Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 148: Chương này phần lớn là kịch trong kịch. Cô gái nào không thích xin cẩn thận đọc!

“Tôi không phải Sát Thủ Đường Phố! Những người này không phải tôi giết!” Cậu thiếu niên hoảng sợ nhìn trên mặt bàn bày ra vô số bức ảnh những người bị giết một cách rất tàn bạo, hướng về phía viên cảnh sát thẩm vấn ngồi đối diện, “Nhất định các ông nhầm ở đâu đó rồi!”

Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, cầm hai trong số đống ảnh đưa tới trước mặt cậu thiếu niên: “Đôi tình nhân này có phải cậu giết hay không?”

Thiếu niên lập tức lắp lắp: “Không, không phải…”

“Chúng tôi có đầy đủ chứng cớ chứng minh người là do cậu giết. Cậu đem thi thể lên xe, vứt ở nơi hoang vắng, đã xử lý rất sạch sẽ, đáng tiếc vẫn để lại dấu vết.”

Người thiếu niên vẻ mặt cầu xin: “Đó là ngoài ý muốn, tôi vốn không định giết bọn họ, chúng tôi có chút xung đột trong gara, tôi nhất thời xúc động…”

“Nhất thời xúc động mà giết người xong còn lột sạch quần áo đối phương, cắt nát gương mặt rồi còn đốt vân tay sao?” Cánh sát lại lấy ra một tấm ảnh khác, ” Người nhân viên giao hàng này cậu còn nhớ không?”

Thiếu niên lắc lắc đâu, không dám nhìn thẳng vào ảnh chụp: “Không phải như các người nghĩ đâu…”

“Thủ đoạn xử lý thi thể của cậu sau khi giết người xong chính là đem thi thể bày thành một tư thế quỷ dị, dùng chữ cái cắt từ báo ra ghép thành tội mà bọn họ phạm phải, giống hệt như Sát Thủ Đường Phố số 77.”

Trong một căn phòng khác ngăn cách bởi tấm vách thủy tinh, nữ cảnh sát cúi đầu hỏi người thanh niên đeo kính, vẻ mặt tiều tụy: “Là hắn phải không?”

Người thanh niên nhắm mắt lại gật gật đầu, cúi mặt ôm cánh tay, vuốt nhẹ gấu tay áo sơ mi. Nữ cảnh sát nhìn vậy cũng có chút không đành lòng. Lúc bọn họ tìm thấy người thanh niên này trong kho hàng phía sau núi, cả người hắn đều là vết thương, vô cùng thê thảm: “Tại sao hắn lại không giết anh?” Nữ cảnh sát hỏi.

Hầu kết người thanh niên giật giật, giọng nói khàn khàn: “Tôi chứng kiến hắn ta giết người, hắn vốn đã định giết tôi, nhưng tôi nói với hắn ta rằng tôi có thể giúp hắn.”

“Hai lần hack vào hệ thống của Cục cảnh sát đều là anh làm sao?”

“Sĩ quan cảnh sát,” Người thanh niên ngẩng đầu, hắn có tóc mái rất dày, nhưng ánh mắt sáng đến khác thường, bởi vì bị nhốt trong kho hàng suốt thời gian dài nên trên cằm đã có một vòng râu xanh, hai má hốc hác nhưng vẫn nhìn ra được khung xương thanh tú: “Tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết, tôi sẽ phải ngồi tù sao?”

“Tuy rằng đột nhập vào hệ thống máy chủ của Cục cảnh sát là chuyện lớn nhưng trường hợp của anh là tình huống đặc biệt, sau đó lại chủ động báo án, chúng tôi sẽ có lời giải thích với tòa.” Nữ cảnh sát an ủi vỗ vỗ lưng ghế dựa xe lăn.

Người thanh niên ngồi trên xe lăn yếu ớt mỉm cười, nhìn về phía phòng thẩm vấn sau bức vách thủy tinh, ánh mắt phía sau cặp kính có chút xa xôi.

