Chung Cực Truyền Thừa

Chương 618: Kịch biến tại Ý thức hải

Nghe nói, Lĩnh vực Cấp đống này là một loại đồng dạng với một sơn cốc cự đại. Trong đó tràn ngập một thứ gọi là năng lượng Quang tuyến kích động! Chỉ cần trúng chiêu, cơ hồ lập tức sẽ chết đến mức không thể chết hơn được nữa! Bởi vì, Quang tuyến Cấp đống kia là hoàn toàn nhắm vào Ý Thức Hoàn bên trong Linh hồn châu!

Trước khi ngưng tụ ra Thần Cách thì linh hồn chính là vật tối trọng yếu nhất của nhân loại. Hơn nữa, vô luận là người nào, muốn tu hành linh hồn đều thật sự không có khả năng.

Bạo Loạn Tinh Hải này rất rộng rãi. Mặc dù là đã từng đi qua nhưng vẫn rất có thể quên mất vị trí nào đó. Lại càng không cần phải nói Lâm Dịch chỉ nhìn một phần tài liệu. Trong lúc nhất thời hắn không chú ý tới, cũng không thể hoàn toàn trách hắn.

Nghe nói, Lĩnh vực Cấp đống này, mặc dù là cường giả Thần cấp, một khi gặp phải cũng có thể sẽ vẫn lạc. Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng lúc này có thể nhìn ra dòng nước lạnh này lợi hại như thế nào.

Quả nhiên, tinh thần lực khổng lồ của Lâm Dịch căn bản không thể tạo thành một lực cản nào lớn! Khi đã tiêu hao một phần, Lâm Dịch định khiến thân thể mình tỉnh lại. Nhưng đáng tiếc là cả người đã hoàn toàn bị đông lại. Nếu có thể chống cự lại được đối phương, thì chỉ có thể là thần lực rồi.

- Đáng chết!

Lâm Dịch nhịn không được mắng một tiếng. Nhưng mà dòng nước lạnh kia vẫn như cũ không dừng lại, hướng về phía Linh hồn châu của hắn. Áp chế từng bước một. Những nơi đi qua, một màn tinh lam như băng tinh đều bao trùm lên tất cả năng lượng!

Một tiếng nhỏ vang lên, thân thể của hắn rơi xuống hải dương màu xám phía dưới. Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên. Ngay sau đó, băng sương lập tức lan tràn ra! Chỉ trong nháy mắt liền mặt biển phạm vi vài trăm mét liền đông cứng lại! Một khối băng cực lớn nổi lên, chỉ xuất hiện một phần trên mặt biển. Hiện giờ chỉ sợ Linh hồn châu của hắn bị cỗ hàn khí từ Quang tuyến Cấp đống kia làm đông cứng lại thì thân thể của hắn sẽ bị yêu thú nuốt mất. Lâm Dịch đang cố gắng hết sức để chống cự lại dòng nước lạnh này, nhưng vẫn lộ ra có chút không thể.

- Không thể tiếp tục như vậy được. Làm sao bây giờ?

Lúc đó, đối mặt với nguy cơ như thế, trong lòng Lâm Dịch liền nóng nảy lên. Hắn đã trải qua nhiều nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn vượt qua bình an. Chẳng lẽ lần này chết vì Quang tuyến Cấp đống không hiểu thấu này?

Lâm Dịch tự nhiên không cam lòng. Buộc mình phải tỉnh táo lại. Trong đầu nghĩ đến tột cùng có phương pháp gì để có thể thoát ly khỏi hiểm cảnh này hay không.

- Hổ Thần cư thì cũng không cần rồi. Vô luận như thế nào, hiện giờ dòng nước lạnh này đang chảy trong thân thể mình, có chạy vào trong Hổ Thần cư cũng vô dụng. Dùng năng lượng Hổ Thần Quyết để chống cự thì cũng hoàn toàn không có hiệu quả. Mà các loại Hư Thần khí cũng không thể nhập vào cơ thể...Ồ, Hư Thần khí?

