Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 30: Đây là cơ tốt kiến công lập nghiệp

Tới tận sáng hôm sau, hiểu lầm về Tần Tu nôn nghén mới hoàn toàn được làm sáng tỏ. Buổi sáng hôm nay, Thẩm Triệt vốn xin nghỉ học để tới bệnh viện đổi thuốc. Lúc tỉnh dậy đã thấy Khải Mặc Lũng đã tới trường từ sớm, hôm nay anh có tiết học, rất nhiều sinh viên trong trường đều mong ngóng để được trông thấy anh. Âu Triết Luân cũng bị trợ lý đưa đi rồi, chỉ còn lại mình Hạ Lan Bá ở trong phòng khua khua tập bản thảo. Đánh răng xong, Thẩm Triệt xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra cửa, bỗng phát hiện trên giá giầy bên cạnh cửa không có đôi dép lê của Tần Tu.

Cậu như mọc thêm mắt trong bụng, quay đầu nhìn về phía bàn trà, quả nhiên thấy chùm chìa khóa xe của Tần Tu vẫn còn trên đó. Anh ta không đi học sao?

Rõ ràng chẳng phải chuyện của cậu, có khi hôm nay người ta có dự định khác rồi cũng nên. Thẩm Triệt tần ngần trước cửa phòng vẫn đóng chặt của Tần Tu, tận sâu trong lòng thấy tự khinh bỉ chính mình nhưng vẫn gõ cửa, thấp thỏm chờ đợi cánh cửa mở ra, một Tần Tu bị đánh thức, mặt mày quạu cọ như muốn đánh nhau xuất hiện phía sau cánh cửa.

Thế nhưng đằng sau cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì. Cậu gọi thêm vài tiếng cũng không thấy tiếng đáp lại. Lúc này cậu đang có cơ hội toàn vẹn đi ra nhưng lại không hiểu mình muốn làm gì, lại đi vặn nắm cửa! Vốn nghĩ rằng nếu cửa mở không được thì mình có thể yên tâm thoải mái lủi đi nhưng cậu cũng chẳng hiểu sao, Tần Tu thế mà không thèm khóa cửa? Cũng không thấy có gối bay tới trước mặt?

Mình đang đi tìm chết, đi tìm chết, đi tìm chết …..

Rèm cửa sổ trong phòng kéo kín mít, Thẩm Triệt nhìn về phía giường quả nhiên thấy Tần Tu đang cuộn người trong chăn, còn đang nghĩ xem có khi nào anh ta ngủ quên không thì người trong chăn bỗng nhiên giật giật, cùng với hơi thở đứt quãng, cả người co trong chăn thành một búi.

Thẩm Triệt lúc này mới cảm thấy không ổn bèn chạy lại, quả nhiên Tần Tu cả người bọc trong chăn, đầu cũng rúc ở trong, cậu hoảng sợ: “Này, Tần Tu, anh sao vậy? Anh có khỏe không?”

Trong chăn chỉ truyền ra hơi thở nặng nhọc. Thẩm Triệt cách lớp chăn lay lay Tần Tu: “Anh đang khó chịu sao?” Tay có thể cảm thấy cơ thể đối phương đang run rẩy, Thẩm Triệt lạnh người, cũng không nghĩ được nhiều vội kéo cái chăn trên đầu Tần Tu ra.

Tần Tu dưới tấm chăn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi cũng trắng bệch không có chút sức sống nào, tóc ướt đẫm mồ hôi, rối bù bết trên trán và hai má, hơi thở mỗi lúc càng nặng nhọc.

Tần Tu tới tận bây giờ chưa bao giờ thấy Tần Tu bình thường kêu ngạo giống như Ma vương lại có bộ dạng thê thảm thế này, lúc nôn nghén cũng đâu đến mức này chứ, thế là lại luống cuống: “Anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”!”

