Chung Cực Truyền Thừa

Chương 161: Hành hạ đến chết

Bốn người không khỏi tập trung ánh mắt lên người Lâm Dịch...Đó đến cùng là chiến văn gì? Rõ ràng đều là bát cấp Chiến Sĩ giống đám người mình, nhưng khí thế sau khi được chiến văn gia trì lại hoàn toàn khác trước, chỉ im im lặng lặng đứng đấy, một cổ cảm giác áp bách cường đại khiến đám người mình ngay cả hít thở cũng khó khăn cứ như vậy lăng không sinh ra...Chẳng lẽ là trung đẳng chiến văn sao?

Bốn người trong cơn kinh hãi, rõ ràng đã quên chạy trốn.

Lâm Dịch đột nhiên khẽ cười một tiếng nhàn nhạt hỏi:

- Sao thế? Không trốn nữa hả?

Bốn người lúc này mới kịp phản ứng, sau khi nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều nhìn ra vẻ quyết tuyệt trong mắt từng người, trốn nhất định sẽ vô dụng thôi, lấy tốc độ của đối phương, đám người mình nhất định dù thế nào cũng không chạy được.

- Liều mạng với ngươi.

Trong đó một tiếng lạnh giọng nói ra, ba người còn lại lập tức gật đầu, chợt, chỉ thấy bốn người này sau khi nhanh chóng chớp động vài cái, tập trung đến cùng một chỗ, trực diện Lâm Dịch.

- Không nghĩ tới ngươi rõ ràng còn có chiến văn.

1061 lạnh lùng nhìn Lâm Dịch, biểu lộ tràn đầy tự tin trước kia, đã sớm hoàn toàn biến mất.

Lâm Dịch thì cười khẽ một tiếng, đồng tử huyết sắc yêu dị nhìn mấy người, thản nhiên nói:

- Không nói nhiều lời, ta đã đến đây.

Tiếng nói rơi xuống đất, chỉ thấy thân thể của hắn bỗng nhiên mơ hồ một cái, chợt biến mất trong mắt bốn người.

Đồng tử bốn người lập tức kịch liệt co rút lại, lập tức đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.

- Ah!

Một tiếng hét thảm vang lên bên tai, 1061 lập tức hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy không biết lúc nào, Lâm Dịch đã đến sau lưng mọi người, cũng giống với người lần trước, tay phải của hắn, đâm vào lồng ngực một người trong đó.

- Đi chết đi!

1061 quát lên một tiếng lớn, nắm tay phải mãnh liệt mang theo thanh âm xé gió cường đại đánh tới đầu Lâm Dịch, nhưng thân hình Lâm Dịch lại lần nữa mơ hồ một cái, một quyền này, lập tức đập vào không khí, một đoàn năng lượng màu đen từ trong nắm đấm hắn bay ra ngoài, đánh trên mặt đất, lập tức tạc ra một hố to.

Mà gia hỏa bị Lâm Dịch đâm thủng lồng ngực lần này cũng ngã xuống, trong ánh mắt trống rỗng lộ ra sợ hãi thật sâu, máu tươi phun, ầm ầm ngã sấp. Mà thân hình Lâm Dịch lại lần nữa xuất hiện ờ vị trí ngoài trăm mét, mang trên mặt vẻ cười nhạt, đối đồng tử huyết sắc yêu dị kia khiến người khác sợ hãi nói không nên lời.

Ánh mắt 1061 lộ ra thần sắc giật mình, tốc độ của Lâm Dịch thật sự quá nhanh...Nhanh đến mức căn bản không người nào có thể phản ứng kịp.

- Tiếp theo là ai đây?

Thanh âm lầm bầm lầu bầu của Lâm Dịch rơi vào tai ba người, tim ba người lập tức đập nhanh lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, chẳng bao lâu sau, loại cảm giác sợ hãi mà chỉ bọn họ mang đến cho người khác...Không nghĩ tới hôm nay, vị trí của song phương lại hoàn toàn đổi lại.

Trên mặt Lâm Dịch vẫn mang theo cười khẽ, nhưng tay phải của hắn lúc này đã sớm bị máu tươi ướt đẩm, tùy ý rủ xuống bên người hắn. Mà máu tươi, thì tí tách từ đầu ngón tay nhỏ xuống mặt đất...Một cổ cảm giác yêu dị đến cực điểm, khiến người sợ hãi đến cực điểm tràn ngập ra.


Sau, sẽ là ai chứ? Ba người còn lại, không khỏi lộ ra biểu lộ hoảng sợ...Vào lúc này ở trước mặt Lâm Dịch, bọn hắn giống như chú dê nhỏ bị lột sạch vậy, căn bản không có chút kháng cự nào.

Thân hình Lâm Dịch mơ hồ một cái, lại lần nữa biến mất trong mắt ba người, mà tim ba người lúc này, thực sự đã lập tức trào lên cổ họng, trên đầu nổi gân xanh, nhảy lên không ngừng.

