Chung Cực Truyền Thừa

Chương 337: Mộc Nhu

Tất cả mọi người đều dời ánh mắt kinh hãi lên bóng lưng Lâm Dịch, bóng lưng này không cao lớn thế nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến thành bức tường không thể vượt qua, người khác nhìn vào chỉ có thể ngưỡng mộ...cả tràng diện hoàn toàn yên tĩnh.

Mà sau khi vết nứt không gian hoàn toàn biến mất, Lâm Dịch mới chậm rãi thu hồi tay phải. Sau đó hắn liếc mắt nhàn nhạt nhìn những người xung quanh, đám người bị ánh mắt của hắn quét lên không khỏi hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, cố gắng chuyển dời ánh mắt ra chỗ khác.

Lâm Dịch biểu tình lạnh nhạt, cứ như vậy hắn mang theo Vân Băng chậm rãi bay đi. Tất cả mọi người cứ thế nhìn hắn bay qua thông đạo hẹp để ra ngoài...không có bất kỳ người nào ngăn cản.

- Dịch nhi. Từ lúc nào mà con...

Vân Băng sững sờ tùy ý để Lâm Dịch mang theo nàng đi, rốt cục không nhịn được liền mở miệng.

Lâm Dịch cười cười với Vân Băng, bỗng nhiên sắc mặt hắn đỏ ửng. Một ngụm máu tươi phụt ra từ môi hắn, sắc mặt Vân Băng lập tức biến đổi, nàng lại thấy Lâm Dịch cố gắng nuốt máu ngược vào.

- Dịch nhi, con thế nào rồi?

Sắc mặt Vân Băng lập tức biến đổi.

Lâm Dịch lại lần nữa cố gắng nuốt một ngụm máu vào, hắn miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ tươi cười:

- Mẫu thân, người yên tâm...con không sao. Chúng ta mau ly khai thôi...

Vừa mới nói xong câu đó, sắc mặt Lâm Dịch lại lần nửa đỏ bừng, lập tức không nhịn được phun một ngụm máu tươi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Dịch vẫn bảo trì động tác như cũ, không dám biểu hiện bản thân đã bị chấn thương.

- Dịch nhi.

Trong lòng Vân Băng đau như thắt. Lâm Dịch cố gắng đưa tay lên miễn cưỡng mỉm cười với Vân Băng. Hắn nhắm mắt lại, lập tức một tầng hào quang thanh sắc hiện lên trên ngực Lâm Dịch, đoàn lục quang tụ tập giống như đang xoay tròn trong thân thể hắn.

Quả thật, lực lượng một chiêu vừa rồi đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Lâm Dịch, thế nhưng chiêu đó cắn trả cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Năng lượng cường đại áp súc như vậy khiến lục phủ ngũ tạng của Lâm Dịch cũng bị thương không nhỏ.

Lâm Dịch vận chuyển năng lượng mấy lần thì sắc mặt mới khá hơn một chút. Hắn mở to mắt ra, Vân Băng thấy Lâm Dịch mở mắt, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng liền hỏi:

- Thực sự không có chuyện gì sao?

Lâm Dịch gật đầu cũng không nói gì thêm...Hiện giờ không phải lúc nói chuyện thương thế với Vân Băng.

Chính vào lúc này, một đạo quang mang thanh sắc đâm từ phía dưới ầm ầm lên Lâm Dịch. Ánh mắt Lâm Dịch nhìn xuống lập tức cả kinh, thân hình vội vã lùi nhanh lại.

Một âm thanh xoát vang lên giống như bạo liệt, Lâm Dịch đứng trên trời thoát khỏi một kích này, nhưng cũng vì vậy mà dẫn động thương thế, sắc mặt lại lần nữa đỏ bừng, hắn tiếp tục phun thêm một ngụm máu tươi.

- Dịch nhi,

Vân Băng vô cùng khẩn trước, còn Lâm Dịch thì nhìn chăm chăm vào quang mang thanh sắc phía trước.

