc phát. Tuyệt đối có bảy thành nắm chắc có thể giết được nàng.
Càng nghĩ kỹ, điều này đối với tính cách thường ngày của Lâm Dịch có sự đối lập rất lớn. Lâm Dịch bình thường tuy cũng rất bình thản. Nhưng nếu như đã động sát ý, thật đúng là hiếm có người có thể sống sót được.
Trên thực tế Lâm Dịch cũng không cảm giác được hành vi của mình có cái gì không đúng. Ít nhất lấy trước mắt mà nói, hắn rất ưa thích loại cảm giác này, đánh nàng, trêu chọc vài câu...thấy khuôn mặt phiếm hồng của đối phương, hoàn toàn chính xác rất tuyệt.
Sau khi suy tư một chút, bên miệng Lâm Dịch lộ ra một nụ cười:
- Chắc cũng đủ thời gian rồi?
Nghĩ tới đây, ngân quang lại loé lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà ở ngoài kia, Cơ Nghiên vẫn một mực không dám tin Lâm Dịch lại có thể biến mất không còn tung tích gì trước mặt mình, nàng điên cuồng sử dụng thần thức cố gắng truy tìm dấu vết của hắn. Nhưng rất tiếc, căn bản là không kết quả.
Xa xa, những cường giả Luyện Cách kỳ cũng chăm chú nhìn, thấy bộ dáng như núi lửa sắp bộc phát của Cơ Nghiên, cả đám không tự giác đều lui về sau một ít.
- Vị đại nhân kia vừa rồi hẳn là không gian dị năng giả a? Hắn thật sự có thể thuấn di một lần cả mấy chục vạn km sao?
Các cường giả Luyện Cách kỳ thấp giọng thảo luận.
- Nhìn biểu lộ của Cơ Nghiên đại nhân, tựa hồ thực là như vậy.
Có người không dám chắc chắn lắm nói, ít nhất, trong phạm vi thần thức của bọn hắn, hoàn toàn không có bóng dáng của đối phương, đối phương đã hoàn toàn biến mất không còn một dấu vết gì.
Bọn hắn không khỏi khô khốc nuốt một ngụm nước miếng. Trán có chút mồ hôi, trong nháy mắt thuấn di mấy chục vạn km? Đây là khái niệm gì?
Tuy so với cường giả Thần cấp chỉ cần một ý niệm là có thể tới bất kỳ một nơi hẻo lánh nào vẫn còn chênh lệch rất lớn. Nhưng thế là đủ lợi hại rồi, cường giả như vậy, không khoa trương mà nói, dưới Thần cấp, nếu như không có bảo vật đặc thù có thể phong toả không gian, căn bản là không có người nào có thể hại hắn được.
Các cường giả Luyện Cách kỳ vẫn đang thảo luận chuyện của Lâm Dịch, ánh mắt vẫn nhìn về bóng dáng có chút phát điên của Cơ Nghiên. Cùng đợi màn phía sau, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, mấy người này đều không bỏ sót chữ nào.
- Sắp hết một phút rồi, vị đại nhân kia chắc là sắp trở lại rồi?
Một gã cường giả Luyện Cách kỳ canh thời gian nói ra.
Cơ Nghiên gần như nổi điên, biểu tình trên mặt rất phong phú, rõ ràng có thể thoát khỏi sự khống chế của nàng trong nháy mắt? Cái này nếu đổi lại là trước kia, nói cái gì nàng đều sẽ không tin.
Nói giỡn chứ, danh xưng Phần Thiên Lục Vương, không phải là để đặt cho vui. Không chút nào khoa trương mà nói, toàn bộ Bạo Loạn Tinh Hải này, số người mạnh hơn nàng còn không tới mười người. Ngoại trừ bốn vị đại nhân Thần cấp, mấy người kia, cũng chỉ là hơi mạnh hơn nàng một chút mà thôi. Nếu quả thật là liều mạng, tỉ lệ cũng là 5 - 5. Mặc dù nàng xếp hạng thứ 6, nhưng đó là bởi vì tuổi của nàng nhỏ hơn mấy người đó mà thôi.
Thực lực thực sự của nàng, trong Phần Thiên tuyệt đối có thể xếp hạng ba người trên.