- Mọi người coi chừng.

1061 hô, ba người lập tức tựa lưng vào nhau, biến thành một vòng tròn, vô cùng hoảng sợ nhìn khắp xung quanh.

Sau một lát... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ah

Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên sau lưng 1061, 1061 lập tức kinh hãi quay đầu...Lọt vào trong tầm mắt lại là một bóng lưng, không biết lúc nào, Lâm Dịch rõ ràng xuất hiện trong khe hẹp ở sau lưng ba người bọn họ, mà hai tay của hắn, đã đâm vào trong lưng hai người trừ 1061 ra.

- Ah!

1061 như điên cuồng rống lên, hai đấm lập tức nhanh chóng mà bí mật mang theo năng lượng màu đen cường đại ầm ầm đánh về phía Lâm Dịch, cũng không biết là có đánh được tới trên người Lâm Dịch không...Thanh âm ầm ầm vang lên liên tiếp, trước mặt đã sớm bị đánh nổi lên bụi mù, lực lượng toàn thân 1061 đã dùng hết mới kịch liệt thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía trước mặt...Thịt vụn rơi lả tả trên đất, căn bản phân không rõ rốt cuộc là ai...

- Đã chết rồi sao...

1061 kịch liệt thở hổn hển, hai mắt đỏ thẫm, trong miệng thì thảo lẩm bẩm.

- Đoán chừng cũng không sống được nữa.

Thanh âm của Lâm Dịch lập tức khiến thân thể 1061 cứng ngắt, quay đầu lại, lại phát hiện Lâm Dịch đang lẳng lặng đứng cách đó không xa, mang theo vui vẻ nhìn mình.

- Ma quỷ...Hắn là ma quỷ!

1061 cảm thấy mình đã sắp sụp đổ, trong miệng thì thào hô ma quỷ, lang loạng choạng lui về phía sau, dưới chân vừa trợt, hắn dẫm lên một khối cốt nhục đã nát, 1061 rõ ràng cứ như vậy ngã tới, vừa vặn rơi vào trong cái rãnh to kia. Bởi vậy có thể thấy được, lúc này hắn thật sự đã sợ hãi tới cực điểm...Hắn đã từng cho rằng hắn không sợ chết, nhưng chính thức đến lúc này hắn mới phát hiện...Nguyên lai mình cũng sợ chết, Lâm Dịch giết liền bốn người, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nét cười nhẹ nhàng, trong mắt 1061 vào lúc này xem ra, không chút nào giống với nét cười tà của ma quỷ cả.

- Ngươi đến cùng muốn thế nào?

1061 điên cuồng khàn giọng hô hào với Lâm Dịch. Sợ hãi trong nội tâm đã tra tấn hắn gần như sụp đổ.

- Ta muốn thế nào?

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, tựa hồ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, nhẹ hừ bật cười:

- Các ngươi vừa xuất hiện, không nói lời nào đã động công kích với ta, còn hỏi ta muốn làm gì? Ngươi nói, ta muốn làm gì?

1061 lúc này mới nhớ lại nguyên lai là bọn mình trêu chọc tên sát tinh này, nhiệm vụ lần này...hoàn toàn thất bại rồi.

Lập tức mặt xám như tro, trong hai mắt lập tức không còn chút quang mang:


- Muốn giết, liền giết đi.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng:

- Như ngươi mong muốn...

Thân thể mơ hồ một cái, lập tức biến mất không thấy gì nữa...

Đến khi Lâm Dịch lại lần nữa mở to mắt, con mắt của hắn đã biến trở về màu đen vốn có. Khi thấy một mảnh bừa bộn chung quanh, ngay cả Lâm Dịch cũng không khỏi hoảng sợ nhớ lại tâm tình của mình khi động thủ lúc ấy...

Tất cả chuyện vừa rồi hắn đều nhớ rõ, nhớ rõ sự sợ hãi trong mắt những người kia, nhớ rõ hành vi của mình...Lại ngạc nhiên phát hiện, những hành vi kia, căn bản không nên xuất hiện trên người mình mới đúng.

Đúng vậy, Lâm Dịch ra tay đích thật độc ác. Ban đầu lúc trong nơi trú quân ở Cấm kị sâm lâm, hắn có thể liên tục đánh chết mấy trăm người mà không nương tay, đối với một điểm này, Lâm Dịch hoàn toàn không chối bỏ, nhưng động thủ lúc này...Lại hoàn toàn khác với lần trước đó.

Trước đó lần thứ nhất giết những người cặn bã kia, Lâm Dịch là dựa vào một ngụm nộ khí nơi ngực mà làm...Hơn nữa sau khi giết người, nộ khí nơi ngực bị giải tỏa, hắn cũng buông tha những người khác còn chưa bị giết. Nhưng lúc này...Lâm Dịch vô cùng rõ ràng nhớ rõ, vào lúc động thủ...Trong lòng mình không phải nộ khí, mà là hưởng thụ, đúng vậy, là hưởng thụ...Hưởng thụ khoái cảm mình có thể khống chế sinh tử người khác, hưởng thụ người khác lộ ra sợ hãi thật sâu với mình...

Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi...

- Chẳng lẽ...Là chiến văn?

Lâm Dịch lập tức liên tưởng đến...Lần đầu có được chiến văn, trong lòng của hắn nhịn không được sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ thị sát khát máu. Tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng đích thật xuất hiện. Còn lần này, cổ cảm xúc thị sát khát máu này lại không hề cố kỵ phát nổ ra. Càng làm cho Lâm Dịch nghi hoặc chính là...Hắn biết rất rõ mình đang làm gì, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào khống chế tâm tình của mình...Điều này thật sự là một loại tình huống cực kỳ quái dị.

Lâm Dịch nhíu mày suy tư, nhưng mà suy tư thật lâu, cũng không có biện pháp giải quyết nào cả.

- Biện pháp duy nhất...Cũng chỉ có thể về sau ít dùng chiến văn thôi.

Lâm Dịch cảm thấy thở dài. Liếc nhìn bốn phía chung quanh.

Chung quanh hôm nay, sớm đã là một mảnh bừa bộn. Thi thể hai người cách xa nhau 100m im im lặng lặng nằm, mà bên cạnh một thi thể trong đó, trong một cái hố lớn đường kính đạt 10m, lại khắp nơi đều là cốt nhục nát bấy, mà ở trong trong hố, thi thể của 1061 im im lặng lặng nằm ở bên trong.

- Thiên Sát...Đến tột cùng, là ai muốn mạng của ta?

Nhìn nhìn thi thể của 1061, lông mày Lâm Dịch, không khỏi nhíu lại.

Sau khi suy nghĩ một hồi không có kết quả, Lâm Dịch liền không nghĩ nhiều nữa, nếu đối phương đã muốn mạng của mình, khẳng định sẽ còn phái người đến, một ngày nào đó, người nọ sẽ bại lộ trong ánh mắt của mình. Lập tức lại nhìn chung quanh một chút, nơi này đã không phải là nơi nghỉ ngơi tốt nữa. Một đêm kịch chiến, khiến Lâm Dịch có chút xúc động muốn đi nhanh, lập tức thân thể hiện lên quang mang tinh lam sắc, bay thẳng lên không trung...

Một ngày sau đó, giữa trưa, một đạo bóng đen bắn ra từ trong rừng cây, đứng ở vị trí Lâm Dịch đại chiến với năm người 1061.

Nhưng vừa lao tới, bóng đen kia lại mãnh liệt ngừng lại, trong ánh mắt mang theo một tia hoảng sợ nhìn chung quanh, người này, đúng là Lý.

Sắc mặt Lý có chút tái nhợt. Từ ba ngày trước, bởi vì lo lắng Lâm Dịch, Lý vẫn dốc toàn lực chạy như điên với tốc độ nhanh nhất, nhưng vì thời gian phá môn không thể quá dài, tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng cũng đành chịu, qua mỗi đoạn thời gian ngắn cần nghỉ ngơi một chút, thế nên mãi tới ba ngày sau mới chạy được đến nơi này...Đương nhiên, tốc độ như vậy, đã cực kỳ kinh người rồi.

Song khi thấy rõ tràng cảnh trước mặt, Lý gần đây lạnh lùng cũng không khỏi có chút nhíu nhíu mày, sau đó nhấc chân bước đến bên cạnh thi thể trong hố.

Khi thấy rõ bộ dạng thi thể kia cùng với thi thể trong hố, lông mày Lý càng nhíu chặt hơn, lúc này đã qua một ngày, nhưng bởi vì sắc trời còn mát, nên cũng không thối.

Sau một hồi nhíu mày suy tư, Lý chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía Thành Hi Á.

- Nhìn bộ dáng những người này, hẳn là bị Lâm Dịch giết.

Trong lòng Lý nghĩ đến, vẫn không khỏi có chút kinh ngạc về thực lực của Lâm Dịch...Trong cảm giác của hắn, hắn tự nhiên có thể rất rõ ràng cảm nhận được, trong năm người trước mặt này, thực lực yếu nhất cũng mạnh hơn một phần so với mình. Nói cách khác...Năm người này ít nhất đều là bát cấp Chiến Sĩ, mà những người này rõ ràng đều bị Lâm Dịch giết? Vậy thì Lâm Dịch đến tột cùng đã đạt đến trình độ nào rồi? Thánh cấp sao?

Trong mắt Lý hiện lên một vòng nghi hoặc, nhưng chợt thoải mái lại. Dù sao đối với Lý mà nói, Lâm Dịch càng cường đại, hắn càng vui mừng, về phần thảm cảnh trước mặt...Lý cũng chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay cả.

Lập tức lại nhìn chung quanh, liền phản hồi về đường cũ. Đã xác định Lâm Dịch đã không có việc gì rồi, hắn cũng không cần phải tiếp tục đi tới nữa.