Chung Cực Truyền Thừa

Chương 551: Ảo cảnh lại hiện ra

Vận chuyển Hổ Thần Quyết, từng đạo linh lực nồng đậm đến cực điểm, bắt đầu tiến vào trong cơ thể của Lâm Dịch, da thịt, kinh mạch, cốt cách, cốt tủy...Một lần lại một lần!

Thời gian chậm rãi trôi qua, đây là ngày thứ ba hắn nhập định, xuất hiện, chỉ thấy thân thể của Lâm Dịch ngồi xếp bằng trên không trung, trên thân thể của hắn tuôn ra một đạo năng lượng không gì sánh kịp, cấm chế của Hổ Thần Cư bị xúc động, tuôn ra năng lượng huyết sắc vô cùng cường đại! Mà thân thể Lâm Dịch, vẫn thẳng tấp.

Hắn vẫn nhắm mắt, hình như thân thể của hắn xuất hiện thứ không thể khống chế, vô số đạo linh lực nồng đậm tới cực điểm, điên cuồng bạo động, trong nháy mắt thân thể của Lâm Dịch biến thành lỗ đen, điên cuồng hấp thu...Dần dần, cả thân thể của hắn biến thành màu huyết sắc!

Da thịt của hắn biến thành sáng long lanh, da thịt và kinh mạch cùng cốt cách được năng lượng huyết sắc bao phủ biến thành trong suốt, xương cốt màu đen, kinh mạch màu xanh, giống như mạng nhện xuất hiện trên thân thể Lâm Dịch.

Hình như Lâm Dịch vào lúc này có chút thống khổ, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Thời gian dần dần trôi qua.

Từng đạo linh ưực, không ngừng cường hóa thân thể của Lâm Dịch.

Ý thức giống như nước, có một thứ gì đó sắp thoát phá mặt nước. Mà Lâm Dịch trong hoành cảnh vô ngã, bắt đầu đột phá!

Không gian vặn vẹo kịch liệt, sau một lát, Lâm Dịch cảm giác bản thân của mình xuất hiện trong tinh không mênh mông!

Lâm Dịch hơi sững sờ, lập tức mở to mắt, nhìn lên không trung.

- Ảo cảnh?

Rốt cuộc Lâm Dịch cũng đến được địa phương hắn lấy được Hổ Thần Quyết, đó là ảo cảnh đã xuất hiện qua!

Trên không trung, Thanh Long, Chu Tước, Huyển Vũ, Hoàng Long hình thành một trận danh, nhìn về phía Bạch Hổ ở xa xa.

Từng âm thanh cao ngạo của Long vang lên, từng tiếng Phượng minh vang vọng từng hồi, từng tiếng hổ gầm bạo ngược, không ngừng văng vẳng bên tai.

Một cổ áp lực vô cùng khổng lồ, từ trên thân thể năm con thú bộc phát ra, bên ngoài thân thể Lâm Dịch có một tầng năng lượng huyêt sắc bao phủ, ngăn cản uy áp ở bên ngoài.


Nhưng dù là thế, Lâm Dịch cũng cảm nhận được một cổ áp lực khôn cùng áp tới.

Năm con thú phân thành hai trận daonh, một mình Bạch Hổ giằng co với bốn con khác, nhưng khí thế không yếu nhược chút nào! Khí phách khí thôn thiên hạ, khắc sâu vào óc của Lâm Dịch.

Đột nhiên trong miệng Thanh Long phun ra một đạo hào quang màu xanh, lao về phía Bạch Hổ.

Một đạo quang mang này, nghiền nát toàn bộ không gian! Hào quang lướt qua, thậm chí Lâm Dịch nhìn thấy những ngôi sao bị hào quang quét qua, lập tức biến mất không còn lại gì.

Bạch Hổ cũng không yếu thế, đồng dạng cũng phun một đạo lam sắc quang mang, nghênh đón hào quang màu xanh kia đang lao tới.

Trong nháy mắt, con mắt Lâm Dịch bị hào quang khi va chạm tạo thành màu đen làm đau đớn, hắn quay đầu đi, cả không gian giống như bị loại năng lượng màu đen này mang đi tất cả. Qua một thời gian thật lâu, Lâm Dịch mới miễn cưỡng mở to mắt, nhưng vừa xem xét, lại ngây người.

Cả không gian đầy sao đã biến mất không còn lại gì nữa, bốn con thần thú trên không trung vết thương chồng chất uể oải không phấn chấn, nhưng Bạch Hổ, ngẩng cao đầu nhìn trời, ngã quỵ xuống.

- Chuyện này...

Lâm Dịch ngạc nhiên.

Đúng vào lúc này, cả không gian vặn vẹo lần nữa, ý thức của Lâm Dịch hoảng hốt trong ngắn ngủi. Lại mở to mắt, hắn đã trở về trong Hổ Thần Cư.