“Anh cảnh sát, các anh nhất định phải tin tôi!” Thiếu niên kích động nhoài người về phía trước, “Tôi đã giết người nhưng đó là ngoài ý muốn. Những người này không phải tôi giết! Tôi không phải Sát Thủ Đường Phố, là Calvin…”

“Calvin?” Hai viên cảnh sát nhìn nhau cười, “Tên hacker đã trông thấy cậu giết người, sau đó bị cậu giam cầm, còn bị cậu lợi dụng để lừa chúng tôi, đúng không? Ý của cậu là Sát Thủ Đường Phố là một kẻ tàn tật ngồi trên xe lăn, mặc cho cậu phát tiết bạo lực?”

“Không phải! Là Calvin bảo tôi học theo thủ pháp của Sát Thủ Đường Phố, bảo rằng như vậy là có thể đổ hết tội lên đầu tên sát thủ kia. Hắn đã lấy hồ sơ số 77 từ hệ thống của cảnh cục, sau đó dạy tôi phải ngụy trang thành 77 như thế nào…”

“Mày còn định nói dối đến khi nào?!” Viên cảnh sát rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, đẩy một chồng văn kiện lên trước mặt cậu thiếu niên, vỗ vỗ, “Đây là lời làm chứng của Calvin. Chính lúc mày ra tay với đôi tình nhân kia, xe của hắn đậu ở ven đường vừa vặn mục kích cảnh mày giết người. Mày vốn đã định giết hắn ta diệt khẩu, nhưng sau đó biết hắn là hacker mới tính đến chuyện lợi dụng hắn, sau đó mới giết. Trong khoảng thời gian mày nhốt hắn trong nhà kho, tất cả những vết thương trên người hắn đều do mày làm ra có đúng không?!”

Thiếu niên há hốc miệng, không thể cãi lại.

“Mày để hắn sống là để hắn giúp mày lấy xuống rồi hủy hồ sơ trong Cục cảnh sát, nhưng mày không ngờ rằng, trong lúc đột nhập vào hệ thống máy chủ của Cục, Calvin đã cố ý để lại ám hiệu cầu cứu!” Viên cảnh sát thẩm vấn nói, “Mày nói hắn dạy mày thủ pháp gây án của Sát Thủ Đường Phố số 77? Đúng là hoang đường! Hồ sơ số 77 là bí mật tối cao của Cục cảnh sát, với trình độ của Calvin vốn không thể đột nhập vào kho thông tin số liệu được, hắn chỉ có thể xóa bỏ được mấy hồ sơ viết râu ria bên cạnh mà thôi.”

Thiếu niên nhìn bộ mặt lãnh khốc của viên sĩ quan cảnh sát, không sao hiểu nổi.

“Còn chưa rõ sao?” Viên cảnh sát đặt hai tay trên bàn, đưa người sát lại, “Loại dao bào mày dùng để trang trí cho khuôn mặt người chết, thủ pháp hạ dao, kể cả chi tiết hung thủ chỉ dùng cố định ba tờ báo phát hành cả nước là 《 Tạp chí TIME》 《Báo giải trí sớm》 《Báo sáng》để cắt dán chữ, hắn không thể nào có cách gì biết được! Vậy hắn dạy mày như thế nào?!”

“Sao có thể như vậy… Calvin, hắn đang nói dối! Hắn ta nói dối!” Thiếu niên rống lên, đột nhiên giống như chợt nhận ra điều gì, cả người ngã ngồi ra ghế, “Tất cả chúng ta đều bị lừa… Hắn mới là Sát Thủ Đường Phố…”

Hai viên cảnh sát phá ra cười bất đắc dĩ: “Đến bây giờ mà mày còn chưa chịu nhận tội. Nếu mày nói giết đôi tình nhân kia chỉ là việc ngoài ý muốn, muốn ngụy trang thành 77 gây nên, vậy tại sao mày lại dùng thủ pháp giống vậy giết chết người nhân viên giao hàng này? Lại bởi vì kích động sao?” Viên thanh tra cảnh sát căm ghét nhếch môi, “Là kích động cũng không sai. Sát Thủ Đường Phố vốn không thể khống chế được cơn kích động muốn giết người. Khi mày giết người giao hàng này, Calvin đang ở kho hàng trên núi, cho dù hắn giả vờ tàn tật hắn cũng có chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo! Bởi vì chúng tao chính là nhân chứng!”

