Chung Cực Truyền Thừa

Chương 180: Lệnh bài tư cách

Lâm Dịch nghe vậy liền bật cười.

Sau khi nhìn chung quanh một chút, Lạp Cơ Tư nhân tiện nói:

- Trước tiên chúng ta đi đưa tin một chút đi.

Lập tức, mấy người liền đi về hướng đối diện.

Đi được vài bước, Lâm Dịch đột nhiên phát hiện Thủy Linh Lung không ở bên cạnh, không khỏi quay đầu thoáng nhìn lại, chỉ thấy Thủy Linh Lung cúi đầu, đang ngây người ra, Lâm Dịch không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi biết được tin tức tham gia Vô song hội, biểu hiện Thủy Linh Lung khiến Lâm Dịch cảm thấy có chút nghi hoặc, bất quá xoay người lại.

- Lão sư, ngươi có chuyện gì phải không?

Thủy Linh Lung nghe Lâm Dịch gọi, sau khi sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một vòng bối rối, lắc đầu che dấu, cười nói:

- Không có, không có, bọn hắn đã tiến vào sao? n, chúng ta cũng đi thôi.

Nói xong, cũng không để Lâm Dịch có cơ hội tiếp tục mở miệng, liền đi về phía trước.

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn bộ pháp có vẻ hơi bối rối của Thủy Linh Lung, lông mày không khỏi có chút nhíu lại.

- Đến tột cùng nàng làm sao vậy?

Trong lòng vẫn không khỏi nổi lên một tia mê hoặc.

Mới vừa đi được hai bước, sau lưng liền truyền tới một thanh âm.

- Lâm Dịch, Linh Lung...

Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung không khỏi dừng bước quay đầu lại, sau đó thì là ngạc nhiên. Chi thấy sau lưng bọn họ, hóa ra là Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp mặc bộ quần áo thùng thình cực kì màu mè. Lâm Dịch lập tức ngạc nhiên nói:

- Hiệu trưởng? Ngài như thế nào cũng ở đây? Ngài cũng là lên con thuyền kia tới đây sao?

Phải biết con thuyền kia cũng không nhỏ, dưới tình huống không biết, thì muốn gặp người quen trên thuyền, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu như Lạp Cổ Kỳ thật sự là ngồi con thuyền kia tới đây, cũng không cần cảm thấy kỳ quái.

Đám người Lạp Cơ Tư bởi vì phát giác hai người Lâm Dịch và Thủy Linh Lung không có theo sau, không khỏi quay đầu lại nghi hoặc nhìn thoáng qua...khi thấy Lạp Cổ Kỳ cùng Khải Ni Cổ Lạp. Con mắt Lâm Gia liền sáng ngời, lập tức chạy ngược trở lại, vừa chạy vừa hô:

- Khải gia gia...

Khải Ni Cổ Lạp đứng ở bên cạnh Lạp Cổ Kỳ vốn đang nhiều hứng thú đánh giá Lâm Dịch, nghe thấy một tiếng hô như thế, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhìn xem Lâm Gia đang chạy tới chỗ hắn, bất đắc dĩ nói:

- Gia Nhi, không phải ta đã nói là phải gọi ta bằng lão sư sao?

Đoạn đường này tuy không xa, nhưng vẫn làm cho thể năng có vấn đề Lâm Gia thở hồng hộc, thời điểm khi tới trước mặt Khải Ni Cổ Lạp thì khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã đỏ bừng. Nghe được lời nói của Khải Ni Cổ Lạp, Lâm Gia lập tức lè lưỡi, cười hắc hắc nói:

- Người ta quên rồi nha...

Nói xong, một đôi bàn tay nhỏ bé liền ôm lấy cánh tay của Khải Ni Cổ Lạp.

Khải Ni Cổ Lạp bất đắc dĩ lắc đầu, cực kì cưng chiều vuốt đầu tóc của nàng, cười nói:

- Một tháng này cho ngươi chơi đùa thỏa thích. Đợi sau khi kết thúc, ngươi phải chịu khó tu luyện.