Đây là một cái rễ cây có thân to ước chừng một cái bát ăn cơm, thế nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong cái rễ cây này cực kỳ đáng sợ. Lực lượng cường đại đến nỗi chỉ nghe được một hồi âm thanh tê tê, sau đó nương theo rễ cây khiến cả không gian vặn vẹo, từng đợt khí bạo ầm ầm vang lên, tất cả không gian xung quanh đều sụp đổ.

- Nhị trưởng lão...

Lâm Dịch lúc này cũng kịp phản ứng, hắn lập tức bày ra kết giới năng lượng. Có người hô vang lên, trong giọng nói toát lên vẻ kinh hỷ.

Lâm Dịch cảm giác buồn bực, chiêu vừa rồi để lại cho hắn vết thương rất nặng. Hiện giờ trong cơ thể hắn không có nửa phần lực lượng, hắn lơ lửng được trên không trung hoàn toàn là dựa vào lĩnh vực chi trì. Vừa nghe tiếng người kinh hô lên, Lâm Dịch không khỏi cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt dần dần lạnh đi.

Chỉ thấy một đạo thanh mang bay từ dưới đất lên, sau một lát liền có một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Dịch, chính là Đại trưởng lão Mộc hệ - Mộc Nhu.

Mộc Nhu lộ sát ý kinh người trên khuôn mặt. Trước đây hắn ôn nhu bao nhiêu thì bây giờ lộ ra biểu tình bạo ngược bấy nhiều. Không biết từ lúc nào trên người hắn đã có một dây leo thực vật màu xanh lượn lờ bên cạnh hắn. Cả người hắn hoàn toàn đặt vào trong dây leo kia, dây leo giống như có sinh mệnh, nó tản ra quang mang thanh sắc cùng lúc vung vẩy xung quanh hắn.

- Ngươi. Đáng chết...


Khuôn mặt Mộc Nhu lúc này đã hoàn toàn méo mó. Đôi mắt dài hẹp anh tuấn hiện lên thần sắc nổi giận. Một chiêu vừa rồi của Lâm Dịch đã giết chết đại bộ phận trưởng lão đi ra ngoài cùng với hắn, mà trong đó có cả bằng hữu tốt nhất của hắn là Đại trưởng lão Thổ hệ - Khắc Lai Áo.

Tình cảm của Mộc Nhu và Khắc Lai Áo rất tốt, ở trong Cổ Năng mọi người đều biết rõ chuyện này. Tuổi tác hai người tương đương nhau, bọn họ đều là người xuất sắc nhất cùng thế hệ trong Cổ Năng. Cả hai đều không bao giờ chịu thua đối phương, luôn luôn không ngừng so đấu với nhau. Cuối cùng hai người kết thành cảm tình vô cùng tốt đẹp. Vạn năm trôi qua khiến cho loại cảm tình này sớm đã không kém gì thân huynh đệ chút nào.

Thế nhưng ngày hôm nay Khắc Lai Áo lại bị người trước mặt chính mình giết chết...con mắt Mộc Nhu lập tức đỏ hồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Ngươi. Đáng chết.

Một tiếng hét to từ miệng Mộc Nhu truyền ra. Ngay sau đó cái dây leo dường như có sinh mạng, nó đột nhiên bành trướng lên đánh thẳng tới Lâm Dịch và Vân Băng.

Sắc mặt Lâm Dịch biến đổi...nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn không cách nào sử dụng thể thuật. Lâm Dịch chỉ có thể cắn răng khởi động lĩnh vực không gian Tinh Lam tràn ngập ra bên ngoài.

Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, sát ý tỏa ra nhìn Lâm Dịch trước mặt nói:

- Dị năng lĩnh vực giả thì sao? Hôm nay...ngươi hẳn phải chết không còn nghi ngờ.

