Chung Cực Truyền Thừa

Chương 327: Lĩnh vực Dị năng giả

Mặt Y Tây Đa xám như tro, nhìn về phía Lâm Dịch.

Cái này nói thì chậm, nhưng trên thực tế lại không tốn quá nhiều thời gian của Lâm Dịch. Một phần không gian nhỏ tầng thứ nhất, đã hoàn toàn bị tinh lam lĩnh vực bao phủ vào trong. Mà thần thức Lâm Dịch đã di động đến lối vào tầng thứ hai. Sau khi đợi thật lâu, mới thở dài một hơi...Xem ra tháp này có hiệu quả cách âm không tồi. Thượng điện cũng không nghe được tiếng kêu to vừa rồi.

- Ngươi nên hỏi cũng đã hỏi xong a? Hiện giờ còn không thả chúng ta sao?

Khắc Lôi Tư hít sâu một hơi, nói ra. Y Tây Đa cách hắn không xa lập tức hiểu rõ ra. Đối phương dùng lực lượng cường đại, bức bách hai người dẫn hắn tiến vào Bổn Nguyên Chi Tháp.

Tuy rằng đã biết rõ, nhưng Y Tây Đa vẫn lớn tiếng mắng:

- Khắc Lôi Tư, ngươi thật to gan! Rõ ràng phản bội tổ chức. Chẳng lẽ ngươi không sợ Đại trưởng lão trách phạt sao?

Khắc Lôi Tư nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên. Nhưng lập tức không hề đi quản Y Tây Đa, mà là nhìn về phía Lâm Dịch. Tuy rằng lời Y Tây Đa nói khiến hắn cảm thấy hổ thẹn. Nhưng khách quan mà nói, tính mạng vẫn trọng yếu hơn.

- Đương nhiên!

Lâm Dịch lạnh nhạt gật gật đầu. Sau khi gia trì Linh Vân, tâm tình của hắn đã không có chấn động một chút nào. Trong đôi tròng mắt lóe ra vẻ lạnh nhạt vô tìn.

- Dựa theo hiệp nghị, ta sẽ thả các ngươi rời đi.

Lâm Dịch thản nhiên nói. Tầng màng nước bao vây trên người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na lập tức chui vào thân thể hai người, cực kỳ quỷ dị.

Một cỗ đau đớn kinh người, lập tức khiến hai người nhịn không được kêu thảm lên.

- Ngươi đã hứa sẽ thả chúng ta rồi cơ mà!

Cỗ đau đớn này khiến Khắc Lôi Tư mềm nhũn, ngã trên mặt đất, toàn thân kịch liệt run rẩy. Màng nước kia như biến thành một đàu sinh mạng, chui vào thân thể hắn. Mặt mũi hắn tràn đầy sợ hãi, lớn tiếng gầm thét. Lâm Dịch đổi ý, khiến hắn cực kỳ không cam lòng.

- Đúng vậy, ta sẽ để các ngươi rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


Lâm Dịch lạnh nhạt nói.

- Nhưng vì để bảo đảm các ngươi sau khi rời đi sẽ không mật báo. Ta không thể không lưu lại cái gì đó trên người các ngươi. Yên tâm, tuy rằng đau đớn, nhưng nó cũng không phải trí mạng. Chờ sau khi ta rời khỏi Bổn Nguyên chi tháp, chúng sẽ biến mất, sẽ không có tác dụng nguy hiểm gì đối với các ngươi. Nhưng nếu như, các ngươi tạo thành uy hiếp với ta, chúng sẽ không chút lưu tình, liền phá nứt thân thể các ngươi. Các ngươi là người thông minh, nên làm cái gì, ta nghĩ các ngươi đã rõ.

Lúc này, Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na vì đau đớn mà sớm đã mất đi lực lượng, ngã xuống mặt đất, thân thể bất trụ run rẩy. Nhưng ý thức của bọn hắn lại thanh tỉnh một cách thần kỳ. Tuy rằng không cách nào trả lời, nhưng bọn hắn cũng hiểu được ý tứ Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch, thì đạm mạc nhìn hai người bất trụ quay cuồng. Thân thể hai người run rẩy, trên mặt một mảnh hờ hững.

- Ngươi đến tột cùng là người nào.

Y Tây Đa nhìn hai người không ngừng quay cuồng trên mặt đất, sắc mặt dần dần trắng bệch. Tâm tư đối phương tàn khốc, vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn hiện giờ có chút minh bạch vì sao hai người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na lựa chọn đáp ứng hắn rồi.

Lâm Dịch lại không để ý đến hắn, vẫn như trước nhìn hai người run rẩy lăn lộn trên mặt đất. Bọn hắn đã sớm đau đớn đến nỗi không phát ra được thanh âm nào.

