Chung Cực Truyền Thừa

Chương 171: Thiên Sát

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch nhìn thấy đại môn Vũ Môn của thành Thạch Nguyên! So sánh qua, Vũ Môn của thành Hi Á liền thật sự có chút gặp dân chơi thứ thiệt, ở hai bên đại môn to lớn, hai đầu sư tử làm bằng đá mạnh mẽ trợn mắt ngang thiên, tựa hồ đang gào thét, một cổ khí tức nghiêm túc và trang trọng lập tức ập vào mặt!

Đại môn Vũ Môn rộng mở, thỉnh thoảng có người ra vào, mà tất cả người bên trong đều mặc trang phục kiểu tu hành...Với tư cách là nơi vũ lực cao nhất của thành thị, không thể nghi ngờ đây là nơi võ phong nồng hậu dày đặc nhất.

Sau khi nhìn một hồi, Lâm Dịch liền cất bước vào trong.

Xuyên qua một lối đi nhỏ dài lớn, đẩy ra đại môn trong lối đi nhỏ, lập tức từng đợt tiếng đánh nhau và tiếng quát nhẹ truyền đến.

Lọt vào trong tầm mắt là một tu hành tràng lớn, chỉ thấy trong đó có gần trăm người mặc đủ loại trang phục tu hành đang tu hành bên trong, tiếng xé gió xoát xoát, đã lẫn vào tiếng đánh nhau luận bàn, không dứt bên tai.

- Không khí tu hành thật nồng hậu...

Con mắt Lâm Dịch không khỏi sáng ngời, vừa đi vừa vừa nhìn bốn phía, so sánh khách quan với Vũ Môn của thành Hi Á mà nói, không khí tu hành của Vũ Môn thành Thạch Nguyên không thể nghi ngờ càng thêm nồng hậu dày đặc chút ít. Mà đây cũng là lần đầu tiên Lâm Dịch nhìn thấy sân bãi tu hành thành Thạch Nguyên. Trước đó hắn tuy rằng đã ba lượt tới Vũ Môn thành Thạch Nguyên...Nhưng đều là từ không trung trực tiếp bay vào, căn bản không đi qua sân bãi tu hành ở đây.

Chứng kiến mọi người tu hành, Lâm Dịch đối với thể thuật có bướng bỉnh kinh người cũng không khỏi có chút ngứa ngáy...Bất quá lòng ngứa ngáy thì ngứa ngáy, hắn vẫn có ý định trước tiên gặp Trát Ma Nhĩ đã rồi nói sao...Dù sao, có một việc vẫn một mực đặt trong lòng hắn.

Lập tức xuyên qua tu hành tràng rộng lớn, bay thẳng vào trong đại môn.

- Thực xin lỗi tiên sinh, xin dừng bước. Nếu như ngài muốn tu hành, thỉnh tu hành ở tu hành tràng, Bên trong là nội viện của Vũ Môn, không phải nhân viên Vũ Môn thì không được vào.

Vừa đi đến cửa trước, liền phát hiện hai bên cửa đã đứng hai gã Vũ Môn đệ tử, hai gã đệ tử kia nhìn thấy Lâm Dịch tựa hồ có ý đồ tiến vào nội viện, một người trong đó liền mở miệng nói với Lâm Dịch. Lâm Dịch nghe vậy lập tức nhìn về phía người nọ, chỉ thấy mở miệng nói chuyện là một người trẻ tuổi mặc trang phục tu hành của đệ tử Vũ Môn, lập tức sững sờ, sau đó cười nói:

- Ah, thực xin lỗi, ta không phải đến tu hành, ta tìm Trát Ma Nhĩ môn chủ.

- Ngươi tìm môn chủ?

Vũ Môn đệ tử kia lập tức ngẩn người, chợt nghi hoặc đánh giá Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch thì gật đầu nói:

- Phiền toái ngươi đi truyền một tiếng, ta gọi là Lâm Dịch.

Nghe được Lâm Dịch nói như vậy, Vũ Môn đệ tử kia khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Xin chờ một chút.