Khắc Lai Áo tử vong rốt cuộc khiến cho Mộc Nhu hoàn toàn điên cuồng.

Dây leo dài vài trăm mét ầm ầm lao tới Lâm Dịch giống như một quái vật cực dài. Tuy rằng lĩnh vực của Lâm Dịch đã căng ra thế nhưng dây leo kia mang theo lực lượng cường đại không gì sánh bằng công phá, lĩnh vực của Lâm Dịch căn bản không có biện pháp ngăn cản nó chút nào.

Lâm Dịch biến sắc, hắn cảm giác trong lĩnh vực Tinh Lam đột nhiên có vô số Băng Nhận xuất hiện...âm thanh cực lớn ầm ầm vang lên. Nghe qua quả thực giống như một hồi bão tuyết, những Băng Nhận giống như lưỡi dao sắc bén ầm ầm tới cái dây leo kia.

Tiếng va chạm vang lên, thế nhưng Lâm Dịch lại trừng to mắt.

- Cái gì?

Lâm Dịch không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dây leo to chừng cái chén cơm dường như không nhìn thấy đám Băng Nhận của Lâm Dịch đánh tới, chẳng những Băng Nhận không chặt đứt được dây leo mà ngược lại phát ra từng tiếng nổ và vỡ tan thành nhiều mảnh.

- Làm sao mà cứng như vậy?

Lâm Dịch không cách nào tin tưởng nhìn dây leo thực vật kia...hắn rất rõ ràng uy lực của Băng Nhận bên trong lĩnh vực mạnh tới mức nào. Cho dù là sắt thép cũng chỉ có nước bị chém thành mấy phần, thế nhưng cái dây leo này...

Dây leo tàn phá bừa bãi tiếp tục xông tới chỗ Lâm Dịch. Toàn thân Lâm Dịch không còn chút lực lượng nào, ngay cả một cơ hội trốn tránh đều không có, hắn trực tiếp bị dây leo trói lại.

- Dịch nhi.

Vân Băng khẩn trương kêu lên. Mà người bị mất đi lực lượng toàn thân như nàng càng dễ dàng bị chế ngự như trở bàn tay, dây leo quấn tới cũng trói chặt nàng.

- Nhị trưởng lão không được.

Vân Băng vội vàng phản ứng, đồng thời lớn tiếng nhìn Mộc Nhu.

Thần sắc Mộc Nhu không cải biến chút nào, khuôn mặt lạnh lùng có hơi chút méo mó.

- Đi chết đi.

Mộc Nhu lạnh lùng nói.

Lâm Dịch chỉ cảm thấy bỗng nhiên trên người tê rần, hắn xem xét lại lập tức kinh hãi trừng to mắt nhìn cái dây leo kia, đột nhiên có vô số gai nhọn tỏa ra đâm xuyên vào da thịt Lâm Dịch. Cảm giác tê liệt theo những mũi gai nhỏ truyền đến.

- Có độc.

Sắc mặt Lâm Dịch lập tức biến đổi. Mà cùng lúc đó, trên người hắn bỗng nhiên lập lòe quang mang thanh sắc...một cỗ sinh khí khổng lồ trào ra khiến mọi người kinh hãi.

Mộc Nhu cũng có chút bất ngờ sững lại, chẳng qua ngay sau đó hắn mở trừng to mắt sững sờ nhìn Lâm Dịch.


- Cái này, chẳng lẽ là Sinh Linh quả?

Con mắt Mộc Nhu hoàn toàn ngốc trệ, nhưng lại lộ ra thần sắc cuồng hỉ.

- Sinh Linh quả...là Sinh Linh quả...thật không ngờ tiểu tử này đạt được Sinh Linh quả? Khó trách...khó trách hắn không thèm kiêng nể gì xông tới Cổ Năng. Chẳng qua như vậy cũng tốt...sinh khí của Sinh Linh quả nồng nặc nhất trong thiên địa.

