Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 144: Hoa hướng dương và cá bảy màu

Nhân vật chính trong《Cái chết của chú cá bảy màu》là một họa sĩ thiên tài mắc chứng tự kỷ, vì thế, nhiệm vụ đầu tiên của Thẩm Triệt đó là bổ sung kiến thức về mỹ thuật. Cũng không biết Khải Mặc Lũng tìm được ở đâu ra một quyển 《Lịch sử tổng quát nghệ thuật Gardner》, toàn bộ là gần một ngàn trang màu những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại. Hằng ngày Thẩm Triệt ôm hoài bão ra sức khai sáng chính mình. Từ nghệ thuật thời kỳ đồ đá, cho đến nghệ thuật Hy Lạp cổ đại chạy tới thời kỳ hưng thịnh của văn hóa Phục Hưng. Ban đầu là ép buộc bản thân học, về sau lại dần dần cảm thấy có hứng thú. Có một lần làm MC cho một chương trình dã ngoại, Thẩm Triệt đứng trên bờ biển lúc bình minh, nhìn con thuyền đánh cá xa xa, bỗng quay đầu về phía máy quay xúc động thốt lên: “Thật đẹp! Hình ảnh này làm tôi nghĩ đến 《Impression,soleil levant》(Ấn tượng mặt trời mọc) của Monet!”

Sau khi chương trình lên sóng, cả tieba đều chấn động.

– Thẩm Triệt vậy mà cũng biết Monet sao?!

– Vớ vẩn. Anh ấy còn biết Da Vinci, Michel Angelo, Rafael với cả Donatello nữa cơ!

– Có vẻ rất lợi hại!

– Làm sao Thẩm Triệt lại biết Monet được nhỉ?! Trong 《Ninja rùa》cũng đâu có Monet!

Bởi vì trong phim sẽ có không ít những cảnh vẽ tranh, thế nên việc thứ hai đó chính là bắt đầu học vẽ tranh cùng bút thật giấy thật. Thẩm Triệt nhìn đống khung tranh, vải vẽ, bảng phối mầu, lại còn đống lớn đống nhỏ cọ vẽ với đủ loại công dụng khác nhau, thật giống như một người nhà quê ngồi trong nhà hàng kiểu Pháp, cứ đần hết cả mặt. Mấy ngày nay tuy đã được bổ sung rất nhiều lịch sử mỹ thuật, tuy rằng cũng có chút tâm đắc với rất nhiều danh gia danh phái, nhưng khi thật sự cầm cọ vẽ, cậu lập tức lòi ra cái đuôi thiếu tự tin.

Khải Mặc Lũng bảo cậu bắt đầu bằng việc vẽ tranh chân dung, đồng thời mệnh lệnh cho tất cả mọi người nhà phải phối hợp. Ngày đầu tiên, người mẫu chính là Hạ Lan Bá.

Thẩm Triệt giơ cọ vẽ, kề cà mãi không đặt bút vẽ xuống được.

“Chú mày rốt cuộc có định vẽ không đây, anh mày giữ tư thế mệt lắm rồi đấy!” Hạ Lan Bá rít thuốc lá, cáu kỉnh nói.

Thẩm Triệt đúng là không tìm thấy chút cảm giác nào: “… Sư phụ, anh có thể đổi bộ quần áo khác được không?” Quần đùi áo ba lỗ thế kia, đúng là không có tí cảm xúc nghệ thuật nào hết á.

“Để ý nhiều thế làm gì?! Anh đây đồng ý làm người mẫu đã là phúc đức chú mày tu luyện ba đời mới có được đấy nhá. Chú mày muốn anh mặc quần áo gì, không phải tự mình não bổ một chút rồi vẽ là là ok sao!”

Thẩm Triệt mặt méo xệch, não bổ ra một bộ Armani, xoẹt một cái dán lên người Hạ Lan Bá chân đi tông lào, đầu đội tổ quạ, nghĩ thôi đã rùng cả mình. Tại méo sao Da Vinci thì vẽ Mona Lisa, Vermeer vẽ Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai, còn đến mình lại phải vẽ trạch nam áo ba lỗ, đầu tổ chim chứ…

Hạ Lan Bá càng mất kiên nhẫn: “Da Vinci từ nhỏ đã vẽ được Mona Lisa chắc? Người ta còn phải tập vẽ trứng tật mặt ra đấy! Nếu mày không chịu được vẽ anh thì đi mà vẽ trứng ấy!”