Rốt cuộc, tia màng nước cuối cùng kia tiến nhập vào cơ thể bọn hắn, Vẻ đau đớn khiến người sụp đổ này, rốt cục hoàn toàn biến mất. Hai người đình chỉ quay cuồng, nằm trên mặt đất. Thân thể vẫn không ngừng run rẩy rất nhỏ. Mồ hôi đã sớm toát đầy thân thể bọn hắn.

Thật lâu sau, hai người mới cố hết sức bò lên, vịn vào nhau.

Đáy mắt Khắc Lôi Tư lóe ra cừu hận thật sâu, nhưng hắn cúi đầu, cất dấu. Dùng thanh âm khàn khàn yếu ớt nói:

- Chúng ta có thể rời đi sao?

Lâm Dịch lạnh nhạt nhẹ gật đầu:

- Tự nhiên, nhắc nhở một câu cuối cùng, các ngươi là người thông minh, biết rõ nên làm cái gì.

Thân thể hai người thoáng run nhẹ một phát. Nhưng còn không làm cái gì khác thường, chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng nhu hòa đến cực điểm, xuất hiện trong thân thể hai người. Chỉ một lát sau, di chứng cơn đau này hoàn toàn biến mất. Chỉ là hai người có thể cảm giác được, trong thân thể, đích thật là nhiều hơn một cái gì đó.

Hai người liếc nhìn Lâm Dịch, tự nhiên biết rõ đây là do Lâm Dịch làm. Mục đích tự nhiên là phòng ngừa hai người mình sau khi rời khỏi đây, không tỏ vẻ gì dị thường mà khiến người khác chú ý. Mà đồng thời, cảm thấy kinh hãi về sự cường đại của Lâm Dịch từ đáy lòng. Ý động tầm đó, có thể khiến hai người từ Thiên đường đến địa ngục, cũng có khiến hai người từ địa ngục lên thiên đường. Cường đại như vậy, đoán chừng cũng chỉ có cường giả đã ngoài Đại tinh vị mới có thể làm được a.


Hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt của Y Tây Đa. Bọn hắn cũng không lo lắng Y Tây Đa sẽ báo cáo cái gì, Bọn hắn rất rõ ràng, dùng thủ đoạn đối phương, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất luận di chứng gì.
Lập tức, hai người đi về phía cửa lớn, rời khỏi Bổn Nguyên chi tháp.

Thẳng đi khi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, Lâm Dịch mới quay đầu nhìn về phía Y Tây Đa, ánh mắt lạnh nhạt.

- Hiện giờ, nên xử trí ngươi như thế nào?

Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Dịch lại khiến thân thể Y Tây Đa không khỏi run nhẹ một cái. Nhìn thấy thủ đoạn lãnh khốc của đối phương, hắn không hoài nghi đối phương sẽ giết chết mình một chút nào.

Nhưng Y Tây Đa vẫn cứng rắn, cắn răng nói ra:

- Ngươi cũng đã biết mình đang ở địa phương nào?

Lâm Dịch nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lập tức nói ra:

- Không cần nói lời uy hiếp, không có hiệu quả gì đâu, ta biết rõ nơi này là Bổn Nguyên chi tháp, cũng rất rõ ràng nơi này có nhiều cường giả. Nhưng ngươi cho rằng ta sợ sao?

Thân thể Y Tây Đa lại run nhẹ một cái, lập tức trầm mặc xuống. Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, nếu như sợ hãi, hắn còn xuất hiện ở chỗ này sao? Lúc này Y Tây Đa bi ai phát hiện, tánh mạng của mình là do đối phương nắm giữ trong tay, mà mình lại không có cái gì để đánh cuộc một lần cho tính mạng.

Hít sâu một hơi. Y Tây Đa cắn răng, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Giết ta đi.

Nhưng Lâm Dịch chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó nói:

- Trước kia Khắc Lôi Tư cũng nói như thế. Nhưng ta không giết hắn, bởi vì hắn trợ giúp cho ta. Ta không muốn làm tổn thương bất luận kẻ nào, nhưng điều kiện tiên quyết là không bị người khác làm tổn thương mình. Hiện giờ, ta cần ngươi trợ giúp. Ngươi nguyện ý giúp ta chứ?

Thân thể Y Tây Đa lại run nhẹ lần nữa, hắn hiểu được, câu trả lời hiện tại sẽ quyết định vận mệnh của hắn. Nhận lời, có lẽ còn giữ được một mạng. Cự tuyệt, chỉ có chết!

Y Tây Đa do dự, mà Lâm Dịch thì lẳng lặng chờ đợi. Tinh lam lĩnh vực, phạm vi ước chừng ba bốn mươi thước đang bao trùm hai người.

Thật lâu sau, rốt cục Y Tây Đa hít sâu một hơi. Dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Nói đi, ta có thể làm cái gì?