Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 27: Quy tắc hẹn hò thứ nhất

“A.” Băng sơn mỹ nhân bỗng nhiên nhíu mày, đem đĩa đẩy lại, “Chỗ này vẫn còn.”

Thẩm Triệt nhìn thấy Tần Tu đảo lên được mấy cọng rau cần lọt lưới trong đĩa cơm, đành phải gắp sang đĩa mình. Trong lòng không nhịn được lại chỉa ngón giữa. Còn nói mình không giống nữ sinh, tôi thấy anh so với mấy cô gái còn mỏng manh, còn khó chiều hơn nhiều. Tính tình thì xấu, miệng thì độc địa, cô gái nào chọn anh làm bạn trai thì xui xẻo cả tám đời rồi…

Động tác tay bỗng ngừng lại, Thẩm Triệt đột nhiên nghĩ đến chuyện Tần Tu hôm nay cười với mình tới hai lần. Nói không chừng, nếu gặp được đối tượng mình thực sự yêu, Tần Tu cũng sẽ trở nên rất ôn nhu. Băng sơn mỹ nhân mà trở nên ôn nhu thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ giống như con chim nhỏ được quay về tổ vậy, cong miệng cười đến tan chảy cả lòng người ư?

“Cậu vừa định nói với tôi gì vậy?”

Câu hỏi của Tần Tu kéo Thẩm Triệt trở lại hiện thực. Là ảo giác ư? Tại sao lại cảm thấy trong giọng nói của Tần Tu mang theo tiếng cười nhỉ. Thẩm Triệt vừa ngẩng đầu. Ha ha, đúng là ảo giác, không phải vẫn là một núi băng đang ngồi trước mặt đây sao: “À, sáng nay tôi thấy anh và thầy Uông Tuấn ở lầu Dật Phu…”

Tần Tu dừng lại, ngẩng đầu như định nói gì lại thôi, sau đó liếc Thẩm Triệt một cái: “Ờ ha. Thì làm sao?”

Thẩm Triệt cau mày, nghĩ phải nói gì thêm mắm dặm muối vào để không có vẻ quá đường đột mới được: “Anh và thầy Uông Tuấn quan hệ có vẻ rất tốt.”

Tần Tu vừa nghe thì hiểu ra ý tại ngôn ngoại, cười lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng, dứt khoát buông thìa cơm, chống cằm nhìn người đối diện: “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”

“Uông Tuấn, người đó…” Thẩm Triệt gãi gãi má, mất nửa ngày mới nói ra được mấy lời mới nghĩ trong đầu ban nãy: “Hắn ta không có làm chuyện gì kì quái với anh chứ?”

Tần Tu chậm rãi nhướn mi: “Thẩm Triệt, cậu bây giờ đứng ở lập trường nào mà hỏi tôi chuyện này?”

“Đương nhiên là với lập trường của bạn học.” Thẩm Triệt ngẩng đầu, vẻ mặt yêu nước thương dân. “Tôi nghe một người bạn nói rằng Uông Tuấn hình như là đồng tính luyến ái, hơn nữa sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi, còn thường xuyên… Thường xuyên dụ dỗ những nam sinh xinh đẹp. Anh cùng hắn gần gũi như vậy, tôi sợ sớm muộn gì anh cũng bị hại!”

“Thật không? Tôi thấy con người Uông Tuấn trái lại, rất đứng đắn. Tôi cả đời này nếu có phải chịu thiệt thì cũng chỉ do mình cậu.” Hơn nữa không chỉ là làm không tốt mà còn là thiệt thòi lớn! Tần Tu lãnh khốc cầm lấy thìa cơm, lại nhớ ra điều gì bèn ngẩng đầu lên, miệng cảnh cáo: “Còn nữa, cậu trong lòng muốn tưởng tượng gì về tôi, đem tôi biến thành bạn trai, bạn gái hay gì gì đó của cậu tôi cũng không quản được, nhưng đừng có một lần nữa thử can thiệp vào các mối quan hệ của tôi, trừ phi cậu có khả năng đem tôi cột lại trên người cậu.”