Thẩm Triệt chửi mắng trong lòng, vẽ trứng có vẽ màu xanh được không? Anh thế mà cũng là biên kịch được à.

Cuối cùng sau bao cố gắng kiên trì, rốt cuộc cũng vẽ xong rồi. Cổ Hạ Lan Bá đều đã mỏi nhừ, ngậm thuốc loẹt xoẹt dép lê chạy tới kiểm tra: “Vẽ thế nào nào, nhìn cái mặt đần thối kia của chú mày…” Sau đó thì điếu thuốc trên miệng rớt xuống đất.

Trên vải vẽ là một cái troll face.

Hạ Lan Bá từ từ cầm dép lê lên.

Ngày hôm sau, người mẫu chuyển sang Âu Triết Luân. So với biên kịch Hạ Lan, tiểu Thiên vương còn không phối hợp hơn, mới ngồi chưa được hai phút đã nhận được điện thoại, vội vàng muốn ra ngoài có hẹn. Ngẩng đầu lên vừa thấy Tần Tu từ trên lầu đi xuống, Âu Triết Luân giống như nhìn thấy cứu tinh: “Hên ghê. Ê… Tần Tu! Cậu thay tôi buổi này đi, tôi có cuộc hẹn gấp. Lần sau tôi lại thay cậu nha nha nha!” Nói xong liền kéo người ngồi xuống ghế sô pha, chưa để Tần Tu nói câu nào đã cầm túi xách, phóng vọt ra cửa.

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đứng ngược ánh sáng, mặt đơ, bỗng dưng cậu lại có chút đỏ mặt, thẹn thùng xoa xoa hai má. Cùng người kia nói chuyện yêu đương là một chuyện, còn để người này làm người mẫu cho mình lại là chuyện khác.

Tần Tu nhìn cửa nhà bị Âu Triết Luân mở chỏng chơ, kéo kéo áo, ngồi xuống tay vịn sô pha, bày ra một tư thế đơn giản, nói: “Vẽ đi.”

Làm người mẫu, Tần Tu đúng là chuyên nghiệp hơn hẳn hai vị kia. Để cho cậu tiện vẽ tranh, tư thế hầu như không đổi chút nào, cho dù có động một chút, cũng sẽ rất nhanh quay trở về tư thế ban đầu.

Thẩm Triệt vừa phác vài nét đại khái lên vải vẽ liền cảm thấy lực bất tòng tâm. Không biết các họa sĩ khi đối mặt với người mẫu xinh đẹp như báu vật thế này thì có cảm giác gì nhỉ. Có phải lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi giống cậu không?

“Nhìn cậu có vẻ không tự tin lắm nhỉ.” Tần Tu vừa giữ nguyên tư thế, vừa bắt chuyện với Thẩm Triệt.

“Cái khoản vẽ vời này là tôi dốt đặc à.” Thẩm Triệt ngẩng đầu ngắm Tần Tu một cái, lại hạ cọ xuống hai nét, đại để là nhìn chỗ nào thì vẽ chỗ ấy. Lúc này đang vẽ đôi mắt ở chính giữa vải vẽ, nghĩ nghĩ, lại tô tô thêm đôi lông mày. Đôi mắt vẽ xong nhìn vừa to vừa xấu, nhưng thật ra cũng có cảm giác giống như tranh Picasso. Cậu lắc lắc đầu, xé tờ tranh đi, lại đổi sang tờ trắng mới, hữu tâm vô lực nói: “Thực ra cũng không phải tôi không vẽ được tranh chân dung đâu, cũng có thể học theo Pollock á, đem thuốc màu vẩy đầy lên vải vẽ, nghĩ kiểu nào thì vẩy kiểu ấy, thế cũng gọi là nghệ thuật.”

Tần Tu mỉm cười: “Không phải cậu nói dốt đặc cán mai khoản vẽ vời sao. Ít nhất mất thứ này tôi đều không biết. Tôi nghĩ trong rạp chiếu phim cũng không mấy người xem biết điều này. Kỳ thật, đây cũng không phải muốn cậu vẽ được cái gì, quan trọng là… để cậu tìm cảm giác của nghệ thuật gia khi sáng tác thôi.”

