Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Triệt bị chuông báo di động đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà trống không, vò vò đầu có chút mơ hồ, sau đó mới phát hiện ra mình đang ngồi trên giường của bạn Nhậm Hải.
Giờ đặt báo thức trong di động là mười giờ sáng, Thẩm Triệt với tay lấy điện thoại lại nhìn nhìn, không nhớ rõ mình đặt giờ đồng hồ báo thức từ lúc nào. Thế nhưng dậy lúc này cũng rất tốt. Thử vai là hai giờ chiều, cậu vừa vặn có thể chuẩn bị một chút.
Thẩm Triệt nhớ mang máng đêm qua có uống một chút rượu, sau đó lại không sao nhớ nổi chính mình bò về nhà kiểu gì được. Nhưng mà hiện tại đầu óc cũng coi như thanh tỉnh, cũng may là không vì uống rượu mà hỏng việc. Ngáp một cái xỏ dép lê leo xuống giường, Thẩm Triệt bỗng nhiên che miệng lại.
Bỏ tay xuống, lại hà hơi — Sao lại có mùi chua nồng như vậy?
What the hợi, đây là uống rượu hay là uống dấm chua thế?!
Ở trong toilet một hơi súc miệng năm lần, kem đánh răng ăn đến độ muốn ói ra mới tạm giảm đi vị dấm chua trong miệng. Thẩm Triệt thở phù một hơi, chuẩn bị ngâm một gói mì tôm là giải quyết xong bữa sáng, không ngờ lại phát hiện trên bàn ấy thế mà đã bày sẵn bánh mì cùng sữa chua.
Nhậm Hải không phải nói cùng người nhà ở lại khách sạn sao? Song lúc này cũng mười giờ rồi, cũng có thể tên kia trên đường có tạt qua nhà. Thẩm Triệt vừa ăn sữa chua vừa xúc động, đúng là có bạn thân có khác.
***
Ngồi tàu điện ngầm đến khách sạn Tân Hải, Thẩm Triệt chán không có gì làm liền nghịch di động, lúc lên weibo bỗng phát hiện Tần Tu đêm qua tự nhiên lại đăng tin lên weibo. Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn mẩu thông báo tìm chó lạc kia, lại còn nuôi chó á? Hạ Lan Bá không phải đã nói chung cư không cho nuôi thú cưng sao? Nhưng mà ngẫm lại thì, Tần Tu hung hãn như vậy, có làm gì không hay thì sư phụ Hạ Lan cũng chỉ đành nhượng bộ vài phần thôi.
Weibo đã được rewei vài trăm lượt, bình luận cũng có hơn một ngàn, danh tiếng hoa khôi trường quả nhiên không đùa được, nhưng mà hình như chưa có tác dụng gì. Thẩm Triệt có chút lo lắng cũng vào @ một cái: Tìm được chưa?
Vốn cũng chỉ là tùy tay mention một cái, cũng không ngờ vài phút sau lại có reply.
Tần Tu: Tìm được rồi. @Thẩm Thị A Triệt: Tìm được chưa?
Thẩm Triệt có điểm thụ sủng nhược kinh, nhìn chằm chằm di động giống như kiểu nó lại bị lần nữa tháo ra ráp lại đến nỗi không biết ấn vào chỗ nào. Nhưng mà một người sang chảnh số một như hoa khôi trường sao có thể trả lời weibo của cậu được, vậy là Thẩm Triệt phải cố gắng moi ra một câu đáp trả: Vậy là tốt rồi, anh nuôi chó từ khi nào vậy? Tên nó là gì thế?
Năm phút trôi qua, không có hồi âm, Thẩm Triệt bất mãn suy nghĩ, mục đích đạt được rồi, dù sao trong hai người chúng ta, tôi luôn luôn là người cuối cùng nói câu “tạm biệt” trước khi treo điện thoại.
Đang định đeo headphone lên nghe nhạc, lại thình lình nhận được tin nhắn riêng gửi đến của Tần Tu.
Tần Tu: Cậu lén follow tôi từ khi nào vậy?