Thiếu niên mặt xám như tro, biết hiện tại mọi chuyện đều xong rồi. Khi mà cậu còn đang căng thẳng vì lỡ giết người nhân viên giao hàng đi ngang qua kho hàng kia, khi mà cậu cũng thuần thục mà ngụy tạo hiện trường do Sát Thủ Đường Phố gây ra, cậu đã không còn khả năng thoát ra khỏi cái bẫy rập này nữa.

Ở phòng bên cạnh, người thanh niên trên xe lăn bắt đầu ho khan dữ dội. Nữ cảnh sát hỏi thăm “Anh không sao chứ?”, Calvin đưa nắm tay lên che miệng: “Nếu không còn câu hỏi gì khác nữa, tôi có thể đi được không.”

“Tất nhiên.” Nữ cảnh sát gật đầu, mở cửa gọi một nhân viên trẻ tuổi đưa Calvin ra ngoài.

Người thanh niên ngồi xe lăn được đỡ ngồi lên taxi, tựa người vào ghế sau, tài xế khởi động xe.

Trên kênh radio giao thông đang phát tin tức Sát Thủ Đường Phố số 77 vừa bị bắt hôm qua, tài xế thở phào: “Cuối cùng cũng bình yên.”

“Đúng vậy.” Thanh niên gỡ mắt kính xuống, vén mớ tóc mái thật dày lên, sự xa xăm cùng ánh mắt trống rỗng đã biến mất, thay vào đó chính là ý cười rét lạnh.

Một tháng sau.

Đêm khuya, vị thám tử trung niên hơn bốn mươi tuổi còn đang vùi mình trong đống hồ sơ.

“Chú Hoa, vụ án này đã kết thúc rồi, còn xem lại làm gì nữa vậy.” Viên cảnh sát thực tập Tiểu Trương đi ngang qua, hỏi. “Đừng trách cháu lắm miệng nha. Vụ án này không do chú phụ trách, nếu đám người Arthur nhìn thấy sẽ không hay đâu.”

Thám tử trung niên tháo mắt kính, xoa xoa mi tâm: “Không có gì, chú chỉ xem chút thôi. Chú thấy còn có chút kỳ quặc.”

“Kì quặc thì còn có thể sao nữa đâu, người cũng bị xử bắn rồi.” Tiểu Trương nói, “Chẳng lẽ chú cảm thấy hắn vô tội?”

“Chú không biết hắn có vô tội hay không, chú chỉ cảm thấy… Với lòng dạ của một cậu bé vừa mới tròn mười tám tuổi, thật không giống như Sát Thủ Đường Phố.” Chính xác mà nói thì thiếu niên này phạm án khi còn chưa đầy mười tám tuổi, nhưng vì áp lực dư luận quá lớn thế nên vẫn phải phán án tử hình.

“Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm, xem thể trạng mà nói thì hắn toàn toàn có khả năng giết người và xử lý thi thể kia. Chú xem Calvin bị hắn tra tấn thành cái dạng gì thì biết. Hắn vốn là một tên ác ma!” Tiểu Trương nói.

Chú Hoa không nói gì, nhìn cái tên trên hồ sơ bằng chứng, chợt có chút suy nghĩ, lại hỏi: “Tiểu Trương này, Calvin này có phải tàn tật thật không?”

“Còn giả được sao.” Tiểu Trương cười nói, “Sau khi cứu anh ta về, cháu với anh La cũng đưa anh ta tới bệnh viện. Bác sĩ xử lý vết thương bên ngoài cho anh ta xong còn chụp CT*. Anh ta bị liệt sáu năm, dây thần kinh cũng hoại tử hết rồi, căn bản không thể đứng lên được. Lúc làm thí nghiệm đầu gối cũng hoàn toàn không có phản ứng. Làm sao vậy, chú cũng nghi ngờ anh ta là Sát Thủ Đường Phố sao?”

(Chụp CT: là kỹ thuật dùng nhiều tia X quang quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để được một hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều bộ phận cần chụp.)

Chú Hoa vẻ mặt nghi hoặc: “Vậy sao hắn lái xe được?”

