Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 137: Vì tình yêu, hoa khôi trường rong ruổi ngàn dặm trường

Buổi tối hôm đó, Thẩm Triệt nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều. Luật sư Hồ nói đúng, DCT thật không có điểm nào có lỗi với cậu. Cậu hủy hợp đồng tất cả chỉ vì An Gia Miện, như vậy có đáng giá hay không? Cách làm này có quá tùy hứng không? Có đủ chín chắn không?

Hủy hợp đồng rồi, tiền đồ của mình sẽ đi tới đâu giờ? Mình lấy cái gì đi báo đáp tình nghĩa của các anh đã giúp đỡ đây?

Cậu thanh niên tóc xoăn hít sâu một hơi, trở mình ngồi dậy, nghĩ một chút rồi nhảy xuống, bò vào gầm giường lôi trong rương ra một cái DV cũ, lắp pin vào. DV vẫn dùng được. Cậu nhìn gương mặt có chút mỏi mệt của mình trên màn ảnh, thầm nghĩ có lẽ mình nên tự suy nghĩ lại mọi chuyện cho thật kỹ càng.

Mãi tới sáng hôm sau, Tần Tu mới quay về chung cư, vừa thấy sô pha trong phòng khách trống trơn liền ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ trên lầu hai, thấy cửa phòng khép lại cũng không khỏi mỉm cười. Đi đến cửa toilet, anh lại đổi ý, ném chùm chìa khóa xe lên mặt bàn, đi thẳng lên lầu hai.

“Bình thường bảo cậu đi lên, không phải cậu đều sống chết không chịu sao…” Tần Tu vừa đẩy cửa phòng bước vào, giọng nói trêu chọc bỗng dưng im bặt.

Trên giường không có ai.

Tần Tu chớp mắt, đi tới, nhìn chằm chằm chiếc giống trống trơn, lại không cam lòng ngồi xổm xuống, quỳ gối trên sàn nhà ngó vào trong gầm giường.

“Tần Tu, mượn kem cạo râu của cậu dùng…” Âu Triết Luân đẩy cửa phòng ra, thấy Tần Tu quỳ rạp trên mặt đất, đang chậm rãi quay đầu sang nhìn mình, phành một tiếng đóng chặt cửa lại.

Đờ mờ, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như Tần Tu lại quỳ rạp trên mặt đất như vậy đúng là quá khó để người ra nghĩ theo hướng trong sáng được mà!

***

Thẩm Triệt để lại một chiếc DV trên bàn làm việc trong phòng Tần Tu, lúc này cả nhà bốn người đều đang ngồi trước TV, chuẩn bị xem.

Trên màn hình xuất hiện Thẩm Triệt mặc T-shirt trắng, quần đùi hoa, một mớ tóc xoăn lộn xộn trên đầu. Cậu ta bố trí DV xong liền lùi ra sau, ngồi xếp bằng trên giường, hắng hắng giọng:

“Chào cả nhà, em là Thẩm Triệt.”

Cả bốn người trên sô pha đảo mắt khinh bỉ.

“Lúc các anh xem được video này, em có lẽ đã không còn ở chung cư nữa rồi.” Cậu thanh niên tóc xoăn trong màn hình cười nói.

Âu Triết Luân bỗng nhiên nhíu mày: “Em bảo…”

Hạ Lan Bá gõ đầu Âu Triết Luân: “Suỵt—- cấm lên tiếng!”

“Em ghi lại DV này là muốn nói với các anh… Em yêu các anh. Có thể gặp được các anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời em. Các anh mãi mãi là huynh đệ tốt nhất của em…”

Hạ Lan Bá xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt, chịu không thấu: “Mịa, có thể tua nhanh qua đoạn này không?”

“Trước đây, em vì xấu hổ mà không thể nói ra những lời này, nhưng tất cả những việc các anh làm cho em, khiến cho em cảm thấy mình như vậy vừa ích kỷ lại rất ấu trĩ. Chuyện hủy hợp đồng với DCT, em cần phải thẳng thắn với các anh. Lý do em muốn giải ước với công ty đó là vì…”

Bốn người không ai bảo ai đều vểnh tai lên. Trong màn hình, Thẩm Triệt há miệng, giật giật, lại giật giật, sau đó cứ giật giật mãi như vậy.

