Lâm Dịch cùng La Á nhìn nhau, kể cả Lý Văn ngồi ở trước La Á, ba người cũng đứng lên, đi ra ngoài. Thấy đám Lâm Dịch lần lượt đứng dậy, những đệ tử trong phòng học cũng đều nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng đi theo đi ra ngoài.
Bất đồng chính là, phía trước tên thiếu niên kia là một mình rời đi. Mà đám Lâm Dịch lại đi theo sau lưng giáo sư.
Bên dưới lớp học, giáo sư kia cũng không để ý tới nhóm đệ tử ở phía sau có theo hắn không, thẳng hướng đi thao tràng. Dọc theo giải phân cách của thao tràng, một mực đi tới.
Xuyên qua thao tràng, lại là một dãy kiến trúc dày đăc.
Tựa hồ học viện chiến kĩ Tông Phạm phi thường yêu mến loại cảm giác bất ngờ này. Khi ngươi cho rằng là địa phương cuối cùng, sẽ luôn đột ngột xuất hiện một mảng lớn dãy kiến trúc làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm. Mà đám Lâm Dịch hiển nhiên cũng đã quen.
Nếu như nói có ngoại lệ duy nhất...Thì phải là La Á. Hai mắt trừng lớn, làm cho Ám Tương bên cạnh hắn chỉ cảm thấy trên mặt một hồi khô nóng, liên tục không ngừng cùng hắn bảo trì cự ly. Xem biểu lộ tựa hồ muốn nói: ta tuyệt đối không biết người này, người này cùng ta không quen!
Tiến vào dãy kiến trúc, Lâm Dịch phát hiện phòng trong này cùng địa phương khác không giống nhau. Lớp dạy học của Tông Phạm trên cơ bản đều là nhà lầu. Mà ký túc xá thì là cũng có nhà lầu, lại có sân. Mà kiến trúc chỗ này, giống như một kho hàng vậy.
Phòng chiếm diện tích không nhỏ, một cánh của thật to, vài chục cái cửa sổ.
Ngụy Kiếm mở ra một cái cửa trong đó, đi vào. Đám Lâm Dịch đi theo phía sau.
Vào trong mới phát hiện phòng này cực kỳ trống trải...Có vẻ giống phòng tập, không gian thật lớn.
Đến lúc này, vị giáo sư mới xoay người quay lại, quét mắt liếc nhìn đám đệ tử theo sau...Sau một lát, đã giảm đi vài người. Vốn đệ tử không nhiều lắm, lúc này đã chỉ còn lại có tám chín người.
Vị giáo sư nhẹ gật đầu, nói:
- Khá tốt. So với ta dự đoán nhiều hơn một chút.
Một giọt mồ hôi hiện ra tại trên đầu Lâm Dịch cùng La Á...Có ý tứ gì? Khá tốt? So với hắn dự đoán muốn nhiều một chút? Hai mươi ba học viên, giờ chỉ còn có chín, mà giáo sư này cư nhiên còn nói so với hắn dự đoán còn nhiều hơn...Cái này...
Đám Lâm Dịch thật sự có chút mông lung. Không biết rốt cuộc là có ý gì.
Tựa hồ là đã nhìn ra đám Lâm Dịch nghi hoặc, vị giáo sư thản nhiên nói:
- Các ngươi tại quê hương của mình đều là được người xưng là Thiên tài? Đủ loại hào quang bao phủ tại trên đầu của các ngươi. Nhất định cảm giác mình rất rất giỏi sao?
Đám Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn.
- Đầu tiên muốn chúc mừng các ngươi. Bởi vì các ngươi hiện tại chính thức trở thành một thành viên lớp Đặc biệt. Mà những đồng học chưa có tới...Ta cảm thấy thật đáng tiếc.
Lời nói của Ngụy kiếm làm cho tất cả đệ tử đều mở to hai mắt nhìn, vẫn không hiểu.