Nói xong, liền quay người đẩy đại môn ra, đi vào bên trong.

Lập tức Lâm Dịch liền ở bên ngoài chờ lấy, trong lúc chờ đợi hắn liền âm thầm quan sát người tu hành chung quanh.

- n, đại bộ phận đều chừng Tam cấp Chiến Sĩ.

Sau khi nhìn một hồi, Lâm Dịch bình luận nói, lấy nhãn lực trước mắt của hắn, thực lực của những người này tự nhiên không thể nào qua được mắt hắn.

Đang xem xét, tiếng mở cửa vang lên, Lâm Dịch không khỏi quay đầu, chỉ thấy tên Vũ Môn đệ tử kia đi ra, mang trên mặt mang theo dáng tươi cười nói:

- Lâm Dịch tiên sinh, mời vào trong.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, liền đi vào bên trong.

Sau khi tiến vào nội môn lại xuất hiện một sân bãi tu hành cực lớn...Chỉ là sân bãi tu hành này so với tràng diện mọi người mặc trang phục tu hành khác nhau cùng tu hành ở bên ngoài thì hơi ít hơn, người ở bên trong, cũng chỉ mặc trang phục tu hành của Vũ Môn, đúng là Vũ Môn đệ tử.

- Mời qua bên này.

Dưới sự dẫn dắt của Vũ Môn đệ tử, Lâm Dịch đi tới toàn nhà lầu lần đầu Trát Ma Nhĩ tiếp đãi bọn hắn, trực tiếp lên tầng năm, đi tới trước văn phòng Trát Ma Nhĩ.

- Môn chủ, đã dẫn Lâm Dịch tiên sinh tới.

Vũ Môn đệ tử kia gõ cửa, sau đó hô với bên trong.

- Ah, để hắn vào đi.

Trong cửa truyền đến thanh âm của Trát Ma Nhĩ.

- Lâm Dịch tiên sinh, mời.

Sau khi Vũ Môn đệ tử kia làm một thủ hiệu mời với Lâm Dịch, liền khom người lui xuống, mà Lâm Dịch cũng sửa sang lại quần áo, đẩy cửa vào.

Văn phòng của Trát Ma Nhĩ cực kỳ trống trải, lọt vào trong tầm mắt hơi chút âm trầm, có một cổ cảm giác mát lạnh từ bên trong phát ra...Lúc này đã là tháng sáu, đúng là lúc nóng nhất, mà văn phong của Trát Ma Nhĩ lại mát lạnh ngoài dự đoán mọi người.

Khi Lâm Dịch đi vào, Trát Ma Nhĩ đang cúi đầu viết gì đó, nghe tiếng mở cửa, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền cười nói:

- Tùy tiện ngồi đi, chờ một lát, ta còn chút chuyện cần làm.

Lâm Dịch cười nói:


- Ngài cứ tùy tiện, không cần để ý tới ta.

Trát Ma Nhĩ áy náy cười với Lâm Dịch, lại cúi đầu hì hục viết gì đấy, mà Lâm Dịch thì tìm một cái ghế ngồi xuống, hiếu kỳ đánh giá bốn phía.

Không thể không nói, Trát Ma Nhĩ này thoạt nhìn tùy tiện hào sảng không thôi, nhưng trang trí văn phòng lại biết tròn biết méo cả, trên bàn sách bầy hai bồn trúc tía nhỏ, trên vách tường bốn phía thì treo một ít tranh chữ của danh nhân...Có một loại nho nhã lạnh nhạt và cảm giác tươi mát.

Chỉ đợi chốc lát, Trát Ma Nhĩ mới ngẩng đầu lên, buông bút trong tay xuống, nghe được động tĩnh, Lâm Dịch quăng ánh mắt về phía hắn.

- Trong nhà tất cả đều tốt chứ?

Trát Ma Nhĩ tiện tay lấy chén trà bên cạnh, vừa uống một hớp vừa thuận miệng cười hỏi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu

- n.

