Chung Cực Truyền Thừa

Chương 196: Đối thủ của Lạp Cơ Tư

Bạch Tiếu Thiên cười lắc đầu, nói:

- Vậy đi đi thôi, ngươi trở về đi. Chuyện này phải giữ bí mật, nếu có thể, tốt nhất ngay cả Lạp Cổ Kỳ cũng đừng nói.

Lâm Dịch gật đầu, đứng dậy:

- Ta đây xin cáo lui.

Bạch Tiếu Thiên gật đầu. Lâm Dịch hơi khom người, sau đó, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Dịch rời đi, biểu tình trên mặt Bạch Tiếu Thiên mới dần dần thu liễm. Một đôi mắt tuấn tú lộ ra suy nghĩ sâu xa. Sau một lát đứng dậy, xoay người đi vào thư phòng.

Trở lại gian phòng, lại phát hiện mấy người Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp đều ở bên trong. Lâm Dịchvào cửa, cũng không nhịn được hướng hắn nhìn lại. Bất quá không có truy vấn Bạch Tiếu Thiên tìm Lâm Dịch đến tột cùng là vì chuyện gì. Lạp Cổ Kỳ dù sao vẫn tương đối hiểu lý lẽ. Lập tức mấy người tán dóc một trận, sau đó, liền đi tới hàng ghế ở khu khán giả được Lạp Cổ Kỳ bao lại, rốt cuộc chúc mừng Lâm Dịch khang phục.

Trong bữa tiệc, Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi ra tình huống ngày đó sau khi hắn thụ thương hôn mê. Lạp Cổ Kỳ cũng nói cho hắn. Khi Thủy Linh Lung biết được nguy cơ lần này, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nhất thời kinh hãi hoa dung thất sắc. Trước đó, nàng là không biết.

- Thì ra là thế. Nói như vậy, mạng của ta vẫn là vị Bạch Ngạn Thanh đại nhân cứu?

Lạp Cổ Kỳ gật đầu nói:

- Bạch Ngạn Thanh đại nhân sớm tại nghìn năm trước đã trở thành Thánh Giai. Thực lực hiện nay, chỉ e đã tiếp cận Đại Tinh Vị hạ giai, phi thường lợi hại. Hắn chủ tu Quang Hệ dị năng, ở trên đại lục có xưng hào Quang Minh Thánh Thủ. Có người nói, chỉ cần còn có một hơi thở, hắn là có thể đem thân thể người bị thương hoàn toàn chữa trị.

Lâm Dịch lộ ra biểu tình sợ hãi cảm thán không thôi. Chỉ cần còn có một hơi thở là có thể đem thân thể người bị thương hoàn toàn chữa khỏi? Quả nhiên là thần thông thần kỳ.

- Thân thể ngươi khôi phục thế nào?

Lạp Cổ Kỳ mở miệng dò hỏi.

Lâm Dịch cười cười nói:

- Đã không có gì trở ngại. Lại nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần lực liền có thể khôi phục.

Lạp Cổ Kỳ gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi. Trận thi đấu thứ hai của ngươi đã xong, trận tiếp theo hẳn là cũng còn thời gian hơn mười ngày, nhân lúc này nghỉ ngơi và phục hồi một chút thật tốt. Tu hành việc này không cấp bách được.

Lâm Dịch gật đầu:

- n, ta biết.

Sau đó mọi người lại ăn uống một trận, sau đó đều tự rời khỏi.

Trở lại gian phòng, Lâm Dịch liền mượn cớ bản thân mệt mỏi, liền đi ngủ. Thủy Linh Lung cũng biết Lâm Dịch vừa mới thanh tỉnh. Tinh thần lực tự nhiên không có hoàn toàn khôi phục, do đó cũng không nói gì thêm.

Nhưng mà, Lâm Dịch vừa nhắm mắt lại, lại tiến nhập trong ý thức hải.