Tần Tu nhìn chằm chằm màn hình đến đổ máu mắt, khom lưng bước đến trước loa: “Cậu ta đang nói cái gì vậy?! Sao tự nhiên tôi không nghe thấy gì thế nhỉ?”

Hạ Lan Bá vỗ đùi: “Bà mịa! Đoạn sau này nó dùng ngôn ngữ người câm, định đùa nhau chắc!”

“Tôi thấy không hẳn.” Khải Mặc Lũng nhàn nhã thả một ngụm khói, “Chắc là mất tiếng.”

Âu Triết Luân nhảy dựng lên: “Em đang định bảo mà! Cái DV này bị hỏng từ đời nào rồi. Lần trước cầm đi quay bài tập, lúc mở lên cũng chỉ có hình, không có tiếng!”

“Thẩm Nhị, chú mày đúng là đần hết chỗ nói!” Hạ Lan Bá chỉ vào cậu thanh niên đầu quắn trong màn hình TV vẫn đang ra sức mấp máy môi, chỉ thiếu nước cầm dép lê ném cho một phát. “Ghi hình xong cái là coi như xong luôn, chú mày cũng không thèm xem lại hết một lượt sao?!”

Khải Mặc Lũng nhún vai: “Chắc chỉ xem đoạn đầu.” Nói xong còn an ủi vỗ vỗ vai Hạ Lan Bá: “Thẩm Nhị làm việc là cái kiểu này mà.”

Cả nhà cứ như vậy ngồi đần mặt trên sô pha xem kịch câm, ước chừng phải mười phút.

“Vậy nên em quyết định đi tu hành một thời gian.” Cậu chàng tóc xoăn trên màn hình lại cất tiếng nói.

Lúc sắp hết phim lại có âm thanh trở lại, nhưng mà đoạn nội dung này nhảy cóc cái rụp, bốn người quay sang nhìn nhau, chẳng biết nói gì.

“Có một số việc còn rất mê mang, tương lai cũng không thấy rõ… Hi vọng lúc em trở lại sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới. Cả nhà không cần lo cho em, ừm… Những điều cần nói cũng đã nói cả rồi, vậy nhé.”

Một bàn tay to đùng sáp lại gần đóng máy quay.

Âu Triết Luân mắt trợn ngược: “Tu hành? Đi chỗ nào? Thiếu Lâm tự?” Tiểu thiên vương không hài lòng, “Đệch, nó chán đời chạy đi luyện Nhất Dương Chỉ, lão tử biết làm sao giờ? Khế ước bán thân này công toi à? Em còn một ngăn tủ quần áo và hai cái ga trải giường chưa giặt đây nè, đang chờ nó mà giờ nó lượn mất rồi!”

Hạ Lan Bá châm một điếu thuốc, rít một hơi: “Chú mày quýnh cái gì, chú mày có sốt ruột bằng Tần hoàng tử người ta hai trăm năm mươi vạn hễ gọi là phải tới không?”

Âu Triết Luân quay ra nhìn Tần Tu, Tần Tu vẫn còn đen mặt nhìn cái DV. Âu Triết Luân nhất thời lại có ảo giác cái DV kia cũng đang đổ mồ hôi hột.

Tội nghiệp trái t(r)ym của hoa khôi thiên hạ quá cơ, ai biểu cậu đặt phải thằng ngốc chớ?

***

Tần Tu chọn số gọi điện, ban đầu là chuyển hướng hộp thư thoại, sau đó liền nghe tiếng thông báo nằm ngoài vùng phục vụ luôn. Suốt đêm anh ngủ không ngon giấc. Cả một ngày một đêm hôm trước luyện tập mệt đến như vậy, thế mà vừa ngủ chút lại gặp ác mộng, vậy là đành phải bắt buộc mình trợn mắt trừng trần nhà, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên lại nghĩ đến chút manh mối. Sáng sớm hôm sau đi xuống lầu, vừa xuống đã nghe tiếng Âu Triết Luân líu ríu trong phòng khách.

“Cả đêm qua mí mắt em cứ giật giật. Mịa nó, Thẩm Nhị nó sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?!”