Tâm niệm Mộc Nhu vừa động, nguyên bản dây leo chuẩn bị tiêm độc hơi khẽ chấn động. Ngay lâp tức Lâm Dịch cảm thấy những mũi gai đâm vào trong cơ thể hắn dường như biến thành ống hút, hấp thu lấy cái gì đó.

Chỉ sau một lát, sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt...bởi vì hiện giờ hắn đã biết là hấp thu cái gì.

- Sinh Linh quả, nó đang hấp thu sinh khí của Sinh Linh quả.

Lâm Dịch cố gắng giãy dụa kịch liệt, thế nhưng lực lượng toàn thân đã bị hao tổn rất lớn bởi một chiêu trước. Sau vì trọng thương không khỏi hẳn cho nên một tia lực lượng cũng không có. Hắn giãy dụa nhìn lên phía trên nhưng không làm được gì.

- Dịch nhi, Dịch nhi...

Đôi mắt đẹp của Vân Băng tràn đầy nước mắt, đồng thời nàng lớn tiếng hô lên:

- Nhị trưởng lão không được a...không được...

Ngữ khí vô cùng thảm thiết khiến người nghe đau lòng.

Nhưng vào lúc này, Mộc Nhu chỉ một lòng nghĩ tới Sinh Linh quả của Lâm Dịch, làm sao còn để ý tới nàng? Huống hồ, ước định năm đó vốn là muốn giết chết đối phương, sau đó đoạt lấy bông tai trên tai hắn mà thôi. Sống chết của Lâm Dịch căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Thủy Ngưng đứng sau lưng Lâm Dịch cũng vô cùng lúng túng, dường như nàng đang vô cùng do dự.

Một bên là ngoại tôn của nàng, một bên là hảo hữu Mộc Nhu...cho dù là lựa chọn bên nào thì nàng đều phải thật xin lỗi bên còn lại.

- Mẫu thân mẫu thân...cứu cứu Dịch nhi, cứu lấy Dịch nhi a.

Vân Băng như bị tê liệt hô lên, Lâm Dịch đã hoàn toàn hôn mê. Quang mang thanh sắc trên người Lâm Dịch đi theo dây leo truyền vào trong thân thể Mộc Nhu. Quang mang thanh sắc trên người Lâm Dịch càng nhạt, mà quang mang thanh sắc trên người Mộc Nhu càng lúc càng sáng...

Thủy Ngưng biểu lộ do dự thêm một hồi, cuối cùng nàng căn răng một cái, thân thể lập tức biến mất.

Xoát một tiêng...một đạo Băng Nhận đột nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bay qua tầm mắt mọi người.

Thân thể Mộc Nhu thoáng run rẩy, hắn vội vàng điều khiển dây leo căng ra. Vừa rồi dây leo của hắn đang xiết cổ muốn giết chết Lâm Dịch thì đột nhiên một đạo Băng Nhận đánh vào, trong chốc lát dây leo liền bị Thủy Ngưng dùng một chiêu ngăn lại.

- Thủy Ngưng?

Mộc Nhu lập tức hét to lên. Hắn phẫn nộ nhìn về phía Thủy Ngưng. Sinh Linh quả đã bị hấp thu một phần lại bị người khác làm đứt đoạn, có thể nghĩ tâm tình Mộc Nhu oán hận tới mức nào.

Bên người Thủy Ngưng xuất hiện hai bàn tay cực lớn do thủy nguyên tố ngưng tụ thành, đem Lâm Dịch và Vân Băng phân biệt khống chế trên không trung. Sắc mặt Vân Băng lo lắng nhìn Lâm Dịch, trong miệng nàng không ngừng gọi danh tự của hắn. Mà Lâm Dịch cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê. Quang mang thanh sắc trên người cũng lộ ra ánh sáng ảm đạm.

Thủy Ngưng than nhẹ một tiếng, nàng nhìn về Mộc Nhu nói khẽ:

- Như vậy đã chế phục hắn, hiện giờ chờ Đại trưởng lão tới rồi làm tiếp. Dù sao...ngươi cũng biết tầm quan trọng của hắn.