Thẩm Triệt nghiêng đầu ngắm bức vẽ: “Tôi cũng biết thế, nhưng đây cũng không phải cứ nói là tìm được à.”

“Tôi xem qua kịch bản của cậu rồi. Chủ đề những bức tranh của Cổ Ấn luôn là cá bảy màu, cậu có biết vì sao không?”

Thẩm Triệt ngừng cọ vẽ, nhớ lại kịch bản, suy tư nói: “Có thể cậu ta cảm thấy mình giống như con cá trong bể kính.”

Người họa sĩ thiên tài mắc chứng bệnh tự kỷ, khát khao sự tự do trời cao biển rộng, thế nhưng không thể không bị trói buộc trong thành phố Tùng Lâm toàn xi măng cốt thép, tựa như con cá bảy màu trong bể cá, bị bức tường thủy tính bốn bề giam giữ. Nó nhất định cũng hiểu có gì đó không đúng, thế nhưng cũng không biết tại vì sao.

“Dạo gần đây cậu đang bổ sung kiến thức mỹ thuật tạo hình, chắc là biết rất rõ Hoa hướng dương của Van Gogh đúng không.” Tần Tu nói, “Để hôm nào tôi dẫn cậu đi xem triển lãm tranh. Là tác phẩm mô phỏng lại Hoa hướng dương, nhưng thế cũng đủ rồi.”

“Tại sao lại muốn xem Hoa hướng dương của Van Gogh? Tôi cũng xem trong sách rồi á.” Thẩm Triệt vẽ thêm hai nét cọ cuối cùng lên bức vẽ, xem như việc lớn hoàn thành.

“Xem rồi nói sau.” Tần Tu hỏi, “Cậu vẽ xong rồi sao?”

Thẩm Triệt lúc này mới hậu tri hậu giác “Ừ” một tiếng. Tần Tu đứng dậy. từ ghế sô pha bước lại, “Tôi cũng không dám hi vọng cậu có thể vẽ thành cái gì nữa…”

Thẩm Triệt vừa nhìn “tác phẩm” trên vải vẽ của mình, vội nhào tới che khuất: “Đừng xem! Vẽ xấu lắm á!”

Tần Tu nghi ngờ nhìn nhìn cậu: “Rốt cuộc cậu vẽ tôi thành cái dạng gì?”

Thẩm Triệt che lưng trước bức vẽ: “Xấu lắm á. Anh xem xong lại gặp ác mộng mất. Để tôi vứt đi!”

Tần Tu xụ mặt xuống, thầm nghĩ đừng nói là vẽ tôi thành đàn bà đấy nhá. Nghĩ như vậy liền thô bạo xông tới đẩy Thẩm Triệt ra: “Tránh ra! Cậu rốt cuộc vẽ cái —-“

Đang nói dở thì im bặt.

Thẩm Triệt làm sao là đối thủ của Gấu Bắc Cực cho được, bản vẽ không bảo vệ được, còn bị xô ngã lăn quay ra đất. Cả “tác phẩm” liền lộ ra rõ như ban ngày. Thẩm Triệt nhắm mắt, tâm nói xong đời em rồi.

Tần Tu nhìn chằm chằm bức tranh, trên vải vẽ có phải là… một đóa hoa?! Kỳ lạ hơn nữa chính là chỗ nhụy hoa còn vẽ một con mắt, lông mi trên dưới đều dày đặc giống như chải matscara Maybeline. Góc dưới bên phải đống gì đó giống như gỉ mũi kia hình như là nốt ruồi?!

Tranh này mà là người sao? Yêu quái thì có!

***

“Thẩm Nhị, chú mày vẽ tranh thế nào rồi?” Hạ Lan Bá lười biếng vươn vai đi ra khỏi thư phòng. Anh bị Khải Mặc Lũng dặn dò mỗi ngày phải kiểm tra bất chợt xem Thẩm Triệt làm bài tập được giao như thế nào. Lúc này, anh vừa đi ra thì thấy giá vẽ bày ra giữa phòng khách, người vẽ lẫn người mẫu đều không thấy đâu. Biên kịch trạch nam cắn một cây chân giò hun khói đi đến trước giá vẽ, tiếp đó thì há hốc miệng, ngây ngẩn cả người.