Trát Ma Nhĩ nhẹ gật đầu, sau khi hợp một ngụm trà liền đặt ly về chỗ cũ, cười nói với Lâm Dịch:

- Ở chỗ này một thời gian ngắn đi, dù sao ở học viện Ngũ Hành cũng không có việc gì làm.

Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, chợt không có ý tứ cười cười nói:

- Chỉ sợ làm môn chủ thất vọng rồi...Ta quả thật có chuyện muốn trở về Ngũ Hành một chuyến, còn phải phiền toái môn chủ một lần...Nếu như có khả năng, ta muốn giờ liền đi luôn.

Nói xong một câu cuối cùng, sắc mặt Lâm Dịch liền nghiêm túc lại. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Trát Ma Nhĩ ngẩn người, chợt nghi ngờ hỏi:

- Chuyện gì vội vả như vậy?

- Cái này...

Lâm Dịch dừng một chút, Trát Ma Nhĩ thấy nét mặt của hắn tựa hồ có chút do dự, lập tức mở miệng cười nói:

- Nếu như bất tiện thì thôi đi.

Lâm Dịch nghe vậy liền nghĩ Trát Ma Nhĩ nếu đã là Vũ Môn môn chủ trong thành thị lớn như thành Thạch Nguyên vậy thì kiến thức nhất định bất phàm, nói không chừng quả thật rõ chuyện mình muốn biết. Lập tức cũng không dấu diếm nữa, trực tiếp hỏi:

- Môn chủ có từng nghe nói qua Thiên Sát?

- Thiên Sát?

Trát Ma Nhĩ lập tức mở to hai mắt nhìn! Chợt lập tức ý thức được gì đó, sắc mặt biến hóa nói:

- Ngươi bị Thiên Sát theo dõi?

Thấy biểu tình của Trát Ma Nhĩ hiển nhiên hắn biết rõ Thiên Sát, Lâm Dịch lập tức liền nhẹ gật đầu, cũng nói một lần chuyện mình đi ra từ nhà gặp phải người của Thiên Sát cho Trát Ma Nhĩ nghe, Trát Ma Nhĩ thì nhíu mày nghe, mãi cho đến khi Lâm Dịch nói xong.

Trát Ma Nhĩ chau mày, chợt khẽ gật đầu nói:

- Việc này đích thật là việc gấp...Ta lập tức sẽ đưa ngươi đi qua.

Nói xong liền đứng lên.

Không nghĩ tới Trát Ma Nhĩ nói làm liền làm, Lâm Dịch có chút ngẩn người, nhưng bản thân Lâm Dịch cũng muốn nhanh chóng trở lại học viện Ngũ Hành, lập tức cũng liền đứng lên.

Từ tầng năm đi tới tầng cao nhất, lại đến nơi giống như thư quán kia, đi đến trước ám các, Trát Ma Nhĩ liền mở ám các ra.

- Chờ một lát, ta liên hệ Lạp Cổ Kỳ hiệu trưởng chút đã.

Hai người tiến vào ám các, Trát Ma Nhĩ mở miệng nói, chợt, chỉ thấy sau khi hai tay hắn kết xuất mấy ấn quyết trước ngực, một tầng hắc sắc quang mang lập tức lập loè, chợt tay phải của hắn liền đặt trên Thủy Tinh Cầu trước người. Chỉ thấy một hồi tia sáng gai bạc trắng nhấp nhoáng, tia sáng gai bạc trắng sau khi trong khoảnh khắc nhồi vào khung cửa không gian truyền tống cùng với đường vân trên trụ, chính giữa cửa không gian truyền tống lập tức lập loè lên một mảnh ngân bạch hào quang...Bất quá lúc này năm khỏa tinh thể trên khung lại chỉ có hai khỏa ở hai bên.

Đợt sau chốc lát, chỉ thấy ngân sắc quang mang chính giữa cửa không gian truyền tống lập tức gợn sóng, sau một lát, xuất hiện hình ảnh, đúng là Lạp Cổ Kỳ.