Mặc dù là những gia hoả kia, muốn trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi khống chế của nàng, không thể nghi ngờ là nằm mơ. Mặc dù là không gian dị năng giả mạnh nhất, chỉ cần vẫn là Hư Thần Cảnh. Dưới tình huống không sử dụng không gian Truyền tống trận, nhiều nhất chỉ có thể di động được một vạn km đã là cực hạn. Mà một vạn km, vẫn còn trong phạm vi bao trùm thần thức của nàng.
Nhưng mà gia hoả Lâm Dịch kia, rõ ràng thật sự làm được - trong nháy mắt, thoát ly sự khống chế của nàng.
- Chẳng lẽ hắn là cường giả Thần cấp? Cố ý đến trêu đùa hí lộng ta?
Trong đầu Cơ Nghiên không khỏi hiện lên một ý tưởng vớ vẩn đến cực điểm như vậy. Đương nhiên lập tức bị nàng đá ra ngoài. Thiên giới này có vô số cường giả Hư Thần Cảnh, nhưng mà vì sao số cường giả Thần cấp lại thưa thớt như vậy?
Có lẽ những cường giả Hư Thần Cảnh khác đều cho rằng chỉ cần có thể kiên trì tiến vào Ngưng Thần kỳ. Cuối cùng có một ngày cũng có thể dựa vào bản lãnh của mình mà ngưng tụ ra Thần Cách. Nhưng mà làm một người thường xuyên hầu hạ bên cạnh cường giả Thần cấp, nàng lại phi thường rõ ràng chuyện này khó khăn đến cỡ nào.
Không chút nào khoa trương mà nói, nếu muốn bằng vào bản lãnh của mình ngưng tụ ra Thần Cách, quả thực so với một người bình thường muốn trong vòng trăm năm trở thành một cường giả Ngưng Thần kỳ còn khó khăn hơn.
Đây là khái niệm gì? Trong chuyện này, bất kể là cảm ngộ đối với Thiên đạo, trình độ tinh thuần năng lượng của bản thân, cái tâm mạnh mẽ...chỉ có thể nói, nhất định đó phải là một tên biến thái tới cực điểm mới có thể.
Hơn nữa, trong chuyện này còn ẩn chứa vô số nguy cơ. Bất kể sự thống khổ mà thân thể phải chịu khi thừa nhận thiên tinh năng lượng tập kích. Trong quá trình ngưng tụ, chỉ cần ảnh hưởng do thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Tâm Ma, đều có thể dẫn đến việc ngưng kết thất bại.
Cho nên người có thể ngưng tụ Thần Cách thành công, không người nào mà không phải là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài, nhưng quan trọng nhất là người đó phải có vận may cực lớn chống lưng mới có thể thành công.
Đây cũng là lý do mà vì sao Thiên giới bao năm qua không biết đã xuất hiện bao nhiêu cường giả Ngưng Thần kỳ. Nhưng mà người thực sự trở thành Thần Cấp, qua nhiều năm như vậy cũng không đến một trăm người.
Muốn nói Lâm Dịch là một cường giả Thần cấp mạnh mẽ vô song, mười nàng đều không tin chuyện này.
Như vậy đến tột cùng là hắn đã làm như thế nào để thoát khỏi sự khống chế của mình đây? Hơn nữa, vì sao hắn có được loại năng lực này, còn hao phí thời gian, tinh lực đánh với mình lâu như thế?
Cơ Nghiên trăm bề không giải thích được.
Nhưng vào lúc này, cách chỗ nàng 1 km, ngân quang bỗng lập loè hiện lên, một đạo thân ảnh xuất hiên.
Cơ Nghiên lập tức ngẩng đầu nhìn lại...đúng là Lâm Dịch.
Lâm Dịch khoé miệng nhếch lên một nụ cười cần ăn đòn, nháy nháy mắt với Cơ Nghiên. Chọc cho nàng tức đến sắc mặt tái nhợt mới cười hắc hắc nói:
- Cô gái nhỏ à, nàng thua rồi.
Cơ Nghiên nghiến chặt hàm răng nhìn Lâm Dịch, nhịn không được hỏi:
- Đến tột cùng ngươi đã làm cái gì. Làm sao có thể trong nháy mắt thoát ly khỏi phạm vi khống chế của ta?
Lâm Dịch cười hắc hắc:
- Muốn biết sao?
Cơ Nghiên con mắt sáng ngời, xem bộ dáng của đối phương tựa hồ thật sự có ý định nói cho nàng biết. Bảo trì bộ dáng lạnh như băng, nhưng con mắt lại lấp lánh tia mong chờ, cho thấy sự mong chờ của nàng.