Tần Tu rốt cuộc cũng buông khớp hàm đang cắn chặt, ôm lấy người, muốn nói gì nhưng có vẻ đau quá nên không thể nói ra lời.

“Là đau dạ dày đúng không?” Thẩm Triệt cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm bụng của Tần Tu, nhăn mày: “Chúng ta tới bệnh viện!”

Hạ Lan Bá đang định đi ngủ thì chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, lại cáu kỉnh xuống giường mở cửa, sau đó nhìn thấy Thẩm Triệt chân thấp chân cao, vẻ mặt thất kinh cùng với hoa khôi trường cả người mềm rũ vô lực đứng trước cửa phòng mình, nhất thời cũng bị dọa cho hoảng.

Chiếc Jibei chở ba người tới bệnh viện. Tần Tu được xác định là viêm dạ dày cấp tính, đau đến không nói nổi. Bác sĩ hỏi một câu, Thẩm Triệt đứng ngay bên cạnh giúp đáp một câu.

“Tuổi?”

“Hai mươi.” Thẩm Triệt thuận miệng đáp.

“Giới tính?”

Hạ Lan Bá đang ngồi chờ bên ngoài nghe thế cũng thấy phát cáu, nhưng lại nghĩ tới khuôn mặt Tần Tu kia đúng là có chút khó nhận biết, mới kiềm chế cơn nóng nảy, sau đó lại nghe thấy Thẩm Triệt đặc biệt còn đáp lại một câu: “Bác sĩ, cậu ấy là nam mà.”

Hạ Lan Bá tinh tường thấy Tần mỹ nhân vốn vô khí vô lực nằm gục ra bàn cũng phải ngẩng đầu lên, cắn răng hung tợn lườm Thẩm Triệt một cái.

Lộn xộn một lúc mới làm xong thủ tục, Thẩm Triệt nhìn thấy y tá đem túi nước biển truyền xong xuôi rồi mới thở phào một hơi. Đi ra cửa thấy Hạ Lan Bá xiêu vẹo ngồi trên băng ghế, đầu gục xuống ngủ, cặp kính lệch trên sống mũi, nước miếng chảy dài ba nghìn thước. Nhìn đôi dép lê trên chân Hạ Lan Bá, lúc ra cửa bọn họ đều rất vội vã, Hạ Lan Bá ngay cả giày còn chưa thay. Cậu nhìn Hạ Lan Bá đang ngủ say bèn xoay người lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Sư phụ, sư phụ?”

Hạ Lan Bá giật nảy mình, ngồi thẳng trở lại, thấy rõ trước mắt là Thẩm Triệt vừa cúi người lay tỉnh mình, anh phóng khoáng đưa tay lên lau nước miếng: “Cậu ta sao rồi?”

“Không sao rồi. Em trông cho anh ta truyền xong nước biển là được,” Thẩm Triệt cười cười, “Anh quay về ngủ đi, hai mươi tư tiếng rồi anh chưa được ngủ.”

Hạ Lan Bá gật gật đầu, ngáp một cái rồi đứng lên: “Chú xem mới sáng sớm đã có chuyện giật mình, anh lúc ấy mở cửa ra còn tưởng hoa khôi trường chết rồi chứ.”

Thẩm Triệt ha ha cười. Hạ Lan Bá khoát tay, tiêu sái lê dép đi rồi, Thẩm Triệt mới thầm nghĩ, may mà bệnh viện Tam Giáp này không dán cái gì đại loại như “Y phục không chỉnh tề, miễn tiếp đãi.”

Hạ Lan Bá ngáp mấy cái đi đến cửa phòng cấp cứu, thình lình gặp mấy cô y tá ánh mắt cứ quét qua quét lại về phía chiếc ghế tựa đặt bên ngoài phòng chờ khám bệnh, anh tò mò cũng ngó ra xem thử. Cái bóng người cao cao, đẹp trai đang ngồi trên ghế tựa kia nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, đến khi đối phương chậm rãi xoay người lại, Hạ Lan Bá mới kìm lòng không được mắng một tiếng “Phắc!”, trừng mắt nhìn Khải Mặc Lũng quần áo lượt là, mắt đeo kính râm màu đỏ sậm: “Sao anh lại tới đây?”