Lâm Gia nghe vậy mở to hai con mắt, lập tức dùng sức lắc lắc đầu nói:

- Lạp Cơ Tư ca ca bọn họ đều không có đi chơi với người ta mà. Một tháng này người ta cũng rất cố gắng tu luyện đấy! Cho nên...sau khi Vô Song chấm dứt. Đáng lẽ Khải gia gia phải cho người ta đi chơi mấy tháng mới đúng!

Nha đầu kia nói dối cũng không nháy mắt một cái, sáu người ở một bên đều biết rõ ràng một tháng này nàng chơi nhiều cỡ nào...Thậm chí có mấy buổi tối đều lưu luyến tại đoàn xiếc ảo thuật mà không chịu ly khai. Trợn mắt mà nhìn, chính là chơi đùa, lúc nào thấy nàng chịu khó tu hành?...Tất cả mọi người cái trán đều đổ mồ hôi.

Khải Ni Cổ Lạp hiển nhiên là hiểu rất rõ tính cách của Lâm Gia, hung hăng kéo cái mũi của nàng một cái mới nói:

- Ngươi cho rằng Khải gia gia không biết? Đám người Lạp Cơ Tư có thể bắt ngươi tu hành mới là lạ! Khải gia gia của ngươi còn không có vì già mà hồ đồ đâu.

Không thể không nói...Khải Ni Cổ Lạp bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ là một mỹ nam tử mới ba mươi, thời điểm hắn nói ra một câu lão sư, cho Lâm Dịch một cảm giác thật sự rất quái dị...


Lạp Cơ Tư nghe được lời nói của Khải Ni Cổ Lạp, sắc mặt lập tức có chút đỏ lên, có chút cúi đầu:

- Khải lão sư, đệ tử...

Khải Ni Cổ Lạp nhìn hắn một cái, nhưng là không nói gì. Nhưng Lâm Gia ở một bên lại lớn tiếng hô lên:

- Nào có chứ! Khải gia gia nói loạn...tháng này rõ ràng là người ta rất nghe lời tu hành dị năng! Bọn Lạp Cơ Tư ca ca cũng có thể làm chứng.

Nhìn biểu lộ, người không biết nói không chừng còn tưởng mình đổ oan cho tiểu cô nương nhà người ta.

Nhưng mà Khải Ni Cổ Lạp cũng không phải là người bình thường, đối với bản tính của Lâm Gia lại biết quá rõ, đương nhiên là không tin lời Lâm Gia nói rồi. Lập tức lại hung hăng véo mũi Lâm Gia một cái, nhưng là không nói gì thêm.

- Các ngươi còn không có đưa tin phải không? Lâm Dịch, Linh Lung.

Lạp Cổ Kỳ đột nhiên mở miệng nói. Lực chú ý của hai người đều tập trung trên người hắn, chỉ thấy hắn ném một thứ đồ vật gì đó về phía hai người, Lâm Dịch phản xạ có điều kiện tiếp lấy, hai tay hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai là một lệnh bài hình chữ nhật bằng gỗ trông rất bình thường. Phía trên có hai chữ to Vô Song, nhìn kỹ thì phát hiện dưới hai chữ đó còn thêm hai chữ Ngũ Hành. Nhìn qua mặc dù không có cái gì đặc thù, nhưng Lâm Dịch lại cảm thấy trên nó bám lấy một tầng năng lượng nhàn nhạt. Vừa muốn mở miệng đặt ra câu hỏi, Lạp Cổ Kỳ đã giải thích:

- Cái này là lệnh bài tư cách của các ngươi, giữ cho cẩn thận.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức hiểu rõ, người từ các nơi trên đại lục đến tham quan còn nhiều hơn số người dự thi. Lớn như vậy thì số nhân viên công tác làm sao có thể sắp xếp họ được chứ? Nhân số tham dự cũng không phải chỉ là một hai mươi người, tính sơ sơ cũng có hơn ngàn ngươi rồi, ai có thể nhớ rõ toàn bộ? Ngay từ đầu Lâm Dịch đã rất nghi hoặc đối với vấn đề này, lúc này chứng kiến lệnh bài kia, mọi nghi hoặc liền tan biến.