- Nguyên nhân là...
Lỗ tai Cơ Nghiên lập tức dựng đứng lên. Đương nhiên, kể cả đám người sau lưng nàng chục km.
Các cường giả, cũng đều trong nháy mắt dựng đứng lỗ tai lên.
Khóe miệng Lâm Dịch nở một nụ cười quỷ dị, sau đó nhẹ nhàng thổ ra hai từ:
- Bí mật!
- Ngươi!
Khuôn mặt Cơ Nghiên đỏ phừng, con mắt trừng lớn tràn đầy lửa giận.
Lâm Dịch ho khan một tiếng, lập tức cười nói:
- Rồi, trở lại chuyện chính. Nàng đã thua thì nên thực hiện lời hứa a? Ta có rất nhiều nhân chứng đấy.
Cơ Nghiên nắm chặt bàn tay lại, sau đó mới từ từ buông lỏng. Con mắt xinh đẹp hung hăng trừng Lâm Dịch. Nhìn nụ cười của hắn, nàng hận không thể nhào tới cắn vài cái cho hả giận.
Bất quá cũng may nàng thật không có làm loại chuyện tổn thương hình tượng như thế. Sắc mặt tái nhợt nói:
- Ngươi có thể rời đi.
Lâm Dịch nhưng là chậc chậc hai tiếng, duỗi ra một đầu ngón tay lắc lắc nói:
- Lúc trước tiền đặt cược của chúng ta là hai hạng a.
Ánh mắt Cơ Nghiên như muốn phún lửa, cắn chặt hàm răng nói:
- Có chuyện mau hỏi.
Lâm Dịch hài lòng nhẹ gật đầu, tay nâng cầm nói:
- A...để ta suy nghĩ nên hỏi vấn đề gì bây giờ?
Nhìn đối phương ngay cả lông tóc trên người đều dựng đứng, bộ dáng tức giận của nàng làm đáy lòng Lâm Dịch phi thường thoải mái. Không biết vì cái gì, lúc hắn đối mặt với Cơ Nghiên tổng luôn có một loại ảo giác như gặp phải Yến Nhi vậy. Đương nhiên, vị thế hai người là đổi lại, đối mặt với Yến Nhi người bị khi dễ là Lâm Dịch. Mà Cơ Nghiên bây giờ lại đang bị Lâm Dịch khi dễ.
Quá xem thường mình rồi, lửa giận trong lòng Cơ Nghiên đã tới một mức độ nhất định, thời điểm tựa hồ như muốn bộc phát, Lâm Dịch đột nhiên vỗ mạnh bàn tay một cái:
- Có rồi.
Cơ Nghiên lửa giận sinh sôi bị cắt đứt, khuôn mặt tái nhợt hỏi:
- Chuyện gì?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười nói:
- Từ lúc mới bắt đầu, hình như nàng rất tò mò với Chiến Văn của ta. Như vậy ta cũng tò mò một lần...Chiến Văn của nàng là làm thế nào mà có được? Phải nói chi tiết một chút đó.
Vừa nói xong, con mắt Lâm Dịch có chút híp lại.
Những lời này, mới là mục đích mà Lâm Dịch muốn khi đánh bạc.
Không sai, hắn đối với Chiến Văn của đối phương rất tò mò, không chỉ bởi vì đối phương có Chiến Văn loại hổ. Quan trọng hơn là hắn cảm giác được Chiến Văn trên người đối phương, mơ hồ có liên quan gì đó với Chiến Văn trời sinh trên người mình. Biết được sự tồn tại Chiến Văn của đối phương, có khi hắn sẽ giải được bài toán vì sao trên người mình có được Bạch Hổ Chiến Văn.
Chiến Văn này xác thực là thứ gì? Nhưng kỳ thật trong lòng Lâm Dịch luôn có một bí ẩn lớn lao, đó chính là, vì sao hắn có được Chiến Văn mà chẳng biết gì cả.