- Đây là bài học đầu tiên của các ngươi - vĩnh viễn không cần đánh giá chính mình quá cao. Thế giới cũng không bởi vì thiếu khuyết các ngươi mà đình chỉ vận hành. Hiểu rõ vị trí bản thân, là điều kiện thứ nhất để trở thành cường giả. Khi không hiểu được vị trí của mình, không có tư cách được xưng là cường giả.
Trong lòng tất cả đệ tử đều chấn động, chợt trầm tư, vị đạo sư trước mặt này nhìn như đơn giản, kì thực rất có thâm ý.
- Hiện tại chúng ta tự giới thiệu chút. Ta tự giới thiệu, ta gọi Ngụy kiếm, giáo sư thể thuật lớp Đặc biệt 60016, cấp bậc Kinh Môn.
- Cấp bậc Kinh Môn?!
Tất cả đệ tử lập tức ồn ào! Trừng lớn hai mắt đầy dẫy biểu lộ kinh hãi! Chợt nghĩ một Kinh môn chiến sĩ cường đại như vậy sẽ là thầy của mình, trong mắt lập tức toát ra cuồng hỉ cùng kính sợ!
Phải biết rằng, trên đại lục này, Chiến sĩ vượt quá cấp bậc Cảnh Môn thật sự là quá mức rất hiếm. Lời nói không chút nào khoa trương chút nào. Một cái Kinh môn chiến sĩ, vô luận đi đến địa phương nào, đều được hưởng đãi ngộ cực cao! Mặc dù là một quan chấp hành tại hành tỉnh, đều dùng lễ đối đãi!
Đừng xem thường một cái hành tỉnh...Phải biết rằng, toàn bộ Bạch Đế đại lục đều là lãnh thổ của Bạch Đế đế quốc. Mà tổng cộng cũng chỉ có mười hai hành tỉnh...Từng hành tỉnh chia đều diện tích, đều trên mười hai tỷ ki - lô - mét vuông! Một diện tích khổng lồ như thế, sẽ sinh sống bao nhiêu người? Chỉ sợ ít nhất cũng phải trên vài tỷ? Suy nghĩ một chút, quan chấp hành tại nơi đó sẽ nắm giữ quyền lực lớn như thế nào?
Từ đó mới có thể nhìn ra chiến sĩ cấp bậc Kinh môn ở bên ngoài hiếm như thế nào?
Lâm Dịch hít sâu một hơi, ngăn chặn kinh hoàng trong lòng, con mắt chằm chằm nhìn vào Ngụy kiếm...Một đầu tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan bình thường, nhưng trong hai tròng mắt loại khí tức lạnh lùng lại làm cho cả người hắn đầy dẫy một loại khí chất đạm mạc!
- Đây là khí chất cao thủ sao?
Lâm Dịch trong nội tâm có chút sùng bái... Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
- Trời ạ! Văn! Văn! Ngươi nghe thấy không? Kinh môn chiến sĩ là giáo sư của chúng ta! Kinh môn chiến sĩ là giáo sư của chúng ta! Ha ha, ha ha ha!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Hầu như tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại...
Chỉ thấy vẻ mặt La Á kích động, dường như muốn quỳ rạp xuống đất, biểu lộ phấn khích, như si như cuồng...
Lâm Dịch ngạc nhiên...Tuy kích động, nhưng cũng không cần kích động thành cái dạng này chứ?
Bên cạnh, Lý Văn thì biểu lộ xấu hổ gần chết. Cố nén cảm xúc, đem La Á mạnh mẽ kéo lên.
Mà trong sự kích động La Á lại túm lấy quần áo Lý Văn hưng phấn nhảy lên nói:
- Văn, Văn! Nghe được không? Nghe được không? Kinh môn chiến sĩ, là Kinh môn chiến sĩ a!
Lý Văn gần như muốn hôn mê...
Mà các học viên khác thì lộ ra biểu lộ đồng dạng.