Một cổ cảm giác cường đại trước đây chưa từng có, tràn ngập thân thể của hắn, trong đôi mắt của hắn, trong con người mang theo một tia huyết quang, da thịt tuyết trắng óng ánh, nhìn thấy còn co giãn hơn cả da thịt của nữ nhi, khuôn mặt vốn thanh tú, hôm nay đã biến thành tuấn tú yêu dị.

Ngũ quan của hắn cũng không có biến hóa thay đổi, nhưng chỉ có khí chất là biến đổi! Bản thân hắn hiện giờ, có khí chất giống như đúc khi gia trì chiến văn. Đương nhiên, nhiều hơn một phần âm nhu, thiếu một ít tục tằng.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười vừa ý.

- Từ hôm nay trở đi, mình cũng là cường giả Hư Thần, trong Thiên Giới này, tùy ý ta tung hoành!

Một cổ khí tức ngạo khí, từ trên thân thể âm nhu của hắn, bộc phát ra.


Bên ngoài Hổ Thần Cư, trên đồng cỏ trống trải.

Lâm Phỉ nhàn chán níu kéo một cọng cỏ trên mặt đất, nhưng bàn tay động đậy vô ý thức, ngẩng đầu nhìn lên không trung, thực sự không biết đang nghĩ cái gì, sau một lát, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi của mình.

Trong nháy mắt thân hình của nàng nổi bật lên, từ động tác ưỡn ngực của nàng làm hai ngọn núi thịt nhô cao, cái eo không một tí mở thừa nào cũng hiện ra sau lớp áo, đôi mắt to nhìn lên không trong, cái miệng nhỏ ngáp dài.

Động tác này dừng lại trong vài giây đồng hồ, sau đó nàng mới buông lỏng thân thể, một cổ cảm giác khoan khoái dễ chịu cuốn tới, nàng lười biếng nằm lên đồng cỏ, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn lên không trung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Đã được ba mươi năm...Lâm Dịch lúc nào mới hết bế quan đây?

Lâm Phỉ quay đầu liếc nhìn hướng của Hổ Thần Cư vàng song lộng lẫy.

Sau khi Lâm Dịch khôi phục thân thể, đã cởi bỏ phong ấn cho Lâm Phỉ, sau đó còn cho nàng rất nhiều nội đan yêu thú lục giai, cũng truyền thụ một Thanh Nguyên Kiếm Quyết...Tuy chỉ có chín tầng, nhưng đã đủ cho nàng dùng. Sau đó, hắn đã tiến vào trong Hổ Thần Cư.

Thời gian trôi qua, đã ba mươi năm, thời gian ba mươi năm, Lâm Phỉ từ chiến sĩ tam giai sơ đoạn, thành công tấn cấp lên trình độ chiến sĩ ngũ giai, không biết Lâm Dịch mất bao lâu mới xuất quan đây?

Thiên Giới chính là như vậy, có vô số linh dược cùng nội đan, có thể dễ dàng trong trăm năm, chồng chất tạo thành một ngũ giai, thậm chí lục giai, Lâm Dịch có nhiều nội đan lục giai, đương nhiên không keo kiệt với Lâm Phỉ.

Nghĩ như vậy, Lâm Phỉ nhìn vào Hổ Thần Cư, liền bò dậy, theo thói quen vỗ cái váy dài trắng, định đi tu hành ngày hôm nay.

Nhưng thời điểm này, bên ngoài bãi đất trống của Hổ Thần Cư, có một đạo ánh sáng bạc léo lên, Lâm Phỉ vốn cúi đầu, sau khi phát hiện ánh sáng bạc liền vui mừng. Một đạo thân ảnh xuất hiện, đây chính là Lâm Dịch.

- Lâm Dịch!

Lâm Phỉ vui mừng kêu to một tiếng, nhanh chân đi tới trước mặt Lâm Dịch.

Lâm Dịch có chút sững sờ, Lâm Phỉ đã chạy tới trước mặt của hắn, trong đôi mắt to hiện ra thần sắc vui mừng và hưng phấn.

Chỉ liếc nhìn, Lâm Dịch cũng nhìn ra Lâm Phỉ hiện giờ là chiến sĩ ngũ giai, mỉm cười, nói:

- Không tệ ah, đã ngũ giai rồi.

Đương nhiên Lâm Phỉ biết rõ bổn sự của Lâm Dịch, bị hắn nhìn thấu cũng không kinh ngạc, cười nói:

- Cảm ơn ngươi, cảm ơn!

Lâm Dịch cười ha hả, theo thói quen xoa đầu Lâm Phỉ, mà Lâm Phỉ, cũng híp mắt, hưởng thụ động tác này của Lâm Dịch.