Căn cứ theo lời nói của Lâm Cường, Chiến Văn và lĩnh vực của hắn thức tỉnh vào lúc hắn ba tuổi. Như vậy tại sao hẳn lại cầm giữ Chiến Văn này? Nói là di truyền từ Lâm Cường? Nhưng sau đó chứng minh, Chiến Văn của Lâm Dịch rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với Chiến Văn của Lâm Cường. Quan trọng hơn là, qua nhiều năm như vậy, Lâm Dịch hiểu rõ một vấn đề, đó chính là Hổ Văn Nhĩ Đinh trên tai và Chiến Văn của hắn, có một mối liên quan nào đó.
Điều này cũng có chút làm cho người ta phải suy nghĩ lại. Lâm Dịch ba tuổi thức tỉnh Chiến Văn, mà ở trước đó, hắn căn bản là không có sờ qua Hổ Văn Nhĩ Đinh này. Như vậy thì Chiến Văn sao lại có quan hệ tới Hổ Văn Nhĩ Đinh này?
Hơn nữa, Hổ Văn Nhĩ Đinh này cũng thần bí đến cực điểm. Ít nhất trước mắt, Lâm Dịch ngoại trừ biết rõ bên trong nó ẩn chứa huyết sắc năng lượng khổng lồ không gì sánh được. Còn lại thì hoàn toàn không biết cái gì cả, hắn thậm chí còn không có cách nào thao túng nó một cách tự nhiên.
Hổ Thần quyết, Hổ Thần cư, Hổ Văn Nhĩ Đinh, Bạch Hổ Chiến Văn, hết thảy đều có liên quan tới hổ. Trong chuyện này, có phải là có mối liên hệ nào đó hay không?
Còn có, đoạn Ngũ Thần từng xuất hiện thần bí trong ý thức hải của hắn.
Đây hết thảy đều là một bí ẩn, bí ẩn này một mực quay chung quanh người Lâm Dịch.
Mà hôm nay trong lòng lại đột nhiên có một loại cảm giác quái dị trước nữ tử tên là Cơ Nghiên cũng có được Chiến Văn loại hổ này. Điều này làm cho Lâm Dịch thấy được một tia hy vọng, từ nơi này, có lẽ hắn có thể tìm kiếm được chìa khóa xóa bỏ câu đố này.
Cơ Nghiên nhíu mày quan sát Lâm Dịch, mặt vẫn tái nhợt như cũ. Sau một lát mới buồn bực nói:
- Vì sao ngươi lại hỏi chuyện này?
Lâm Dịch nhún vai cười nói:
- Như thế nào? Chỉ cho phép nàng hiếu kỳ với Chiến Văn của ta, không cho phép ta tò mò với Chiến Văn của nàng sao?
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhưng khi ta hỏi ngươi, ngươi lại không trả lời thành thật, dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết?
Lâm Dịch khóc cười không xong, Chiến Văn của hắn chính là trời sinh đó. Bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì phụ thân ta cũng có Chiến Văn, cho nên Chiến Văn của ta là do di truyền từ phụ thân ta đấy. Trả lời như vậy đã được chưa?
Cơ Nghiên nao nao, nhíu mày một cái. Cái miệng nhỏ nhắn hé mở nhưng vẫn không nói gì.
- Đừng hỏi phụ thân ta có nó như thế nào, bởi vì ta cũng không biết.
Thấy bộ dáng tựa hồ còn muốn hỏi của đối phương, Lâm Dịch đoạt trước một bước mở miệng nói.
Quả nhiên Cơ Nghiên có chút phủi phủi miệng. Thầm nói:
- Gia hỏa này rất tinh khôn.
Bất quá vẫn nhịn không được nhìn kỹ Lâm Dịch vài lần, lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.
Lâm Dịch cũng không biết, tại Thiên giới, loại chuyện như Chiến Văn có thể di truyền này, cực kỳ hiếm thấy.
Tại Bạch Đế đại lục, bởi vì tinh huyết Thần thú quá mức cường đại, người bình thường căn bản là không có biện pháp hấp thu hoàn toàn, nên một bộ phận tinh hoa mới lưu lại trong người, cứ thế di truyền đến trên người đời sau.
Nhưng bình thường mà nói loại di truyền này đều là càng lúc càng yếu. Nói thí dụ như Chiến Văn đời thứ nhất có thể là thượng đẳng hoặc trung đẳng. Nhưng di truyền đến đời sau lại trở thành hạ đẳng.