Thẩm Triệt thấy lời khuyên nhủ của mình, đối phương chẳng những không nghe vào tai mà còn khơi dậy tâm lí phản nghịch, thế là cuống cuồng nói: “Không phải là tôi muốn can thiệp vào các mối quan hệ của anh, mà là Uông Tuấn, người này thực sự có vấn đề!”

Tần Tu bỗng nhiên nghiêm nét mặt: “Đừng nói nữa.”

“Nhưng Uông Tuấn, hắn…”

“Tôi bảo đừng nói nữa!” Tần Tu ngồi thẳng cả người dậy, trán nổi gân xanh, “Bên dưới có con mèo.”

Cái biệt tài đổi chủ đề cái rụp thế này, Thẩm Triệt không sao mà theo kịp, mà đổi lại là ai thì cũng chẳng theo kịp luôn.

“Mèo gì?” Cậu cúi đầu ngó xuống gầm bàn liền trông thấy một con mèo lông màu trà sữa đang kêu meo meo cọ lưng vào chân Tần Tu, “À, đây là Mỹ Nhân, quán này nuôi để bắt chuột ấy mà.” Nhưng dưới chân bọn họ có con mèo thì có liên quan gì đến chuyện đang nói đâu? Mèo cũng đâu có nghe hiểu tiếng người được…

Cả người Tần Tu lập tức căng cứng, đang cố sức chớp chớp mắt như muốn trấn tĩnh lại, rồi sau đó nén giọng nói từ cổ họng nói: “Tôi trước đây từng bị mèo cào …”

Thẩm Triệt tưởng rằng đối phương sắp bắt đầu kể lại chuyện khổ đại cừu thâm ngày còn bé của mình liền trưng ra vẻ mặt “sau đó thì sao”

Tần Tu bực mình nhưng lại không dám nhúc nhích, trợn mắt nhìn cậu nhóc tóc xoăn đang “Ngồi trên sườn núi cao cao(1)” cắn răng nói: “Giúp tôi bắt nó ra!”

(Đây là một câu trong một ca khúc thiếu nhi phổ biến ở Trung Quốc tên là “Nghe mẹ kể chuyện ngày xưa”)

Thẩm Triệt lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tần Tu khổ sở cau mày mắt dán vào cái bóng đang lượn lờ ở bàn bên cạnh, té ra là … sợ mèo à? Anh nói anh sợ chó còn chưa tính, đến con mèo đáng yêu như vậy có gì mà phải sợ chứ? Nhưng lại nhớ đến thể chất cực độ mẫn cảm với cồn, cực độ mẫn cảm với rau cần của Tần Tu, thêm một cái cực độ mẫn cảm với mèo nữa thôi, thật đúng là ba thói quen kì quặc.

Tần Tu đang ngồi đối diện đột nhiên lùi cả người cả ghế ra phía sau, khẩn trương quát to: “Nhanh lên! Nó muốn leo lên người tôi đây này!”

Mấy vị khách đang ngồi ăn trong quán đều ngó ra nhìn, được mở rộng tầm mắt xem một màn mỹ nhân trốn Mỹ Nhân, tự nhiên ăn ngon miệng hơn hẳn.

Thẩm Triệt nhức cả đầu, lại phải khom người xuống bắt con mèo: “Mỹ Nhân, Mỹ Nhân, mau tới đây!”

Mỹ Nhân đang định cào ống quần Tần Tu, thấy Thẩm Triệt cúi xuống liền uốn éo thân mình, chui ra phía sau chân Tần Tu. Thẩm Triệt đành phải chui hẳn xuống gầm bàn, vươn tay ra tính tóm lấy con mèo, nào ngờ Mỹ Nhân kêu “mi~eo” một tiếng, bám vào chân Tần Tu nhảy tót lên đầu gối anh.

Không cần nhìn mặt Tần Tu, Thẩm Triệt cũng biết, Tần mỹ nhân giờ phút này cả người đã hóa đá, một cử động nhỏ cũng không dám. Thẩm Triệt nôn nóng, hướng về phía con mèo con đang ôm lấy đùi Tần Tu xùy xùy nói: “Mỹ Nhân ngoan, lại bên này với anh nào ~~” Sau đó đợi đúng thời cơ mạnh mẽ nhào tới.