“Chú mày chắc cmn chắn là bị bệnh rồi. Giật giật mí mắt đâu chỉ điềm báo tai nạn, nhỡ điềm báo mất tiền thì sao ?” Hạ Lan Bá vừa nhấc cao chân, vừa khịt mũi khinh bỉ.

“Anh thì biết cái gì. Có khi là Thẩm Nhị sợ không có tiền, mới tự nhảy xuống kiếm tiền bảo hiểm, sau đó ngụy trang tự sát thành sự cố ngoài ý muốn…” Vừa điềm báo tai nạn, vừa mất tiền, đây không phải là cả hai à?!

“Không phải ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn.” Tần Tu mặc chiếc Jacket mài bạc cùng quần jeans rách thoải mái, trên lưng khoác chiếc ba lô du lịch Clover đi xuống lầu: “Tôi sẽ đi giết cậu ta.”

Âu Triết Luân mắt nhìn Tần Tu cầm ba lô ném trên sô pha, vào toilet lấy mấy vật dụng vệ sinh cá nhân rồi lại ra bàn trà tìm tìm chùm chìa khóa nhét vào ba lô hành lý căng phồng, xoẹt một cái kéo dây khóa, quăng lên lưng. Tay áo chiếc jacket màu đen kéo lên tận khuỷu, lộ cả cẳng tay. Tần Tu tuy được xây dựng hình tượng mĩ nam nhưng đường nét cánh tay cũng rất rắn chắc, mạnh mẽ, kết hợp với đồng hồ đeo tay không thấm nước. Bộ trang phục đầy nam tính như vậy nhưng khoác trên người một mỹ nam cũng không có gì quá đường đột.

Âu Triết Luân nhìn Tần Tu trông như chuẩn bị đi quay 《Man Vs Wild 》 , đứng hình mất nửa ngày, sau mới hỏi: “Cậu đi tìm Thẩm Triệt à? Cậu biết nó ở đâu không?”

(Man Vs Wild là một chương trình truyền hình thực tế rất nổi tiếng ở Anh Quốc do Bear Grylls thực hiện và phát sóng trên kênh Discovery. Mỗi tập phim Man vs. Wild là một cuộc hành trình khám phá đồng thời cũng là cuộc đấu tranh sinh tồn có thật giữa Bear Grylls với thiên nhiên hoang dại. Qua đó, khán giả có thể rút ra cho mình những kỹ năng cơ bản để sống sót trong những hoàn cảnh khắc nghiệt.)

“Anh nói xem.” Tần Tu ngửa đầu uống một ngụm Coca. “Cậu ta một khi cởi quần tôi còn biết cậu ta muốn tụt xuống hay lột ống quần nữa là.”

Nói xong liền cầm lon Coca đã uống cạn “cạch” một tiếng đập lên bàn trà, mạnh mẽ oai phong, vô cùng đẹp trai mà giật cánh cửa, đi ra ngoài.

Hạ Lan Bá từ ban công đi vào, thấy Âu Triết Luân ngồi đần độn ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đã khép chặt: “Làm sao vậy? Bị câu hồn à?”

Âu Triết Luân thu ánh mắt, quay sang Hạ Lan Bá, tấm tắc cảm khái: ” Shit! Oai voãi chưởng. Thẩm Triệt bỏ nhà trốn đi cuối cùng cũng làm cho hoa khôi trường hoàn toàn biến thành một người đàn ông rồi!”

***

Tần Tu hùng hùng hổ hổ đi ra thang máy, hắt xì một cái, mở mắt ra liền trông thấy một con chó Golden retriever đứng trước mặt, đang nhìn mình le lưỡi.

Trong lòng Tần Tu chẳng biết từ đâu lại bùng lên lửa giận, hất mặt nói với chú chó lông vàng lạc đường kia: “Ngồi xuống!”

Cún bự Golden retriever dựng thẳng lỗ tai, không có phản ứng gì. Tần Tu híp mắt lườm nó một lúc lâu, chú chó săn lông vàng ngẩng đầu nhìn mĩ nam một mét tám lăm xa lạ kia, cái đuôi bự ve vẩy vài cái rồi kẹp vào mông, thế mà cũng ngồi xuống thật.

Tần Tu hỏi: “Mày có biết mày sai ở chỗ nào không?”

Golden retriever đáng thương le lưỡi vô tội.