Thẩm Triệt há hốc miệng. Định mệnh! Sơ sảy một chút liền bại lộ rồi. . . . . . Chuyện Thẩm Triệt follow weibo của Tần Tu, Tần Tu hoàn toàn không biết. Thực ra cũng không thể nói là lén lút follow chứ, bạn cùng nhà quan tâm follow lẫn nhau cũng bình thường mà. Tôi thấy tên anh nên tiện tay ấn follow thôi, tôi chỉ là ngại không mời anh follow lại thôi.
Đúng lúc đang vò đầu bứt tai nghĩ cách giải thích thế nào để khỏi bị chụp cho cái mũ “rình trộm” rồi “thậm thà thậm thụt”, Tần Tu lại gửi đến một tin nhắn riêng.
Tần Tu: Ảnh này nhìn ngu quá.
Thẩm Triệt ngẩn người, tấm ảnh Tần Tu nói chính là tấm ảnh lúc nghỉ hè cậu đi làm thêm ở tiệm kem cạnh bãi biển, tranh thủ lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên chụp cho vui. Biển xanh trời xanh, bờ cát trắng xóa, Thẩm Triệt mặc một cái quần đùi bãi biển in hình cây dừa, nửa người chôn trong cát, để cho Nhậm Hải dùng cát đắp lên tám múi cơ bụng cho cậu, tiện tay còn đắp thêm hai cái bắp tay. Tạo hình mãnh nam đúng là nhìn có hơi ngu ngu, nhưng không phải trông rất vui sao?
Tần Tu: Xóa.
Thẩm Triệt chẳng hiểu gì cả, dùng sức chọc màn hình gõ tin nhắn trả lời: Vì sao chứ?
Tần Tu: Tôi vừa mới follow cậu, tôi nhìn cái ảnh hậu trường show hàng này của cậu là thấy khó chịu.
Thẩm Triệt trừng mắt nhìn ảnh đại diện của Tần Tu, trong lòng nói anh có thể vô lý đến cái mức này sao? Chửi rủa thầm xong rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn trả lời lại Đại ma vương: “Anh không nhìn kĩ à, cơ bụng tám múi kia là lấy cát đắp lên đó!” Lại cảm thấy trả lời như vậy có chút mất mặt, cuối cùng gõ thêm câu: “Tôi thực ra chỉ có sáu múi thôi, ha ha.”
Tần Tu: Cậu có mấy múi liên quan gì tới tôi? Hai cái chấm phía trên của cậu cũng là cát đắp lên hả?
Thẩm Triệt muốn lắm mà cũng không sao hiểu nổi cái lời reply này có logic ở chỗ nào, nghĩ thầm thị lực anh có bị gì không đó. Lại rầu rĩ trả lời: Cái đó là thật mà.
Tần Tu: Vậy còn nói, vậy mà còn chưa tính là show hàng à? Này chính là lộ ti. Xóa.
Thẩm Triệt nghẹn ngào, thì ra weibo của các anh em bị anh follow thì từ đó về sau ngay cả chụp ảnh cởi trần thuần khiết cũng không được đăng lên nữa? Anh là cơ quan kiểm duyệt văn hóa phẩm khiêu *** đấy à! Anh như thế mà đòi kiểm duyệt văn hóa phẩm khiêu *** thì cái văn phòng đó cũng sớm sụp thôi!
Tấm ảnh kia Thẩm Triệt quả thực không đành lòng xóa, khó lắm mới có cái post được bình luận nhiều như vậy, đó là bộ mặt cho weibo của cậu. Thẩm Triệt hạ quyết tâm, tôi sẽ không xóa, chẳng những không xóa tôi còn muốn lấy nó làm hình đại diện! Không nói hai lời, quả nhiên liền lấy hình đó làm hình đại diện, trong lòng không khỏi có chút xíu đắc ý. Muốn tôi xóa cũng được, gả cho tôi đi~!