“Có loại xe chuyên dụng cho người tàn tật. Bên dưới tay lái có cần điều khiển, không cần chân phanh cũng đi được mà.”

Vị tham viên già rốt cuộc cũng khép lại hồ sơ: “Chắc là chú nghĩ nhiều rồi.”

Hai người, một già một trẻ đi ra khỏi Cục cảnh sát. Đêm mùa đông lại có thêm mưa bụi, hai người vừa bật một cái dù, vừa cùng nhau trò chuyện đi về phía trạm xe điện ngầm:

“Đúng rồi, Tiểu Trương, cậu làm về IT phải không, rốt cuộc có ai có thể hack vào hệ thống của Cục cảnh sát mà không để lại chút dấu vết nào không?”

“Vậy chắc chỉ có người đẳng cấp như Mitnick thôi.”

(Kevin Mitnick là một trong những hacker phạm tội nổi tiếng nhất thế giới. Những “thành tích” bất hảo của Kevin Mitnick làm cho anh ta trở nên nổi tiếng bao gồm nhiều lần xâm nhập vào các hệ thống tối mật của chính phủ Hoa Kỳ và một số ngân hàng danh tiếng – theo Wikipedia)

“Cái gì Nick?”

“Chú Hoa, chú lạc hậu quá rồi đấy, ha ha…”.

Hai người đi tới nhà ga, di động bỗng nhiên vang lên. Chú Hoa nhìn điện báo của Cục trưởng thì cũng có chút kinh ngạc. Tiếp điện thoại, Tiểu Trương thấy vẻ mặt người tham viên già bỗng biến sang sợ hãi.

Trên đường phố số 77.

Một người đàn ông tao nhã mặc sơ mi kẻ ô đỡ một người thanh niên hai chân tàn tật lên ngồi ghế phó lái, còn thân thiết cài dây an toàn giùm.

“Cám ơn.” Calvin cười nói.

“Người tàn tật cũng lái xe được sao?” Người đàn ông mặc sơ mi hỏi.

“Có loại xe chuyên dụng cho người khuyết tật mà.” Calvin trả lời. Trong xe nồng nặc mùi nước hoa, hắn quay đầu nhìn lướt qua ghế sau. Trên ghế sau để ba tờ báo, một trong số đó có tít là 《Báo giải trí sớm》.

“TAKE FIVE giải tán thật đáng tiếc.” Hắn tiếc nuối nhếch miệng.

“Hử?” Người đàn ông có chút kinh ngạc, “Cậu vừa nói cái gì giải tán?”

“Không có gì.” Calvin ảm đạm cười, nhìn cần gạt nước gạt tới tới lui lui trên cửa kính xe, “Mưa lớn như vậy, không có xe nào chịu đỗ lại trên đường cả. Cuối cùng tôi cũng đợi được anh.”

Người đàn ông nghe vậy, cười khẽ một chút: “Chân của cậu sao lại biến thành như vậy?”

“Một tai nạn hồi còn nhỏ.”

Người đàn ông thấy đối phương có vẻ không muốn nhắc lại nhiều, liền đổi đề tài: “Cậu làm nghề gì?”

“Tôi là một hacker.”

“Hacker là phạm pháp đấy.” Người đàn ông bật cười.

Xe cảnh sát hụ còi inh ỏi chạy lướt qua bên cạnh, ngọn đèn nhấp nháy ánh lên đôi mắt chứa đầy ý cười sâu xa sau cặp kính:

“Tôi chỉ tuân theo chính nghĩa của bản thân mình thôi.”

Bụp.

Hình ảnh biến thành màu đen.

***

Tần Tu nhìn màn hình phụt tắt, còn có chút thất thần. Đây chính là phiên bản dựng phim bước đầu của đạo diễn, còn chưa có phần danh sách cuối phim, thời lượng cũng dài hơn so vơi dự tính trình chiếu. Đạo diễn Phùng thấy cậu thanh niên tuấn mỹ bên cạnh có chút thất thần. Bên trong phòng biên tập thật tối, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt Tần Tu, phảng phất có cảm giác như lại nhìn thấy người thanh niên ngồi trên xe lăn, đeo kính mắt, vẻ mặt cổ quái khó lường kia.

“Thấy thế nào?” Phùng đạo hỏi.

