Chung Cực Truyền Thừa

Chương 347: Hành động

Có thể đào thoát trong tay cường giả tuyệt thế như vậy, hơn nữa còn chỉ dùng thực lực tinh vị thượng giai, lại không chỉ một lần...những điều này khiến cho đám người của ba đại thế lực truyền thừa đều kinh hãi.

Trước đây Tạp Bá Lý cùng Khoa Lâm Na cũng đã từng liên thủ đuổi giết hắn...nhưng cuối cùng ngay cả cái bóng của đối phương cũng không thấy được. Chỉ thấy thi thể của mấy vị trưởng lão Cổ Năng nằm dài trên mặt đất. Ở trong đó thậm chí còn có thủ cấp của một gã Đại tinh vị hạ cấp.

Thực lực đối phương mạnh, tâm trí lại sâu, Tạp Bá Lý rất là tán thưởng. Cho nên lúc ban đầu hắn mới đưa ra lời mời đối với Lâm Vân Hiên...Tuy rằng bị cự tuyệt thế nhưng vẫn không ảnh hưởng tới thưởng thức của Tạp Bá Lý dành cho hắn.

Tạp Bá Lý gật đầu, hắn lập tức nói với Khoa Lâm Na:

- Lâm Na, phiền nàng thủ hộ tại đây một chút...cường giả kia chỉ đích danh ta ra ngoài có khả năng đàm phán là rất lớn. Thế nhưng để bảo đảm an toàn trong lúc đó, tốt nhất nàng vẫn nên trông coi chỗ này một chút.

Khoa Lâm Na gật đầu, Tạp Bá Lý cười nhẹ một cái rồi quay đầu sang người bên cạnh nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nói xong, hắn liền ra khỏi cửa phòng.

Đi vào hành lang, rẽ vào một hướng khác, Tạp Bá Lý hơi chút dừng lại, suy nghĩ một chút rồi gõ cửa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Người mở cửa chính là Thủy Ngưng. Sắc mặt Thủy Ngưng cũng không tốt, khi nàng thấy Tạp Bá Lý tới không khỏi lộ vẻ nghi hoặc nhìn hắn.

- Vừa rồi bạo động ngươi không có cảm giác gì sao?

Tạp Bá Lý cười hỏi.

Lông mày Thủy Ngưng hơi chút nhíu lại, nàng lập tức nói:

- Cảm giác được, nhưng không quan tâm. Có chuyện gì xảy ra sao?

Tạp Bá Lý nhìn ánh mắt Thủy Ngưng mà nói:

- Ta nghĩ đại khái là con rể kia của ngươi tới...hiện giờ đang đứng ở cửa ra vào công bố muốn ta đi gặp bọn hắn. Ngươi cũng cùng đi chứ?

- Lâm Văn Hiên?

Lông mày Thủy Ngưng lại lần nữa nhíu lại, nàng gật đầu nói:


- Tốt. Ta đi với ngươi qua.

Tạp Bá Lý cười cười, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng mới đi được vài bước, hắn lại dừng lại, gõ cửa nhà bên cạnh.

Mộc Nhu âm trầm mở cửa ra, hắn thấy Tạp Bá Lý không khỏi có chút sửng sốt, ngay lập tức nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Đối phương là cường giả Đại tinh vị thượng giai...cũng không biết có bao nhiêu người. Ngươi đi theo ta một chuyến.

Tạp Bá Lý nói thắng, lông mày Mộc Nhu hơi nhíu, hắn liếc mắt nhìn Thủy Ngưng ở bên cạnh Tạp Bá Lý đang biểu lộ vẻ lạnh nhạt, gật gật đầu.

Cứ như vậy, ba người đi tới tầng tám. Ra khỏi cửa sổ, bay thẳng tới lối vào Cổ Năng...

Tầng thứ sáu, cấp độ tu hành Kim hệ.

- Xảy ra chuyện gì à?

- Ta nghe nói có rất nhiều ma thú tiến vào trong Bổn Nguyên kết giới. Các đại nhân đều đã đi xua đuổi ma thú.

- Rất nhiều ma thú sao? Làm sao chúng có thể tiến vào Bổn Nguyên kết giới? Không có khả năng!

- Là sự thật, vừa rồi các ngươi đều đang tu hành cho nên không nghe được...nhưng khi đó ta đang có mặt, nghe được tiếng gào thét của ma thú vô cùng đáng sợ...cái thanh âm kia cực lớn, nó hình thành một làn sóng không gian bay tới đây...ngươi biết lối vào cách xa nơi này bao nhiêu mét không? Chính là mấy chục km a...nhưng vẫn có sóng không gian xuất hiện. Có thể thấy được số lượng ma thú khủng bố tới mức nào!

- Đúng vậy a, lúc ấy ta cũng đang ở đó...thật đáng sợ. Ta chưa từng nghĩ rằng tiếng gào thét của ma thú lại có thể đạt tới trình độ này...