Trong đầu theo quán tính mà vọt ra bốn chữ này, đầu quắn vừa mới nãy còn hứng trí bừng bừng chờ xem hoa khôi trường nổi cơn thịnh nộ bỗng nhiên lại héo. Thẩm Triệt ngốc ngốc nhìn di động, bị chính ý nghĩ hơi một tí lại nảy ra trong đầu kia của mình dọa cho sợ. Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thực ra mới chính là khắc họa nội tâm chân thật nhất, mặc kệ ngoài mặt cậu ra vẻ như không có việc gì, nhưng ở tận sâu trong đáy lòng, cậu đã không còn cách nào kháng cự lại người kia, giấu đến chỗ nào cũng đều không được.
Thông báo trạm đến tiếp theo trong xe điện ngầm thong thả vang lên. Thẩm Triệt nhìn chính mình trong cửa sổ thủy tinh khó chịu nhíu mày, cất di động xong liền chen chúc theo dòng người xuống xe, ba bước một nhảy vội lên thang máy.
Đi ra khỏi trạm xe điện ngầm, trong tiết cuối thu se lạnh, cảnh vật trước mắt có loại cảm giác thân thuộc như quen biết từ lâu. Sáu đường xe chạy rộng thênh thang, vòng xuyến, trạm xe bus 151 đối diện, khúc cua . . . . . . Thẩm Triệt vai đeo ba lô đứng ở lối đi cho người đi bộ, kiên nhẫn chờ đèn giao thông, giống như ngay giây tiếp theo có thể nghe thấy tiếng động cơ môtô phân khối lớn từ khúc cua lao ra nhanh như chớp.
***
Một giờ bốn mươi chiều, Thẩm Triệt đầu tiên đi tới khách sạn Tân Hải, hỏi qua trước tiếp tân, sau đó được nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn đến hoa viên sau khách sạn. Ứng cử viên có vũ đạo rất tốt kia cũng đã đến, đối phương quay đầu lại nhìn cậu, như là có chút kinh ngạc.Cũng không lạ, Thẩm Triệt nghĩ thầm, thật ra chính tôi cũng thấy lạ sao mình lại được tuyển nữa.
Phông nền của vườn viên là một bể bơi lớn, Thẩm Triệt quả nhiên thấy nhóm vũ công nam mặc đồng phục bóng rổ cùng nhóm nữ vũ công mặc váy ngắn đồng phục đội cổ vũ, nhưng không nhìn thấy Tất Cơ cùng JASON. Trường quay vắng vẻ nhân viên, thế nhưng vẫn có không ít người trên tầng khách sạn tụ tập lại, tò mò nhìn xuống. Máy quay, đường ray (cho máy quay phim chạy), bảng đèn và thiết bị thu thanh đã chuẩn bị sẵn sàng. Một lát sau Thẩm Triệt cùng ứng cử viên kia đã được gọi tới trước mặt đạo diễn. Bên cạnh đạo diễn Peterson, ngoại trừ nữ thông dịch viên còn có một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, nhìn qua thì khoảng ba mươi tuổi. Thẩm Triệt nghe thấy đạo diễn gọi người này là Jeremy, nhất thời có loại xúc động âm thầm muốn siết chặt tay, thật đúng là thành công!
Đạo diễn Peterson cùng bậc thầy vũ đạo Jeremy nói sơ lược nội dung thử vai lần này, cũng giới thiệu hai nữ vũ công chính với cậu luôn. Jeremy cùng một nữ vũ công trong đó làm mẫu động tác vũ đạo. Đây là một đoạn vũ đạo sống động tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Thẩm Triệt một mặt tỉ mỉ quan sát từng động tác cùng bước di chuyển, một mặt ở trong lòng thổn thức không thôi. Cả bài vũ đạo có thể coi như là hoàn toàn mới mẻ và độc đáo, nhưng nhìn kỹ liền không khó phát hiện, gần như tất cả động tác đều là những động tác mà Jeremy yêu thích biến đổi đi chút ít. Vũ đạo chỉ là một đoạn ngắn, bốn lần tám nhịp, không có những động tác quá khó như kiểu nâng hay nhấc người lên. Tần Tu vì cậu mà chuẩn bị hết thảy quả thật không có uổng phí.