Chỉ thấy kim sắc linh hồn Kim Châu lúc này quang có vẻ có chút ảm đạm. Rất hiển nhiên lần này bị thương đối với Lâm Dịch mà nói vẫn là tương đối nghiêm trọng. Quang mang trên tinh lam sắc lĩnh vực cũng mờ đi rất nhiều. Số lượng dịch thể tinh thần lực chảy quanh tinh lam sắc lĩnh vực không bằng một phần ba thời kỳ toàn thịnh. Bất quá đang không ngừng tăng thêm, tuy nhiên tốc độ rất chậm.

Đến lúc đó, Lâm Dịch mới bắt đầu suy nghĩ ngày đó đến tột cùng là phát sinh chuyện gì.

Lâm Dịch rất rõ ràng. Bạch Hổ thật lớn kia kỳ thực chỉ là một hư ảnh mà thôi! Người khác không biết, nhưng chính hắn lại rất rõ ràng. Đó không có khả năng là như mấy người Thánh giai suy đoán, có ma thú nào đó đột nhiên phát động công kích với hắn. Lâm Dịch mơ hồ cảm giác được, vấn đề là ở trên người hắn.

Lập tức, hắn không khỏi nhớ lại tiếng hổ khiếu trước khi sự tình xảy ra.


- Lúc đó ta đang thử nghiệm đồng thời gia trì chiến văn và linh văn, cuối cùng cũng đạt được thành công. Sau đó,...

Lâm Dịch dần dần hồi tưởng lại.

- Lẽ nào...

Trong đầu Lâm Dịch đột nhiên toát ra một suy nghĩ.

- Lẽ nào cổ lực lượng kia, dĩ nhiên là do chính mình làm ra sao?

Trong lòng Lâm Dịch có chút khiếp sợ nghĩ. Nhưng mà càng càng thấy có thể.

Đầu tiên, xuất hiện Hổ Khiếu cùng với hổ ảnh cực lớn kia, chính là hình tượng Bạch Hổ! Bản thân Lâm Dịch lại có chiến văn và linh văn, chính là Bạch Hổ! Lâm Cường nói, vẫn là siêu hạng chiến văn trong truyền thuyết! Tuy rằng vẫn không quá rõ vì sao bản thân đột nhiên có nó, nhưng nghĩ đến Lâm Cường không có khả năng lừa dối mình.

Bản thân lúc đó muốn đồng thời gia trì chiến văn và linh văn. Cuối cùng cũng đạt được thành công, hắn rất rõ ràng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại khiến hắn hầu như ngây ra, từ trong cơ thể dũng mãnh phát ra. Mà ở trong nháy mắt đó, tiếng hổ khiếu liền vang lên. Nếu như nói là trùng hợp, vậy cũng có chút quá xảo hợp đi.

Sau đó, cổ lực lượng kia nhanh chóng đề thăng, hầu như trong nháy mắt đã đột phá cực hạn thân thể hắn hiện nay có khả năng thừa thụ, hắn liền hôn mê đi. Mà theo Lạp Cổ Kỳ nói, khi bọn họ chạy đi, tràng diện đó chỉ còn thân thể mình và một mảnh đất bị phá hủy. Căn bản không có thân ảnh Bạch Hổ nào cả.

- Lẽ nào...chiến văn và linh văn đồng thời xuất hiện, sẽ kích phát lượng cường đại nào đó?

Lâm Dịch suy đoán trong lòng nói. Vừa nghĩ đến cổ lực lượng cường đại khiến người ta kinh hãi kia, Lâm Dịch cũng nhịn không được hơi run sợ.

- Xem ra trong chiến văn này, tựa hồ còn rất nhiều bí mật.

Lâm Dịch không khỏi nghĩ đến, lập tức tâm tư nhanh chóng vận chuyển. Đối với Bạch Hổ chiến văn đột nhiên xuất hiện tràn ngập hiếu kỳ. Rốt cuộc chính mình vì sao lại đột nhiên có được Bạch Hổ chiến văn? Nếu như nói là huyết mạch truyền thừa, như vậy muội muội lẽ ra cũng có thể thừa kế được. Nhưng nàng tựa hồ không có. Hơn nữa, khi chiến văn thức tỉnh, phụ thân có nói một câu - truyền thừa lạc ấn. Đó đến tột cùng là vật gì?