- Trát Ma Nhĩ, ngươi tìm ta có việc gì sao?

Lạp Cổ Kỳ mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt mà bình thản hỏi Trát Ma Nhĩ, mà Trát Ma Nhĩ trước tiên lại cung kính gọi một tiếng lão sư, chợt mới nói:

- Là Lâm Dịch muốn trở về, chuyện cụ thể khiến hắn trở về để sau khi hắn trở về lại nói với ngài đi, ngài bên kia chuẩn bị một chút.

- Ah? Tiểu Lâm muốn trở về rồi hả?

Lạp Cổ Kỳ có chút nhíu mày, chợt gật đầu cười nói:


- Ngươi để hắn tới đi.

Trát Ma Nhĩ nhẹ gật đầu, chỉ thấy thân thể của hắn lập tức hắc mang đại thịnh! Ngân sắc quang mang trong khoảnh khắc như bị trùng kích đại thịnh! Trong ám các lập tức lóe lên một mảnh hắc bạch quang mang, mà năm khỏa tinh thể trên cửa không gian truyền tống vào lập tức toàn bộ tản mát ra ngân bạch sắc quang mang. Mà cảnh vật trong cửa không gian truyền tống đã lập tức biến mất, khôi phục ngân sắc quang mang nhu hòa.

- Đã làm phiền ngài.

Lâm Dịch cảm ơn một tiếng với Trát Ma Nhĩ, sau đó, liền cất bước đi vào trong.

Một hồi nóng rực qua đi, Lâm Dịch lại lần nữa mở to mắt, trước mặt đã là Lạp Cổ Kỳ mang theo dáng cười hài hòa đứng đấy rồi.

- Hiệu trưởng.

Lâm Dịch cung kính gọi một tiếng.

Lạp Cổ Kỳ gật đầu cười, sau đó nói:

- Đi ra ngoài trước rồi nói sau.

Nói xong, liền dẫn Lâm Dịch đi ra ám các, trong tiếng xoẹt zoẹt..., ám các đóng cửa lại.

- Tùy tiện ngồi.

Lạp Cổ Kỳ cười vời Lâm Dịch một tiếng, hai người ngồi vào chỗ của mình, Lạp Cổ Kỳ mới nhìn Lâm Dịch tò mò hỏi:

- Vừa rồi Trát Ma Nhĩ tựa hồ còn chưa nói hết, có chuyện gì không thế?

Sắc mặt Lâm Dịch hơi trầm xuống nhẹ gật đầu, chợt nói chuyện Thiên Sát cho Lạp Cổ Kỳ một lần, nhưng trong đó, Lâm Dịch lại che giấu một chuyện.

Lâm Dịch cũng không nói chuyện mình đạt được Bạch Hổ chiến văn cho Lạp Cổ Kỳ nghe, hắn không biết vì sao mình làm vậy...Chỉ là trong nội tâm ẩn ẩn có một thanh âm nói cho hắn biết, trước khi hắn còn chưa đạt đến Thánh cấp, tốt nhất không nên lộ tin tức này ra, cho nên, khi hắn nói chuyện Thiên Sát cho Lạp Cổ Kỳ biết, hắn giảm đẳng cấp của mấy người 1061 từ bát cấp xuống trở thành thất cấp, lại nói mình trong khoảng thời gian này đột phá đã đến bát cấp...Bát cấp Lĩnh Vực Dị Năng Giả đánh chết năm tên thất cấp Chiến Sĩ, thật sự không phải là chuyện gì khó.

Khuôn mặt Lạp Cổ Kỳ vốn đang cười, thời gian dần qua cũng chìm xuống, thẳng đến cuối cùng khi Lâm Dịch nói xong, Lạp Cổ Kỳ mới nhíu mày hỏi:

- Vậy trong lòng người có người hoài nghi không?

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một vòng hàn mang nói:

- Đệ tử đoán chừng, có năng lực mời sát thủ, hơn nữa có thù không chết không thôi với đệ tử...Cũng chỉ có Bạch Diệp thôi.