- Các ngươi đi trước tìm hiểu thông tin a.

Thấy Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đã tiếp nhận lệnh bài chứng nhận tư cách, Lạp Cổ Kỳ mới nói.

Đám người liền lên tiếng, sau đó liền quay người đi.

- Hắn chính là Lâm Dịch?

Sau khi mọi người rời khỏi, Khải Ni Cổ Lạp với biểu tình hứng thú hỏi Lạp Cổ Kỳ.

Lạp Cổ Kỳ gật đầu cười:

- Như thế nào? Không tệ chứ?

Khải Ni Cổ Lạp nhẹ gật đầu, tán thưởng:

- Rất tốt...dị năng, thể thuật đều đạt tới bát cấp, tuy còn chưa đạt tới Tinh Vị Cảnh, bất quá cũng không xa. Là một hạt giống tốt.

Lạp Cổ Kỳ có chút cảm khái cười nói:

- Thời điểm lúc hắn vừa mới tới Ngũ Hành học viện, hắn làm ta hoảng sợ vô cùng. Khi đó hắn bất quá mới đạt tới lục cấp đỉnh phong, còn chưa tới thất cấp...Ngắn ngủi hơn một năm, còn chưa đến hai năm, hắn đã đạt tới song bát cấp rồi. Tốc độ tiến bộ của hắn thật dọa người.

Khải Ni Cổ Lạp nhẹ gật đầu, yên lặng dõi theo bóng lưng của mấy người kia.

Đi tới lối ra, tình cảnh lọt vào trong tầm mắt làm cho đám người Lâm Dịch có chút kinh ngạc, người hai bên đường tuy rất nhiều, nhưng người nói chuyện nhưng lại rất ít. Nhìn qua đều là một bộ dáng trầm lặng. Hoặc một thân một mình, hoặc kết bè kết đội. Nhân số tuy nhiều, nhưng hoàn cảnh lại rất yên tĩnh.

Mới vừa đi tới cửa, thì nhân viên công tác ngồi ở hai bên cửa liền đứng lên, rất khách khí nói:

- Thật xin lỗi, nơi này là khu nghỉ ngơi của tuyển thủ, những người khác không được phép đi vào. Nếu các ngài là người dự thi, xin lấy lệnh bài tư cách của các ngài ra. Nếu như các ngài là người tham quan, mời đi khu vực phía đông. Cám ơn.

Lạp Cơ Tư cười nói:

- Chúng ta là người dự thi. Đây là lệnh bài tư cách của ta.

Nói xong, từ trong lòng lấy ra lệnh bài giống với lệnh bài của Lâm Dịch đưa cho nhân viên công tác.

Tên nhân viên kia đưa hai tay tiếp lấy, nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói với người bên cạnh:

- Là Ni Cổ Lạp gia tộc ở hành tỉnh Hưng Á.

Sau đó chỉ thấy người bên cạnh cầm một tập ghi chép dày cộp đứng lên:


- Cám ơn, ngài có thể tiến vào.

Tên nhân viên kia cung kính hai tay đem lệnh bài trả lại cho Lạp Cơ Tư.

- Phòng của ngài là phòng số 403 tầng thứ bảy.

- Ah, cám ơn.

Lạp Cơ Tư nhận lấy, liền đi vào bên trong, cùng đợi người phía sau.

Lâm Gia cũng lấy ra một khối lệnh bài giống như Lạp Cơ Tư, đưa cho nhân viên công tác, cũng được bọn họ phân vào cùng phòng với Lạp Cơ Tư.