Tần Tu như lúc này mới hồi thần: “… Thật không tin là tôi đóng nữa.”

“Ở kiểu nhân vật này có một lực hấp dẫn như hố đen, phi thường huyền bí. Diễn xuất của cậu rất đặc sắc.” Phùng đạo cũng phải có chút tán dương, nói xong bèn đem một tách cà phê hòa tan đưa tới trước mặt Tần Tu, “Sao lại có lòng muốn chạy tới đây xem chúng tôi dựng phim vậy?”

Hậu kỳ biên tập và dựng phim vốn không liên quan gì đến các diễn viên, rất nhiều diễn viên cũng mãi đến khi phim nhựa công chiếu ra rạp rồi mới biết thành phẩm tròn méo thế nào. Những diễn viên đặc biệt bỏ thời gian tới đây xem quá trình biên tập như Tần Tu thế này là rất hiếm. Đạo diễn cùng chuyên viên dựng phim cũng không thích có diễn viên ở đây, bởi vì thời lượng khi quay phim dài hơn bộ phim khi hoàn thành rất nhiều. Không ít diễn viên lên màn ảnh bị cắt cảnh đi gần hết. Thế nhưng Tần Tu cư xử lại đặc biệt khiêm tốn lễ độ, hơn nữa trong quá trình quay phim, đạo điễn cũng rất quý mến cậu diễn viên mới có thiên phú kinh người này, vậy nên cũng không nỡ lòng từ chối.

Suốt một tuần, ngày nào Tần Tu cùng đến, khi xem biên tập phim cũng rất im lặng, không phát biểu ý kiến gì, có đôi khi giống như không tồn tại. Cho nên hôm nay, khi vừa biên tập xong sơ bản, đạo diễn còn chủ động gọi điện kêu Tần Tu tới xem.

“Tôi muốn xem một đạo diễn biên tập, dựng ra một bộ phim như thế nào.” Tần Tu suy nghĩ nói, cuối cùng lại cười, “Cám ơn Phùng đạo. Mấy ngày nay tôi học hỏi được rất nhiều.”

“Sao? Cậu cảm thấy hứng thú với đạo diễn à?” Phùng đạo uống cà phê, nhướn mày cười hỏi. Người trẻ tuổi này mới bắt đầu quay bộ phim điện ảnh thứ hai thôi mà đã muốn lén học nghề của đạo diễn rồi, dã tâm cũng lớn quá đấy.

“Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ thử sức. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm một diễn viên thật tốt thôi.” Nói tới đây lại ngừng một chút, nhíu mi hỏi, “Phùng đạo, có phải chỉ đạo diễn mới tính là nghệ thuật hay không?”

Phùng đạo bị hỏi một câu bất ngờ như thế, cũng bị làm cho kinh ngạc: “Tại sao lại nói vậy?”

Tần Tu cầm tách cà phê trong tay nhưng không uống ngụm nào: “Cha tôi cũng không đồng ý cho tôi theo nghiệp diễn viên. Trong mắt ông ấy, chỉ có đạo diễn mới là nghệ thuật, diễn viên cùng lắm chỉ là đạo cụ trong tay đạo diễn thôi.”

Phùng đạo liếc nhìn cậu thanh niên vẻ mặt mê mang: “Vậy cậu cho rằng như thế nào?”

“Tôi cho rằng ông ấy nói không đúng.” Tần Tu ngước mắt nhìn về phía vị đạo diễn, “Nhưng không biết không đúng ở điểm nào.”

Phùng đạo cười cười, uống một ngụm cà phê: “Cậu xuất thân là người học diễn xuất, chắc là quen thuộc với nguồn gốc của bi kịch Hy Lạp cổ đại. Vở bi kịch đầu tiên, trên sân khấu chỉ có một diễn viên, rồi sau đó Aeschylus mới đưa vào người diễn viên thứ hai, sau lại đến Sophocles đưa vào người diễn viên thứ ba. Đạo diễn thì phải mãi đến sau này, khi hí kịch phát triển rộng rãi thì mới xuất hiện. Vậy không thể nghi ngờ biểu diễn là một môn nghệ thuật vĩ đại, đây cũng là nền tảng hình thành nên bộ môn diễn xuất trong nghệ thuật.”