- Bạch Diệp?

Sắc mặt Lạp Cổ Kỳ trầm xuống, chợt nhíu mày trầm tư, thật lâu sau gật đầu nói:

- Xem ra hẳn là hắn không sai...Hừ, hắn thật to gan!

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Lạp Cổ Kỳ gần đây bình thản lại lộ ra một vòng lãnh ý, dưới cảm xúc chấn động, một cổ áp lực tuyệt cường lập tức ẩn ẩn lộ ra!

Trong lòng Lâm Dịch lập tức khẽ run lên...Nhìn Lạp Cổ Kỳ mang theo một tia lãnh ý, ánh mắt lộ ra một vòng kinh hãi!

- Thật mạnh!

Trong lòng Lâm Dịch thầm rung động, chỉ là khí thế để lộ ra trong lúc vô tình đã khiến trong lòng Lâm Dịch thầm rung động! Lúc này mới khiến Lâm Dịch nhớ tới...Lão nhân trước mặt, lại là một gã cường giả Thánh cấp!

- Không hổ là cường giả Thánh cấp...

Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Cũng may Lạp Cổ Kỳ lập tức khống chế tốt tâm tình của mình, áp lực lập tức biến mất không thấy gì nữa, lập tức nói:

- Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, bất quá tự ngươi phải cẩn thận một chút, Thiên Sát không thể nào để nhiệm vụ mình tiếp nhận thất bại được.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức trong nội tâm run lên, nghĩ tới Ngũ Sát Trận ngày đó năm người 1061 tạo thành...Cổ lực lượng cường đại kia, đến lúc này kí ức Lâm Dịch vẫn còn mới mẻ, lập tức sắc mặt trầm xuống nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

- n, đệ tử xin phép được lui.

Lâm Dịch đứng lên.

Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, Lâm Dịch liền đi đến trước cửa, nhưng mới đi được một nửa, Lâm Dịch đột nhiên quay đầu lại hỏi:

- Đúng rồi, phòng của đệ tử?

Lạp Cổ Kỳ sững sờ, chợt cười hắc hắc nói:

- Ai nha, dù sao ngươi cũng đã ở với nha đầu Linh Lung kia thời gian dài như vậy rồi, cứ ở thêm một thời gian ngắn đi.

Lâm Dịch ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ còn chưa làm xong?

Lạp Cổ Kỳ khục khục ho khan vài tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không có cách nào...Ngươi cũng biết, công trình này rất lớn.

Lâm Dịch lập tức im lặng, sau khi bất đắc dĩ thở dài, quay người đi ra khỏi văn phòng Lạp Cổ Kỳ.

Mà Lạp Cổ Kỳ, sau khi Lâm Dịch rời khỏi, biểu lộ bất đắc dĩ trên mặt lập tức thu liễm, lộ ra một tia ngưng trọng.

- Xem ra...Phải nói cho hắn biết một tiếng rồi.

Nghĩ đến, mở ra cửa ngầm...

Hoàng sắc quang mang và ngân sắc quang mang lập loè trong ám các, cửa không gian truyền tống cùng với đường vân trên cột đá trước cửa, đã sớm bị tia sáng gai bạc trắng nhồi vào. Trên khung cửa phong cách cổ xưa, hai khỏa tinh thể gần nhất trong năm khỏa, dĩ nhiên tản mát ra ngân sắc quang mang, ở vị trí trung tâm cửa không gian truyền tống, tia sáng gai bạc trắng lập loè, không ngừng nhộn nhạo như gợn sóng vậy.

Lạp Cổ Kỳ đứng trước cột, tay phải đặt lên thủy tinh, tầng quang mang màu vàng kia, đúng là từ trên người hắn phát ra.

Sau một lát, chỉ thấy tia sáng gai bạc trắng ở vị trí trung tâm cửa không gian truyền tống đột nhiên một hồi run run rất nhỏ, chợt từ trung gian hướng nhộn nhạo về bốn phía, một bóng người như xuất hiện trong mặt kính ngân bạch kia.