- Chờ một chút...Hai chúng ta cùng phòng sao...có chút không thích hợp a?

Lạp Cơ Tư ngẩn người về sau liền lập tức mở miệng nói.

Tên nhân viên kia áy náy nhìn Lạp Cơ Tư nói:

- Thật sự xin lỗi ngài, đây là kế hoạch của phía trên giao xuống, chúng ta chẳng qua chỉ là người chấp hành mà thôi, cũng không có quyền thay đổi. Xin hãy lượng thứ.

Lạp Cơ Tư lập tức im lặng. Lâm Gia ở một bên nhưng là cười hắc hắc nói:

- Như vậy rất tốt, Lạp Cơ Tư ca ca buổi tối có thể dẫn ta ra ngoài chơi rồi.

Nghe vậy Lạp Cơ Tư chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Lệnh bài của Bố Lô và Tháp Nhĩ lại không giống với lệnh bài của đám người Lâm Dịch. Lệnh bài của đám người Lâm Dịch nhìn qua, ấn tượng đầu tiên là phong cách cổ xưa, năng lượng ẩn chứa phía trên cũng rất ôn hòa. Nhưng mà lệnh bài của Bố Lô và Tháp Nhĩ nhìn qua thì rất mới, phía trên ẩn dấu năng lượng tuy có lớn hơn một chút so với đám người Lâm Dịch, nhưng cực kỳ không ổn định. Mà hai người bọn họ, bị phân đến phòng số 605 tầng thứ 30.

Không ngoài dự kiến...Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung bị phân đến cùng một phòng. Cũng may hai người sớm đã ở chung hơn một năm nay rồi, ngược lại cũng không thấy thẹn thùng gì. Bọn hắn bị phân đến tầng trệt số 3 gian phòng 607.

Lập tức bảy người liền tách ra. Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung, tiến vào tầng trệt số 3.

Gian phòng số 607 cũng không nhỏ, là phòng đôi trong dự liệu. Nhìn qua cũng sạch sẽ, không có một hạt bụi nào. Mà các đồ vật bằng nệm các loại...đều là đồ mới toanh.

Không có gì phải dọn dẹp, hai người Lâm Dịch chẳng qua cũng chỉ là cất hành lý, liền đi ra ngoài. Lạp Cổ Kỳ cùng Khải Ni Cổ Lạp còn tại nguyên chỗ chờ bọn họ. Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung là người đi ra đầu tiên, chờ một lát, bốn người Lạp Cơ Tư mới đi ra.

Hội họp một lúc, đoàn người mới đi về phía khu tham quan.

Tiến vào khu tham quan, liền cảm nhận được một bầu không khí náo nhiệt. Hai bên đường khắp nơi đều bán đồ chơi cùng các đoàn xiếc ảo thuật, rất có hương vị của ngày lễ. Mấy người tìm một gian quán rượu, liền đi vào.

Rất may, vận khí của mấy người cũng không tệ. Vừa đi vào, thì có một nhóm khách nhân đang đi ra từ một gian phòng. Nếu không, lấy sinh ý của quán rượu này, đừng nói là phòng chính, chỉ là vị trí bình thường trong đại sảnh cũng đã đầy người ngồi. Chọn chút ít hải sản ở Vô Song quần đảo, mấy người liền đi vào gian phòng.

Sương phòng này có vị trí rất tốt, một khối tinh thể trong suốt thật lớn đặt trong sương phòng, làm cho mọi người vừa ăn vừa có thể trực tiếp thưởng thức phong cảnh trên biển. Rất là mê người.