“Không biết nhận sai thì cứ ngồi yên đấy cho tao!”

Nói xong liền roẹt một tiếng, lôi kính râm Ray-ban ra đeo, bước ra ánh mặt trời, miệng vẫn còn hung hăng đe dọa: “Giỏi thì đừng để tôi tìm thấy cậu, nếu không cậu chết với tôi.”

Sau khi đại minh tinh đã đi xa, nhân viên quản lý tòa nhà dẫn một cô bé đi tìm chó: “A, tìm được rồi! Chó của cháu thật nghe lời, cứ ngồi xổm ở đây suốt nãy tới giờ! Ai dà, sao người nó lại run rẩy dữ vậy…”

***

Khu bảo tồn tự nhiên nơi A Kim đang sống nằm ở vùng núi phía bắc Hoài Cảng, tên là khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch. Tuy rằng trước giờ Thẩm Triệt chưa từng nhắc tới với Tần Tu lần nào nhưng việc này sao có thể làm khó hoa khôi trường kẻ thắng nhân sinh cho được. Đầu tiên Tần Tu lên mạng sợt những người được trao danh hiệu Vệ sĩ địa cầu của Văn phòng bảo vệ môi trường Liên hợp quốc, tìm được tên thật của A Kim, sau đó dò được tới weibo của A Kim, ngay lập tức sẽ biết đại khái vị trí của khu bảo tồn tự nhiên đầu tiên này. Vừa hay khoảng thời gian này Tần Tu cũng không có việc gì bận. EP cũng thu âm xong rồi, quảng cáo cũng quay chụp xong xuôi, kịch bản mới còn đang viết, đúng là dịp tốt nhất để cảm nhận thiên nhiên vẫy gọi. Đáp máy bay đến Hoài Cảng, xuống máy bay rồi Tần Tu mới tiền trảm hậu tấu gọi điện báo với Jessica.

“Tôi đang ở Hoài Cảng, có thể hết tuần này vẫn chưa về.” Tần Tu đeo kính râm, lưng khoác ba lô du lịch. Bên cạnh thi thoảng cũng có vài cặp mắt tò mò nhìn theo người thanh niên cả người toát ra hàn khí tàn bạo đầy chết chóc đang đi ra khỏi sân bay.

Đầu dây bên kia Jessica hình như hít vào một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Tần Tu cậu nghe tôi nói này. Giải Kim Chi năm nay cũng đâu phải chỉ có một lần, cậu còn trẻ như vậy…”

Mĩ nam đeo kính râm hạ di động, kinh ngạc cau mày: “Tôi chẳng có hứng thú gì với cái giải thưởng rách nát kia cả. Tôi đến Hoài Cảng này là tìm người, một tuần sau sẽ về. Mặc kệ lịch trình có những việc gì cô giúp tôi hoãn lại một tuần là được rồi.”

“Cậu tìm người? Tìm ai?”

Tần Tu giả bộ không nghe thấy, cúp luôn điện thoại, nhét di động vào túi áo jacket, đi tới ven đường giơ tay vẫy taxi.

Một chiếc xe đỗ lại, Tần Tu mới chú ý tới một cô gái chân bó thạch cao cứng đờ cũng đang đứng ở ven đường chờ xe, vậy là đem xe này nhường cho đối phương. Tần Tu thấy cô gái đi đứng không tiện, lại bước tới đỡ. Anh vừa bước tới liền có một gã đầu trọc sải một bước vượt lên trước mở cửa xe. Cảnh này giống như đã từng gặp trước đây, Tần Tu nhớ lại ngày hôm đó, mình vừa đi ra khỏi tòa nhà, Thẩm Triệt cũng cà nhắc một chân đứng ở ven đường chờ taxi. Tên kia có khi đến giờ vẫn chưa biết ngày đó chính là mình gọi giúp cậu ta taxi, còn hộ tống một quãng đường dài, nhớ đến đây tâm tình Tần Tu càng thêm cau có, khóe miệng nhếch lên một cái cười lạnh, tiến lên phía trước đập đập lưng kẻ vừa đoạt xe.