Nói tới đây, Phùng đạo lại cười tự giễu, “Trước đây, tôi cũng từng có suy nghĩ rằng đạo diễn cao hơn hẳn diễn viên một bậc. Mãi đến sau này khi tôi bắt đầu chỉ đạo ngày càng nhiều bộ phim, tiếp xúc ngày càng nhiều diễn viên, đúng là có rất nhiều diễn viên chỉ như một đạo cụ, nhưng lại có những diễn viên lại có thể trở thành linh hồn trong bộ phim của tôi. Tào Hạ, Hoàng Chân Chân, đương nhiên về sau còn có An Gia Miện, trong mắt tôi, bọn họ đều là những nghệ thuật gia kiệt xuất. Tôi không thể tưởng tượng được phim của tôi nếu không có bọn họ thì sẽ biến thành dạng gì nữa.” Phùng đạo nói, “Biểu diễn mới chính là nghệ thuật cổ xưa nhất, vĩ đại nhất.” Cuối cùng còn vỗ vỗ vai Tần Tu, “Sẽ có một ngày, cha cậu cũng hiểu ra thôi.”

Lúc Tần Tu đi ra khỏi studio dựng phim thì đã là sáu giờ chiều. Tiếng chuông di động bỗng nhiên dám lớn mật réo lên: “Hoa khôi trường tôi cũng muốn bế anh kiểu công chúa!”

Trong tích tắc, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh của tòa cao ốc thương mại đều đặc sắc vạn phần. Tần Tu trợn mât nhìn cái di động đang vui vẻ reo ầm ĩ, mặt đen thui. Tên này cầm di động của mình đổi sang cái nhạc chuông chết tiệt này từ khi nào thế?!

Mặt tỉnh queo nhét lại di động vào trong túi áo, Tần Tu đi ra đến ngoài cửa lớn rồi mới căm tức tiếp điện thoại: “Cậu làm cái trò quái gì hả!”

“Tần Tu, tôi xuống máy bay rồi! Bảy giờ tối nay tại khách sạn Holiday tổ chức tiệc đóng máy, khoảng chừng chín giờ là xong. Anh tới đó nhé!” Quắn Bự ở đầu dây bên kia nói liền một hơi, lại còn có thêm cả tiếng radio cùng tiếng bánh xe vali lăn lộc cộc làm nền nữa.

“Không đi!”

Đầu dây bên kia sửng sốt, cũng không hỏi han tình huống thế nào mà lại nịnh nọt nói: “Chỉ là tôi muốn thật nhanh nhanh nhìn thấy anh thôi mà. Đúng rồi, tôi còn có quà cho anh nữa đó!”

“Quà gì?” Tần Tu nhớ tới tiếng chuông báo rõ mồn một trước mặt bao nhiêu người ban nãy, vẫn còn tức: “Áo tắm bikini?”

“Lại nghĩ bậy bạ gì đấy?” Thẩm Triệt cười ha ha, “Tôi thấy tóc anh có hơi dài rồi, nên mua cho anh một cái dây buộc…”

Dây? buộc? tóc? Tần Tu trợn mắt không tin vào tai mình. Thẩm Triệt ở đầu dây bên kia còn bô lô ba la nói cái gì đó mà chế tác thủ công, tôn lên màu tóc của anh đẹp ơi là đẹp,… Tần Tu trầm giọng xuống: “Thế à, tôi cũng có quà cho cậu đây.”

Đối phương còn thật kinh hỉ: “Thật sao, cái gì thế? Đừng nói là kẹo mút nữa nha…”

Cậu dám ghét kẹo mút à? Tần Tu hận không thể nhét ngay một nắm kẹo mút vào mồm tên kia. Con phố trước mặt có một cửa hàng thú cưng thoạt nhìn cũng không tệ, Tần Tu hạ di động, hừ một tiếng với loa nói: “Đến lúc đó rồi biết.” Dứt lời ngón tay chọt một cái ngắt điện thoại.

Chung cư của các ảnh đế

影帝们的公寓

Tác giả: Thiên Bình Tọa

Editor: Yoo Chan

~oOo~