“Thẩm Nhị gọi điện cho tôi bảo tôi tới đón cậu.” Khải Mặc Lũng tháo kính râm, tao nhã đứng lên.

Hạ Lan Bá trợn mắt: “Ông đây có tay có chân, còn có xe, cần phải nhà anh đón à?”

“Thậm Nhị nói cậu hai mươi tư giờ rồi không được ngủ, nếu lái xe cậu ấy sẽ lo lắng.” Khải Mặc Lũng vẫn rất điềm đạm nói.

Hạ Lan Bá lúc này mới nghẹn lời, sờ sờ túi quần, đệch mợ, tên Thẩm Nhị kia đã thó mất cái chìa khóa của mình rồi! Anh ngó ra ngoài cửa bệnh viện: “Anh lái xe tới đây sao? Còn chiếc Jibei của tôi tính sao giờ?”

“Thẩm Nhị sẽ lái xe về cho cậu. Cậu ấy còn phải chở hoa khôi trường nữa mà. Cậu an tâm theo tôi lên xe là đến nơi.” Khải Mặc Lũng vừa nói vừa đi ra cửa.

Hạ Lan Bá thấy chiếc X5 màu trắng bóng lộn đỗ ở ven đường kia thì hung hăng nói: “Cái con X5 này của nhà anh, tôi nhìn thấy là phát ghét!” Nói xong bèn nhấc chân đá một cái lên thanh bảo vệ của chiếc X5. Trạch nam quần đùi áo ba lỗ, mang theo vẻ mặt ghen-ghét-với-kẻ-giàu mà tay đấm chân đá chiếc X5 đương nhiên thu hút ánh mắt của vô số người.

Khải Mặc Lũng đứng tựa vào đầu xe, lấy ra một điếu Malboro châm lửa: “Từ từ mà đá, cậu đá chán chê chúng ta sẽ lên xe.”

Phòng cấp cứu lớn cũng không giống như trạm y tế trong trường. , hơn hai mươi cái giường xếp dọc ra, người ra ra vào vào, khi đi qua giường bệnh của Tần Tu thì thấy có nhiều người đang nhìn với vẻ thú vị, Thẩm Triệt bước tới, vừa nhìn thấy lập tức 囧, đổ mồ hôi hột. Tần Tu không biết đã đá văng chăn ra từ lúc nào, bởi vì lúc ra khỏi nhà không kịp thay quần áo, anh vẫn còn mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh da trời, vạt áo trước mở ra, đã hở đến tận lưng rồi!

Thẩm Triệt đầu đầy sọc đen, vội chạy tới kéo cổ áo choàng tắm lên thật kín, dùng sức buộc chặt dây áo trên lưng tần tu, trong lòng thầm mắng: “Cái đồ cuồng phô bày”

Bên này vừa mới được bao kín, bên kia Đại ma vương lại khó chịu xoay người một cái, Thẩm Triệt kinh hãi nhìn đối phương đã mặt dày lộ cả đùi ra rồi, cũng không cần biết Tần Tu đang nóng hay lạnh, Thẩm Triệt kéo chăn lên trùm kín cả người Tần Tu.

“Bỏ ra, tôi nóng …” Chăn một lần nữa lại bị Tần Tu hất ra.

Đậu má! Anh còn chưa ngủ sao?! Thẩm Triệt thừa dịp không ai để ý cuộn cái chăn lại, đúng là bực muốn chết, nhưng đối phương đang là người bệnh, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Tần Tu, đây là ở nơi công cộng, xin chú ý hình tượng.”

Tần Tu giương mắt nhìn cậu: “Tôi nóng, làm sao bây giờ?”