Lâm Dịch nhìn thoáng qua, liền nhận ra được, loại tinh thể này được gọi là Đan Thị Tinh, trên đại lục chỉ là một loại tinh thể giá rẻ thường thấy. Đừng nhìn từ một mặt bên này có thể xem thấy được phong cảnh bên ngoài...nhưng từ bên ngoài nhìn vào bên trong, tuyệt đối là không thấy được gì. Bởi vì mặt sau trơn nhẵn, nhưng là do các mặt kính hình thoi nhỏ bé tạo thành xem như một chỉnh thể. Ánh mặt trời chiếu tới đấy, sẽ bị những mặt kính hình thoi rất nhỏ kia phản chiếu, bắn ngược trở lại.

Có Lạp Cổ Kỳ cùng Khải Ni Cổ Lạp ở đây, đám Lâm Dịch có chút cảm giác câu nệ không thoải mái. Duy nhất có thể thoải mái, đoán chừng chỉ có nha đầu Lâm Gia đang quấn lấy Khải Ni Cổ Lạp kia. Cứ nhàm chán như vậy, Lâm Dịch trong lúc vô tình phát hiện Thủy Linh Lung có chút không đúng...nàng đang lâm vào trong một trạng thái mê man, giống như thất thần vậy. Đoạn đường này đến đây, trên mặt Thủy Linh Lung luôn thường xuyên xuất hiện vẻ mặt này. Điều này làm cho lòng hiếu kì của Lâm Dịch bành trướng tới cực điểm. Nhưng bởi vì đám người Lạp Cơ Tư đang bên cạnh, cho nên Lâm Dịch cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ hiếu kì trong nội tâm.

- Linh Lung, Linh Lung...

Thanh âm Lạp Cổ Kỳ vang lên làm cho Thủy Linh Lung đang thất thần tỉnh táo trở lại.

- À? Hiệu trưởng...có chuyện gì sao?

Thủy Linh Lung trên mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Lạp Cổ Kỳ chỉ cười một tiếng, sau đó nói:

- Muốn đến thì đến a.

Thủy Linh Lung lập tức ngạc nhiên...Chợt, khuôn mặt dần xuất hiện một tia ảm đạm, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lão sư, đệ tử không sao.

Ta có thể hiểu được cảm xúc của con, nhưng dù sao ngày Vô Song chính thức bắt đầu vẫn còn một thời gian nữa, con cũng nên đi nhìn một chút a...để cho Lâm Dịch đi cùng con.

Lạp Cổ Kỳ tựa hồ không nghe được lời nói của Thủy Linh Lung, lại nói tiếp. Thủy Linh Lung cúi thấp đầu xuống, khẽ cắn môi dưới, có chút quật cường lắc đầu:

- Đệ tử không nên quay trở về nơi đó!

Lạp Cổ Kỳ khẽ thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nói:

- Có một số việc dù sao cũng phải đối mặt, vô luận nó như thế nào, coi như là cho chính mình một cái công đạo cũng tốt. Dùng thiên tư của con, những năm gần đây, nếu như không phải là bởi vì chuyện này, thì thành tựu của ngươi xa không chỉ như vậy...Chỉ đi xem một chút thì như thế nào? Cho mình một cái công đạo. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Trong mắt Lạp Cổ Kỳ lộ ra biểu tình cổ vũ.

Thủy Linh Lung ngẩng đầu nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt Lạp Cổ Kỳ, con ngươi xinh đẹp có chút đỏ lên, Sau đó đột nhiên giật mình hơi cúi đầu xuống. Thật lâu về sau, mới nhẹ nhẹ gật đầu.

Lạp Cổ Kỳ lập tức lộ ra dáng tươi cười.

Mà đám người Lâm Dịch đứng ở một bên tuy nghe không hiểu ra sao, ý tứ đại khái hình như là Thủy Linh Lung có quê quán người thân gì đó ở phụ cận. Bởi vì xảy ra chuyện gì đó, cho nên Thủy Linh Lung tựa hồ có chút khó khăn khi đối mặt với người thân của mình...Trong lúc Lạp Cổ Kỳ và Thủy Linh Lung nói chuyện, tất cả mọi người không khỏi yên tĩnh lắng nghe.