Trong lòng Lâm Dịch nhất thời tràn đầy áp lực, không nhịn được nghi hoặc và hiếu kỳ. Mãi cho đến một lúc lâu sau mới khó khăn lắm đè xuống, hít sâu một hơi.

- Thánh Giai...Chỉ cần đạt được Thánh Giai, đây tất cả liền có thể giải đáp.

Lâm Dịch chờ mong. Sự tình nghĩ đã thông, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Hơn mười ngày kế tiếp, Lâm Dịch bị Thủy Linh Lung nhìn chằm chằm. Cho dù là tu hành, cũng chỉ có thể tiến hành một ít tu hành mang tính bảo trì và khôi phục. Rất hiển nhiên, Lâm Dịch hai lần tu hành, hai lần hôn mê đã khiến Thủy Linh Lung không dám tin tưởng hắn. Tầng vải mỏng giữa hai người vẫn không có đâm thủng. Lâm Dịch tựa hồ còn có chút mê man, đối với cảm tình Thủy Linh Lung biểu hiện ra ngoài, Lâm Dịch có thể cảm giác được, nhưng lại không dám tiếp thu. Hai người cứ như vậy kéo dài.

Mà thời gian hơn mười ngày này, thi đấu từ 2184 đến 1092 đã hoàn toàn kết thúc. Đấu bán kết là không đấu lại. Thua là thua, không có cơ hội trở lại. Mà sau đó 1092 đến 546 trận đấu cũng triển khai.

Xét thấy số người thi đấu vẫn còn nhiều lắm, do đó, trận đấu 546 cũng là đồng thời tiến hành mười trận. Lúc này đây đối thủ của Lâm Dịch so với thanh niên lực lưỡng lần trước không thể nghi ngờ lợi hại hơn rất nhiều! Cũng đã đạt được trình độ Bát cấp đỉnh phong! Dưới tình huống Lâm Dịch không gia trì chiến văn, cùng Lâm Dịch tương đương. Chỉ là, Lâm Dịch trừ thể thuật ra, còn có một năng lực - lĩnh vực.

Có thể nói như vậy, dưới tình huống đẳng cấp lực lượng hơn kém không lớn, Lâm Dịch có lĩnh vực là hoàn toàn vô địch. Mặc dù tại thành tựu thể thuật cùng hắn không kém là bao. Nhưng trước mặt lĩnh vực của Lâm Dịch, vẫn như cũ không có chút dư địa hoàn thủ, liền trực tiếp bị thủy màng bao vây ném xuống lôi đài. Đường kính lĩnh vực của Lâm Dịch hiện tại chừng năm trăm thước. Cả lôi đài tổng cộng cũng chí có cỡ một trăm thước, người nọ căn bản không đường để chạy. Rất may mắn là đối thủ cũng không có chiến văn. Bởi vậy, đại danh của Lâm Dịch cũng bắt đầu được hầu hết khán giả biết rõ. Lâm Dịch sau khi thi đấu kết thúc, lần đầu tiên cảm thụ được cảm giác có người sùng bái. Khi mười mấy nữ hài nhi thanh xuân tú lệ ngăn đường của hắn, dùng ánh mắt nồng nhiệt, kích động nhìn chăm chú vào hắn. Mặt hắn đỏ lên. Nếu không phải cuối cùng, Thủy Linh Lung xuất hiện, cứu hắn trở về. Hắn còn thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

Không thể không nói, bề ngoài Lâm Dịch thanh tú tuấn nhã, hơn nữa thực lực cường đại để hắn trong lòng khán giả đã có nhân khí khá cao. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Trong bọn bốn người Lạp Cơ Tư, chỉ có Lạp Cơ Tư và Tháp Nhĩ tấn cấp đến đây. Lâm Gia ngay ở trong hỗn chiến liền trực tiếp bị đấu loại. Bất quá nàng vận khí tốt, tuy rằng đối thủ của nàng thực lực rất mạnh, nhưng linh văn của Lâm Gia chung quy vẫn giúp đỡ một ít. Cuối cùng Lâm Gia sáng suốt lựa chọn tự mình xuống đài. Do đó, cũng không có thụ thương tích gì, Mà Bố Lô tuy rằng tấn cấp đến trận bán kết thứ hai, nhưng đối thủ của hắn rất mạnh, lại có chiến văn, cuối cùng vẫn là thất bại.