Đoạn vũ đạo làm mẫu nhảy xong, Thẩm Triệt nhìn về phía ứng cử viên bên cạnh đang quay sang Jeremy để thỉnh giáo. Đối phương có lẽ có nền tảng vũ đạo rất tốt, nhưng phía sau cậu có Tần Tu. Cho tới tận bây giờ cậu mới cảm thấy được sau lưng mình quả thật có hậu thuẫn vô cùng to lớn. Lúc này đây thực sự không thể thất bại.
Hai người ở một bên tự cùng bạn nhảy nữ luyện tập, Jeremy cũng chia từng chút ra chỉ đạo. Đạo diễn Peterson yêu cầu rất nghiêm khắc về thời gian, vừa đúng ba giờ rưỡi liền bắt đầu quay, hơn nữa còn mất nửa tiếng để thay quần áo cùng tạo hình đơn giản, nên chỉ chừa cho bọn họ thời gian luyện tập không đến nửa giờ.
Ba giờ đi vào khách sạn thay bộ đồng phục bóng rổ màu xanh ngọc xong xuôi, Thẩm Triệt được mặc đồng phục bóng rổ quen thuộc, liền cảm giác cả người đều sống lại. Số áo đồng phục trong đội của cậu khi xưa chính là số 23 trong truyền thuyết. Định mệnh! rõ ràng đây là điềm tốt mà! Sau đó nhìn lại, kết quả là thấy người kia cũng mặc áo số 23 ==”. . . . . .
Hai người đoán mặt tiền xu để quyết định trình tự trước sau. Thẩm Triệt lại một lần nữa thấy mình quá xá là may mắn khi được diễn sau. Bỗng nhiên có tiếng xôn xao không nhỏ phát ra từ đám người đang vây xem trên lầu. Nhân viên công tác trong vườn hoa cùng vũ công cũng rất nhanh có phản ứng, nhóm mấy em gái đội cổ động viên mặc váy ngắn kích động cả lên, nguyên đám cùng nhìn về phía cổng vào hoa viên nhìn lại.
Thẩm Triệt cũng nhìn theo, chỉ thấy năm ba bóng người khoan thai đi vào hoa viên. Người đàn ông mặt chữ điền đeo kính râm đỏ sậm dẫn đầu không còn nghi ngờ gì nữa chính là JASON, mà lướt qua vai của người đại diện quyền lực, Thẩm Triệt liếc mắt một cái liền hiểu rõ nguyên nhân khiến cho mọi người hưng phấn xôn xao cả lên.
Một thân tây trang màu trắng nhàn nhã, kính râm màu trà, vầng hào quang không thể che dấu tựa trân châu , càng không nói đến chuyện cả người đều toát ra tác phong của ngôi sao.
Đầu óc Thẩm Triệt hoàn toàn đứng lại, An Gia Miện? Anh ta sao lại ở chỗ này? !
Đám đông tụ tập trên lầu bắt đầu lôi di động ra chụp hình “tách tách” như phát rồ. Chưa đầy một phút, phía sau cửa kính dưới lầu đã có một đám người nhốn nháo, cả nam cả nữ bu kín lại, ai cũng muốn tiếp cận gần Thiên vương hơn một chút.
Nhân viên công tác cố gắng duy trì trật tự trường quay, đạo diễn Peterson tuy rằng cũng đứng dậy chào hỏi với JASON cùng An ảnh đế, nhưng biểu tình trên mặt vị đạo diễn tóc bạc rõ ràng là có chút không vừa lòng. Người cần tới hẳn phải là Tất Cơ, ai ngờ lại là An Gia Miện, đạo diễn không hiểu, liếc mắt nhìn Jason có ý dò hỏi, nhưng người đại diện quyền lực chỉ cười cười, từ chối đưa ý kiến.
Thẩm Triệt không biết An Gia Miện vì sao xuất hiện ở đây. Từ lúc An Gia Miện vào đến giờ, ảnh đế tiên sinh tuy rằng cũng chưa nhìn về phía cậu, nhưng bị phát hiện cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Sự xuất hiện của An Gia Miện khiến cho Thẩm Triệt cảm thấy vận may của mình đã cắp đuôi bỏ chạy mất rồi.
—