Nhưng mà ở Thiên giới này, loại chuyện này là vô cùng hiếm thấy. Những người đạt được Chiến Văn, ai mà không có thực lực mạnh mẽ chứ. Dung nhập hoàn toàn tinh huyết vào trong thân thể mình cũng không phải là công việc khó khăn gì. Mà nếu như đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, sao còn thứ gì để lưu lại chứ? Cho nên loại chuyện di truyền này thật sự là rất hiếm thấy.
Nhất là đã đến trình độ Hư Thần cảnh, người có được Chiến Văn, đều là tự mình tìm kiếm, hoặc là mời người khác có năng lực trợ giúp mình cướp đoạt tinh huyết của Thần thú.
Đây cũng là lý do mà lúc đầu Lâm Dịch nói trời sinh, Cơ Nghiên lại nhớ tới Hổ Thần Chiến Văn, dù sao loại chuyện như di truyền ở Thiên giới quá ít gặp.
- Phụ thân ngươi là ai? Có thể di truyền được Chiến Văn có uy năng cường đại như vậy. Phụ thân ngươi có lẽ cũng không yếu a?
Cơ Nghiên lại đột nhiên tò mò hỏi.
Lâm Dịch hoàn toàn không nói gì, rõ ràng là mình hỏi mà, sao cô nàng này lại cứ hỏi mình vậy?
Sờ sờ mũi, khẽ cười nói:
- Hắc, không ngờ tiểu cô nương nàng còn rất thông minh, biết đánh lạc hướng nữa cơ đấy. Bất quá nên thành thật lại đi, đừng có đánh trống lảng, đánh cuộc người thua là nàng, mà vấn đề của ta nàng còn chưa trả lời đó. Đương nhiên, nếu như nàng muốn quỵt, thì cứ coi như là không có trận đánh cuộc này vậy.
- Ai ăn quỵt chứ?
Cơ Nghiên lập tức cả giận nói. Vừa rồi còn bởi vì thái độ hợp tác của Lâm Dịch mà giảm bớt cơn tức. Trong nháy mắt lại bị lấp đầy, con người tràn đầy hung hãn nhìn xem Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhún vai, cười hắc hắc nói:
- Vậy thì trả lời vấn đề của ta đi.
- Hừ, trả lời thì trả lời...
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu, Lâm Dịch còn không có nghe rõ, chợt nghe nàng nói:
- Chiến Văn là do ta cầu xin đại nhân giúp ta tìm thấy đấy.
- Đại nhân? Đại nhân nào?
Tâm Lâm Dịch xiết chặt lại.
Cơ Nghiên nhíu lông mày, nhìn xem Lâm Dịch tức giận nói:
- Đương nhiên là Phần Viêm đại nhân, bằng không còn có ai?
- Phần Viêm?
Lâm Dịch có chút chần chờ hỏi.
Phần Viêm, trong Loạn Tinh này, là người của Phần Thiên một trong tam đại thế lực. Đồng thời cũng là một trong Tứ đại Thần cường giả được miêu tả trong phần tài liệu mà Lâm Dịch nắm giữ.
Hắn, là một nhân vật trong truyền thuyết. Trong Bạo Loạn Tinh Hải này cường giả Hư Thần cảnh nhiều vô số kể. Nhưng mà tục truyền số người bái kiến hắn, cũng chỉ có một số ít người mà thôi. Người bình thường đều chỉ nghe qua tên của hắn, chưa từng có người nào được chính thức bái kiến hắn.
Lâm Dịch không khỏi nhìn lại Cơ Nghiên đang trong cơn tức giận kia. Xem ra Cơ Nghiên này cũng có thân phận không thấp trong Phần Thiên. Nếu không cũng không có khả năng cầu Phần Viêm giúp nàng tìm Chiến Văn.
- Xem ra nàng ở trong Phần Thiên cũng có thân phận không thấp?
Lâm Dịch cười hắc hắc nói.
Cơ Nghiên hừ lạnh một tiếng, xem như là trả lời hắn.
Bất quá trong mắt nàng vẫn xẹt qua một tia đắc ý cho thấy rõ tâm tư của nàng.
Lâm Dịch cố ý cười hắc hắc nói:
- Nàng không phải là nữ tỳ chuyên môn bưng trà nước cho hắn đấy chứ?
Vốn Lâm Dịch chẳng qua là thuận miệng nói đùa nàng một chút. Không nghĩ tới Cơ Nghiên lại như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhảy cẫng lên kêu:
- Nữ tỳ thì sao chứ? Có thể hầu hạ đại nhân đó là vinh hạnh.