- Ngươi...

Mộc Nhu tức giận thế nhưng chuyện Thủy Ngưng nói hoàn toàn là sự thực, hắn không cách nào phản bác...Lâm Dịch đã bị chế phục cho nên phải giao cho Đại trưởng lão xử lý. Dù sao Đại trưởng lão mới là người mạnh nhất của Cổ Năng.

Nhưng làm sao Mộc Nhu lại cam tâm? Sinh Linh quả, đây chính là sản vật của Sinh Linh cung a. Năm đó hắn ở trong Cực Trú Hàn Viên đã từng nghe có người nhắc tới loại trái cây thần kỳ này...nghe nói đạt được Sinh Linh quả cơ hồ sẽ có tấm thân bất tử. Chỉ cần cái đầu trọng yếu nhất không bị chấn vỡ thì mọi thương thế trên người đều có thể bình phục hoàn toàn trong thời gian ngắn. Mộc Nhu mới hấp thu được một bộ phận của Sinh Linh quả mà thôi, thứ trọng yếu nhất là hạch tâm thì hắn vẫn chưa chạm vào được. Chỉ có hoàn toàn hấp thu hạch tâm của Sinh Linh quả thì Sinh Linh quả mới có thể cung ứng sinh khí cuồn cuộn không ngừng. Tuy rằng hôm nay Mộc Nhu hấp thu một bộ phận thế nhưng bộ phận sinh khí này nhiều nhất cũng chỉ có thể chữa trị một hai lần thân thể cho hắn...Tham niệm của con người rất lớn, đối với cường giả Đại tinh vị thượng giai mà nói. Ngoại trừ bảo bối cấp bậc thần khí ra thì cũng chỉ có loại thiên tài địa bảo như vậy mới khiến bọn họ động tâm. Không thể nghi ngờ tâm Mộc Nhu đã động.

Sau khi hít sâu vào một hơi, Mộc Nhu nhìn Thủy Ngưng ở trước mặt nói:

- Y Tây Đa và Khắc Lai Áo bị hắn giết chết, ta nhất định phải tự tay giết hắn mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng. Thủy Ngưng, ngươi mau mở ra. Ta biết rõ hắn là ngoại tôn của ngươi thế nhưng nếu giao cho Đại trưởng lão xử lý, hắn cũng không thể bởi vì yêu cầu của ngươi mà lưu lại một mạng.

Đôi mi thanh tú của Thủy Ngưng có chút hấp háy, trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự, thế nhưng ngay lập tức cảm thán một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Hắn đã hẳn phải chết. Vì sao ngươi còn phải gấp gáp như vậy? Chờ Đại trưởng lão tới đây là được. Về phần cái chết của Y Tây Đa, Khắc Lai Áo và một đám trưởng lão, tự nhiên sẽ có người báo cáo.

Mục đích của bản thân Mộc Nhu kỳ thực chỉ là Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch mà mà thôi, về phần sinh tử của hắn Mộc Nhu không thèm để ý. Nghe được Thủy Ngưng nói vậy, Mộc Nhu không khỏi cau mày, hắn nói:

- Bất kể thế nào, hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn. Thủy Ngưng, mở ra.

Mộc Nhu nói xong, dây leo trên người hắn bị Thủy Ngưng chặt đứt lại lượn lờ, bắt đầu chậm rãi vung vẩy...Quang mang thanh sắc lập lòe, dây leo kia lại dài ra vài trăm mét. Thực vật dài vài trăm mét múa loạn trên không trung là tràng cảnh khiến người khác khiếp sợ như thế nào? Ánh mắt Thủy Ngưng ngưng tụ, cảnh giác nhìn Mộc Nhu.

- Ngươi muốn động thủ?

Lông mày Thủy Ngưng có chút nhướng lên.