Thẩm Triệt mặt đột nhiên đỏ bừng, tâm nói anh cứ dùng “ánh mắt mị lực” thế kia nhìn chằm chằm thì tôi biết phải làm sao hả? Sau mới nghĩ ra người ta không phải đang rất suy yếu sao, cái kia phải kêu “vẻ đẹp yếu ớt” chứ không thể gọi là “ánh mắt mị lực” được. MÌnh bị làm cho mờ mắt rồi. Cậu ngó chung quanh, hạ giọng nói: “Anh nóng cũng không thể phanh ngực lộ ti, dang chân vạch đùi lên như thế được.”

Tần Tu phát hỏa: “Tôi là đàn ông, tại sao không thể phanh ngực lộ ti, dang chân vạch đùi lên hả?!”

“Hư hưm…” Thẩm Triệt thấy xung quanh có hàng đống mắt cú vọ bay tới, cuống quít bịt miệng Tần Tu lại: “Anh làm gì mà gào lên thế? Không đau à?”

Tần Tu kéo bàn tay Thẩm Triệt trên miệng mình xuống, mới dùng chút sức thôi mà đã cảm thấy cả ngực cả lưng bị thít chặt thì hoảng hốt, cúi xuống nhìn thì thấy mình bị quấn chặt lại như cái bánh tét, dây buộc của áo choàng tắm, vắt lên vắt xuống, buộc trước buộc sau thành hai vòng chặt ních, lòng cảm kích vừa mới sinh ra ngay lập tức bị ném lên chín tầng mây: “Thẩm Triệt, ai cho cậu trói tôi thành cái dạng này hả? Cậu cho rằng tôi giống cậu sao?” NÓi xong thì giống như trả thù, tháo dây lưng ra, một cước đá văng chăn ra xa.

Chìm nghỉm trong vô số ánh mắt màu phấn hồng, Thẩm Triệt quả thực chỉ muốn gào lên: Đậu xanh rau muống nhà anh! Bác sĩ, sao ông không cho anh ta chút thuốc mê cho rồi?!

Trên thực tế về việc này thì Tần Tu có một chút không bình thường. Thuốc giảm đau đối với anh cũng có tác dụng như chất cồn vậy. Chỉ có điều hai người biết được điều này khi nào thì để sau hãy nói. Nói tóm lại, thể chất của băng sơn mỹ nhân đúng là rất kì quái, nếu không cũng không đến mức đi ăn ở tiệm cơm rang đó mà có thể bị dày vò thành cái dạng này.

Thẩm Triệt không dám lại động tay động chân với Đại ma vương bị bệnh đang ngạo kiều kia nữa, chỉ có thể làm rùa đen rút đầu, im lặng kéo mành lại.

Vì thế ở dưới đây mới có một màn thế này …

Trong phòng y tá.

Y tá A (hưng phấn): Má ơi, Anh giai chân dài yêu nghiệt lần trước hôm nay lại tới nữa kìa! Vẫn đi cùng với cậu thanh niên đầu xoăn đó, yêu đến nỗi phải vào viện à nha!”

Y tá B (kinh tủng): “Lần này thì bụng dưới ai chảy máu?!”

Y tá C (phụt máu): “Cái này không quan trọng, các cô có biết tôi vừa nhìn thấy cái gì không? Hai người kia kèo rèm lại rồi nhá! Thấy cái rèm kia bị kéo giật, giằng ra giằng vào rất kịch liệt nhá! Giường bệnh như muốn gẫy đến nơi rồi ấy chứ!”

Hộ sĩ A (che mặt): “Ghét thế, chả có tí ý thức công cộng nào cả!!! Bộ dạng đẹp trai thì có thể chơi đùa đến gãy cả giường bệnh viện được sao?!”

Hộ sĩ B (che mặt): “Trời ạ, cầu các anh buông tha cho cái rèm đi! Các cô nói xem chúng ta có nên tốt bụng tới nhắc nhở họ một chút không?”