Trong đầu Lâm Dịch đang suy nghĩ những điều kiện bản thân có sẵn. Lúc nghĩ đến Thần Cảnh của mình, hắn lại hơi sững sờ. Bởi vì hắn nghĩ đến ngày đó, lúc đánh chết ba gã đạo tặc kia, đạt được một thanh kiếm Hư Thần Khí từ tay bọn hắn, sau đó sát nhập vào cơ thể hắn.

Tuy rằng không hi vọng lắm vào thanh kiếm này, nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống rồi!

Nghĩ tới đây. Lâm Dịch cố gắng phân một tia tinh thần lực ra khi đang vất vả dùng tinh thần lực chống cự lại, lan tràn ra ngoài.

Chỉ một lát sau, một tiểu kiếm liền xuất hiện trong đan điền hắn.

Tinh lam tản ra tràn ngập toàn thân lạnh cả người. Đương nhiên, so với dòng nước lạnh kia, tinh lam này tự nhiên không đồng dạng.

Cũng chẳng quan tâm khác như thế nào, Lâm Dịch tận lực dẫn dắt, tiểu kiếm này liền lập tức có chút run rẩy, bắt đầu phi hành xoay quanh Tiểu Thiên trong đan điền hắn!

- XIU!

Một tiếng nhỏ vang lên, sau khi xoay quanh một cái. Dưới sự thao túng của tinh thần lực, tiểu kiếm này từ đan điền liền ầm ầm bắn thẳng vào trong Ý thức hải.

Chỉ một lát sau, tiểu kiếm đã ầm ầm tiến vào Ý thức hải.

Vừa mới tiến vào Ý thức hải, dòng nước lạnh kia cũng lập tức khiến tiểu kiếm kia run nhẹ lên một cái. Nhưng sau khi run rẩy một cái, tiểu kiếm lại gia tốc. Chỉ một lát sau liền đứng trên bầu trời, đối diện với dòng nước lạnh kia. Nhìn bên ngoài, giống như là lá chắn, thủ hộ cho Linh hồn châu khỏi dòng nước lạnh kia!

Ngựa chết coi như ngựa sống, Lâm Dịch khẽ cắn hàm răng, tận lực dẫn dắt tinh thần lực, thầm hô lên:

- Đi!

Cùng lúc đó, tinh lam quang trạch ầm ầm đại thịnh, cái rét lạnh đang tràn ngập toàn bộ ý thức hải cũng bạo thăng lên!

Dùng hàn chế hàn!

Hai cỗ tinh lam khí lưu đồng dạng ầm ầm va chạm nhau trong Ý thức hải Lâm Dịch.


- Oanh!

Lâm Dịch chỉ nghe một tiếng bạo nổ vang lên, lập tức cảm thấy đầu choáng váng từng đợt! Chỉ thấy toàn bộ ý thức hải, ngoại trừ tiểu kiếm đang chắn phía trước Linh hồn châu thì không có gì thay đổi bên ngoài, còn lại khắp nơi sớm đã hoàn toàn biến thành một mảnh tinh lam! Lĩnh vực thủy hệ không màu trong suốt cũng tựa hồ khôi phục lại màu xanh da trời lúc trước! Bao phủ trọn Linh hồn châu vào bên trong. Đây là đạo bình chướng cuối cùng của Lâm Dịch! Nếu ngay cả Lĩnh vực cũng không có cách nào chống cự thì hắn thật sự không còn biện pháp nào rồi.

Hai dòng nước lạnh bắt đầu va chạm ầm ầm lẫn nhau trong Ý thức hải của hắn.

Nhưng rất rõ ràng, tiểu kiếm kia liền lâm vào hạ phong!

Đây chính là dòng nước lạnh Quang tuyến Cấp đống! Và Quang tuyến Cấp đống này vẫn có khả năng khiến cường giả Ngưng Thần kỳ vẫn lạc!

Dù sao, trong Ý thức hải này, tiểu kiếm này cũng không tính là Thiên Đạo, cho nên không có một chút tác dụng nào.