Tiếng nghị luận nhao nhao vang lên, mà Lâm Cường ở trong góc, toàn thân đang bao phủ bởi một tầng áo trắng lại đang lẳng lặng chờ đợi...hiện giờ hắn cũng không rõ lắm tình huống như thế nào. Quan trọng nhất là mấy tên Đại trưởng lão Đại tinh vị đang ở đâu. Cho nên hắn không dám tùy tiện hành động. Tuy rằng hiện giờ hắn tin tưởng chiến đấu được với cường giả Đại tinh vị thượng giai thế nhưng không nắm chắc phần thắng. Huống chi...đối phương còn là dị năng giả. Dị năng giả so với chiến sĩ ngang cấp còn mạnh hơn không ít.

- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão bọn họ đã đi tới cửa ra vào.

Chính vào lúc này một âm thanh vang lên. Mọi người không khỏi nhìn lại về phía âm thanh phát ra...chỗ đó chính là thông đạo từ tầng năm đi tới tầng sáu. Xem bộ dáng của hắn chắc là vừa nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới.

Con mắt Lâm Cường lập tức sáng ngời, ngay sau đó hắn vẫn nhíu mày lại...


- Xem ra bọn họ đã biết mục đích chính của chúng ta.

Lâm Cường suy nghĩ. Trong những người được nêu tên vừa rồi thiếu mất Tứ trưởng lão. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Lâm Cường liền bay thẳng tới tầng bẩy. Những người khác đang bận thảo luận kịch liệt cho nên không chú ý tới Lâm Cường.

Tiến vào tầng thứ bảy. Quả nhiên hành lang vô cùng thoáng đãng, không có bất kỳ một ai.

Lâm Cường không dám coi nhẹ, thân hình lập tức lắc lư đi tới trước cửa phòng Vân Băng. Tay móc chìa khóa lúc trước Vân Băng đưa cho hắn, trực tiếp mở cửa ra. Chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu lam đang chớp động bên trong...Vân Băng nhắm chặt hai măt, đang tự khôi phục lấy.

Lông mày Lâm Cường hơi nhíu lại, hắn đi tới bên người Vân Băng. Chỉ thấy tay của hắn phát ra tia sáng trắng, ngay sau đó ấn vào sau lưng Vân Băng.

Ánh sáng màu lam tiêu tán. Mà Vân Băng cũng mở to mắt ra.

- Hiên ca?

Vân Băng thoáng sững sờ, ngay sau đó vội hỏi:

- Như thế nào rồi? Cứu được Dịch nhi ra chưa?

Lâm Cường nâng đỡ nàng lên, miệng nhanh nói:

- Còn chưa có. Bây giờ ta sẽ đi cứu hắn ngay lập tức...hiện giờ nàng trốn tới tầng chín đi. Lúc này không có người trên hành lang...nàng ở chỗ đó mau chóng phục hồi thực lực của chính mình, chờ ta cứu Dịch nhi ra rồi ta sẽ đưa nàng cùng Dịch nhi đi.

- Tầng thứ chín?

Vân Băng thoáng sững sờ, nhưng nàng phản ứng lại kịp thời. Vân Băng gật đầu đi theo Lâm Cường ra khỏi phòng, Lâm Cường nhìn hai bên, xác định không có người mới quay sang nàng nói:

- Hiện giờ bọn người Tạp Bá Lý đang ở chỗ lối ra. Lúc này nàng không thể tùy tiện qua đó. Trước tiên nàng đi tới tầng chín chờ đợi, ở đó có lẽ sẽ không có người nào đi qua. Nếu không chờ bọn Tạp Bá Lý trở lại, lúc đó muốn rời đi chỉ sợ sẽ rất khó khăn...

Vân Băng gật đầu tỏ vẻ minh bạch.

Lúc này Lâm Cường mới hít sâu một hơi, nói ra:

- Tốt, xuất phát. Ta đi cứu Dịch nhi.

Vân Băng gật đầu, ánh măt hơi chút lo lắng nói:

- Cẩn thận trên hết.

Lâm Cường lộ vẻ mặt tươi cười đối với nàng:

- Lúc trước chúng ta còn gặp qua nhiều nơi nguy hiểm hơn vậy, thế nhưng chúng ta vẫn bình yên vượt qua. Lúc này cũng sẽ không có ngoại lệ. Trước khi đi ta đã từng nói qua...người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ, đây là lời hứa hẹn của ta.

Thân thể Vân Băng thoáng run nhè nhẹ, nàng kiên định gật đầu. Lâm Cường vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, ngay sau đó xoay người đi tới gian phòng của Đại trưởng lão...Vân Băng đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn mất hút nơi rẽ, nàng hít sâu vào một hơi, cũng hướng tầng thứ tám mà đi lên.