Lần này không phải là troll face. Trên vải vẽ rõ ràng là một đóa hoa với một con mắt, bên dưới lại còn có một đống bầy nhầy kì dị giống như phân chó. Tranh này mà dùng cái câu “hoa đẹp cắm bãi phân chó” mà miêu tả đúng là hợp hết xảy, mà trên bãi phân chó còn vài nhúm tóc (hay lông??) xoăn xoăn, càng nhìn càng thấy ghê tởm.

Hạ Lan Bá tấm tắc cảm khái: “Toàn là nghệ thuật gia đặc biệt à nha.”

***

Jessica đi vào Studio. Tần Tu vừa mới tạo hình xong, lúc này đang chuẩn bị chụp ảnh. Theo như đòi hỏi của kịch bản nên tạo hình lần này khá là mất hình tượng. Trên cằm Tần Tu là một vòng râu xanh xanh, sắc mặt tái nhợt như rất lâu không được thấy ánh sáng. Chuyên viên hóa trang còn cố ý vẽ quầng mắt thâm đen, chính là hình tượng một kẻ tiều tụy khốn khổ lại có chút tâm thần. Chuyên viên tạo hình đẩy một chiếc xe lăn tới, Tần Tu ngồi lên xe, nháy mắt một cái sự tiều tụy lại tăng thêm gấp bội. Jessica âm thầm thắp một ngọn nến cầu nguyện cho fandom của Tần Tu.

Lúc này cô và Tần Tu đang ở Studio nhiếp ảnh Áo Hoa, nơi chụp ảnh tạo hình cho bộ phim điện ảnh 《Cao đồ》. Thực ra, lúc Tần Tu lựa chọn nhận bộ phim này, cô và Ngu Tiêu không phải không lo lắng. 《Cao đồ 》là bộ phim đề tài bí ẩn phạm tội, trong phim Tần Tu vào vai một nhân vật gây tranh cãi rất lớn, hơn nữa tạo hình bây giờ lại không đẹp một chút xíu nào.

Lúc trước, sở dĩ nhận 《MONSTER》thứ nhất là bởi đó là kịch bản điện ảnh duy nhất tìm tới họ. Thứ hai, Lâm Trĩ trong phim tuy là ma đầu nhưng hình tượng rất đẹp trai, khí chất cũng mạnh mẽ. Hiện tại độ nổi tiếng cùng mức độ được yêu thích của Tần Tu càng ngày càng tăng, trong tay bọn họ không phải không có lựa chọn tốt khác. Thế nhưng Tần Tu lại cố tình lựa chọn bộ phim này, thậm chí cô và Ngu Tiêu còn từng nghĩ Tần Tu vì để vuột mắt giải Kim Chi nên đang giận lẫy. Nhưng Tần Tu lại chỉ ra cách nhìn của chính mình.

“Hai bộ phim hai người đề cử tôi cũng đã xem qua. Tôi thừa nhận đó đều là những kịch bản không tồi, nhưng trình độ vai diễn còn kém lắm. Nhân vật này không được yêu thích nhất nhưng chắc chắn là có tính thách thức nhất.”

Jessica ngắt lời cậu: “Cậu không lo lắng tới hình tượng của mình sao?” Liên tục hai tác phẩm điện ảnh đều nhận những vai diễn gây tranh cãi lớn như vậy, chẳng may lại định hình trong lòng người xem về một Tần Tu với hình tượng như vậy, sau này lỡ không thể thoát ra khỏi hình ảnh này thì sao.

“Tôi đã phát hành đĩa nhạc, cũng đã tổ chức concert, còn đóng cả phim truyền hình nữa. Độ phổ biến của phim truyền hình rất cao, tôi không nghĩ chỉ vì hai bộ phim điện ảnh mà có thể khiến người xem định hình tôi.” Tần Tu nói, “Tôi đã không thể nhận giải Diễn viên mới xuất sắc nữa, nếu tôi muốn tiến xa hơn trên con đường diễn xuất này, nhất định phải nắm chắc mỗi cơ hội.”

Ngu Tiêu tựa lưng vào ghế, lắc đầu: “Cậu quá liều lĩnh.”