Liên tiếp bại lui!

Dòng nước lạnh và tinh thần lực của Tiểu kiếm căn bản đồng dạng với nhau. Mà Tiểu kiếm lại không có chút phương pháp nào để xử lý, chống cự lại dòng nước lạnh Quang tuyến Cấp đống kia!

Thân thể Tiểu kiếm có chút rung động! Từng đạo năng lượng hàn băng mà mắt thường cũng có thể nhìn từ trong đó không ngừng tuôn ra. Nhưng đối với dòng nước lạnh Quang Tuyến Cấp đống này, lại lộ ra vẻ lực bất tòng tâm!

- Oanh!

Một tiếng oanh động lại nhẹ vang lên lần nữa. Tiểu kiếm đang lăng không liền cứng lại. Trên thân lóe ra tinh lam băng sương! Một thanh trường kiếm Hư Thần Cảnh thuộc tính hàn cường đại, cứ như vậy bị băng tinh phong bế lại!

Như vậy dòng nước lạnh kia mạnh tới cỡ nào?

Lâm Dịch không biết, hiện giờ Lâm Dịch chỉ có thể không ngừng nghĩ biện pháp. Hiện tại, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không cách nào giữ được tỉnh táo rồi.

Một cỗ cảm giác đau đớn giống như bị lửa đốt lập tức tràn ngập thân thể hắn. Đó là Linh hồn châu đang bị dòng nước lạnh kích thích!

Đến tận cùng thì sẽ biến đổi, lúc dòng nước lạnh đạt đến giới hạn cuối cùng. Nó lại không mang đến cảm giác rét lạnh cho người chịu đựng mà là nóng rực! Vô cùng nóng rực!

Dù là Lĩnh vực, nhưng trước mặt dòng nước lạnh này cũng lộ ra có chút lực bất tòng tâm, không ngừng co rút lại. Tinh lam Quang mang ầm ầm nhảy lên chung quanh, nhìn bên ngoài cực kỳ không ổn định!

Hiện giờ, toàn bộ Ý thức hải, cũng chỉ còn lại dòng nước lạnh màu xanh da trời kia rồi.

- Không có cách nào sao?

Đến nước cuối cùng này, Lâm Dịch lại vô cùng bình tĩnh, có chút đắng chát thốt lên.

Hồi tưởng lại cả cuộc đời mình.

Trải qua biết bao nguy hiểm gập ghềnh, nhưng hắn đều nhất nhất vượt qua được. Vô luận là Rừng rậm cấm kỵ hay là Ma Nguyên Động Quật, Vô song hội hay là Tam Niên ước, kể cả Cực Trú Hàn Viên sau này...Thậm chí sau khi đi vào Thiên Giới còn bị cường giả Hư Thần Cảnh truy sát. Hết thảy những cái này, Lâm Dịch đều dựa vào cố gắng, thêm một chút vận khí mà an toàn vượt qua từng cái. Chẳng lẽ lúc này vận khí của hắn đã hết rồi sao?

Hắn đắng chát nghĩ đến.

Lĩnh vực và dòng nước lạnh giao phong với nhau, hiển nhiên Lĩnh vực rơi vào thế hạ phong, hiện giờ đã bắt đầu run rẩy kịch liệt. Qua một thời gian không dài, dòng nước lạnh đã có thể chui vào trong. Sau đó khiến Linh hồn châu đông lại lần nữa. Lúc này, toàn bộ Thiên chỉ còn có một mình Lâm Dịch rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu như Hắc Viêm Long có thể dung nhập vào cơ thể thì thật là tốt biết bao a.

Lâm Dịch đột nhiên nghĩ đến trong đầu.

Năng lượng Hắc Viêm Long vô cùng cường hãn, nếu như cỗ năng lượng này có thể nhập vào cơ thể, như vậy dòng nước lạnh này căn bản không còn là vấn đề. Đáng tiếc, tuy rằng năng lượng Hắc Viêm Long ở ngay trên cánh trái hắn. Nhưng trên thực tế thì cánh tay trái hắn thông qua một bí kỹ mà mở ra một Không gian Thứ nguyên. Nếu không, dù Lâm Dịch tiếp xúc được với năng lượng Hắc Viêm Long, chỉ sợ cũng chỉ còn một đường bị đốt thành tro bụi!