Gã đầu-sân-bay không phản ứng, đang định sập cửa lại thì cửa kéo mãi cũng không được. Gã ta hằm hằm vươn tay ra ngoài, không để cho mĩ nam đeo kính râm làm càn: “Tao cảnh cáo mày đấy thằng mặt trắng kia. Có bỏ tay ra cho bố mày không thì bảo!”

Trong phút chốc, Tần Tu trông thấy mình đã đạp cho gã đầu trọc ghê tởm này một cái lăn ra đất, còn bẹp bẹp đạp thêm mấy cái, kết quả là bị chộp lại hình, sau đó Jessica cầm tờ báo với cái tít bự 《Bất ngờ ngôi sao thần tượng bạo lực đánh người trọng thương 》khóc lên khóc xuống nhìn anh ngồi sau lớp song sắt. Cuối cùng, anh vẫn dằn mình xuống, lạnh giọng nói: “Để cho cô gái này ngồi trước.”

Cô gái giật mình ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp thuần hậu này đúng là cực kỳ giống một ngôi sao thần tượng đang nổi nào đó, ngay cả vóc dáng và khí chất cũng rất giống!

Đầu trọc lại giật cửa một cái, sống chết không chịu nhường: “Con mẹ mày muốn gì hả?!”

Tần Tu cúi đầu nói với bác tài xế ngồi hàng ghế trước: “Bác tài, phiền bác mở cửa trước một chút.”

Tài xế rất phối hợp mà mở cửa bên ghế phó lái ra. Tần Tu ý bảo cô gái đi đừng không tiện kia lên xe, một tay đỡ cô gái, một tay vẫn gắt gao đè cửa xe. Gã đầu trọc trên xe chửi ẩm lên, vươn tay định đẩy Tần Tu. Lưng Tần Tu bị đẩy mạnh một cái, anh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân, an vị ngồi vào ghế sau.

“Bác tài, lái xe.”

Băng sơn mĩ nam đeo kính râm vắt đôi chân dài ngồi ở hàng ghế sau, trên người như viết mấy chữ “Tâm tình đây không tốt, đang cần tiêu khiển”. Bác tài thầm mắng thằng cha cướp xe kia đúng là có mắt không tròng, bắt đầu khởi động xe. Gã đầu trọc thấy Tần Tu ngồi vào rồi mới nhận ra đối phương không phải kẻ dễ chọc, vừa lầm bầm chửi rủa vừa mở cửa xe mau chóng chuồn.

Cô gái cảm ơn rối rít, trong bụng rất tò mò thân phận của đối phương nhưng ngại không dám hỏi, chỉ nói: “Anh là người nơi khác tới đúng không, nói không chừng chúng ta lại tiện đường.”

Tần Tu hỏi: “Khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch cách đây có xa lắm không?”

Cô gái kinh hỉ quay đầu lại: “Vậy chúng ta cùng đường rồi! Tôi đến làng du lịch Tường Vi Xanh, ngay phía trước Bạch Sơn một chút!”

Bác tài lên tiếng: “Tới Sơn Bạch đi nhanh cũng phải mất hai giờ, với cả khu Sơn Bạch kia giao thông không tiện, xe này của tôi chỉ có thể dừng ở đầu đường Sơn Bạch thôi. Anh bạn, nếu cậu muốn vào khu bảo tồn tự nhiên thì phải đi bộ vài km nữa. Cậu có hẹn với hướng dẫn viên du lịch không, nếu không đi một mình nguy hiểm lắm.”

“Không sao.” Tần Tu mệt mỏi nhắm mắt lại, tâm nói tôi đang đi giết người, đâm vào dao trắng, rút ra dao đỏ, còn có cái gì nguy hiểm hơn nữa chứ.

Đi chung một đoạn đường dài, xe lên đường cao tốc phong cảnh cũng trở nên nhàm chán. Bác tài mở radio trên xe lên, kênh âm nhạc đang phát ca khúc trong EP mới của Tần Tu, cô gái ngồi hàng ghế trước không kìm đước vẫn len lén liếc về phía sau.

Tần Tu nhắm hai mắt định ngủ một lúc, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua, anh mơ thấy Thẩm Triệt đầu trọc lốc gọi anh là thí chủ, nghĩ thấy ghê không sao ngủ được.

Tên cẩu đần kia, tốt nhất là cậu rửa mông ngồi đấy chờ cho tôi.