Mà hôm nay, bọn người Lâm Dịch đi tới sân đấu. Trên thính phòng vẫn là tiếng hò hét không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

Ngày hôm nay, là trận tỷ thí thứ ba của Lạp Cơ Tư. Bị Thủy Linh Lung nghiêm cấm một mình gia tăng độ mạnh yếu tu hành, Lâm Dịch thực sự quá mức buồn chán, liền qua đây cổ vũ cho hắn. Ở bên cạnh hắn, đang đứng là mấy người Thủy Linh Lung, Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp, Lâm Gia, Bố Lô, Tháp Nhĩ. Lúc này, bọn họ đang đứng trên mái nhà khu khán giả. Tuy rằng cự ly chừng mấy nghìn thước, nhưng đối với cường giả như bọn họ mà nói, cũng không phải vấn đề gì. Bọn họ nguyện ý nói, thậm chí có thể trên khuôn mặt tuấn tú của Lạp Cơ Tư số lượng tàn nhang không nhiều lắm.

- Lạp Cơ Tư ca ca, nỗ lực lên!

Lâm Gia ghé vào trên mái nhà, hưng phấn hướng phía dưới lớn tiếng hô, quơ nắm tay nhỏ. Tràng diện to lớn như vậy, thanh âm của Lâm Gia căn bản không có khả năng truyền tới trong tai Lạp Cơ Tư trên lôi đài số sáu. Mấy người Lâm Dịch không khỏi cười nhìn...Đối với năng lực của Lạp Cơ Tư, mọi người vẫn rất yên tâm. Tuy rằng Lâm Dịch không có thấy qua hắn động thủ. Nhưng lấy cảm giác của Lâm Dịch lại có thể rất dễ dàng nhìn ra thực lực của Lạp Cơ Tư phi thường mạnh mẽ! Chỉ cần không gặp phải cường giả Thánh Giai hẳn là không có vấn đề gì. Nghĩ đến, vận khí của hắn hẳn là không quá kém đi?


Lúc này người chủ trì liền lớn tiếng hô lên:

- Tuyển thủ số 895 và số 896 lên đài. Một phút đồng hồ nữa người nào không đến, sẽ bị bỏ quyền thi đấu!

Lâm Dịch cười, nói:

- Bắt đầu!

Lập tức, ánh mắt mọi người hướng phía lôi đài số sáu nhìn lại.

Chỉ thấy Lạp Cơ Tư quả nhiên đạp lên lôi đài, lẳng lặng đứng ở giữa sân. Bất quá sau một lát, lại một đạo thân ảnh từ dưới lôi đài bắn lên, đứng đối diện hắn. Chỉ thấy đối thủ của Lạp Cơ Tư là một gã thanh niên tướng mạo cực kỳ bình thường, mặc một kiện y phục thanh sắc, đứng đối diện Lạp Cơ Tư.

- Không ngờ là hắn? Ai, vận khí của Lạp Cơ Tư tựa hồ không tốt.

Lạp Cổ Kỳ nói để mấy người Lâm Dịch có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

- Hiệu trưởng, ý ngươi là...

Bất đắc dĩ bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Không sai, hắn chính là một trong ba gã Thánh Giai lần này.

Trong lòng Lâm Dịch nhất thời chấn động! Quay đầu lại nhìn thanh niên vẻ mặt thản nhiên trên đài. Thánh Giai?

Nhưng đột nhiên, ánh mắt Lâm Dịch lại ngưng trọng. Thánh Giai? Đến tột cùng...lực lượng mạnh mẽ như thế nào đây?