- Nếu như huyết sắc năng lượng xuất hiện lần nữa thì tốt rồi...


Lâm Dịch lại nghĩ tới.

Bất quá, huyết sắc năng lượng kia căn bản không bị hắn khống chế, hắn cũng biết không thể điều động nó.

- Phụ thân, mẫu thân, Mộng nhi, Linh Lung, Yến nhi...Còn cả Phỉ nhi...

Trong đầu Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới người thân, thê tử, bằng hữu của mình. Lúc nghĩ đến Lâm Phỉ, Lâm Dịch mới nhớ ra Lâm Phỉ vẫn còn ở bên trong Hổ Thần cư.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch vô ý thức muốn rời khỏi nơi này, ít nhất tiến vào Hổ Thần cư rồi nói sau. Thiếu đi linh hạch trong đầu hắn, Hổ Thần cư căn bản không cách nào liên hệ được với ngoại giới!

Nhưng lúc Lâm Dịch muốn điều động thì liền giật mình. Linh hạch trong ý thức hắn, hiện giờ đã bị Quang tuyến Cấp đống khống chế trong Lĩnh vực. Tinh thần lực của hắn căn bản không có biện pháp tiến vào. Bởi vì chỉ cần một tia động tĩnh, dù là tinh thần lực cũng sẽ lập tức bị dòng nước lạnh này làm đông cứng lại!

Lúc này, Lâm Dịch đã bắt đầu nóng nảy lên. Hắn chết thì cũng không sao, nhưng nếu như hắn chết, chẳng phải Lâm Phỉ sẽ trơ trọi một mình trong Hổ Thần cư vô số năm sao? Cho đến khi Linh hạch thuộc về người kế tiếp thì nàng mới có thể đi ra.

- Oanh!

Một tiếng oanh động nhỏ vang lên, khiến Lâm Dịch phục hồi lại tinh thần. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Lĩnh vực của mình đã thất thủ!

Dòng nước lạnh giống như nước biển đang điên cuồng lao nhanh, trong khoảnh khắc đã tuôn về hướng Linh Hồn châu!

Lâm Dịch chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như ầm ầm nổ tung. Sau đó, hắn lập tức hoàn toàn mất đi ý thức.

Toàn bộ Ý thức hải tựa hồ đột nhiên yên tĩnh trở lại. Linh hồn chi hỏa không ngừng toát ra từ Linh hồn châu cũng hoàn toàn bị đông cứng lại. Khắp Ý thức hải, bên trong một mảnh tinh lam này, thời gian tựa hồ như bị đình chỉ lại.

Có lẽ là một giây, nhưng cũng có lẽ là một giờ...

Một thanh âm răng rắc rất nhỏ vang lên, phá tan sự yên lặng đang ngự trị Ý thức hải này.

Chỉ thấy một ngọn lửa màu xanh da trời đột nhiên xuất hiện trên thượng diện Linh hồn châu.

Ngay sau đó, từng tiếng răng rắc vang lên liên tiếp. Chỉ thấy băng sương trên thượng diện Linh hồn châu lúc này đã vỡ tan hoàn toàn!

Sau đó, chỉ thấy một đóa hoa sen màu xanh da trời, tỏa ra ánh sáng long lanh hoa lệ mỹ diệu như mộng ảo xuất hiện trên Linh hồn châu!

Từng đợt thanh âm đùng đùng vang lên liên tiếp. Nương theo từng tiếng nổ đó là băng tinh đang vỡ dần, mà đóa hoa thì không ngừng vươn lên!

Thiên Liên Nhụy!

Cái này, chính là Thiên Liên Nhụy. Lúc Lâm Dịch còn ở Thanh Nguyên Kiếm Tông tại Đông Nam Thiên, dưới tình huống không biết rõ tình hình, đóa Thiên Liên Nhụy này đã tiến vào trong linh hồn hắn!