Tần Tu thản nhiên thu lại tầm mắt: “Có lẽ không phải tôi quá liều lĩnh, mà là các người vẫn còn dùng phương thức đào tạo ca sĩ để bồi dưỡng diễn viên.”

Jessica cũng cảm thấy tự bản thân Tần Tu từ sau giải Kim Chi đã thay đổi rất nhiều. Có một số việc cậu ta dễ dàng thỏa hiệp, nhưng cũng có một số việc lại càng không chấp nhận thỏa hiệp.

Chụp ảnh tạo hình xong xuôi, Jesscica hỏi Tần Tu có muốn cùng mấy người phía đạo diễn ăn trưa không, Tần Tu lấy lý do mình đã có hẹn riêng để từ chối. Jessica cũng không miễn cưỡng. Thực ra lúc trước cũng đã cùng đạo diễn và nhà sản xuất ăn cơm riêng, lần này đạo diễn chỉ là nhân tiện nên hẹn ra ngoài giao lưu một chút thôi, không đi cũng không tính là không nể mặt. Jessica nhìn Tần Tu đổi quần áo xong, vòng thêm một chiếc khăn quàng cổ, cũng chưa vội vàng đi ngay mà còn đứng trước gương xoa xoa cái vòng râu xanh xanh trên cằm nửa ngày, cuối cùng còn quay lại hỏi: “Chị xem có chỗ nào để tôi cạo cái vòng râu này đi không?”

Jessica cười: “Trước đây không phải cậu còn cảm thấy để như vậy rất gợi cảm sao?”

“Có người không vừa mắt.” Tần Tu bĩu môi, ngón tay niết niết cằm, như thể rất không nỡ bỏ đi nhưng lại không có cách nào khác.

Jessica trông thế cũng buồn cười, cười xong, tâm tình lại có chút phức tạp. Cậu thanh niên tuấn mỹ đơn độc này hiện tại đã là tình nhân trong mộng của hàng vạn fan hâm mộ. Trước kia cô cũng không nghĩ Tần Tu sẽ là một tình nhân tốt, cùng lắm chỉ là một tình nhân khiến cho người ta say mê, chỉ thích hợp để mộng tưởng, không phù hợp để yêu. Nhưng Tần Tu khi thực sự yêu lại hoàn toàn khác xa trong tưởng tượng của cô.

Jessica nhớ tới chuyện đã có liên tiếp hai lần, báo chí đưa tin Tần Tu và Thẩm Triệt đơn độc ra ngoài. Tần Tu cũng không vì thế mà có ý định muốn phân rõ giới hạn với người kia. Cậu ấy có thể lái chiếc mô tô BMW ba vòng quanh khu trung tâm giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, bỏ rơi đám phóng viên luôn chầu chực, chỉ để gặp người mà mình muốn gặp. Cô chưa từng nghĩ rằng trên người băng sơn mĩ nam này lại có nhiệt tình như vậy. Đây có lẽ chính là điểm tạo ra mị lực cho Tần Tu, nhưng cô cũng không biết cứ bỏ mặc Tần Tu như vậy có phải là cách tốt hay không nữa.

***

Tần Tu đỗ xe trong gara ngầm, đi bộ băng qua hai ngã tư, xuyên qua đám đông đang chen chúc trong siêu thị, rẽ vào một góc đường, liền trông thấy một cậu thanh niên tóc xoăn đang đứng dậm chân xoa xoa cánh tay bên ngoải cửa lớn Viện bảo tàng nghệ thuật quốc gia.

Tên kia nhìn thấy anh đứng bên kia đường liền mừng rỡ vẫy vẫy tay, nhìn trái nhìn phải, đợi đến khi trên đường vắng xe liền co cẳng chạy sang.

Tần Tu nhìn mà không biết nói gì. Cái tật xấu băng ngang qua đường này đúng là đánh chết cũng không chừa được. Mà cậu chạy sang làm gì, đằng nào tôi chẳng phải đi sang. Thẩm Triệt đi bên cạnh cứ luôn miệng lải nhải, toàn mà mấy câu linh tinh như kiểu “Hôm nay lạnh ghê nhỉ, anh có mặc nhiều áo không đấy”, “Anh nói xem sao trời lại lạnh thế này, thời tiết bây giờ đúng là càng lúc càng bất thường”.