Tên thanh niên kia trên mặt mang theo biểu tình thản nhiên, lẳng lặng đứng đối diện Lạp Cơ Tư. Từ trên người hắn, cảm giác không được chút khí thế sắc bén nào. Nhưng ánh mắt thản nhiên kia lại để trong lòng Lạp Cơ Tư có chút bất an. Không khỏi khẽ nhíu mày lại, nhưng lúc này nếu đã đứng trên lôi đài, Lạp Cơ Tư cũng chỉ có thể đem một chút bất an đó đặt dưới đáy lòng, cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Trong tài liếc mắt nhìn hai bên, sau đó giơ tay phải lên.

- Bắt đầu!

Trọng tài mạnh mẽ vung tay lên, thân thể Lạp Cơ Tư nhất thời run lên, đột nhiên, một cổ hồng sắc hỏa diễm nóng rực nhất thời lấy hắn làm trung tâm bộc phát ra. Sau một lát, một cổ hỏa diễm nhất thời đem cả người hắn hoàn toàn bao phủ ở bên trong!

- Ngươi không chuẩn bị một chút sao?

Thân thể Lạp Cơ Tư thiêu đốt hỏa diễm hừng hực, tựa như một vị Hỏa thần ngạo nghễ đứng ở đó. Thân thể hắn bởi vì nhiệt khí mà huyền phù tại không trung.

Thanh niên kia thản nhiên cười cười nói:

- Không cần. Ngươi tấn công đi!

Lạp Cơ Tư nghe vậy cũng không nhiều lời vô ích, chỉ nghe một tiếng quát nhẹ, hỏa diễm bốc lên bên ngoài thân thể hắn nhất thời tựa như có sinh mệnh, mạnh mẽ tụ tập trước người hắn, hình thành một hỏa cầu thật lớn! Trong hỏa diễm ẩn chứa nóng rực, thậm chí khiến không khí trước người hắn đều bắt đầu nữu khúc! Có thể thấy được nhiệt độ cao bên trong.

- Hỏa Long Ngâm!

Trong mắt Lạp Cơ Tư hiện lên một tia hông mang, chợt hô to lên!

Bởi vì bất an nhàn nhạt trong lòng kia, Lạp Cơ Tư vừa ra tay, liền chính là tuyệt chiêu, không có chút bảo lưu! Trong mắt hắn lộ ra vài phần khẩn trương, nhìn chằm chằm vào thanh niên kia.

- Thật là lợi hại!

Ánh mắt Thủy Linh Lung lộ ra vẻ kinh ngạc, nói. Mặc dù là cự ly xa như vậy, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa trong Hỏa Long kia.

Nhưng mà ánh mắt Lâm Dịch lại gắt gao nhìn tên thanh niên kia. Hắn biết rõ, công kích của Lạp Cơ Tư sắc bén cỡ nào, cũng không có khả năng tạo thành thương tổn gì đối với thanh niên này. Nếu như Lạp Cổ Kỳ nói là lời thật.

Do đó hắn nhìn chằm chằm vào thanh niên kia. Hắn muốn nhìn xem, đối phương làm thế nào phá giải một chiêu này?

Chỉ thấy tên thanh niên kia vẫn thản nhiên đứng tại chỗ. Hỏa Long gào thét mà đến, mang theo thanh thế to lớn như long ngâm kia, căn bản không hề có ý tránh né.

- A!

Trong thính phòng nhất thời có người nhịn không được kinh hô lên. Bọn họ cũng không biết thực lực của thanh niên kia. Lúc này thấy hắn còn đứng đó, bất động, cũng không nhịn được cho rằng hắn đã bị dọa ngốc, mà kinh hô lên.

Nhưng mà, khi Hỏa Long cách thanh niên kia không đến một thước, sau đó, hắn vươn tay phải, ngay trước người tùy ý vỗ một cái.

Con ngươi Lâm Dịch nhất thời phóng đại! Một màn này xuất hiện khiến người ta kinh hãi không thôi.