Ngay lúc ấy, Lâm Dịch còn lo lắng vì Liên Nhụy này một thời gian rất lâu. Dù sao thì thứ này cũng quá mức quỷ dị. Lại tiến vào Linh hồn châu của mình, như thế nào khiến Lâm Dịch không lo lắng cho được?

Nhưng sau khi qua một khoảng thời gian, nó lại biến mất một cách khó hiểu. Dù Lâm Dịch đã tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Lúc ấy mới dần yên tâm lại. Thời gian dần qua, Lâm Dịch cũng hoàn toàn quên nó đi.

Nhưng lúc này, Thiên Liên Nhụy này lại xuất hiện!

Thiên Liên Nhụy xuất hiện, thời gian dần trôi qua, toàn bộ Ý thức này đã bắt đầu chuyển động trở lại.

Dòng nước lạnh vốn đang yên tĩnh kia, lại lập tức bạo kích điên cuồng trở lại. Tinh lam băng sương càng ngày càng ngưng trọng hơn!

Nhưng mà Thiên Liên Nhụy lại không bị ảnh hưởng chút nào. Vẫn nở rộ từng chút một, cánh hoa lập tức nở rồi lại tàn, sau đó lại nở...Lặp đi lặp lại. Thanh âm đùng đùng vẫn vang lên không dứt, căn bản không để ý tới cỗ hàn ý cực độ kia.

Không. Không phải là bỏ qua! Mà phải nói là hút!

Dòng nước lạnh điên cuồng tuôn về phía Thiên Liên Nhụy! Mà Thiên Liên Nhụy cũng đang điên cuồng hút lấy dòng nước lạnh này! Tốc độ hoa nở cũng càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng, một tầng băng lam sương mù dâng lên! Cánh hoa sáng lung linh vẫn nở rồi tàn, rồi lại nở...Rất có một cỗ hương vị luân hồi.

Luồng hàn lưu do Cấp Đống quang tuyến mang lại là thứ đơn giản sao? Phải biết rằng đây là vật mà cường giả Ngưng Thần kỳ cũng có thể dễ dàng đánh chết. Dù là có nhụy sen điên cuồng hấp thu, nhưng vẫn phải hao phí một thời gian ngắn.

. Ý thức của Lâm Dịch đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Trong ý thức hải luồng hàn lưu vẫn như cũ không ngừng dũng mãnh đổ vào Thiên liên nhị (nhụy sen). Thiên liên vốn thuần một sắc băng lam, càng ngày càng óng ánh trong suốt, trong đó mơ hồ có một đóa băng liên trắng noãn, phối với sương mù trắng băng, làm cho người ta có một cảm giác như mộng như ảo.

- R...ắ...c.

Một tiếng động nhỏ vang lên, nhưng tiếng vỡ vụn này lại rất rõ ràng. Chỉ thấy tiểu kiếm vốn là bị luồng hàn lưu bọc lại hoàn toàn, lúc này lại phá băng mà ra. Trong ý thức hải xoay vài vòng, thiếu đi sự khống chế của Lâm Dịch, tiểu kiếm nhưng là nhiều hơn vài phần linh tính.

Sau khi xoay vài vòng, tiểu kiếm kia đột nhiên đứng lại, ầm ầm bắn thẳng tới chỗ Linh hồn chi châu trên không. Song thời điểm khi sắp tiếp xúc Thiên liên nhị, tiểu kiếm lại đột nhiên ngừng lại.

Vì vậy, một màn kỳ quái diễn ra, linh hồn chi châu tản ra nhàn nhạt băng diễm, nhìn qua căn bản cũng không e ngại luồng hàn lưu. Mà ở trên Linh hồn chi châu là một đóa băng liên không ngừng nở hoa rồi tàn, chung quanh băng liên bốc lên một tầng sương mù dày đặc, càng lộ ra vẻ xuất trần và mộng ảo của băng liên.