“Mieo~” Mỹ Nhân từ trên đùi Tần Tu khéo léo nhảy xuống, vì thế bạn học Thẩm bổ nhào một phát không vồ được tiểu mỹ nhân mà lại vồ trúng vào đại mỹ nhân.

Vừa lúc có hai cô nữ sinh vừa ở cửa quán bước vào, nhìn thấy cảnh này mà chấn động. Đập vào mắt là cảnh tượng bên dưới bàn ăn, một nam thanh niên đáng khinh đang thỏa mãn vùi đầu vào giữa hai chân mĩ nam đẹp như hoa theo kiểu ORZ(2). Đúng lúc Tần Tu bị đầu Thẩm Triệt đụng phải ngã ngửa ra sau, phải vội vã đè mép bàn xuống, ổn định lại ghế.

Hai nữ sinh: sao có thể kịch liệt như vậy a ….

Thẩm Triệt không hiểu chuyện gì, chật vật chui ra khỏi gầm bàn, vừa xoa xoa cái trán vừa đập phải đầu gối của Tần Tu, gương mặt rất ngây thơ hỏi: “Anh có sao không?”

Tần Tu quay đầu lại thấy con mèo đã chạy đâu mất, biểu tình cứng ngắc trên mặt cũng dần khôi phục lại vẻ băng sơn lúc trước, im lặng cúi đầu ăn cơm.

“Anh sao lại sợ mèo nhỉ. Mèo rất đáng yêu mà.” Thẩm Triệt ân cần bắt chuyện.

“Đó là cậu chưa nhìn thấy bộ dáng khi chúng nó nổi điên lên.” Tần Tu lạnh nhạt nói, băng sơn không chê vào đâu được.

Thẩm Triệt tâm nói điềm này thì tôi đồng cảm sâu sắc. Khi ngủ hoặc khi không nói cái gì thì đáng yêu hơn bất kì ai, nhưng khi nổi điên lên thì còn khủng khiếp hơn cả quỷ. Lại nói tiếp, bị Mỹ Nhân làm phân tâm như vậy tí nữa thì quên mất chủ đề chính, cậu bới bới đĩa cơm, vẫn thấy lo lắng: “Tần Tu, tôi chân thành khuyên anh, tốt nhất nên cẩn thận với Uông Tuấn thì hơn.”

Tần Tu vừa mới trải qua cơn kinh hoàng với mèo, lúc này còn chưa điều chỉnh lại được tâm trạng, vậy là cố nén cơn tức giận quăng cái thìa cơm xuống: “Cậu chân thành khuyên tôi, tôi cũng phải nói thẳng. Thứ nhất, đời sống riêng tư của người khác tôi không có hứng thú quan tâm cũng không có tư cách đánh giá, nhưng trong mắt tôi, Uông Tuấn là một thầy giáo không tệ. Dưới tình huống như vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào hai mắt mình mà không phải miệng kẻ khác. Thứ hai, cho dù Uông Tuấn thực sự có tâm địa ám muội, tôi thấy cũng chẳng việc sao, bởi vì tôi không tin một người thấp hơn tôi năm sáu cm, tầm vóc thể lực cũng chưa chắc mạnh hơn tôi có thể làm gì được tôi. Thứ ba,…” Nói tới đây, liền nghiêm túc một cách kì lạ nhìn Thẩm Triệt, “Nếu cậu thực sự thích một người, tối thiểu cũng nên dùng phương pháp nghiêm túc mà cư xử với người đó. Mấy mánh khóe bịp bợm, trêu chọc này tôi tuyệt đối không thích chút nào cả.”

Thẩm Triệt bị giáo huấn nhưng hoàn toàn không có nổi cáu, mặc dù vẫn thấy lo lắng, bởi vì rất rõ ràng là Tần Tu căn bản không tin lời cậu nói. Nói thêm nữa chỉ thêm phản tác dụng thôi. Tần Tu vốn có sẵn ác cảm với cậu, thế là cậu đành lựa chọn cách khép miệng lại. Thế nhưng trong lòng vẫn thấy oan ức muốn chết, rõ ràng là thành ý thật lòng lo lắng cho người ta, vậy mà đối phương lại còn nghĩ cậu đang giở trò bịp. Nhân phẩm của cậu từ khi nào lại trở nên kém cỏi đến mức độ này?