“Theo như nguyên lý trong sinh vật học, động vật hình thể càng lớn thì tốc độ tiêu hao nhiệt lượng càng chậm.” Tần Tu vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu lại, “Cậu lạnh như vậy mới là bất thường đấy.”

Vừa nói xong, Thẩm Triệt quả nhiên héo xuống, Tần Tu dẫn cún bự băng qua làn đường cho người đi bộ, dài hơn hai mươi mét, sang bên kia đường. Nhìn qua khóe mắt, Tần Tu thấy đầu quắn chẳng nề hà khi lại phải một lần nữa cùng anh băng qua con đường nườm nượp người xe qua lại, thầm lắc đầu trong lòng, đúng là cẩu đần mà.

Viện bảo tàng nghệ thuật quốc gia đang tổ chức triển lãm tranh của họa sĩ Currin. Thẩm Triệt đứng ở cửa cầm một quyển catalog giới thiệu, mới biết tay họa sĩ này thời còn trẻ tuổi đã phỏng chế bức tranh nổi tiếng xa gần của danh họa Van Gogh, trong lần bán ra cuối cùng đã lấy bức Hoa hướng dương giả đánh tráo lại, sau đó thì rửa tay chậu vàng, bắt đầu cuộc đời sáng tác của chính mình. Chỉ tiếc vị thiên tài sao chép này cũng không làm nên tên tuổi gì vang dội trong giới mỹ thuật thực thụ. Sau bao nhiêu năm như vậy, trong kí ức của những người mới, ông ta vẫn chỉ được biết đến như kẻ bắt chước bức danh họa của Van Gogh giống như đúc.

Hôm nay là ngày làm việc, người đến thăm quan trong viện bảo tàng cũng không nhiều lắm. Bên trong mở hệ thống lò sưởi rồi nhưng vẫn có phần quạnh quẽ, tầng một là những tác phẩm nguyên gốc của Currin, tầng hai mới là mục đích mà hai người tới.

“Anh thích Van Gogh sao?” Thẩm Triệt hỏi.

“Cha tôi thích. Hồi nhỏ tôi còn được ông ấy dẫn đi New York, Philadelphia, Amsterdam, cũng được xem những tác phẩm thật của Van Gogh.” Tần Tu đứng trước bức tranh 《Đêm đầy sao》, nhàn nhạt nói.

Ở góc sâu nhất của sảnh triển lãm tầng hai, hai người trông thấy Hoa hướng dương của Van Gogh.

Sắc vàng ấm áp ập vào mắt, trong phút ngẩn ngơ lại có ảo giác như thời gian đảo ngược.

“Vào mùa đông mà có thể nhìn thấy những bông hướng dương thế này, cảm giác thật thích nhỉ.” Tần Tu cười nói.

Thẩm Triệt chỉ từng xem một bức 《Mười bốn bông hướng dương trong bình hoa 》trong sách, nếu không phải cùng Tần Tu đến xem triển lãm tranh, cậu cũng không biết hóa ra Van Gogh lại vẽ nhiều tranh hoa hướng dương như vậy. Cắm trong bình hoa, cắt cành đặt trên bàn, đầy đủ có, khiếm khuyết có, hai ba đóa có, rất nhiều đóa cũng có… Ngay cả cậu chỉ là một người xem bình thường cũng không khó để nhận ra họa sĩ đã dồn hết những nhiệt tình vào trong sắc vàng của những đóa hoa kia.

“Có cảm tưởng gì không?” Tần Tu nhìn người bên cạnh.

Thẩm Triệt không nói nên lời, những bông hướng dương này đương nhiên không đáng yêu như hướng dương trong Plants Vs Zombies, thậm chí cũng không to tròn đầy đặn như những bông hoa trong ấn tượng thường ngày của cậu, chúng thậm chí còn có chút dị dạng.

Đóa hoa méo mó, nhụy hoa loang lổ, thoạt nhìn rõ ràng đóa hoa đang hấp hối, nhưng cũng không hiểu tại sao lần đầu tiên khi nhìn thấy những bông hoa này cậu lại cảm thấy một nguồn nhiệt như đang phả vào mặt.

“Cậu xem nhiều sách như vậy hẳn là biết Van Gogh thực sự trở thành một họa sĩ là vào những năm 1880.”