- Ách.
Lâm Dịch ngạc nhiên, không chắc lắm nói:
- Không phải chứ?
- Hừ!
Cơ Nghiên hung ác trợn mắt nhìn Lâm Dịch.
Nàng xem như đã lĩnh giáo, nói tiếp với thằng này chắc cũng phải hộc máu mất.
Giết lại không thể giết được đối phương, mặc dù có Lam Linh Trù mà đại nhân ban cho. Nhưng đối phương cũng có thanh tiểu kiếm cổ quái kia, vật kia rõ ràng cũng là Chân Thần khí. Mà đối phương còn có thể ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế của mình. Không thể không nói, bằng vào điểm này, đối phương đã đứng ở thế bất bại rồi. Có đánh tiếp thì cũng không thu được hiệu quả nào.
Lúc này hừ lạnh một tiếng nói:
- Nguyện thua cuộc, lần này ta thua nên tha cho ngươi một mạng. Bất quá Phần Thiên chúng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu. Lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Lâm Dịch nghe lời này thì biết đối phương muốn ly khai, nhưng hắn sao có thể để cho nàng được như ý. Lúc này mới nói:
- Muốn đi hả? Nàng bận rộn chuyện gì sao? Nhà đại nhân các ngươi ở chỗ nào vậy? Có rảnh ta cũng đến bái phỏng một lát. Nói không chừng hắn và cha ta còn là người quen cũ nữa đấy?
Lời này dĩ nhiên là vô nghĩa rồi, Lâm Dịch nếu như nhận thức Phần Viêm, đó mới thực sự là gặp quỷ.
Nhưng Cơ Nghiên lại nao nao, lập tức phục hồi tinh thần lại.
- Đúng vậy, Chiến Văn của hắn là do di truyền, như vậy phụ thân hắn khẳng định là còn mạnh hơn nhiều so với hắn. Dù sao, hắn cũng là cường giả Ngưng Thần kỳ rồi, Chiến Văn còn cường đại như vậy. Phụ thân hắn nói không chừng cũng là một vị cường giả Thần cấp a?
Nghĩ tới đây, Cơ Nghiên có chút không xác định. Nhíu mày nhìn đối phương nói:
- Phụ thân ngươi...đến tột cùng là ai?
Lâm Dịch lại cố ý cười thần bí nói:
- Cái này thì nàng đừng có hỏi nữa. Chỉ cần biết phụ thân ta và đại nhân nhà nàng có quen biết là được rôi. Có thời gian ta sẽ đi bái phỏng hắn.
Nhìn bộ dạng thần thần bí bí của đối phương, Cơ Nghiên cảm giác mình thật sự thất bại. Hỏi lai lịch Chiến Văn của đối phương, chẳng những không làm giảm sự hiếu kỳ của mình. Mà ngược lại càng làm cho mình thêm hiếu kỳ. Mà mình lại phải đem vấn đề của mình nói cho đối phương. Hơn nữa chỉ cần mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương, Cơ Nghiên liền hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể không nhẫn nại.
Một trong Phần Thiên Lục Vương, Thư Hổ Vương. Tựa hồ như lúc đối mặt với thằng này, đều hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Cơ Nghiên lửa giận tràn đầy trong người, sau khi lại nghe thằng này nói, hừ lạnh một cái rồi lên tiếng:
- Ngươi đừng tưởng qua được cửa ải này của ta sẽ bình an vô sự đến được Loạn Tinh nội thành. Hừ, trừ phi ngươi giao Lộng Viêm thảo cho ta. Bằng không, chờ ngươi bình an đến được Loạn Tinh nội thành rồi nói.
Nói tới nói lui, lại lượn trở về khởi điểm.
Lâm Dịch khóc cười không xong, nhìn bộ dạng cứ như một tiểu nha đầu bị ủy khuất gì đó của đối phương. Nào có một phong phạm của Thư Hổ Vương, một cường giả Ngưng Thần kỳ chứ?
Bất đắc dĩ, bất quá Lâm Dịch cũng biết mình không thể quá bức nàng, nếu không chỉ sợ là không xong. Cô nàng tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng dù sao cũng là cao thủ đã thành danh nhiều năm. Tiếp tục nữa, làm cho nàng trở về tìm cách đối phó mình, chỉ sợ đến lúc đó mình sẽ gặp khó khăn.