Tần Tu chăm chú nhìn một bông hướng dương trong bức tranh, chậm rãi nói, “Cuộc đời họa sĩ của ông ta thật ngắn ngủi. Những bông hướng dương này chính là tác phẩm trong thời kỳ đỉnh cao nhất của mười năm đời họa sĩ của ông ta. Cả cuộc đời Van Gogh phải chịu đựng sự tra tấn của căn bệnh tâm thần, sau khi hoàn thành bức tranh hướng dương này, ông ta đã qua đời hai năm sau đó.” Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía người đang đứng đằng sau, “Bây giờ, cậu có thể tưởng tượng ra tâm tình của ông ấy khi vẽ ra những bông hướng dương này không?”

Cậu thanh niên tóc xoăn không nói gì, chỉ lặng yên chăm chú nhìn bức tranh trên tường, hầu kết khẽ rung.

Tần Tu nhìn Thẩm Triệt nói: “Bức tranh này sao chép rất thật. Cậu đến gần một chút nhìn xem.”

Thẩm Triệt đến gần một bông hướng dương, gần đến mức có thể thấy mỗi một cánh hoa héo rũ giãy giụa, trên nhụy hoa phát sáng tựa như lửa than, đến gần còn có thể thấy từng nét vẽ như hòa tan vàng trên nền vải vẽ, chúng giống như những ngọn lửa liều lĩnh liếm về phía trước, không ngừng nghỉ. Trong một khắc, cậu bỗng nhiên nhận ra tại sao bức tranh này, từ đóa hoa, cuống hoa đến bình hoa đều hiện ra méo mó đến kỳ dị — bởi đó là hình ảnh nhìn xuyên thấu qua ngọn lửa.

Hoa hướng dương sắp lụi tàn trong bình hoa, vắt kiệt hết chút sinh mệnh cuối cùng mà bùng cháy. Khi bạn lùi về sau nhìn toàn bộ bức tranh, sẽ cảm thấy hoàn toàn bất đồng, màu vàng kia lay động như muốn thoát ra khỏi khung tranh khiến cho người ta lâm vào rung động!

Tần Tu cũng bước lên, nheo mắt lại. Thẩm Triệt biết anh có thể thông qua bức tranh này nhìn thấu tới bút tích thực của Van Gogh trong trí nhớ.

“Lần đầu tiên nhìn thấy hoa hướng dương của Van Gogh, tôi đã cảm thấy Van Gogh sẽ sớm qua đời cũng tuyệt không kỳ quái.”

Tựa như lần đầu tiên nghe du Pré kéo đàn, Stark – nghệ sĩ Cello, đã thở dài, “Diễn tấu thế này, chắc chắn cô ấy không sống được bao lâu.” Tác phẩm hội họa như vậy khiến cho người ta rất khó để có thể không nghĩ ngợi thêm nữa. Nếu không phải người họa sĩ đem sinh mệnh mình đặt ở trong đó thì sao có thể chạm đến trái tim người xem như vậy.

Thẩm Triệt nhớ lại trong kịch bản của Hạ Lan Bá, một nhà bình luận mỹ thuật đã nói thế này: “Cá bảy màu trong bức tranh của cậu ấy nhỏ bé mà yếu ớt nhưng cũng muốn quẫy đạp phá ra, va vấp khắp nơi nhưng cũng phải tìm kiếm đáp án.” Cá bảy màu của Cổ Ấn há chẳng phải cũng tồn tại sự kỳ diệu giống như hoa hướng dương của Van Gogh sao? Van Gogh rót vào trong những bông hướng dương sinh mệnh hừng hực bùng cháy, Cổ Ấn khiến khổng tước ngư của mình phẫn nộ phá tan nhà giam. Nghệ thuật của bọn họ không phải từ hư không mà đến. Bọn họ bị kiềm hãm đến tuyệt vọng, nghệ thuật của bọn họ mới được sinh ra huy hoàng đến như vậy. Chợt lúc này Thẩm Triệt mới phát giác, sự lý giải nhân vật của mình ban đầu nông cạn đến cỡ nào.

“Cám ơn anh dẫn tôi đến xem tranh.” Thẩm Triệt thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Tu nói.

“Thẩm Triệt, cậu sẽ diễn rất cừ cho xem.” Tần Tu mỉm cười.